Mông Khác vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập. Mông Khác và Diệp Hạo Thiên vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên tướng quân thám báo vừa rời khỏi đã quay trở lại, quỳ rạp xuống trước mặt Mông Khác, vừa thở dốc vừa nói:- Vương gia, phía Bắc ngoài trăm dặm phát hiện ra quân của đế quốc Minh Nguyệt có binh lực khoảng chừng một trung đội, phía Bắc khoảng năm mươi dặm còn phát hiện ra rất nhiều quân của đế quốc Minh Nguyệt!- Ngươi nói cái gì?Mông Khác hốt nhiên biến sắc:- Rất nhiều quân của đế quốc Minh Nguyệt?Tên tướng quân thám báo gật mạnh đầu:- Binh lực cụ thể thì không rõ, nhưng ít nhất cũng có một sư đoàn!- Một sư đoàn?!Diệp Hạo Thiên kinh hãi:- Vương gia, có phải là…Mông Khác đột ngột đưa tay ngắt lời Diệp Hạo Thiên, sau đó cho tên tướng quân thám báo lui ra, lúc này mới trầm giọng hỏi:- Hạo Thiên, ý ngươi muốn nói, đám quân của đế quốc Minh Nguyệt này chính là quân đoàn Tây Bộ cải trang phải không?Diệp Hạo Thiên đáp:- Mạnh Hổ vốn quỷ kế đa đoan, nếu làm ra hành động như vậy cũng không phải là không có khả năng!Chuyện này làm cho lòng tin của Mông Khác cũng bắt đầu dao động, chẳng lẽ quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ thật sự thừa dịp đêm tối chạy trốn về phía Bắc hay sao, chẳng lẽ cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt mà đội thám báo vừa phát hiện quả thật là quân đoàn Tây Bộ? Suy nghĩ cho thật kỹ lại, dường như cũng chỉ có khả năng này, bởi vì phóng mắt nhìn ra khắp cả Thanh Châu, làm sao còn có cánh quân nào của đế quốc Minh Nguyệt tồn tại?Trên thực tế, cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt mà đội thám báo phát hiện là quân của đế quốc Minh Nguyệt chân chính, hơn nữa là tàn binh của quân đoàn Thanh Châu do Yến Trường Không suất lĩnh. Tuy nhiên đám tàn binh của quân đoàn Thanh Châu này chỉ có khoảng chừng hai liên đội, đội thám báo của quân đoàn cấm vệ đã bị kế nghi binh của Yến Trường Không lừa gạt.Nguyên là Yến Trường Không đã nhận được quân lệnh của Thu Vũ Đường dẫn quân rút về Hổ Khiếu quan. Nhưng trước khi về tới Hổ Khiếu quan, Yến Trường Không lại gặp được quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống, lúc này mới biết được từ miệng của Tiêu Thành Đống tin quân đoàn Mãnh Hổ hai lần công hãm Tây Kinh cùng với bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh. Yến Trường Không nghe vậy tức giận tím mặt, lập tức suất lĩnh hai liên đội Thanh Châu đuổi giết quân đoàn Mãnh Hổ.Tuy nhiên, quân Thanh Châu của Yến Trường Không đang đuổi theo quân đoàn Mãnh Hổ thì phát hiện ra đại quân của Mông Khác. Đương nhiên Yến Trường Không sẽ không làm chuyện ngu xuẩn lấy trứng chọi đá, lập tức suất lĩnh quân Thanh Châu lui lại, né tránh quân tiên phong của đại quân Mông Khác, kết quả lại ngẫu nhiên bị đội thám báo của đại quân Mông Khác tưởng lầm là tàn quân của quân đoàn Tây Bộ cải trang chạy trốn.Việc này chẳng những Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo không hề nghĩ tới, mà Mông Khác cùng Diệp Hạo Thiên cũng không ngờ. Yến Trường Không cũng tuyệt đối không ngờ chỉ vì hắn đuổi giết, kết quả vô tình giúp cho Mạnh Hổ một cái đại ân. Nếu không phải tàn binh Thanh Châu của Yến Trường Không xuất hiện đúng lúc, Mông Khác rất có thể sẽ hạ lệnh lục soát trong đám cỏ lau bên bờ sông và mảng rừng trúc gần đó, đến lúc ấy, Mông Khác chắc chắn sẽ phát hiện hành tung thật sự của quân đoàn Mãnh Hổ!Lịch sử thường thường là do rất nhiều sự ngẫu nhiên mà tạo thành, lần này cũng không phải là ngoại