Tuy biết cách làm của Diệp Thanh rất có vấn đề, nhưng trong chúng tôi, chẳng có ai có cách ngăn Diệp Thanh lại được, bởi vì chúng tôi không có biện pháp nào tốt hơn, để thay thế cho cách làm của Diệp Thanh trong hiện tại.
Ở mặt này, trách nhiệm của tôi là lớn nhất. Tình huống lý tưởng nhất, chắc là tôi đủ sức để hoàn thành các nhiệm vụ, giải quyết những con ma đó, không cần Diệp Thanh phải ra tay hỗ trợ.
Nhưng tôi không thể làm nổi chuyện này, mà Diệp Thanh thì đang đảm đương quá nhiều gánh nặng.
Vốn thích khích bác tôi, nhưng bây giờ Cổ Mạch cũng im lặng, cùng rơi vào trầm tư như Ngô Linh và Nam Cung Diệu.
Hiển nhiên, họ không có cách nào trong một thời gian ngắn mà nâng cao được thực lực của tôi, hoặc cung cấp sự trợ giúp cho tôi, chia sẻ bớt gánh nặng cho Diệp Thanh. Họ cũng không giống như Diệp Thanh, có thể xuất hiện trong cảnh mộng của tôi.
Năng lực của tôi rất tiện lợi, và cũng rất mạnh, nhưng cũng không hề cùng một đường với những người khác. Ngoại trừ Diệp Thanh, thì chẳng còn ai phối hợp hành động với tôi được.
Mà thực ra Diệp Thanh cũng không phải phối hợp hành động với tôi, anh ta chỉ là giúp tôi một tay trong những thời khắc nguy hiểm, để tôi khỏi đến mức phải bỏ mạng.
Sau khi ăn đại cho qua bữa, chúng tôi mạnh ai về nhà nấy.
Lúc vẫy tay chào tôi, Ngô Linh có an ủi một câu: “Đây không phải là lỗi của cậu. Cậu cứ dựa theo khả năng của mình mà làm là được rồi, đừng nôn nóng. Dù Diệp Thanh có thật sự rơi vào tình trạng tồi tệ nhất, thì trong tương lai, cậu vẫn có cơ hội để cứu vãn lại.”
Tôi nhất thời chẳng biết nói gì.
Tôi đã mơ thấy chuyện của Diệp Thanh, nhưng lúc này lại không thể nói ra miệng được.
Cổ Mạch khó được vỗ vai tôi một cái, không hề trêu chọc. Vẻ mặt của anh ta hơi u ám.
Tuy không nói gì với tôi, vẻ mặt cũng rất bình thản, nhưng xem ra tâm trạng của Nam Cung Diệu cũng không ổn mấy.
Nói đến mới thấy, tình trạng hiện tại của Diệp Thanh đã tương phản hoàn toàn với quá khứ. Lúc trước, Diệp Thanh bất lực nhìn từng đồng sự của mình biến mất; bây giờ, những đồng sự của anh ta cũng chỉ biết đứng nhìn anh ta từng bước tiến đến vực thẳm.
Tốt nhất là đừng đến mức đó. Trước khi Diệp Thanh hoàn toàn mất hết khóng chế, năng lực của tôi vẫn có thể giải quyết phiền phức, đưa cuộc sống mọi người trở lại quỹ đạo hòa bình và yên ổn.
Tôi gật đầu với Ngô Linh, và cũng vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi về nhà, cha mẹ cũng oán giận mấy câu.
Gia đình chúng tôi chưa từng trải qua di dời, trong quá khứ thì cha mẹ cũng chỉ nghe người khác kể lại những phiền phức của việc di dời. Đó đều là những phiền phức mà hộ nằm trong diện di dời gặp phải. Bây giờ, cha mẹ cũng đã cảm thấy di dời giải tỏa rất phiền phức.
Tuy công việc của tôi đúng là rất bận, nhưng nếu ban đêm tôi không về nhà thì lại không phải là do tăng ca. Nên bây giờ khi nghe cha mẹ trách mắng, trong lòng cũng có chút gượng gạo.
