Diệp Thanh nói một cách vô cùng tùy ý, trong giọng điệu không hề có sát ý, càng không có tức giận, cũng không thể cho là uy hiếp.
Có điều, những lời nói của anh ta vẫn khiến Chiêu Kiến Quốc biến sắc mặt, dừng xe lại.
Trên chiếc xe máy kéo chật hẹp chen chúc những năm người, vốn dĩ không đủ chỗ ngồi, nhưng đứng trên xe có thể khiến tầm nhìn được xa hơn, đồng thời hành động cũng thuận tiện hơn.
Chiêu Kiến Quốc đột ngột “phanh xe” lại, khiến ống kính khẽ chao đảo.
“Ý cậu là sao?” Chiêu Kiến Quốc chất vấn.
“Tôi chỉ trình bày các biện pháp có thể tiến hành thôi.” Diệp Thanh trả lời.
Chiêu Kiến Quốc há miệng, lồng ngực phập phồng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Ninh Triết thì lại rất điềm tĩnh, còn hỏi: “Nếu các người quan sát toàn bộ quá trình, thì có thể phát hiện ra thứ gì đó?”
Chiêu Kiến Quốc quay phắt đầu lại, hình như nhìn về phía Ninh Triết.
“Dù sao vẫn hiệu quả hơn như thế này một chút.”
Màn hình xuất hiện khuôn mặt của Chiêu Kiến Quốc và Ninh Triết.
Hai người họ đều im lặng, thậm chí còn di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, tránh nhìn mặt nhau.
Chiêu Kiến Quốc nổ máy trở lại, trầm mặc lái xe. Nhưng lần này, sau khi trong màn hình xuất hiện nhà cửa, thì ông ta lại không chuyển hướng.
Ông ta muốn trở lại bãi đất trống, không chịu đưa nhóm Thanh Diệp đi lòng vòng nữa.
Bánh xe cán lên trên cỏ dại, mấy tòa nhà to dần lên trong tầm mắt.
Cùng với việc đám cỏ đang che tầm nhìn bị đè bẹp thì bãi đất trống đã xuất hiện trong màn hình.
Những người ở lại đang rất buồn chán.
Không biết họ đã kiếm ở đâu ra mạt chược và bài tây, tuy có tận mấy sòng, nhưng nhìn vào thì không có ai hăng hái cả.
“Đội trưởng Chiêu!” Có ai đó đã nhìn thấy xe máy kéo, ném bài xuống, la lên.
Những người khác cũng nhao nhao nhìn qua.
Ống kính khẽ đưa lên cao, quay lấy cảnh sau lưng của những người ấy.
Gió quét qua đám cỏ khiến chúng rung lên không ngừng, nhưng có một khu vực đám cỏ đong đưa mạnh hơn hẳn chỗ khác.
Một chuỗi tiếng động xào xạc vang lên, vù một cái, có một người mặc áo giáp từ trong đám cỏ lao ra.
Có người không nhận ra động tĩnh này, cũng có người đã quay đầu lại nhìn.
Chiêu Kiến Quốc quát to một tiếng, báo động những người kia.
Thế nhưng, những người mặc áo giáp chạy rất nhanh. Bộ áo giáp đang khua loảng xoảng trên người họ, hoàn toàn không gây một chút khó khăn nào cho họ.
Ninh Triết thất thanh nói: “Đó là áo giáp và vũ khí của chúng tôi!”
Ánh sáng lóa lên.
Lưỡi đao bén ngót chém ngang lên mình một người đàn ông, máu phun ra như suối, hệt như một cái đài phun nước bằng máu.
Tất cả đều sững sờ.
Họ đều đã chết cả rồi, đúng ra sẽ không thể bị thương chảy máu nữa.
Điểm này, rất nhiều người trong số họ, ví dụ như Chiêu Kiến Quốc, chắc đã từng tự mình chứng nghiệm rồi.
Thế nhưng hiện tại, hình như họ lại một lần nữa có lại thân xác với đầy đủ máu thịt.
Đây không phải là tin tức tốt.
Những người kia vô cùng nhanh nhẹn, ra tay chớp nhoáng, mà những đối tượng mà họ tấn công, đều là những người bình thường chưa từng cầm qua binh khí.
