"Tuyết Hoa, ngươi tiến giai rồi, hơn nữa còn là liên tục tiến giai. Ngươi bây giờ là tứ phẩm linh hồ."
Hạ Lăng Vân nhìn tiểu hồ ly toàn thân vô cùng bẩn nói, "Trước kia ta đã nói với ngươi, tu sĩ bế quan không để ý tới năm tháng, lần này ngươi bế quan là hai mươi lăm năm. Tháng hai hai mươi năm năm trước, ta ra ngoài tìm ngươi, phát hiện ngươi tu luyện dưới gốc cây, liền đợi đến lúc ngươi thu công. Không nghĩ ngươi liên tục tu luyện, sau một năm rưỡi đã tiến giai rồi. Sau khi tiến giai ngươi cũng không điều chỉnh tâm tính và thân thể lại tiếp tục tu luyện, dùng hai mươi ba năm đột phá định nghĩa "Đạo" giai của tu sĩ nhân loại, bước vào "Thực" giai, trở thành tứ phẩm linh hồ."
Hắn không có nói cho tiểu hồ ly biết là, hắn phát hiện ra nàng đang ở trạng thái bế quan, liền đứng ở đây im lặng hộ pháp cho nàng. Bởi vì ngoài trời, gặp nắng mưa gió tuyết, hắn còn có thể giúp nàng dựng lều, che mưa ngăng gió cho nàng (hắn không dùng linh lực pháp thuật vì sẽ làm chấn động ảnh hưởng tới quá tình tu luyện của nàng).
Vào đêm nàng tiến giai thành tam phẩm hồ ly, lúc đó hắn đang tĩnh tọa tu luyện cạnh nàng, phát hiện mi tâm nàng đột nhiên bộc phát linh quang màu vàng, linh phù đại biểu cho phong ấn bị tan vỡ, sau đó kinh mạch trong cơ thể nàng đột nhiên khuếch trương rộng gấp mấy lần.
Trên người Tuyết Hoa có phong ấn, hơn nữa phong ấn này lúc trước hắn không phát hiện ra. Ai lại hạ phong ấn vào người nàng, là tu sĩ trước kia nuôi dưỡng nàng sao? Hắn càng lúc càng cảm thấy hiếu kì về thân phận của Tuyết Hoa.
Hai mươi lăm năm?
Tuyết Hoa: Há hốc miệng thảo nào tóc của hắn từ lúc còn ngang vai vì phải cắt bỏ để trừ rận, giờ đã dài tới eo, hóa ra thời gian đã trôi qua hai mươi lăm năm.
"Vì sao ta có thể nói chuyện?" Nàng cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, hai chữ "Nam thần" cũng không dám gọi nữa. <!--Ambient video inpage desktop-->
" "Đạo" và "Thực" đó là hai ranh giới, linh lực "Đạo" vẫn là hình thái khí lưu, "Thực" thì hình thái dịch. Tuyệt đại đa số linh cầm linh thú bước vào cảnh giới "Thực" yết hầu chỗ hoành cốt sẽ biến mất, có thể học tập ngôn ngữ nhân loại. Có thể chủ nhân trước kia đã dạy ngươi, ngươi lại sống cùng ta mấy tháng, cho nên sẽ nói tiếng người, lúc trước bởi vì có hoành cốt không thể nói, bây giờ bỏ đi hoành cốt, tất nhiên là sẽ nói tiếng người."
Hạ Lăng Vân vui mừng nói: "Ngươi tiến bộ vượt xa sự mong muốn của ta." Tiểu linh hồ đã vượt qua năng lực của tu sĩ, phá vỡ sự tự tin của tu sĩ nhân loại. Hắn hoài nghi tiểu hồ ly thần kì như vậy, cho nên lúc phải rời đi chủ nhân tiểu hồ ly phải hạ phong ấn, phong bế một phần lực lượng, tránh cho tu sĩ tà phái dụ dỗ nàng kí khế ước linh sủng, bán mạng cho người khác.
Tứ phẩm linh hồ!
Tuyết Hoa mở cờ trong bụng, lay lay vạt áo Hạ Lăng Vân hỏi: "Lúc nào ta có thể biến hóa? Lúc nào có thể bế quan tiếp?"
"Tiểu hồ ly tham lam." Hạ Lăng Vân mỉm cười xoa bóp tai nàng nói: "Thân thể của ngươi đã không chịu nổi quá trình bế quan hai mươi lăm năm không ăn không uống." Tiểu hồ ly không phát hiện ra cơ thể nó lúc này gầy như que củi, hai mươi lăm năm trước cái vòng cổ hắn đeo cho nàng rất vừa vặn, bây giờ vòng cổ đã rơi xuống rồi.
