Tôi cầm điện thoại di động trên tay, đang đắn đo là có nên đi tìm Diệp Thanh hay không.
Tôi không tiến vào trong cảnh mộng để cứu đám người đó thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngay cả nhóm Ngô Linh cũng không thể liên lạc được, đây mới là chuyện mà tôi lo nhất.
Điện thoại bỗng rung lên một cái.
Gã Béo gửi tin nhắn tới, nói là bên đoạn livestream có biến.
Sau khi quay lại xem đoạn livestream thì tôi phát hiện trong căn phòng đó trống không. Đoạn livestream đã kết thúc.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những bình luận lướt qua trên màn hình đã nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra.
“Ai? Vừa rồi là ai vậy?”
“Không thấy rõ, chỉ thấy có ngón tay.”
“Theo như những kinh nghiệm của tôi cho thấy, đó là ngón tay của một người con gái.”
Tôi xem qua những dòng bình luận này, trong lòng ít nhiều có sự suy đoán.
Khoảng mười phút sau, trên màn hình điện thoại di động hiện lên thông báo cuộc gọi.
Là Ngô Linh!
Tôi lập tức bắt máy.
“Ba người sao rồi?” Tôi hỏi thẳng.
Giọng của Ngô Linh vẫn rất bình tĩnh: “Bây giờ chúng tôi đang ở khu cải tạo lao động, đã xử lí xong.”
“Hả...” Tôi sững sờ.
Xử lí?
Chỉ như vậy là xử lí xong rồi?
“Có một vài thi thể phát sinh thi biến, tập kích người bình thường. Nơi này không ổn rồi.” Ngô Linh nói.
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Cái gì không ổn? Chẳng phải lần trước mọi người đã xử lí xong rồi sao?”
“Ừ, đã xử lí xong, nhưng nơi này...” Ngô Linh khựng lại một hồi: “Cậu đã xem qua cái tập hồ sơ đó rồi chứ? Cái bà cụ làm chuông gió.”
Đương nhiên là tôi đã xem qua cái tập hồ sơ đó. Bằng không, tôi cũng không biết là cái chuông gió đó chuyên dùng để chiêu hồn. Tôi còn nhớ tên gọi của tập hồ sơ đó là “Màn sương đen lượn lờ”, cái file video cuối cùng trong tập hồ sơ đó, chính là cảnh bà cụ ấy mang theo...
Nghĩ đến đây, tôi ngây ngẩn cả người.
“Cũng gần giống như tình trạng đó, mảnh đất này đã không ổn rồi. Không phải giống như Hối Hương, là do ma gây rối, mà là do môi trường ở đây đã không ổn. Vả lại, nơi này đã không còn cứu vãn được nữa rồi. Người ta bỏ đi hết, bị từ bỏ, bị quên lãng, trong kí ức thì chỉ còn lại những hiện tượng quái dị không được tốt, cho nên nơi này đã không còn cứu được.” Giọng điệu của Ngô Linh không giống như đang tiếc nuối, mà giống như đang kể lại một sự việc gì đó vậy.
Tôi không biết nên tiếp lời thế nào.
“Tôi không biết những cái thi thể này đến từ đâu. Trong số ba thi thể mà chúng tôi tìm được, thì trên thi thể của Kim San San có vết thương, hẳn là bị người khác giết chết. Hai người còn lại chính là bạn của người livestream đó, đều là do bị cương thi giết chết. Có thể là phải đợi đến khi trời sáng thì cảnh sát mới tìm được đến đây, đến lúc đó họ sẽ xử lý chuyện này.” Ngô Linh nói tiếp.
“Trời tối thì không thể tìm đến nơi đó được sao?” Tôi buộc miệng hỏi ra, chỉ đơn thuần là tò mò thôi.
“Người bình thường không thể tìm đến đây, không thể nhìn thấy con đường này. Người có mắt âm dương, mới có thể nhìn thấy. Ngoài ra còn có liên quan một tí đến nơi này. Kim San San và Thái Nhĩ Tư đều có liên quan đến. Hai đứa bạn của người livestream có lẽ đến đây lúc sáng để bố trí, ở lại nơi này, đến khi trời tối thì bị tấn công. Hai người bọn họ có liên lạc với người tổ chức livestream. Có thể là bởi vì lí do này mà đoạn livestream không hề bị gián đoạn. Nơi này... Chắc là sẽ bị biến thành một loại đất hung sát gì đó.”
Ngô Linh nói một hồi thì lại bắt đầu giải thích cho tôi hiểu đất hung sát là như thế nào.
Nhà ma, đất quỷ, kỳ thật đều không thể xem như là đất hung sát được. Vế trước chẳng qua chỉ là có một hai con ma đến quấy phá, còn đất hung sát tức là bản thân mảnh đất đó đã có sự biến hoá. Bãi chiến trường xưa, cuộc hành quân của ma quỷ, kỳ thật cũng không được tính là đất hung sát, bởi vì những luồng âm khí và các ảo giác đó chỉ đơn thuần là ảo giác thôi, không có tính sát thương.
