Nghiêm Lịch là chủ nhiệm giáo vụ của trường cấp 3 Nam Minh. Tại sao anh ta lại muốn vu oan hãm hại tôi? Thực ra, tôi cũng không chắc chắn. Nhưng, tôi nhận định anh ta là kẻ xấu, những người khác cùng lắm là đặt điều những lời đồn đại, còn anh ta trông thì có vẻ thật thà nhưng lại là người có thể đứng đằng sau đâm lén anh một cái.
Mỗi trường học đều có chủ nhiệm giáo vụ, đều là những người có tuổi, có phong thái rất chững chạc đường hoàng, Nghiêm Lịch đem lại cho người ta ấn tượng cũng như vậy - giống như chính tên của anh ta. Người đàn ông hơn 40 tuổi này mấy năm trước đã ly hôn, vợ đưa con đi, nhưng không vì vậy mà trở nên thật thà chất phác, ngược lại, bộ tóc hơi hói lại thể hiện những dục vọng không ngờ.
Có một lần, buổi đêm ở văn phòng chấm bài tập, tôi mở cửa sổ nhìn ra, vô tình nhìn sang đỉnh tòa lầu tổng hợp, thấy có một bóng người đang trèo lên lan can. Thị lực của tôi cũng khá, lo rằng đó là học sinh, vội vàng lao đến đỉnh tòa nhà đối diện, phát hiện ra người đó chính là chủ nhiệm giáo vụ, đang cầm một chiếc máy ảnh có ống kính dài, nhằm thẳng vào khu ký túc xá nữ sinh. Tôi không biết nên nói gì, dù sao thì cũng là lãnh đạo của mình, nhân lúc anh ta vẫn chưa phát hiện ra đành rời khỏi đó. Bắt đầu từ đó, tôi chú ý đến Nghiêm Lịch. Cửa sổ thoát hơi của phòng tắm trường rất cao, phía bên ngoài là rừng cây trúc đào rậm rạp, thường thì những người khác không thể nhìn trộm được. Nhưng chủ nhiệm giáo vụ thì lại giữ tất cả chìa khóa, có thể dễ dàng trèo lên sân thượng để nhìn trộm. Có lần màn đêm đã buông xuống, khi tôi nhìn thấy Liễu Mạn và hai em nữ sinh bước vào trong phòng tắm, bèn không thể nhẫn nhịn được nữa, lên sân thượng kéo Nghiêm Lịch xuống, chẳng phân bua gì mà đã đánh cho một trận. Hắn ta không những không phản kháng, ngược lại còn quỳ xuống cầu xin, bảo đảm sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này nữa, xin tôi đừng nói ra ngoài, tôi muốn gì thì đều có thể cho tôi. Anh ta cũng hứa là sẽ đổi cửa thoát khí phòng tắm nữ sinh chuyển thành cửa kính mờ, như vậy sẽ không thể nào nhìn trộm được nữa. Ngày hôm sau, anh ta đã đổi cửa sổ phòng tắm, tôi nhân từ đã tha cho anh ta.
Tôi biết mình sắp được điều đến Bộ giáo dục, lòng hạ quyết tâm phải điều tra Nghiêm Lịch, muốn loại trừ kẻ đồi bại xấu xa này ra khỏi đội ngũ giáo viên. E rằng trong lòng anh ta cũng hiểu rất rõ, một khi tôi rời khỏi trường cấp 3 Nam Minh, ngày tận thế của anh ta cũng chuẩn bị giáng xuống.
Ba ngày trước khi Liễu Mạn bị hại, cô đã nói với tôi, có một hôm buổi tối khi cô bước ra từ trong nhà vệ sinh phát hiện ra thầy chủ nhiệm giáo vụ đang đi đi lại lại ở hành lang khu ký túc xá nữ sinh - theo như chế độ quản lý của ký túc xá, chỉ cần là nam giới, kể cả là thầy giáo, cũng không được phép nửa đêm vào khu ký túc xá nữ, cô lớn tiếng gọi to Nghiêm Lịch, truy hỏi anh ta tại sao lại ở đây. Anh ta sắc mặt căng thẳng, lắp ba lắp bắp, cuối cùng thật không ngờ đã lấy thân phận chủ nhiệm giáo vụ ra uy hiếp cô, không cho phép cô nói cho bất cứ ai, nếu không sẽ cho cô biết tay. Nếu là những học sinh nữ bình thường khác thì sẽ bị dọa cho sợ hãi, nhưng Liễu Mạn lại không phải là người dễ bảo vậy, Nghiêm Lịch cũng hiểu rất rõ điều này, do đó mới mang lại tai họa mất mạng cho cô ấy.
