Ngô Linh ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cơ?”
“Tôi muốn chơi trò chơi và cần người chơi. Tốt nhất là các cô có thể tham gia. Tôi muốn xác nhận một chuyện. Nếu tôi đoán không nhầm, thì…” Tay tôi vẫn siết chặt chiếc điện thoại, nhịp tim đập dồn dập.
Tôi không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng hiện tại tôi chỉ còn cách mạo hiểm một phen. Nếu như thông tin mà Hoàng Thiên và Khổ Thiền Đại Sư muốn truyền đạt cho tôi là chính xác, nếu tôi đã hiểu chính xác ý của họ, thì khả năng giải quyết được vấn đề này là rất cao.
Thậm chí, nhọc công một lần mà có thể giải quyết hết tất cả mọi phiền phức!
Nhịp tim tôi đập kịch liệt như trống nhạc rock, tất cả huyết quản trong cơ thể đều đang rung động, cơ thể cũng tự động run lên.
Tôi nín thở, chờ câu trả lời của Ngô Linh.
Ngô Linh chẳng suy xét bao lâu, đã nhận lời ngay.
“Cậu biết rồi, đúng không?” Ngô Linh hỏi.
“Ừ.” Tôi siết chặt nắm đấm, nhịp tim vẫn đập dữ dội.
“Chúng tôi đang ở khách sạn, cậu có thể qua ngay bây giờ.” Ngô Linh nói.
Tôi ngắt máy, vội vàng đi ra.
“Anh?” Em gái đang rót nước ép, thấy tôi ra khỏi nhà thì rất ngạc nhiên.
Tôi khựng lại.
Cha mẹ đang ở trong phòng khách xem tivi, lúc này cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Có chút chuyện, con ra ngoài một chuyến ạ.” Tôi ấp úng nói.
Ánh mắt của người thân hệt như lời tra khảo.
Tôi không thể nào nói sự thật cho họ biết. Trước đó là vì bảo vệ họ, còn bây giờ thì tôi đã không biết nên nói thế nào với họ về những chuyện này.
Nếu suy nghĩ của tôi là sai, kế hoạch của tôi thất bại, thế thì…
Tôi sẽ không cần phải rối rắm vì chuyện này nữa.
Tôi sẽ đánh mất tương lai, họ cũng sẽ không còn quá nhiều thời gian, có lẽ… thế giới này sẽ đi vào một trận hỗn loạn.
Hiện tại tôi không cảm thấy kích động và mong mỏi vì việc giải cứu thế giới, mà tôi chỉ thấy khó thở, trong lòng đắng chát.
Những tình tiết kích động lòng người trong các bộ phim bom tấn chỉ nên dừng lại trong thế giới điện ảnh. Trên thế giới này có rất nhiều người vĩ đại, nhưng tôi chưa bao giờ muốn làm một người vĩ đại.
Tôi nhìn cha mẹ và em gái: “Con ra ngoài một chút…”
Tôi không dám nói mình sẽ về sớm. Đi chuyến này, có thể tôi sẽ không bao giờ quay lại.
“Dạ. Anh đi đường cẩn thận.” Em gái bỗng dưng mỉm cười.
Tôi há hốc mồm.
“Về sớm một chút nhé.” Mẹ nói.
Cha thì không nói gì, chỉ nhìn tôi vẫy vẫy tay.
Nỗi chua chát trong lòng tôi bùng lên mãnh liệt hơn. Tôi gật đầu thật mạnh rồi phóng ra khỏi cửa nhà.
Tôi gọi taxi ở cổng khu dân cư, lên xe chưa được bao lâu thì điện thoại đã hiển thị âm báo.
Trong nhóm chat có tin nhắn. Nhóm Tí Còi đang bàn bạc về tin tức.
Tượng nữ thần Ashley đã trúng chiêu đầu tiên, nhưng rõ ràng đó không phải là đối tượng cuối cùng.
Bây giờ đột nhiên tôi nhớ lại, nếu tôi không vào cảnh mộng, thì cuối cùng Khổ Thiền đại sự và Hoàng Thiên sẽ ra sao? Thực lực của Khổ Thiền Đại Sư vượt xa Hoàng Thiên, xem ra chỉ nhấc nhẹ bàn tay cũng đủ tiêu diệt được Hoàng Thiên. Sự vùng vẫy phản kháng của Hoàng Thiên có tác dụng bao nhiêu chứ?
Nếu Hoàng Thiên không thể ngăn được Khổ Thiền Đại Sư, thì sau khi giết chết hết bảy người thì sẽ thế nào? “Sứ mạng” kết thúc ngay tại đó, tan biến ngay lập tức, hay là tiếp tục tồn tại, biến thành một ác ma chân chính?
Tôi nghiêng về đáp án sau và cũng vì thế mà rùng mình một cái.
Đám Tí Còi bàn tán một hồi, chắc là mãi vẫn chưa thấy tôi đâu, nên có gọi mấy tiếng.
Tôi siết chặt điện thoại, không biết có nên báo cho họ biết kế hoạch của tôi hay không.
Tôi thấy mình hơi ích kỉ, vì lúc này không muốn nhóm Tí Còi liên lụy vào. Người của Thanh Diệp thì nhất định phải tham gia, để kiểm chứng suy đoán của tôi, khiến kế hoạch của tôi được vận hành. Những người khác thì không cần thiết. Dù cho thế giới này có đi vào thế cục hỗn loạn tan hoang, có thể sẽ có rất nhiều người vô duyên vô cớ mà chết đi, không kịp phản kháng chút nào mà chết, thậm chí chết trong nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, nhưng cho dù sống thêm được một năm hai năm, một ngày hai ngày, thì vẫn có thể gặp được bước ngoặt lớn của chuyện này. Có lẽ, những phiền phức mà hiện tại chúng tôi giải quyết, sẽ chỉ biến thành một quá khứ bi thảm trong cuốn sách lịch sử ở tương lai.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Sự kiện quái dị xuất hiện và kéo dài suốt ngàn năm qua, những người như chúng tôi chết đi, lại có người khác ra đời, rồi vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện những người tạo ra kì tích như Diệp Thanh, và vẫn có rất nhiều người không chịu từ bỏ hy vọng.
