Hổ Lang Chi Sư

Chương 212: Trường chinh

Ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ cuối cùng dừng lại trên mặt Hùng Bá Thiên, trầm giọng hỏi:- Chuẩn bị xong xuôi cả rồi sao?- Hồi bẩm Đại thủ lĩnh, tất cả đều đã chuẩn bị xong.Hùng Bá Thiên ầm ầm đáp lại:- Các tộc nhân biết Đại thủ lĩnh muốn dẫn mọi người trở về đại hoang nguyên, ai nấy đều cảm thấy cao hứng trong lòng!Mạnh Hổ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.Mạnh Hổ lại quay đầu hỏi Trương Hưng Bá phía sau:- Hưng Bá, đội cận vệ chuẩn bị xong cả chưa?Trương Hưng Bá lớn tiếng đáp:- Đều đã chuẩn bị xong, năm trăm huynh đệ cận vệ quân tinh nhuệ nhất trước khi hưởng ứng lệnh triệu tập tham gia quân ngũ đều là các công nhân giỏi về các ngành sản xuất, tay nghề của họ trong hành tỉnh Tây Bộ đều là ngàn người chọn một. Còn có hơn năm trăm công nhân khác cũng đã sắp xếp xong xuôi, mỗi huynh đệ của đội cận vệ phụ trách hộ tống một gã công nhân, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.Mạnh Hổ ừ một tiếng gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Theo như lời Trương Hưng Bá vừa nói, ngoài năm trăm tên tinh binh của đội cận vệ, còn có thêm năm trăm công nhân đi theo. Số công nhân này là do trước khi quân đoàn Mãnh Hổ rút lui lên đồn điền Thanh Ngưu đã gom góp trong sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ.Mạnh Hổ vơ vét công nhân của hành tỉnh Tây Bộ thoạt nhìn thì như không có ý nghĩa gì, thật ra bên trong đã có tính toán chiến lược sâu xa. Số công nhân bị bắt này thật ra trực tiếp quan hệ đến chuyện quân đoàn Mãnh Hổ có thể thực hiện được mục tiêu chiến lược cuối cùng hay không!Điều kiện sinh tồn tàn khốc trên đại hoang nguyên đã tạo nên phong cách hiếu chiến cùng với thân thể cường tráng cho Man nhân, nhưng đồng thời cũng hạn chế nghiêm trọng sự tiến hoá văn minh. Nói một cách nghiêm khắc, cho tới bây giờ trên đại hoang nguyên vẫn không có nền văn minh theo ý nghĩa thật sự. Từ bất cứ phương diện nào mà nói, Man nhân trên đại hoang nguyên vẫn còn trong trạng thái xã hội nguyên thuỷ, bởi vì trình độ văn minh trên đại hoang nguyên vô cùng lạc hậu, cho nên cũng ảnh hưởng đến sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Cho tới bây giờ Man nhân trên đại hoang nguyên vẫn chưa biết đến kỹ thuật luyện kim, không thể dựa vào bản thân mình mà luyện được binh khí. Hậu quả trực tiếp của chuyện này chính là binh khí trên đại hoang nguyên vô cùng thiếu thốn, Man nhân bắt buộc phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ để đổi lấy binh khí của thế giới Trung Thổ.Mà các quốc gia văn minh ở thế giới Trung Thổ lại áp dụng sách lược mậu dịch chèn ép đối với Man nhân trên đại hoang nguyên. Các loại nhu yếu phẩm cần cho cuộc sống hàng ngày như là đồ sứ hay binh khí cùng với hàng xa xí phẩm như tơ lụa, trà lá thường được bán ra đại hoang nguyên với cái giá trên trời. Có rất nhiều khi một con chiến mã loại tốt chỉ có thể đổi được một cái nồi sắt, trên trăm con chiến mã chỉ có thể đổi được một bộ áo giáp mà thôi!Cho nên mãi đến ngày nay, việc chế tạo binh khí đối với Man nhân trên đại hoang nguyên mà nói vẫn chỉ là giấc mộng không thành, từng thế hệ Man nhân chỉ có thể sử dụng trường mâu