Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1154: Mã số 006 - một cái tôi khác (4)

Ngày 17 tháng 9 năm 2001, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00620010917G.wav.

“... Tôi chưa từng thấy qua, trong danh bạ, nhật kí cuộc gọi và cả tin nhắn nữa, đúng y như những gì mẹ tôi nói...”

“Trên người của cậu ta không có tiếng động, tôi không nghe ra được gì. Con ma đó không có đi theo cậu ta chứ?”

“Ừ, có vẻ là như vậy.”

“Thật sự có ma sao?”

“Có nhìn thấy âm khí.”

Ngày 18 tháng 9 năm 2001, điều tra về các mối quan hệ của người uỷ thác. Xác nhận được thông tin không có ai qua đời trong hai năm trở lại đây, không có xảy ra tình huống bất thường nào.

Ngày 20 tháng 9 năm 2001, đi đến nhà ở của người uỷ thác. File ghi âm 0620010920.wav.

“Phòng tôi ở trên lầu. Ở trong phòng khách, mấy tấm hình này tôi đã từng nói qua với các cậu rồi, tôi không có ấn tượng gì về những tấm hình này.”

“Có thể cho chúng tôi xin những tấm hình này không?”

“Được chứ.”

“Vẻ ngoài của nó y hệt như anh.”

“Đúng, giống nhau như đúc. Cha mẹ tôi không phát hiện ra, tôi cũng quan sát hết một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm ra được điểm khác nhau.”



“Những bộ quần áo kia và cái thứ này đều không phải của tôi.”

“Ừ. Tôi có thể nhìn thấy trong căn phòng này có âm khí.”

“Thật sao?”

“Bùa hộ thân có tác dụng không?”

“Không. Lúc sáng tôi thức dậy thì phát hiện khăn đã được nhúng nước rồi. Nhà tắm ở bên này.”

Cộp... Cộp...

“Còn có cái này nữa. Tôi không có xài dầu gội loại này, còn có cái chai keo vuốt tóc nữa.”

“Những thứ này là do nó tự mua về hay là nó nhờ người khác mua về?”

“Tôi có hỏi cha mẹ và người giúp việc, họ đều không hay biết gì. Chắc là nó tự mua về đấy.”

“Có tìm thấy những cọng tóc không phải của anh không? Hoặc là bộ phận khác trên cơ thể.”

“Hả? Cái này thì không. Cho dù có thì tôi cũng đâu phát hiện được, ngoại hình của nó y hệt như tôi... Chưa từng thấy nó cắt móng tay bao giờ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy những thứ kiểu đó trong thùng rác.”

“Ừ.”

“Tôi nói này, bùa hộ thân của các cậu không có tác dụng gì cả.”

“Điều này chứng tỏ là anh và nó đã lập khế ước gì đó.”

“Gì chứ? Tôi lại không bị điên, đi lập khế ước với ma quỷ làm gì?”

“Chưa chắc đó là khế ước được lập vào lúc anh còn tỉnh táo. Có thể là anh đã làm chuyện gì đó, trong tình huống ngay cả anh cũng không biết, mà lập ra khế ước. Anh Châu, những manh mối anh cung cấp cho chúng tôi thật sự là quá ít.”

“Vậy thì vẫn phải nhờ vào pháp thuật. Các cậu dùng pháp thuật đi.”

“Trong tình huống này mà dùng pháp thuật thì có thể sẽ gây ra những rắc rối khác. Chúng tôi mong rằng anh có thể suy nghĩ kĩ lại...”

“A Nam, con về rồi hả? Bạn con đến chơi à?”

“Là mẹ tôi.”

Cộp... Cộp... Cộp...

“Con mời người đến xem thử.”

“Gì vậy? Con định làm gì? Trang trí lại phòng à?”

Cộp... Cộp... Cộp...

“Các cô cậu là...”

“Chào bà Châu, chúng tôi đến từ Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp...”

“Gì chứ? A Nam, con làm gì vậy? Con còn nghĩ đến chuyện đó à? Cha và mẹ, còn có nhiều người khác đều đã nhìn thấy hết rồi và nói ra cả rồi, con vẫn không tin à? Có phải con bị sốt cao quá nên bị điên rồi không, lại đi tin những thứ này?”

“Mẹ, con đã nói rồi mà, con chưa hề làm những việc đó!”

“A Nam, con đừng suy nghĩ nhiều. Cha con đã hẹn với bác sĩ rồi, là một thành viên trong hiệp hội nghiên cứu tâm lí ở nước Mỹ, một vị bác sĩ tâm lí rất nổi tiếng...”

“Con không bị bệnh! Con không có làm những chuyện đó! Con bị ma ám!”

“Bà Châu, xin bà hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi là người chuyên ngành, cũng đã có nghiên cứu về mặt này. Chúng tôi cũng đồng ý dùng những biện pháp khoa học để giải quyết. Con trai bà có thể đi gặp vị bác sĩ tâm lí đó, người đó có thể sẽ giúp ích cho anh ta, nhưng chúng ta vẫn phải đối diện với sự thật. Có những chuyện con trai bà chưa hề làm qua, nhưng những người xung quanh lại thấy anh ta đã làm những chuyện đó, tình trạng này chắc chắn là không bình thường. Bà Châu, những chuyện như vậy, chỉ cần người trong cuộc đối chiếu lại thì sẽ phát hiện ra chân tướng sự việc. Con trai bà chắc chắn không thể nào đi nơi A ăn cơm với người thứ nhất, nhưng đồng thời lại đi xem phim chung với người thứ hai ở nơi B trong cùng một khoảng thời gian được, phải không?”

“Ừ...”

