Hồ Sinh Tử

Chương 57

Đêm giao thừa năm 2013.

Trong nhà không có điều hòa và lò sưởi nên lạnh tựa hầm băng, may mà trên bàn có một nồi lẩu tự làm cùng với bếp điện từ, hơi nước tỏa ra làm căn phòng chật chội có thêm chút hơi ấm. Lộ Kế Tông và mẹ ngồi cùng nhau, vừa ăn bữa cơm tất niên đơn giản mà ấm cúng, vừa xem tường thuật trực tiếp chương trình gặp nhau cuối năm vô vị. Mấy ngày trước cậu mở thùng thư ra, phát hiện có người lục lọi, một bức thông báo của nhà trường gửi tới bị ai đó tự ý bóc ra, không biết là đứa mất dạy nào.

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ai lại đến thăm vào đêm ba mươi thế này? Mặt mẹ cậu biến sắc, lắp bắp tự nhủ: “Lẽ nào - là ông ta?”

Bà hoảng hốt đứng dậy, sờ soạng gương mặt con trai, rồi lại vội vàng chạy đi soi gương, thấy mình xấu đến không chịu đựng nổi.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên chát chúa.

Lộ Kế Tông đã mở cửa, bên ngoài con đường tối đen, có một người phụ nữ khoác áo choàng.

Ánh đèn hắt lên mặt người đó, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt vẫn mê hồn, mái tóc dài buông xõa trên vai, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Thiếu niên không kìm được hắt xì hơi một cái, lùi lại mấy bước: “Tôi nhận ra cô.”

“Đúng vậy, không ngờ cậu đã cao thế này rồi.”

“Kế Tông!” Phía sau vang lên giọng nói bất an của mẹ cậu, “Ai đấy?”

Sau đó, Trần Hương Điềm cũng nhìn rõ mặt cô ta, thái độ phấn khởi chờ mong chuyển thành thất vọng và nghi hoặc.

“Xin hỏi cô là...?”

“Cháu họ vẫn còn nhớ tôi mà.”

Cô ta bước vào căn nhà đang ăn dở bữa lẩu tất niên, cẩn thận quan sát bài trí trong phòng, những nồi niêu và đồ điện gia dụng cũ nát được mua lại đều thể hiện rõ ràng, rằng đây là một gia đình nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai.

“Cô là... em họ của Lộ Trung Nhạc?”

Cô gái lộ ra nụ cười ấm áp: “Chào chị, lần đầu gặp cũng đã bảy năm về trước rồi.”

“Ba mươi tết rồi, sao cô lại tới đây? Lộ Trung Nhạc đâu? Anh ta đang ở đâu?”

Trần Hương Điềm hỏi dồn dập, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời đơn giản: “Anh họ vẫn chưa có tin tức gì, dạo này em đang làm việc tại đây nên tiện thể tới thăm Kế Tông. Hôm tết dương lịch em có nhắn tin cho chị, chính chị đã cho em địa chỉ này mà.”

“Ừ nhỉ, mau ngồi đi! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, nếu không chê thì mời cô cùng ăn bữa cơm tất niên, cứ gọi tôi là chị dâu là được.”

“Vâng, em là Tiểu Chi.” Cô sảng khoái ngồi xuống, trong tay còn lỉnh kỉnh đủ thứ quà cáp, có cả tiền mừng tuổi cho Lộ Kế Tông, “Mấy năm nay Kế Tông sống thế nào?”

“Ôi! Cái thằng bé này đúng là xui xẻo, đang học trường nghề thì trường đóng cửa, giờ thất nghiệp ở nhà, ngày nào cũng chơi điện tử trong quán net.”

Lộ Kế Tông từ đầu đến cuối im như thóc, cúi đầu mò chiếc bánh chẻo trong nồi lẩu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào mắt cô họ nói: “Cháu muốn ra ngoài làm thuê kiếm tiền.”

“Ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng được, cô sẽ giúp cháu.”

“Thật ạ?”

Ánh mắt Lộ Kế Tông lộ vẻ phấn khởi.

Một tiếng sau, Tiểu Chi để lại số điện thoại di động rồi từ biệt. Trần Hưong Điềm và con trai tiễn cô xuống dưới nhà, cô nói thỉnh thoảng sẽ còn tới thăm hai mẹ con nữa.

Xung quanh tiếng pháo hoa nổ râm ran, cô đón năm mới trong một nhà trọ nhỏ gần đó.

Một tháng trước, trường cấp 3 Nam Minh tuyên bố một quyết định nội bộ: Cô giáo Âu Dương Tiểu Chi xin rời vị trí công tác, căn cứ vào nguyện vọng của cá nhân, chuyển cô đến dạy học ở vùng núi nghèo khó miền nam.

Ngày cô ra đi vội vã vô cùng, Tư Vọng còn chưa đuổi theo đến cổng trường thì cô đã lên một chiếc taxi rời đi. Dưới bầu trời âm u tăm tối, gió lạnh trên đường Nam Minh vi vút thấu xương, cậu thiếu niên quỳ trên mặt đường lầy lội. Cô không dám quay đầu nhìn lại.

Ngày hôm sau, cô đặt chân lên chuyến tàu xuống phía nam, năm nay cô sẽ ăn Tết bên ngoài.

Cô nhắn một cái tin - “Thân Minh? Nếu anh thật sự là Thân Minh, vậy anh là người may mắn nhất trên đời này, xin hãy trân trọng tất cả những thứ bây giờ anh đang có, hãy quên em đi, vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại! Cuối cùng, em thật sự rất cảm ơn anh. Âu Dương Tiểu Chi, gửi từ một chốn xa xôi.”

Ngay sau đó, số máy đã không còn liên lạc được.

Nhờ địa chỉ có được từ tết dương lịch, Âu Dương Tiểu Chi cố tình chọn thành phố nhỏ này, cách một ngọn núi là tới khu rừng núi của dân tộc Miêu. Cô đến dạy trong một trường trung học ở nơi heo hút đó, đồng thời cũng dành toàn bộ kỳ nghỉ đông tại nơi này.

Năm đó, lý do cô lưu lại địa chỉ liên lạc của hai mẹ con nhà này, là bởi mong muốn có ngày tìm ra Lộ Trung Nhạc. Bảy năm đằng đẵng qua đi, ác quỷ vẫn lẩn trốn giữa biển người. Phán đoán từ mọi tình huống, do đố kị mà Lộ Trung Nhạc đã hãm hại người bạn thân nhất của mình, cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về Thân Minh, và rồi ngày 19 tháng 6 năm 1995, dưới lòng đất khu Ma nữ, hắn đã sát hại Thân Minh.

Chỉ có một người có thể dụ cho hắn xuất hiện, đó chính là đứa trẻ trên trán có cái bớt màu xanh - tên nó là Lộ Kế Tông, là đứa con ruột duy nhất của Lộ Trung Nhạc, bằng tuổi với Tư Vọng, tính cách dường như cũng có điểm gì đó tương đồng.

Đầu xuân năm mới, cô giảng dạy trong khu người Miêu, chỉ giữa những đứa trẻ nghèo khó này, cô mới có thể tạm gác lại quá khứ. Thế nhưng, mỗi đêm khuya thanh vắng, khi vầng trăng miền sơn cước trong veo như nước, xuyên qua tấm màn rọi vào trong mắt, cô lại nhớ về mùa xuân năm 1995 ấy.

Mười tám năm trước, thầy Thân Minh ngắm cây trúc đào đang hé nụ xanh mướt trên sân vận động trường Nam Minh, lẩm nhẩm câu trong “Đất hoang” của Eliot: “Tháng tư thật tàn nhẫn.” Tiểu Chi đứng sau bức tường hoa hỏi: “Thầy ơi, thầy bảo sống là tàn nhẫn, hay chết đi mới là tàn nhẫn?”