"A a a a?" Tuyết Hoa được nhắc nhở, lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang, vội kêu lên: "Ta thật đói, ta sẽ đói chết mất." Từ lúc nàng xuyên vào tiểu hồ ly tới giờ, chưa từng chịu cảm giác đói như vậy, dạ dày cảm giác đói nhưng toàn thân vô lực, muốn động một cái cũng phải sử dụng toàn bộ sức lực bú sữa.
"Khi bế quan tu sĩ nhân loại sẽ dùng linh tuyền và Tích Côc Đan, mà ngươi lại hoàn toàn không ăn không uống." Hạ Lăng Vân lấy ra một hồ lô màu nâu, mở nút nói với Tuyết Hoa: "Đây là nước linh tuyền, rất tốt cho lục phủ ngũ tạng, rửa tạp chất trong cơ thể. Ngươi uống trước." Hắn đưa miệng hồ lô tới sát miệng nàng.
Tuyết Hoa gấp không thể chờ má há miệng ngửa đầu, Hạ Lăng Vân bắt đầu cho nàng uống đồng thời giải thích: "Không dùng Tích Cốc Đan, cho dù ngươi có cuộn cong cơ thể không nhúc nhích, ỷ vào hô hấp và da lông hấp thu hơi nước tẩm bổ bản thân, cũng không thể chống đỡ được sự tiêu hao của cơ thể. Trước mắt thân thể ngươi đã đạt cực hạn, nếu không bổ sung đồ ăn, thân thể sẽ bị hỏng mất."
Linh tuyền mát lạnh tiến vào trong miệng, Tuyết Hoa ừng ực uống vào, cảm giác linh tuyền chảy tới yết hầu và cuống họng khô rát của mình, rồi tiến vào dạ dày trống rỗng. Linh khí trong trẻo mát lạnh dần dần khuếch tán khắp lục phủ ngũ tạng, mà nàng cảm thấy mình giống như một bông hoa héo rũ, được tưới nước kịp thời.
Chờ Tuyết Hoa uống nửa bình linh tuyền, Hạ Lăng Vân lấy ra một quả táo, ngón tay vẽ một cái, đầu ngón tay hóa ra linh lực cắt quả tao thành hai phần lớn nhỏ.
Hăn cầm non nửa quả táo tới trước mặt Tuyết Hoa nói: "Ngươi cần ăn chậm rãi. Hai mươi lăm năm không ăn gì, nếu ăn nhiều dạ dày sẽ bị tổn thương."
"Ừ, ừ." Tuyết Hoa gấp không thể chờ được há mồm, chờ hắn đút cho mình.
Quả táo giòn ngọt tiến vào miệng, nàng oa ô cắn một ngụm, rồi nhanh chóng nhai nuốt, sau đó nhìn chằm chằm vào miếng táo trong tay hắn. Ăn được một ít, nàng lại càng cảm thấy đói hơn.
Hạ Lăng Vân không chút do dự thu nửa quả còn lại vào vòng Càn Khôn nói: "Tuyết Hoa ngươi phải học được cách tự động kiềm chế." Năng lực tự kiềm chế của tu sĩ rất mạnh.
"Oa ô..." Tuyết Hoa bất đắc dĩ thở dài, không tự giác phát ra tiếng kêu hồ ly.
Lấy ra một tấm vải bọc tiểu hồ ly chỉ còn da bọc xương lại, Hạ Lăng Vân ôm nàng bay về phía tây nam. Tuyết Hoa ghé vào lồng ngực hắn nhìn xung quanh, cảnh vật so với lúc trước khi nàng bế quan cũng không thay đổi nhiều lắm, rất nhiều nơi còn tuyết đọng, một vài cọng cỏ non nhú lên khỏi mặt đất. Thời gian hai mươi lăm năm phảng phất giống như một ngày một đêm, nàng không có chút cảm giác nào.
Trên đường, Hạ Lăng Vân nhìn thấy một con suối nhỏ đã tan băng vội đáp xuống.
Tiểu hồ ly phơi sương gió hai mươi lăm năm, da lông tuyết trắng đã phủ đầy bụi bẩn.
Sau khi đặt nàng xuống suối nước, hắn gỡ vòng đeo cổ của nàng xuống, xắn áo giúp nàng tắm rửa. Toàn thân Tuyết Hoa vô lực, cứ như vậy ghé vào lòng bàn tay hắn, để hắn tùy tiện tắm rửa giúp nàng.