Tôi trò chuyện với cha mẹ một lát rồi lên phòng.
Đã không còn cảm giác nôn nao như hôm qua, có điều trong lòng vẫn còn một vài áp lực và nỗi lo cho tình trạng của Diệp Thanh. Tôi đứng trước kệ hồ sơ một lát, rút ra một tập hồ sơ mới.
***
Mã số sự kiện: 058
Tên sự kiện: Hồn ma che mắt
Người ủy thác: Lâm Huy
Giới tính: Nữ
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Lập trình viên
Gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Nhà số XX, số XX đường Khang Gia, thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên hệ: 137XXXXXXXX
Diến biến sự kiện:
Ngày 18 tháng 11 năm 2009, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 05820091118.wav.
“Xin chào cô Lâm. Đừng căng thẳng, cô ở chỗ chúng tôi rất an toàn. Có thể nói cho chúng tôi biết, cô đã gặp phải chuyện gì không?”
“À, được… Tôi… tôi đã gặp… ma… ý tôi là…”
“Đừng vội, cô uống nước đi, nói chậm thôi. Cô có thể kể từ đầu. Khi nào thì cô cảm thấy sự bất thường?”
“Ực… Chắc tầm nửa năm trước… Bắt đầu từ nửa năm trước, mắt tôi có vấn đề. Tôi học bên máy tính mà, năm nay sắp tốt nghiệp rồi. Thường ngày tôi hay dùng máy tính, công việc kiếm được cũng suốt ngày ngồi bên máy. Những khi nghỉ ngơi, nếu không nhìn điện thoại thì cũng chui đầu vào máy tính. Thường ngày tôi không chú ý… Tôi… tôi thật sự… tôi hic… Tôi phát hiện có lúc mình nhìn thấy một tầng xám xám. Tôi cứ ngỡ mắt mình có vấn đề rồi. Lúc đó tôi sợ lắm, sợ mình sẽ bị mù… Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra, là bệnh viện trung tâm của thành phố. Nhà tôi không phải ở đây, tôi cũng không dám nói cho gia đình biết… Bạn học của tôi dẫn tôi đến bệnh viện khám. Làm đủ loại xét nghiệm, bác sĩ bảo mắt tôi bị sử dụng quá mức, chỉ là bị sử dụng quá mức. Bị cận thị, thị lực không được tốt, mắt bị mệt… Chứ… chứ không có bệnh gì cả, chỉ là mắt bị mệt. Bác sĩ cho thuốc bổ mắt, dặn tôi nhớ nghỉ ngơi nhiều… Tôi đều làm theo hết. Nhưng có lúc vẫn còn thấy… Đúng lúc đó tôi đang tìm việc, đi khám mấy lần đều chẳng có kết quả gì cả, bản thân tôi sắp phó mặc cho số phận rồi…”
“Ừ, sau đó chuyện này đã xảy ra thay đổi gì phải không?”
“Đúng, đã xảy ra thay đổi! Tôi đang ở trong công ty, làm việc bên máy vi tính, đột nhiên chẳng nhìn thấy gì nữa. Trước mắt tôi đen như mực. Lúc đó… lúc đó tôi ngớ người ra… Đồng nghiệp đến vỗ vai tôi một cái, lúc đó tôi hệt như vừa thức giấc, mắt liền nhìn thấy trở lại. Đồng nghiệp hỏi tôi sao lại ngồi ngớ ra không chớp mắt, cơ thể cũng chẳng nhúc nhích… Lúc đó tôi vẫn cứ ngỡ là mắt mình có vấn đề, đến bệnh viện chuyên khoa mắt để khám, nhưng bác sĩ vẫn bảo không sao. Thời gian sau đó tôi cực kì để tâm đến chuyện nghỉ ngơi. Tôi cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì… Sau đó nữa… mới mấy ngày trước đây…”
“Mấy ngày trước cô đã gặp phải chuyện gì?”