Rất nhiều người sợ đến mức chạy không nổi, nhưng cũng có người bỏ chạy tán loạn.
“Không được gấp, chúng chỉ có binh khí lạnh thôi!” Chiêu Kiến Quốc nhắc một câu, trên cánh tay đang đưa cao hiện ra một cây súng ngắn.
“Pằng” một phát, ngay sau đó là một tiếng “choang” vang lên.
Một người trong đám mặc áo giáp bị Chiêu Kiến Quốc bắn trúng mũ sắt.
Chiếc mũ sắt đó bị bắn trúng, rung lên một cái. Nhưng kiểu tấn công này hình như không có tác dụng đối với người mặc áo giáp kia.
Hắn ta giơ cao cây đao trong tay, chém đứt đôi một thanh niên trước mặt.
Động tác này khiến y bị mất thăng bằng, chiếc mũ sắt trên đầu nghiêng ngả, rớt xuống.
Chiếc mũ sắt vốn che kín diện mạo của người đó, bây giờ toàn bộ đầu của kẻ đó đã lộ ra.
Nhưng đó không phải là đầu con người, mà là một cái đầu rắn.
Lưỡi rắn lè ra, cổ ngẩng lên hơn một mét, chui phắt ra khỏi bộ áo giáp. Con rắn há to cái miệng đỏ lòm, cúi xuống nuốt trọn hai cái xác đang nằm trên đất.
Mà nó chẳng hề có động tác nhai, thoáng cái đã nuốt mất hai cái xác, rồi rụt mình vào trong bộ áo giáp. Vùng đầu của con rắn đang lộ ra, chợt trở nên méo mó, trên đỉnh đầu thình lình nhô lên, hình như vừa mọc ra một cái sừng.
Hành động của con quái vật này hệt như một hiệu lệnh.
Đám mặc áo giáp còn lại đồng loạt thò đầu ra, hất văng chiếc mũ sắt, há miệng nuốt gọn những người bị mình giết vào bụng.
“Đây là… cái gì vậy?” Chiêu Kiến Quốc không nổ súng nữa, mà lẩm bẩm một mình.
Ninh Triết rít qua kẽ răng: “Xà Quân!”
Có một con quái vật mặc áp giáp đã chú ý đến chiếc xe máy kéo, vung đao lao đến.
Cái đầu rắn của nó mổ thẳng vào hướng của ống kính.
Ngoài màn hình, một cánh tay giơ ra, đấm ngay một cái lên cái đầu rắn.
Chớp mắt, trong màn hình, những mảnh vỡ li ti đang bay tung tóe.
Và cũng trong chớp mắt, bên trong bộ áo giáp trở nên trống hoắc, không còn thực thể để chống đỡ nó, rớt ngay xuống đất.
Diệp Thanh đã nhảy khỏi xe máy kéo.
Anh ta không hề chọn đối thủ, mà thong thả rảo bước ngang qua hiện trường đẫm máu, một cú đấm đủ để làm tan xác bất kì con quái vật nào ở xung quanh mình.
Sau khi anh ta rời khỏi xe, lại có quái vật nhào đến.
Ninh Triết đưa tay chụp lấy cái đầu rắn, gồng người đè miệng nó xuống.
Chiêu Kiến Quốc hồi thần, liên tục nổ súng lên thân thể con rắn, máu văng tứ tung, thân rắn không ngừng vùng vẫy, nhưng nó vẫn chưa chết.
Một lá bùa lướt nhẹ qua đập lên đầu con rắn, rồi ngay lập tức bốc cháy.
Ninh Triết thả tay ra, con quái vật rớt khỏi chiếc xe, lăn lộn quằn quại trên đất, phát ra những tiếng hét thảm thiết, nhưng ngay sau đó liền bị thiêu rụi thành tro.
Hai tròng mắt Chiêu Kiến Quốc đỏ ngầu, nhìn những người bị thảm sát hàng loạt.
“Trong Nông trường Cải tạo Lao động.” Ninh Triết vội vàng nói.
Ống kính lập tức di chuyển, tìm kiếm phương hướng.