Chứng kiến nước bẩn từ trên người chảy xuống, nàng xấu hổ tự hỏi mình có bao nhiêu bụi bẩn, lại nhìn bộ lông hồ ly bị rơi xuống, nàng lập tức hét lên, "Ta bị rụng lông rồi hả? Đừng nha..." Liệu nàng có thể biến thành hồ ly trụi lông không?
"Bởi vì ngươi tĩnh tọa tu luyện linh lực, thân thể tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng trong hai mươi lăm năm cũng đủ để ngươi thay đổi bộ lông đấy." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói.
Tiểu hồ ly nhìn có vẻ lớn hơn một chút so với hai mươi lăm năm trước, nhưng chỉ cần chải bộ lông sẽ bị rụng, chỉ cần rụng hết sẽ lộ ra hình thể của nàng.
Xoa xà bông nhẹ nhàng tắm cho nàng, Hạ Lăng Vân giúp nàng sấy khô rồi nói: "Ngươi rất gầy, phải mau chóng khôi phục hình dáng mới được." Hắn cảm nhận được nàng bây giờ toàn thân chỉ có xương cốt thôi.
"Ừ, ta biết rõ." Tuyết Hoa vội vàng nói. Nàng quay đầu nhìn đuôi mình cũng biết rõ giờ mình khó coi bao nhiêu, cái lông xù xinh đẹp lúc này chỉ còn vài sợi lưa thưa, lộ ra da thịt hồng hồng.
Sau khi rửa sạch hắn ôm nàng vào ngực, bay thẳng tới Vong Trần Cư.
Sân nhỏ của Vong Trần Cư vĩnh viễn là mùa xuân, Thường Hưng Thường Đức đang luyện kiếm kĩ trong sân. Thấy Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly về lập tức thu kiếm nghênh đón, vui sướng nói: "Tham kiến trưởng lão. Trưởng lão, Tuyết Hoa đã bế quan xong?"
Tất cả mọi người trong Thiên Linh Môn đều biết rõ tiểu linh hồ Tuyết Hoa đột nhiên tùy ý bế quan ở khe núi cách đây hơn ba mươi dặm, hai mươi lăm năm qua Hạ trưởng lão gần như là ở đó, cho dù đi ra ngoài cũng phái người hỗ trợ hộ pháp. Bây giờ người đã mang tiểu hồ ly về, điều này nói rõ tiểu linh hồ đã bế quan xong.
"Ừ, Tuyết Hoa xuất quan." Hạ Lăng Vân nói, "Thường Đức, ngươi bắt một con cá chuối, Thường Hưng, ngươi chuẩn bị nấu cháo cá loãng, nó vừa xuất quan, không thể ăn cả miếng thịt." Dạ dày Tuyết Hoa trống rỗng, cần phải chậm rãi bồi dưỡng. Bên trong "Thần nông thảo mộc kinh" có ghi lại thịt cá chuối là thượng phẩm dưỡng huyết bổ hư, kiện tỳ lợi thủy, thịt trắng nõn, thích hợp với cơ thể Tuyết Hoa.
Hắn lập tức lấy ra một củ nhân sâm dặn dò: "Cắt hai lượng bỏ vào nấu." Nhân sâm bổ khí, bổ tì ích phổi, an thần.
Thường Hưng lập tức nói, "Vâng, trưởng lão." Nói xong hắn tiến tới tiếp nhận nhân sâm.
Tuyết Hoa nhìn hắn quan tâm mình như vậy ngọt ngào nói: "Người đối vơi ta thật tốt, ta thích người nhất." Hắn cứ thanh cao thoát tục như vậy, thân phận tôn quý, tất cả nữ nhân trên đời này không cách nào không si mê hắn.
"Nó có thể nói chuyện?" Vừa mới định đi ra hồ Nữ Thần Thường Đức quay người lại, kinh ngạc nhìn về phía Tuyết Hoa gầy trơ xương đang nằm trong ngực Hạ Lăng Vân. Tinh linh yêu quái chỉ có thể tiến vào "Thực" giai mới nói chuyện được.
"Tuyết Hoa liên tục tiến giai." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, nhưng khóe miệng khẽ nhếch chứng tỏ giờ phút này hắn cảm thấy rất kiêu ngạo. Mặc kệ chủ nhân của nàng là ai, bây giờ Tuyết Hoa không muốn rời xa hắn, chủ nhân Tuyết Hoa đã bỏ nàng thật lâu, nhất định là do hết tuổi thọ, cho nên bây giờ hắn là chủ nhân duy nhất của nàng.