Với vai trò là chủ nhiệm giáo vụ của trường, có đầy đủ điều kiện để gây án ở trong thư viện trường, dùng độc dược để giết người diệt khẩu. Ngày hôm sau, Nghiêm Lịch còn có thể lẻn vào ký túc xá của tôi, lén đặt chiếc bình vẫn còn lưu lại chất độc trúc đào, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng, cảnh sát Hoàng Hải không thả tôi khỏi đồn công an mà lại đưa tôi vào nơi tạm giam.
Tôi là một thầy giáo dạy ngữ văn cấp 3, thế mà lại bị nhốt trong phòng giam âm u chật chội, phải nằm cạnh những kẻ tội phạm giết người và cưỡng dâm.
Khi vừa mới vào đã bị đánh mấy trận, tôi ra sức phản kháng, nhưng lại bị những cú đánh cú đấm của chúng đánh cho thê thảm hơn. Cảnh sát Hoàng Hải lúc thẩm vấn tôi, phát hiện ra trên mặt tôi có nhiều vết bầm tím, bèn dặn dò người canh gác đổi phòng giam cho tôi. Những người bạn tù ở đây là những kẻ trộm cắp và lừa đảo, ít ra nếu có đánh nhau thì cũng không chịu thiệt thòi lắm. Ở chốn này mấy ngày dài như mấy năm, vợ chưa cưới của tôi chưa một lần xuất hiện, cả nhạc phụ đại nhân thần thông quảng đại tài giỏi của tôi nữa.
Hoàng Hải nói anh ta đã đi tìm Cốc Thu Sa nói chuyện, mặc dù không nói cho tôi biết nội dung cuộc trò chuyện, và từ ánh mắt trầm mặc của anh ta thì không nhìn nhận ra được việc gì cụ thể, nhưng tôi có một dự cảm đáng sợ, khiến mình bỗng chốc như rơi vào kho băng, cho dù trong phòng giam nóng nực chật chội đầy người. Đây liệu có phải là báo ứng mà ông trời đã trừng phạt tôi về sự việc mà tôi đã gây ra vào mùa hè năm ngoái?
Ngày 16 tháng 6, thứ 6, tôi được cảnh sát Hoàng Hải thả ra. Anh nói dựa vào kết quả điều tra mấy ngày qua, không thể nào đoán định tôi có mối liên hệ trực tiếp tới việc Liễu Mạn bị giết hại, hiện trường vụ án không có dấu vân tay hay tóc của tôi. Kết quả xét nghiệm tử thi của Liễu Mạn cũng không liên quan đến tôi, cảnh sát cũng nghiêng về kết luận tôi đã bị kẻ khác hãm hại. Tôi như muốn bổ nhào vào lòng anh, người đàn ông chính tay đưa tôi vào nhà giam thật không ngờ lại chính là ân nhân cứu mạng của tôi.
Đeo chiếc đồng hồ mà bố Cốc Thu Sa tặng tôi vào tay, chiếc đồng hồ này được cảnh sát bảo quản sau khi tôi bị bắt giữ, còn có cả ví tiền và chìa khóa của tôi. Cuối cùng cũng có thể soi gương được rồi, sờ lên cái đầu gần như đã bị cạo trọc, khuôn mặt tiều tụy và đầy vết thương, phía tóc mai lần đầu tiên xuất hiện sợi tóc trắng, như thể không phải là 25 tuổi mà là ông già sắp chui vào cỗ quan tài.
Trải qua mười ngày trong nơi tạm giam, chắc chắn đây là mười ngày dài đằng đẵng trong cuộc đời này.
Sau khi được ra ngoài, tôi bèn tiêu hết sạch số tiền trên người, chỉ đủ mua một bộ đồ mới. Tôi đi một mình đến nhà tắm, cảm giác trên người và trên đầu mình có đầy ghét bẩn, dùng hết mấy bánh xà phòng thơm, gần như chà rách da, sau đó mới ngồi xe bus để đi tìm vợ chưa cưới - may mà vé tháng ở trong túi vẫn chưa bị mất.