Vốn dĩ chuyện này cực kì khó khăn, nhưng bây giờ lại trở nên rất dễ dàng.
Xa xa, một cột máu phụt lên trên trời rồi trút ngược xuống đất, tạo thành một trận mưa máu.
“Xà Quân chắc là ở bên đó.” Ngô Linh nói.
Trong cơn mưa máu, có thứ gì đó ngóc lên từ trong đám cỏ dại.
Thân rắn, đầu rắn, trên đầu còn có một chiếc sừng dài.
Con quái thú từa tựa rồng này cao đến ba bốn mươi mét, phần thân dưới vẫn đang bị cỏ che khuất, độ dài khó có thể tưởng tượng nổi.
Nó phát ra tiếng gầm giống như loài rồng, cùng với đó, bầu trời và mặt đất đều rung động.
Ống kính nhắm thẳng về phía con quái vật.
Màn hình không ngừng rung lắc, nhưng vẫn quay rõ từng hàng vảy và đôi mắt đỏ lòm của nó.
Cơn chấn động đột nhiên dừng lại.
Con rắn vùng vẫy mấy cái, không cam tâm gầm lên giận dữ một lần nữa, nhưng chẳng mang đến sự biến hóa nào.
Nó cúi đầu xuống, hình như không giống loài rắn bình thường dùng xà tín để phân biệt, mà nó dùng mắt để nhìn.
Tròng mắt nó hướng về phía ống kính.
Tích tắc, thân con rắn co lại rồi phóng về phía ống kính với một tốc độ chóng mặt.
“Ái chà, hơi đáng sợ đấy.” Giọng Lưu Miểu vang lên ngoài màn hình, nhưng nghe chẳng có bao nhiêu hoảng sợ.
Cái đầu rắn đang to dần trên màn hình, nhưng bất chợt khựng lại, quật ngược ra sau rồi trườn đi.
Ống kính lướt nhẹ xuống bên dưới, không biết từ bao giờ, Diệp Thanh đã xông đến.
Tay Diệp Thanh vẫn nắm lại, các đốt dính đầy máu.
“Sếp, sao rồi?” Lưu Miểu vừa hỏi, vừa nhảy khỏi chiếc xe máy kéo.
Ống kính không ngừng dao động, chỉ quay được mặt đất.
“Là hồn ma, không phải thực thể, nhưng vẫn khá phiền phức.” Diệp Thanh trả lời.
Con rắn kia vẫn đang phát ra những tiếng kêu kì quái. Ống kính được nhấc lên lại, quay chiếc đuôi rắn to lớn đang không ngừng đập ầm ầm xuống đất của nó.
“Để tôi!” Lưu Miểu la lên.
Ống kính lại một trận chao đảo, không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hình như máy quay đã rớt xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng.
Màn hình bị nhòa rồi khôi phục bình thường.
Ống kính bị lệch qua một bên, trùng hợp quay phải một vũng máu lớn và mấy lá bài tây bị xé nát trên đất.
Một đôi chân xuất hiện trước ống kính.
Máy quay được người ta nhặt lên, không hề điều chỉnh mà chỉ là tiện tay xách đi, tiến vào trong đám cỏ dại.
Tiếng bước chân đang chạy, tiếng thở gấp, tiếng cỏ xào xạc và có cả tiếng động giết phá bừa bãi của con rắn đan vào nhau.
Nhưng một lát sau, tất cả âm thanh điều biến mất.
Trên màn hình không còn thứ gì đó di chuyển nữa.
Ống kính được ai đó nâng lên, nhắm thẳng về phía trước.
Trên màn hình chỉ thấy một rừng cỏ dại.
Kế đó, ống kính từ từ được đưa lên cao, vượt qua đám cỏ, quay một vòng 360 độ, chỉ quay được bầu trời thênh thang và một rừng cỏ dại, rồi được đưa xuống trở lại.
Tiếng Lưu Miểu vang lên.
“Để coi thử đã quay được gì…”
Màn hình tạm dừng, lát sau vang lên tiếng than thở ũ rũ của Lưu Miểu.
“Đều chẳng thấy ai, xem ra mình bị lạc đàn rồi đây.”