Tôi… tôi… hic… Cũng là… cũng là lúc đang làm việc… giờ nghỉ trưa, tôi còn một số việc vẫn làm chưa xong, nên nán lại trong văn phòng… Đồng nghiệp bảo sẽ mua giúp tôi một cái bánh bao… Lúc đó tôi ngồi gõ code suốt. Và cũng hệt như lần trước, trước mắt đột nhiên tối sầm lại… Tôi còn ngỡ lại là… tôi định đợi lát nữa sẽ nhỏ thuốc… Lúc tôi định kéo ngăn bàn ra, thì chợt cảm thấy mắt mình có ai đó ấn một cái… Tôi… Có… có một đôi tay… đè trước mắt tôi… Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì cả, cứ ngỡ là đồng nghiệp đã trở lại, đùa với tôi. Tôi còn cười nữa, định gọi tên của anh ta… Tôi vói tay gỡ hai bàn tay đó ra trước, nhưng không sờ thấy cổ tay, tôi liền im re… Phù…”
“Cô Lâm, cô cứ từ từ mà nói.”
“Ừ, tôi… tôi không sờ thấy cổ tay, liền cảm thấy không đúng… Tôi bèn mò thử lên trên mắt, nhận thấy… nhận thấy đôi bàn tay đó lạnh ngắt… Nó… nó không giống tay người, không giống tay người sống… Tôi sợ đến run bắn người… cũng chẳng biết là tôi đã gồng cứng như thế trong bao lâu. Đồng nghiệp gọi tôi một tiếng, thì cảm giác đó liền biến mất. Anh ta lại hỏi tôi sao ngồi ngớ ra nữa, có phải mắt bị đau nên lấy tay che mắt lại không… Tôi liền đi vào phòng vệ sinh, khuôn mặt tôi lúc đó trắng bệch, cả khuôn mặt đều trắng bệch, tay thì không ngừng run rẩy… Tôi thật sự đã mò trúng, không phải ảo giác! Thật sự… thật sự đã có một đôi tay, che lên mắt tôi! Tôi chẳng thấy gì nữa cả, chỉ toàn bóng tối! Đó là… là ma che mắt đúng không? Là ma che mắt mà người ta hay nói đúng không? Tôi bị ma nhắm đến rồi… bị nhắm rồi…”
“Cô bình tĩnh lại đi cô Lâm. Cô nói, mắt của cô có vấn đề từ nửa năm trước, mãi cho đến mấy ngày trước mới mò được đôi tay đó, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy. Có phải như thế chứng tỏ… chứng tỏ tôi sắp chết rồi không? Con ma đó sắp giết tôi rồi, đúng không?”
“Cô đừng nóng vội. Điều này cũng chứng tỏ là con ma đó không mạnh lắm. Trên người cô, chúng tôi có thể nhìn thấy âm khí còn dư lại, nhưng không thấy con ma đó đâu. Con ma này không hề đáng sợ, chúng tôi đủ sức giải quyết được nó. Điều chúng tôi cần bây giờ chính là, thân phận con ma đó. Cách đây nửa năm, cô có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Có từng nhìn thấy người chết, đến nghĩa trang, đi ngang qua nhà hỏa táng hoặc hiện trường án mạng nào không?”
“Nửa năm trước à… Không có, chắc là không có đâu… Tôi cũng không biết nữa. Khoảng thời gian đó tôi vẫn còn đi học, hè không về nhà mà ở lại trường, kiếm việc làm thêm… Tôi đã đi phỏng vấn rất nhiều nơi, cũng đi rất nhiều nơi… Tôi cũng không biết những chỗ ấy có phải…”
“Cô còn nhớ hành trình khi ấy không?”
“Nhớ. Tôi vẫn còn lưu trong CV và mail, một số cái tôi đăng lên trang tuyển dụng, nên không chắc là sẽ nhớ.”
“Cô có thể cung cấp cho chúng tôi những nội dung mà cô ghi lại, chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra từ những địa điểm đó. Trong khoảng thời gian này, cô có thể sử dụng bùa hộ thân do phòng nghiên cứu chúng tôi chế tạo. Thứ này chắc có thể bảo vệ cô, không bị con ma đó quấy rầy.”
“Ồ, được, tốt quá.”
...