Khi đến được Nhà xuất bản Giáo dục nơi Cốc Thu Sa làm việc, người canh cửa nói nhà xuất bản đang có cuộc họp quan trọng, Cốc Thu Sa đã dặn dò anh ta, nếu như tôi đến tìm cô, thì hãy về nhà đợi cô.
Về nhà?
Nửa tiếng sau, tôi đến trước ngôi nhà mới vẫn còn nồng nặc mùi sơn, tòa nhà 12 tầng này nằm ở khu trung tâm thành phố. Hai tháng trước, cuối tuần nào tôi cũng đến đây giám sát việc sửa chữa. Lôi chìa khóa ra, cắm vào ổ nhưng không thể nào mở ra được, gõ cửa cũng không có phản ứng gì. Bà lão phòng bên cạnh bước ra nói: “Hôm qua đã có người đến thay lõi khóa.”
Tôi phẫn nộ đá mạnh vào cửa nhưng lại xót ruột ngồi xuống xoa, nhưng vẫn để lại một vết lõm sâu - đây là nhà mình mà, mình sao vậy chứ? Đầu ngón chân đau nhức, tôi bước thấp bước cao đi xuống khỏi cầu thang máy.
Ngày hè, nhiệt độ hơn 30 độ C, trên xe bus tỏa ra đủ mùi mồ hôi nồng nặc. Tôi thiêm thiếp dựa vào lan can, bên ngoài cửa sổ xe từ những tòa nhà cao ốc dày đặc tới những tòa kiến trúc thưa thớt cho đến một vùng đất hoang, còn có cả xưởng gang thép có một ống khói đang tỏa ra những luồng khói trắng. Xe bus dừng lại ở trên đường Nam Minh, giữa hai bức tường bao quanh dài dằng dặc là cổng lớn của trường học, treo một tấm biển bằng đồng “Trường chuyên cấp 3 Nam Minh”.
Ngày thứ 6, các học sinh nội trú trong trường đều trở về nhà, mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy tôi đi vào trong trường, bất luận là giáo viên hay là học sinh tôi đã dạy, không có ai dám nói chuyện với tôi. Tôi nhìn thấy Mã Lực và người bạn cùng phòng với cậu, ngay cả họ cũng né tránh tôi, các em học sinh đông đúc như nước triều dâng cũng tản ra, để tôi biến thành một ốc đảo khô cằn.
“Thầy Thân, xin hãy đến văn phòng làm việc của hiệu trưởng một chút!”
Phía sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng âm u, quay đầu nhìn thấy gương mặt của chủ nhiệm giáo vụ Nghiêm Lịch - sao hắn ta lại vẫn ở đây? Người bị giam giữ ở trong ngục chẳng phải nên là hắn sao?
Tôi không nói lời nào chỉ lặng lẽ đi theo hắn, khi bước lên góc rẽ của cầu thang, hắn hạ giọng nói: “Mấy hôm trước, cái người cảnh sát tên là Hoàng Hải đã đến tìm tôi, quả nhiên cậu đã nói những sự việc đó của tôi ra.”
Tôi chẳng buồn nói nửa lời, tôi có thể đoán được lời hắn định nói - cậu có chứng cứ không? Cậu có chụp được ảnh không? Việc này tôi đã hội báo cho Hiệu trưởng rồi, liệu ai có thể tin lời một kẻ nghi phạm giết người chứ?
Chúng tôi im lặng đi đến phòng làm việc hiệu trưởng, sắc mặt thầy hiệu trưởng nhợt nhạt, liên tục lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Bảy năm trước, chính ông đã tận tay trao cho tôi giấy khen vì nghĩa quên thân, cũng chính ông đã quyết định cử tôi để được vào thẳng trường Bắc Đại học tập. Ba năm trước, lại cũng chính là ông đứng ở cổng trường nhiệt liệt chào đón tôi trở về, bố trí cho tôi phòng ở. Ngay chính tháng trước, ông cũng còn nói sẽ đến tận nhà để chào hỏi nhạc phụ tương lai của tôi.
“Thầy Thân, rất vui thầy có thể quay trở lại. Hôm nay, tôi đã thông báo với toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường một quyết định quan trọng - do hành vi không hay của thầy Thân ở trong trường của chúng ta, đã vi phạm đạo đức cơ bản của nhà giáo nhân dân, để bảo vệ cho danh tiếng của trường ta, sẽ khai trừ đuổi việc Thân Minh, đặc biệt thông báo!”