bằng gỗ, cung tên làm bằng xương thú để đi săn. Về lực chiến đấu, sở dĩ kỵ binh Man nhân không đánh lại quân đội của thế giới Trung Thổ, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là thiếu thốn rèn luyện quân sự hàng ngày, nhưng chuyện thiếu thốn binh khí cũng là một yếu tố không kém phần ảnh hưởng.Vì thế cho nên Mạnh Hổ mới vơ vét số công nhân này đem theo lên đại hoang nguyên, bởi vì số công nhân này am hiểu thuật luyện kim, am hiểu thuật chế tạo sành sứ.Trên thực tế Mạnh Hổ không những muốn truyền bá kỹ thuật luyện kim, chế tạo đồ gốm sứ tới đại hoang nguyên, hắn còn muốn đem theo ý niệm và chiến lược chiến thuật quân sự tiên tiến dạy cho đám kỵ binh Man nhân trên đại hoang nguyên.Mạnh Hổ không phải là người của thế giới Trung Thổ, hắn không cần phải đề phòng Man nhân trên đại hoang nguyên trở thành con mãnh thú hay dòng nước lũ đe doạ thế giới Trung Thổ. Hắn cũng không nghiêm cấm Man nhân phát triển kỹ thuật tiên tiến, suy nghĩ hoàn toàn ngược lại với người của thế giới Trung Thổ, Mạnh Hổ có ý đồ thông qua kỹ thuật tiên tiến để lung lạc Man nhân, tiến tới lợi dụng lực lượng của Man nhân để thực hiện dã tâm của hắn.Cho nên số lượng người tham gia cuộc trường chinh này thật ra cũng không chỉ có hơn hai ngàn Man nhân, còn có Trương Hưng Bá suất lĩnh năm trăm tên cận vệ quân tinh nhuệ cùng với năm trăm công nhân bắt được từ hành tỉnh Tây Bộ, tổng nhân số hơn ba ngàn người. Một đội ngũ có quy mô như vậy nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất muốn che giấu hành tung là tuyệt đối không thể được.Nhưng Mạnh Hổ cũng không thể nào vì muốn che giấu hành tung mà cho hơn ba ngàn người này hành quân phân tán.Từ hành tỉnh Tây Bộ muốn đi tới đại hoang nguyên có thể lựa chọn một trong hai đường. Hoặc là theo hướng Bắc đi ngang qua bốn đại hành tỉnh Tây Bộ, Tây Bắc, Bắc Phương, Đông Bắc, sau đó đi về phía góc Đông Bắc của hành tỉnh Đông Bắc đi vào đại hoang nguyên. Hoặc là đi về hướng Đông xuyên qua ba đại hành tỉnh Tây Bộ, Kinh Kỳ, Đông Bộ, rồi theo Tử Vong Đại Sa Mạc vòng lên hướng Bắc tiến vào đại hoang nguyên.Bất cứ theo phương hướng nào, lộ trình cũng ít nhất phải vượt qua hai vạn dặm!Trên thế giới Trung Thổ, dẫn quân đi trên một hành trình với quãng đường dài như vậy gần như là vượt quá sức tưởng tượng, đổi lại là người khác gần như không có khả năng thành công. Bản thân Mạnh Hổ cũng không dám quả quyết rằng mình nhất định có thể đưa được hơn ba ngàn người này tới đại hoang nguyên, tự nhiên lại càng không thể yên tâm để cho bọn lỗ mãng như Trương Hưng Bá, Hùng Bá Thiên đi tách riêng một mình.Cho nên mới nói hành quân phân tán tuyệt đối không thể thành công, có khi còn là đi chết!Mạnh Hổ chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người Tất Điêu Tử:- Lão Tất, nơi này phải trông cậy vào ngươi rồi!Tất Điêu Tử cười áo não:- Tướng quân ngài cứ yên tâm mà đi, xét theo thế cục hiện tại, quân đoàn Mãnh Hổ nếu muốn bảo vệ đồn điền Thanh Ngưu có lẽ là không được, tuy nhiên lui về cao nguyên trên Thanh Vân sơn tự bảo vệ mình cũng còn thừa sức!Mạnh Hổ nhẹ nhàng giơ tay, ánh mắt dời qua Triệu Thanh Hạm. Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm toát ra vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, đôi môi anh đào mấp máy như muốn nói gì đó mà không nói nên lời. Cuối cùng tuy có thiên ngôn vạn ngữ nhưng nàng chỉ có thể thốt ra được một câu thề non hẹn biển:- Hổ lang, thiếp chờ chàng trở lại….Trước mặt mấy ngàn tướng sĩ, Mạnh Hổ tiến tới ôm chầm Triệu Thanh Hạm vào lòng, giọng đậm thâm tình:- Ta sẽ trở về, nhất định, hãy chờ ta!Dứt lời, Mạnh Hổ đột ngột xoay người lại vẫy tay với Hùng Bá Thiên và Trương Hưng Bá, quát lớn:- Lên đường!--------------Thành Tây Lăng, hành dinh của Dạ Cao.Lúc Mạnh Hổ suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ rút lui lên đồn điền Thanh Ngưu, Triệu Thanh Hạm cũng theo lên trên ấy, từ đó về sau không còn thấy nàng quay trở lại phủ Tổng đốc ở Tây Lăng.Tuy rằng hiện tại triều đình vẫn chưa hạ chỉ phế đi tước vị Công tước Tây bộ của Triệu Thanh Hạm, nhưng ai ai cũng biết, lúc này tước vị Công tước Tây Bộ cùng với danh hiệu Tổng đốc Tây Bộ của Triệu Thanh Hạm chỉ còn là cái tên hão mà thôi. Trên thực tế Dạ Cao đã trở thành Tổng đốc Tây Bộ kiêm quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ.Cho nên hiện tại Dạ Cao không chỉ lo lắng công việc xây dựng lại quân đoàn Tây Bộ, mà còn phải lo đến công việc hàng ngày của hành tỉnh Tây Bộ. Cũng may dưới tay Dạ Cao còn có Nhạc Mông và La Đạo Nam, bằng không với hai chuyện lớn như vậy, chắc chắn hắn không thể nào gánh vác cho xuể. Dù là có Nhạc Mông và La Đạo Nam giúp đỡ, nhưng Dạ Cao vẫn vô cùng mệt mỏi.Đêm nay Dạ Cao mời Nhạc Mông và La Đạo Nam tới hành dinh của hắn cùng nhau thương nghị.Hiện tại chuyện làm cho Dạ Cao cảm thấy đau đầu không phải là chuyện xây dựng lại quân đoàn Tây Bộ, mà là chuyện phân chia ruộng đất cho dân chúng trong sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ. Chuyện này là do La Đạo Nam phụ trách, nếu như trước kia, La Đạo Nam kiên quyết phản đối việc phân chia ruộng đất cho dân chúng trong sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ, bởi vì chuyện này trực tiếp tổn hại đến lợi ích của cường hào và giáo hội trong hành tỉnh Tây Bộ, nhưng hiện tại cách nhìn nhận vấn đề của La Đạo Nam đã có sự thay đổi lớn.Bởi vì hiện tại La Đạo Nam đã có hai gốc đại thụ để dựa vào, đó chính là đương kim hoàng đế và đương kim đế sư. La Đạo Nam tin rằng, chỉ cần hắn có thể làm tốt chuyện phân chia ruộng đất ở sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ, giúp đỡ Dạ Cao tiêu diệt tàn binh của Mạnh Hổ đóng trên đồn điền Thanh Ngưu, hắn có thể được thăng lên Chủ tế áo xanh. Theo như thông lệ, chức Tể tướng của đế quốc là do Chủ tế áo vàng kiêm nhiệm, cho nên sau khi thăng lên Chủ tế áo xanh chỉ còn kém Chủ tế áo vàng một bậc, La Đạo Nam hắn cũng sẽ trở thành một tên Chủ tế hiển hách quyền quý ở Lạc Kinh.Chuyện này đối với La Đạo Nam mà nói đúng là một sự hấp dẫn không thể nào cưỡng lại, cho nên hiện tại hắn đang dốc hết sức mình giúp đỡ Dạ Cao phân chia ruộng đất.Bất quá chuyện phân chia ruộng đất quả thật không phải dễ dàng, tuy rằng được dân cúng nghèo khổ bần cùng của tầng lớp dưới hoan nghênh hai tay, nhưng đám cường hào có vô số tài sản ruộng đất lại trăm lần không muốn, ngàn lần không muốn. Lệnh của La Đạo Nam ban xuống đã nửa