"Tứ phẩm linh hồ." Thường Đức cảm khái nói. "Chúng ta không bằng nó." Hắn và Thường Đức hầu hạ bên cạnh trưởng lão, thường xuyên được người chỉ bảo, bây giờ cũng chỉ được tu vi nhị phẩm. Tuyết Hoa không hổ là linh sủng của trưởng lão, thật may mắn.
"Thưởng Đức, Thưởng Hưng, đừng tự ti, Tuyết Hoa là tinh linh cực hiếm ở giữa thiên địa, có lẽ là độc nhất vô nhị, ta cũng cảm thấy thua kém nó, các ngươi đừng so sánh."
Hạ Lăng Vân an ủi bọn hắn. Tư chất tu luyện của Thường Hưng, Thường Đức rất bình thường, có thể tu luyện tới mức này là rất giỏi rồi. Nếu như ở môn phái khác bọn hắn như vậy chỉ có thể được coi là đệ tử ngoại môn, không thể bước vào cánh cửa "Đạo" giai, kết cục tốt nhất là xuống núi lấy vợ sinh con, thọ hơn trăm tuổi con đàn cháu đống.
"Người nói đúng trưởng lão. Mỗi người có một kì ngộ khác nhau, chúng ta không thể quá tham lam." Thường Đức lập tức nói, quay người đi tới hồ Nữ Thần, nhảy vào trong hồ tìm kiếm cá chuối mà trưởng lão nói.
Thường Hưng ôm quyền, đi vào phòng bếp của Vong Trần Cư, bắt đầu chuẩn bị nấu cháo loãng cho tiểu hồ ly.
Rốt cục cũng được trở về rồi.
Tuyết Hoa được Hạ Lăng Vân ôm đánh giá xung quanh Vong Trần Cư, nàng không cảm giác mình đã bế quan hai mươi lăm năm mà chỉ giống như mới rời khỏi đây hai ba tháng, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này so với lúc trước nàng rời đi cũng không thay đổi nhiều, khiến nàng có cảm giác thân thuộc như nhà của mình.
Từ trên không trung lấy ra một mảnh gấm màu xanh đặt vào một cái ổ trên bàn, Hạ Lăng Vân nói: "Đây là ổ hồ ly ta tự bện giúp ngươi, ngươi ngủ một giấc, sau khi nấu cháo xong, ta sẽ gọi ngươi dậy ăn." Với tình trạng này của nàng cần phải điều dưỡng một thời gian, ít nhất hai mươi ngày sau hắn mới có thể để nàng ra ngoài.
Hiện tại toàn thân Tuyết Hoa hoàn toàn vô lực, mặc hắn đặt nàng vào ổ hồ ly. Trong ổ hồ ly tỏa ra mùi thơm nhàn hạt của cây cỏ, cả tấm vải lụa lót cũng mềm mại rộng rãi, nàng cuộn cong cơ thể, cảm giác thật thoải mái.
"Người phải gọi ta nha." Nàng ngẩng mặt lên nói.
"Ừ." Hạ Lăng Vân mỉm cười gật đầu, "Đúng rồi, Tuyết Hoa, về sau ngươi gọi ta là sư phụ." Tuyết Hoa có thể mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng không còn chướng ngại trao đổi, hắn quyết định để nàng gọi mình là sư phụ.
Tuyết Hoa chần chừ một chút, nói: "Tiên Quân."
"Ừm?" Hạ Lăng Vân ừ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhướng, biểu hiện sự nghi hoặc.
"Bây giờ ta muốn gọi người là Tiên Quân." Tuyết Hoa cúi đầu thẹn thùng nói, nhanh chóng đem đầu vùi vào cái đuôi mình. Nàng muốn gọi chàng là nam thần, hoặc là tên, nhưng bây giờ không thể, nàng cũng không dám.
Hạ Lăng Vân nghĩ nghĩ nói: "Tùy ngươi."
Hồ ly ngốc, nàng không biết nếu nàng gọi hắn là sư phụ, địa vị của nàng sẽ hoàn toàn khác với linh sủng thông thường sao? Nàng không biết hai tiếng sư phụ đó, nàng sẽ giống như Lục Mẫu Đơn tiên tử được tất cả vãn bối Thiên Linh Môn tôn kính, chỉ cần ở Thiên Linh Môn, cho dù tương lai hắn hết thọ trời hoặc phi thăng, nàng vẫn sẽ được sự bảo hộ của Thiên Linh Môn.
Ha ha, hồ ly ngốc, bây giờ nàng còn chưa biết đạo lí đối nhân xử thế, không thể nghĩ xa được như vậy.