Tôi đứng lặng im như pho tượng hồi lâu, mới hiểu được ý của ông, bình tĩnh nói hai chữ: “Cám ơn!”
Hiệu trưởng thoáng ngạc nhiên trước phản ứng này của tôi, ông và chủ nhiệm giáo vụ liếc nhìn nhau lắc đầu nói: “Xin lỗi, vẫn còn một thông báo nữa - bởi vì cùng lý do như vậy, cấp trên đã phê chuẩn khai trừ cậu khỏi Đảng.”
“Được rồi, tôi chỉ muốn nói với các anh - tôi trong sạch, tôi không hề giết người, ngay cả cảnh sát cũng tin lời của tôi, tại sao các anh lại vẫn cứ làm như vậy?”
“Thầy Thân...”
Hiệu trưởng ý thức được rằng tôi không còn là thầy giáo nữa, “Cậu Thân à, cậu mới 25 tuổi, con đường phía trước còn dài, đừng có chùn lòng nhụt chí, ai chẳng phải gặp phải khó khăn chứ? Cậu tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, chắc chắn sẽ tìm được công việc phù hợp, nói không chừng ở bên ngoài còn phát triển hơn nữa.”
“Đuổi việc tôi và khai trừ tôi khỏi Đảng... là ý của ai vậy?”
“Cậu đừng hiểu nhầm, đây đều là chỉ thị của lãnh đạo Bộ giáo dục thành phố, ở trong trường cũng không ai có ý kiến phản đối, toàn Chi bộ đều bỏ phiếu thông qua.”
“Lãnh đạo Bộ giáo dục thành phố? Tháng trước Bộ trưởng còn tìm tôi để nói chuyện, nói tôi là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng.”
Hiệu trưởng quay lưng lại thở dài: “Mỗi thời mỗi khác.”
Ông ta đang có ý đuổi tôi đi, tôi cũng chẳng muốn quỳ xuống cầu xin ông ta như một con chó.
Chủ nhiệm giáo vụ tiễn tôi xuống dưới lầu, ở phía sau tôi khẽ nói: “Ồ, thầy Thân, còn có một việc nữa, căn phòng ký túc xá của thầy, nhà trường sẽ giữ lại giúp thầy đến tối thứ hai, mấy ngày tới thầy hãy thu dọn hành lý, sáng sớm thứ ba nó sẽ được cải tạo thành phòng đánh bóng bàn. Nếu như có việc gì cần tôi giúp đỡ, xin cứ nói.”
Đôi vai tôi run bần bật, run người mất nửa phút, phẫn nộ quay đầu đấm một nhát, hắn đã mất tăm mất dạng từ lâu rồi.
Cơn gió buổi tối thổi tới mang theo mùi vị hoa trúc đào, tôi đứng im hồi lâu giống như một người chết.
Cửa nhà ăn đã đóng rồi, nhưng tôi cũng không hề cảm thấy đói.
Trở lại căn phòng ký túc xá, đồ đạc trong phòng đã bị bới tung lộn xộn, dưới đất toàn là những cuốn sách mà tôi cất giữ cẩn thận, bài kiểm tra của các học sinh cũng không thấy nữa, dù sao bây giờ cũng không còn là thầy giáo ngữ văn nữa, đối với tôi điều quan trọng là - tôi căng thẳng lo lắng, bò lồm cồm dưới đất, mặt dán sát xuống nền nhà tìm kiếm khắp nơi...
Lục tìm khắp nơi, cuối cùng ở một góc của đám rác, phát hiện ra chiếc vòng cổ mờ nhạt đó, tôi vội nắm chặt trong lòng bàn tay, rửa nó thật kỹ càng, rồi đặt lên môi hôn mấy lần. Đêm nay, tôi kiên nhẫn thu dọn phòng, để căn phòng trở lại dáng vẻ trước lúc tôi bị bắt giữ. Tôi đã từ bỏ ý nghĩ gọi điện thoại cho vợ chưa cưới, có thể tưởng tượng ra kết quả khi gọi điện tới, cứ để cho Cốc Thu Sa và bố của cô được ngủ một giấc ngon lành đi. Tắt đèn, lên giường, chỉ ba hôm nữa thôi, chiếc giường đơn này không còn thuộc về tôi nữa.
Còn cả chiếc giường lớn ở ngôi nhà mới của tôi, tương lai nó sẽ thuộc về người nào?