“Đất đai không phải là linh hồn, sẽ không thể tự tạo ra một cái hình hài cụ thể được, cũng sẽ không có ý thức chủ quan. Chúng nó bị ảnh hưởng rất lớn từ môi trường xung quanh, sự biến đổi cũng diễn ra rất nhanh và mạnh, đồng thời, nó ảnh hưởng đến mọi thứ trên đó. Bản thân nó không có tính sát thương. Nhưng bây giờ chỉ cần ném đại một cái xác ở đây, thì chưa đầy hai ba phút, cái xác đó sẽ sống dậy. Mặt khác, nếu như môi trường toàn cầu, ý tôi là trên thế giới này không còn lưu hành những thứ liên quan đến cương thi nữa, cái xác bị ném ở đây có thể sẽ biến đổi theo một chiều hướng khác, biến thành quái vật, biến thành quỷ, đều có thể cả.”
Tôi hiểu sơ sơ về ý nghĩa của đất hung sát.
Nhưng tôi vẫn còn rất hoang mang.
“Vậy thì nơi này phải bị phong toả lại, không có... Không cứu vãn được nữa sao?” Tôi cảm thấy thật khó tin.
“Gần giống vậy. Muốn cải tạo nơi này... Trong lịch sử ghi chép lại, trước đây từng có những người tài giỏi như vậy xuất hiện. Bây giờ e rằng không thể tìm được những người như vậy nữa. Một hai thế hệ muốn tác động đến môi trường ở đây là điều không thể. Trừ phi là ngay bây giờ có người có thể tạo ra một linh hồn ở ngay chỗ này, còn phải là một linh hồn hiền lành, mới có thể khiến cho nơi này có chuyển biến tốt. Nhưng cậu biết đấy, chúng ta không thể kiểm soát linh hồn được. Không ai biết là một linh hồn sẽ có sự thay đổi như thế nào, là chuyển biến tốt, hay trở nên xấu đi. Thông thường thì sẽ là chuyển biến xấu đi.” Ngô Linh nói với vẻ thản nhiên.
Nếu nói như vậy thì sẽ phải phong toả mảnh đất đó lại, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Tôi có hơi xúc động, nhưng cũng không phải là hoảng sợ lắm.
Thật ra chuyện phong tỏa cũng không khó làm. Chỉ cần chính phủ đưa ra một bản báo cáo, điều tra được đất đá ở đó có vấn đề, có chứa phóng xạ, có độc tố, thì rất nhiều người sẽ không dám bén mảng đến đó nữa. Những người xem qua đoạn livestream và đọc được thông tin trên mạng, rất có thể họ sẽ tin rằng chỗ đó bị ma ám, nhưng ngày qua ngày, tin tưởng sẽ trở thành tin đồn, cũng giống như với những truyền thuyết yêu ma quỷ quái khác trên mạng, dần dần được xem như một câu chuyện.
Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện của Thanh Diệp.
“Bây giờ trên mạng đều đang bàn tán về Thanh Diệp đấy. Không sao chứ?” Tôi hỏi.
Ngô Linh “Ừ” một tiếng: “Cái này thì dễ, có tin tức mới gì đó, bọn họ liền sẽ chú ý đến cái tin tức mới đó thôi.”
Tôi không biết đám người Thanh Diệp đã nghĩ ra cách gì để chuyển sự chú ý đi. Nhưng bọn họ không sao, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nhắn tin báo bình an cho nhóm Tí Còi, sau đó tôi lại lên mạng xem những dòng bình luận kia, đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán.
Những người biết rõ chân tướng sự việc sẽ không lên tiếng giải thích trước đám đông. Cho dù có giải thích rồi thì phỏng chừng cũng sẽ bị lấn át bởi những câu chuyện được suy diễn ra bởi những người bình thường và nó càng khớp với suy nghĩ của đại đa số người bình thường hơn.
Tôi tắt máy vi tính và điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
Tôi có hơi lo lắng là mình sẽ nằm mơ thấy đám người đó.
Nếu như thật sự mơ thấy bọn họ, tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ bị tấn công, tôi không dám chắc là mình có thể tỏ ra thờ ơ, vô cảm.
Nhưng tôi không có cách nào có thể hoàn toàn kiểm soát cảnh mộng của mình.
Mang theo tâm trạng lo âu, tôi nằm lên giường.
Tôi không lập tức chìm vào giấc ngủ, sau khi tôi ngủ say rồi thì lại nằm mơ thấy hình ảnh một con cương thi với vẻ ngoài kinh tởm. Tôi mơ thấy mình bị cương thi đuổi theo, chạy một cách liều mạng...
Chạy cả một buổi tối như vậy khiến cho tôi cảm thấy có chút mỏi mệt.
Xem ra mảnh đất hung sát đó thật sự có xung khắc với tôi.
Tôi nằm mơ thấy mình bị quái vật đuổi theo ở đó tận hai lần rồi.
Sau khi rời giường, tôi cầm điện thoại di động lên, xem qua các bản tin, lướt web, tôi liền đọc được một thông tin do cảnh sát Dân Khánh công bố.
Bọn họ đã tìm tới khu cải tạo lao động rồi!
Tôi chợt ngồi dậy từ trên giường.
Trong bản tin đó viết là cảnh sát đã tìm tới khu cải tạo lao động, tìm được bảy cỗ thi thể, thuộc về anh Vương XX (nick name là P), Từ XX (lão K), Trương XX (anh Hồng ), Vu XX (Tiểu Gia ), cô Lâm XX (Khang Khang ), cô Kim XX, anh Ngô XX (Thái Nhĩ Tư). Cũng đã cứu được anh Tiền XX đang ngất xỉu (Chuyên gia tự tìm đường chết).
Chuyên gia tự tìm đường chết chưa chết!