Thầy giáo giật mình lắc đầu: “Tất nhiên là chết rồi.”

“Đúng ạ, được sống tốt biết bao! Tốt biết bao...”

Nhưng lúc đó cô mới phát hiện thầy Thân Minh đang đeo tai nghe, thời đó máy nghe nhạc Walkman rất phổ biến.

“Thầy đang nghe gì thế ạ?”

Thầy giáo nhét một bên tai vào tai cô, để cô nghe thấy tiếng hát bằng tiếng Quảng Đông du dương trong trẻo - “Nơi nao ta ấm lạnh, quay đầu đã bao thu, mãi kiếm tìm quá khứ, mong đợi tự bao giờ. Tôi giờ đây tay trắng, chẳng thể giải thích những được mất đúng sai, vừa nghe thấy vừa trông thấy đã đổi thay, không biết tìm đâu hỏi. Không mong gì hơn, ta cứ hay phán quyết buông tay hay nắm chặt, hao gầy một kiếp người, chưa chạm đến đã rời xa. Không mong gì hơn, trong mê mờ mãi mãi nhìn chẳng rõ, chẳng thể ngờ những thứ ta đánh mất, lại là những thứ ta từng có...”

Thì ra là bài “Không mong gì hơn” của Trần Bách Cường, cô từng theo dõi bộ phim truyền hình “Nghĩa bất dung tình” của TVB, đây chính là bài hát chủ đề của phim.

“Thầy ơi, món quà lần trước em tặng thầy, thầy có còn giữ không?”

“Còn!”

Anh chỉ nói có một chữ, nhưng chữ ấy bối rối và run rẩy.

“Thầy phải giữ cẩn thận đó nha.”

“Xin lỗi, Tiểu Chi, chúng ta không nên nói chuyện như thế này... tôi là chủ nhiệm lớp em, em là học sinh nữ của tôi, từ giờ phải hạn chế hết mức những cuộc gặp riêng thế này, tránh để các bạn khác hiểu lầm...” Thân Minh lùi lại hai bước, cố gắng giữ khoảng cách, muốn tránh không ngửi thấy hương tóc cô, “Để thi đỗ vào trường sư phạm mà em đã chọn, em phải dồn tất cả tâm sức vào việc chuẩn bị thi đại học chứ.”

“Bởi vì thầy sắp kết hôn rồi có phải không?”

“Đó là hai chuyện khác nhau.”

“Vợ chưa cưới của thầy hẳn là rất xinh đẹp? Đúng rồi, rất nhiều bạn học từng thấy ảnh của cô ấy.”

“Em có ý gì?”

“Chúc thầy hạnh phúc thôi ạ! Khi nào hai người tổ chức đám cưới, nhất định em và các bạn sẽ đến dự, tới lúc đó em sẽ tặng cô dâu một chuỗi hạt bằng pha lê thật.”

Dù trên gương mặt Tiểu Chi lộ ra nụ cười sán lạn, nhưng cảm xúc trong tim thì ngược lại, đến lúc này cô mới hiểu được thế nào là “nặn ra nụ cười”.

“Đúng vậy, Thu Sa là một cô gái tốt.” Ánh mắt của Thân Minh hơi kỳ dị, nhìn thẳng vào mắt cô, “Còn Tiểu Chi ấy à, một ngày nào đó em cũng sẽ kết hôn mà.”

“Không, em không bao giờ muốn kết hôn đâu.”

Thầy giáo đã quay người rời khỏi sân vận động, Tiểu Chi đứng sau lưng hét to: “Sớm sinh quý tử!”

“Sau khi tôi chết đi, không biết có ai còn nhớ đến tôi không?”

Trước khi bước vào tòa văn phòng, Thân Minh thì thầm tự nhủ.

Hai tháng sau, anh bị giết.