tháng nay, thế nhưng các phủ huyện chưa chia được một mảnh ruộng nào.Nghe La Đạo Nam kể khổ xong, sắc mặt Dạ Cao dần dần trở nên âm trầm:- Việc này không phải là do mấy tên cường hào, xem ra chúng ta phải làm mạnh tay hơn, trước hết hãy thu thập tên chủ mưu chống đối, để xem đám cường hào còn lại có thành thật hay không? Ta không tin không thu thập được bọn rác rưởi này, hừ! mới nhất ở truyen/y/y/comLa Đạo Nam đáp:- Nếu muốn nói kẻ chủ mưu, chính là Triệu Khang ở Triệu huyện phủ Hà Bắc.Dạ Cao trầm giọng hỏi:- Tên này có gốc gác như thế nào, có quan hệ gì với Triệu Tổng đốc Tây Bộ hay không?- Có!La Đạo Nam gật đầu:- Tên Triệu Khang này chính là dòng chính của Tây Bộ Triệu gia, nói về vai vế chính là chú của Triệu Nhạc. Ty chức nghe nói nửa tháng trước đây Triệu Tổng đốc đã từng đi tới Triệu huyện ở Hà Bắc, gặp mặt bọn thúc bá của Triệu gia, chỉ là không biết Triệu Tổng đốc đã nói những chuyện gì với bọn thúc bá này!Dạ Cao trầm giọng:- Không cần biết Triệu Tổng đốc nói với bọn chúng những gì, cũng không cần biết bọn chúng có quan hệ như thế nào với Triệu Tổng đốc, nếu như tên Triệu Khang này là chủ mưu, vậy ngày mai ta sẽ đích thân dẫn quân đi Triệu huyện!Nhạc Mông bên cạnh vội nói:- Ty chức đi Triệu huyện là được, tướng quân hãy ở lại toạ trấn Tây Lăng là hơn!- Báo…Nhạc Mông vừa dứt lời, đột nhiên có một tên người hầu chạy vào báo:- Tướng quân, có tin cấp báo từ đồn điền Thanh Ngưu.- Đồn điền Thanh Ngưu?Dạ Cao nghe vậy khẽ biến sắc mặt, trầm giọng quát:- Nói đi!Tên người hầu nói:- Theo như gian tế của chúng ta ẩn nấp trên đồn điền Thanh Ngưu vừa báo lại, sáng hôm qua Mạnh Hổ đã mang theo hơn ba ngàn người rời khỏi đại trại trên đồn điền Thanh Ngưu. Theo như bộ dạng dường như là đi đến một nơi rất xa, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay về đồn điền Thanh Ngưu.- Sao?Dạ Cao giật mình kinh hãi:- Mạnh Hổ đã mang theo hơn ba ngàn người rời khỏi đại trại đồn điền Thanh Ngưu sao? Lại còn đi đến một nơi rất xa, vậy có hỏi ra được cụ thể là Mạnh Hổ dẫn theo hơn ba ngàn người này đi đến đâu hay không? Đi về hướng nào? Rốt cục mục đích của hắn là để làm gì?Tên người hầu lắc đầu:- Mấy chuyện này không được rõ!Dạ Cao thở dài không hỏi thêm gì nữa. Tuy rằng gian tế của triều đình đã trà trộn thành công vào trong quân đoàn Mãnh Hổ, nhưng điều đáng tiếc là những tên gian tế này chỉ là mấy tên binh sĩ nhỏ bé không đáng kể, căn bản là không có tư cách tham dự hội nghị tối cao của quân đoàn Mãnh Hổ, tự nhiên cũng không có khả năng biết được những chuyện cơ mật quan trọng của quân đoàn Mãnh Hổ.Lập tức Dạ Cao quay lại nói với Nhạc Mông:- Tướng quân Nhạc Mông, chuyện này cũng không phải nhỏ, hay là chúng ta đi bẩm báo Vương gia?Mông Khác bí mật lên núi đã vài ngày, trong mấy ngày này vẫn tuyên bố với bên ngoài là mình nhiễm bệnh hiểm nghèo, cho nên căn bản là không ai biết hắn đã bí mật lên núi, bị Mạnh Hổ giam cầm. Mà Mạnh Hổ cũng không nói chuyện này ra ngoài, sau khi biết được Mông Diễn đã nhân cơ hội khống chế đế đô, Mạnh Hổ có sự tính toán khác nên càng không để lộ tin này ra bên ngoài.Nhạc Mông gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu:- E rằng Vương gia không chịu gặp chúng ta!