Tôi nghĩ đến những chuyện này, tâm tư rối bời, nhìn khung chat trên điện thoại mà chẳng thể nào gõ được một chữ.
Lúc này Gã Béo nói: “Duyệt Duyệt nói, mấy ngày nay, cô ấy luôn nhìn thấy những điềm báo chẳng lành, nhưng không hề có phương hướng cụ thể. Có lẽ, thế giới này thực sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Họ càng thấy lo lắng nhiều hơn.
Tí Còi quyết định gọi điện cho tôi.
Dòng tin nhắn đó của cậu ấy vừa nhảy lên, thì điện thoại của tôi đã đổ chuông.
Tôi thở hắt một hơi, nghe máy.
“Anh Kỳ, anh chưa xem tin trên nhóm chat sao?” Tí Còi hỏi ngay.
“À, chưa xem, tôi vừa tắm xong.” Tôi nói.
Tí Còi im lặng một lát: “Tôi nghe thấy tiếng động cơ xe, anh đang ở bên ngoài?”
Tôi lập tức nghẹn họng.
“Anh định làm gì? Đến gặp Diệp Thanh hay nhóm Ngô Linh?” Tí Còi rất nhạy bén, hỏi ngay: “Có phải anh đã phát hiện được gì đó không? Anh mơ thấy gì?”
Tôi vẫn á khẩu, không biết phải đáp thế nào.
“Anh muốn giấu tụi này để đi làm gì?” Tí Còi đã nổi cáu: “Chúng ta có phải là anh em không? Anh ném tụi này qua một bên, rồi đi làm gì?”
Tôi gượng cười.
Đây chính là nguyên nhân tôi không muốn cho họ biết.
“Anh chuẩn bị chơi trò chơi đúng không?” Tí Còi nói trúng tim đen.
Kiểu này thì chẳng thể cản nổi Tí Còi rồi.
Tôi đành nói mình đến gặp nhóm Ngô Linh.
Tí Còi hừ một tiếng rồi ngắt máy ngay tức khắc.
Tôi nhìn màn hình hiện thị cuộc gọi đã kết thúc mà chỉ biết cười khổ.
Quả đúng là tồi tệ.
Tôi rất rõ tính khí của Tí Còi. Sau khi cậu ấy biết chuyện, chắc chắn sẽ không tránh ra xa mà không làm gì cả. Chuyện này khác với những chuyện trước đây. Những chuyện trước đây, cậu ấy không giúp được, hơn nữa cũng không mấy nguy hiểm. Sự kiện quái dị đang diễn ra, nhưng cuộc sống thường nhật vẫn phải tiếp tục. Nói khó nghe một chút, nếu tôi có chết, thì cha mẹ và em gái tôi vẫn còn sống. Nếu đám Tí Còi vẫn bình yên, thì còn giúp tôi chăm sóc được. Lần này là nguy cơ lớn của tất cả mọi người, không ai có thể chỉ biết lo cho chính mình.
Lúc tôi đến khách sạn, thì gặp Tí Còi ở ngay sảnh chính của khách sạn.
“Lát nữa họ cũng sẽ qua đây.” Tí Còi lạnh lùng nói, hừ vào mặt tôi một cái, xem ra vẫn còn bất mãn chuyện tôi giấu giếm họ.
“Tôi không thể nắm chắc được. Lỡ tôi có chuyện gì, thì các cậu cũng có thể thay tôi chăm sóc cho người thân của tôi nữa.” Tôi đành đưa ra lời giải thích yếu ớt.
Tí Còi khinh khỉnh nói: “Bịa đặt. Nếu thực sự anh không giải quyết được, thì chẳng có ai giải quyết được hết. Tất cả đều sẽ cùng chờ chết, còn nói đến chăm sóc gì nữa!”
Lý do mà cậu ta đưa ra hơi khác với điều tôi dự đoán, khiến tôi chỉ biết dở khóc dở cười.
“Cậu nói như vậy cũng hơi quá. Dù tôi không giải quyết được, thì không có nghĩa là không có ai giải quyết được. Thế giới này còn nhiều người giỏi mà. Chưa kể, đây chỉ là tạm thời chưa có cách nào …”
Tôi chưa nói xong thì đã bị Tí Còi cắt ngang.
Tí Còi nhìn tôi nói: “Chắc chắc anh đã nghĩ đến chuyện gì đó nên mới quyết định như vậy. Đổi lại tình huống khác, nếu anh chuẩn bị nằm mơ này nọ thì tôi không xen vào. Sẽ làm theo anh bảo, ngoan ngoãn chờ đợi. Nếu anh thất bại, tụi tôi thay anh chăm sóc người thân của anh cũng được. Nhưng bây giờ thì không phải như vậy nữa đúng không? Tôi với Gã Béo đã từng bàn đến, nếu chỗ của anh và cả đám người Thanh Diệp đều không có tin tức gì, tình hình thực sự đến mức cực kì tệ hại, thì tôi và Gã Béo sẽ chơi trò chơi. Dù tụi tôi có chết, cũng có thể gửi tin tức đến cho anh. Còn như không được nữa, cùng lắm thì mọi người cùng dắt nhau xuống uống trà với Diêm Vương thôi.”