“Có thể phiền bà ngồi xuống đây nói chuyện với con trai bà không? Cũng có thể giúp cho anh ta nhớ lại những chuyện trước đây. Lúc hai người thấy có sự khác biệt, chúng ta có thể đi tìm nhân chứng, cho dù là để chứng minh bà đúng hay là chứng minh con trai bà đúng thì đây cũng là bước đầu tiên trong việc giải quyết chuyện này.”

“Cô gái à, những điều cô nói đều rất có lý, nhưng những việc này... Chúng tôi đều đã thử cả rồi. Con tôi nghi ngờ là, có người đang giả dạng nó, muốn thay thế nó, muốn giết nó vân vân. Ôi chao, cái thứ giống trong phim điện ảnh, tôi cũng đâu phải người không hiểu gì cả. Nhà chúng tôi giàu có, có người muốn động tay động chân cũng là chuyện bình thường thôi. Lúc nó khoảng một hai tuổi, người giúp việc mà chúng tôi thuê xém chút nữa là đã bắt cóc con tôi đi rồi, muốn chiếm đoạt mấy triệu từ chỗ chúng tôi. Những việc mà cô nói lúc nãy, chúng tôi đều đã thử qua rồi. Cái tấm hình đó, cái tấm hình mà các cô cậu đang cầm đó, nó nói nó không hề chụp chung với chúng tôi, rồi chúng tôi hỏi nó đi đâu rồi, thì nó lại không trả lời được. Còn có cái cuộc hẹn với Tiểu Lý. Con tự nói đi, chiều hôm đó con đi đâu?”

“Con đi chơi với bạn. Chẳng phải con đã nói qua với mẹ rồi sao?”

“Bạn con đâu? Bọn họ nói sao?”

“Họ...”

“Anh Châu, có chuyện gì sao?”

“Bọn họ... Sau đó bọn họ uống hơi nhiều... Say bí tỉ rồi...”

“Đám bạn bè của nó cũng không giải thích rõ ràng mọi chuyện được. Con nói thử xem. Ba cô cậu à, tôi thấy các cô cậu rất nhiệt tình và cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng tôi là người hiểu rõ con trai tôi nhất. Những chuyện tốt mà nó gây ra! Thật là... Tiểu Lý rất tốt, nếu con không muốn kết hôn thì cũng đâu cần phải viện cớ này? Còn có những lời nói xàm nói bậy kia nữa. Con nói gì mà con chưa hề làm qua những chuyện đó... Mẹ biết, con không hài lòng, con vẫn còn muốn rong chơi, đám bạn tùm bậy tùm bạ đó của con chẳng những không giúp được gì mà còn hùa theo con. Mẹ mặc kệ họ đã nói gì với con nhưng con cũng đâu thể bịa ra chuyện như vậy được chứ?”

“Con thật sự không có... Con chưa hề làm qua những chuyện đó, mẹ kêu con phải thừa nhận như thế nào đây?”

“Nếu như con thật sự chưa hề làm qua những chuyện đó, vậy thì tức là con bị tâm thần phân liệt rồi. Chẳng phải trong những bộ phim mà con hay xem thường có kiểu như vậy sao? Không phải có người muốn giết con mà là do con không biết mình đã bị tâm thần phân liệt. Dù sao thì cha mẹ đã hẹn với bác sĩ rồi, đến lúc đó con đi nói với bác sĩ đi. Mẹ biết con không thích kinh doanh công ty, không thích những công việc về mảng này. Nhưng cha mẹ chỉ có một mình con thôi, chẳng lẽ phải nhờ người khác tiếp quản công ty sao? Nếu như nhà chúng ta có một tập đoàn mấy trăm tỉ, thì cha con cũng không dám đưa con lên đâu. Nhà chúng ta chỉ kinh doanh nhỏ thôi, mời người khác đến quản lí cũng đâu có được đúng không? Vậy thì chẳng phải là sau này con ngã bệnh, không có để lại một đứa con nào sao?”

“Mẹ à, mẹ nói bậy gì vậy?”

“Nói chung là như vậy đấy. Mấy hôm nay con đừng gây chuyện nữa, sau đó mẹ sẽ đi chung với con đến nước Mỹ. Xin lỗi ba người, làm phiền ba người chạy đến đây một chuyến không công. Cái thằng nhóc này bàn bạc với ba người như thế nào vậy? Thu phí như thế nào? Chuyện này đến đây thôi.”

“Mẹ, mẹ đừng có làm bậy mà.”

“Ai làm bậy? Rốt cuộc là ai làm bậy hả?”

“Hai vị. Bà Châu, bà hẹn gặp vị bác sĩ đó là ngày nào vậy?”

“Cuối tuần sau.”

“Nếu vậy thì tạm thời chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Đợi khi anh Châu khám xong, bên đó cho ra kết quả rồi mới quyết định chuyện này, được không?”

“... Các cô cậu điều tra như thế nào?”

“Trước mắt vẫn chỉ điều tra sơ bộ thôi, điều tra về các mối quan hệ xã hội của anh Châu, còn có nguyên nhân gây ra tình trạng này. Mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết quả. Nếu như anh Châu thật sự đã gặp phải ma, vậy thì chắc hẳn phải có duyên cớ gì đó. Nếu không phải do anh ta bị ma ám mà có vấn đề về tâm lí thì chắc hẳn cũng phải có một nguyên nhân gì đó chứ. Bà thấy sao?”

“Ừ... Cái này, các cô cậu có cách điều tra được sao?”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cho chúng tôi hỏi thăm chút, vào khoảng một hai năm trước đây, lúc gặp phải tình trạng này, anh ta có từng làm những việc gì khác thường không? Hoặc có thể nói là, bà có phát hiện được trong khoảng thời gian đó, tính cách hay hành vi của anh ta có gì khác xưa không?”