lệ!Nếu như Mông Khác phát hiện ra hành tung của quân đoàn Mãnh Hổ ngay lập tức, như vậy sẽ dốc hết toàn lực đuổi theo, lúc ấy quân đoàn Mãnh Hổ nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy trước hai mươi vạn đại quân của Mông Khác nửa ngày đường. Cứ như vậy, quân đoàn Mãnh Hổ muốn thoát khỏi đại quân Mông Khác thì phải trải qua muôn vàn khó khăn, dưới sự truy đuổi gắt gao của đại quân Mông Khác, cuối cùng vận mệnh của quân đoàn Mãnh Hổ cũng không có gì tốt đẹp.Sau khi trầm ngâm một hồi, Mông Khác quả quyết hạ lệnh:- Lập tức truyền lệnh toàn quân, đuổi thẳng về hướng Bắc!_________Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua.Cho đến hôm nay, ba đại đế quốc Quang Huy, Minh Nguyệt, Tinh Hà đã xảy ra liên tục ba đại sự gây ra tiếng vang sâu xa.Đại sự thứ nhất, hoàng đế Mông Viễn của đế quốc Quang Huy đã băng hà, người tạm thời nhiếp chính đế quốc là Tào Mặc tuyên đọc di chiếu của Mông Viễn, Nhị hoàng tử Mông Diễn là người kế vị, Mông Khác cử hành nghi thức đăng cơ đơn giản cho Mông Diễn trong quân. Còn phần nghi thức đăng cơ long trọng chờ sau khi trở lại Lạc Kinh sẽ tiến hành, hơn nữa sẽ thỉnh Thánh Nữ điện hạ của giáo đình Quang Minh đích thân chủ trì nghi thức đăng cơ.Đại sự thứ hai, bởi vì Thanh Châu, Ứng Châu và U Châu gặp thuỷ tai nghiêm trọng, tân hoàng đế Thu Dã vừa mới đăng cơ chưa được nửa tháng đã hạ lệnh miễn thuế cho ba châu Thanh, Ứng, U trong vòng năm năm. Để cứu vãn tình hình tài chính đã xuống cấp nghiêm trọng của đế quốc, Thu Dã hạ lệnh bãi bỏ lệnh cấm mua bán đất đai, bãi bỏ lệnh cấm hành nghề buôn bán tơ lụa, cho phép dân chúng được quyền tham gia. Vì vậy, đế quốc Minh Nguyệt mới đầu trọng nghề nông mà đè nén việc buôn bán nay đã coi trọng cả hai như nhau.Đại sự thứ ba, Thân vương Nam Bộ Tần Xuyên của đế quốc Tinh Hà sau khi đại bại ở Hồ Lô cốc đã bị kinh hoảng, sau khi trốn về thành Mạc Nam không được hai tháng bị bệnh mà chết. Nhưng hoàng đế Tần Lam của đế quốc Tinh Hà cũng không vì vậy mà buông tha cho Tần Xuyên, ngoài việc hạ chiếu phế bỏ vương tước của Tần Xuyên, còn giáng cả dòng họ của Thân vương Nam Bộ xuống làm thứ dân. Sau đó, Tần Lam gạt bỏ dị nghị bên ngoài mà gia phong cho Phong Khinh Dương làm Thân vương Nam Bộ, mở đầu cho việc phong vương cho người khác họ ở đế quốc Tinh Hà.So với ba đại sự này, chuyện Mạnh Hổ suất lĩnh tàn binh của quân đoàn Tây Bộ trốn về pháo đài Hà Tây hiển nhiên không đáng để ý.Pháo đài Hà Tây nguy nga ngày trước giờ đây đã biến thành một khu phế tích hoang tàn, Mông Khác cũng không cho quân đóng ở nơi này. Mạnh Hổ cũng không có ý ở lại nơi này hoài niệm, tuy rằng hắn đã từng có mấy trường huyết chiến tại đây với quân đế quốc Minh Nguyệt, cũng suýt chút nữa đã phải trả giá bằng tính mạng của mình, nhưng tất cả những chuyện này cũng không là gì đối với Mạnh Hổ. Việc cấp bách đối với Mạnh Hổ bây giờ là mau chóng trốn trở về Tây Lăng, sau đó phải khởi binh trước khi Mông Khác điều động đại quân trở về.Mặt khác, Mông Khác cũng đã phát hiện ra tình hình không đúng, đáng tiếc lúc này đã quá muộn màng, chờ đến khi Mông Khác kéo quân đuổi trở về, lúc ấy đã kém hơn quân đoàn Mãnh Hổ bảy ngày đường. Bảy ngày đường nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, đối với kẻ lòng dạ cay độc, hành sự quyết đoán quả cảm như Mạnh Hổ mà nói, bảy ngày cũng đã quá đủ để hắn làm xong những việc mà hắn muốn làm!_________Lịch Quang Minh tháng Năm năm 1062, Mạnh Hổ chính thức khởi binh, cát cứ một phương.Xét thấy chênh lệch thực lực quá lớn, sau khi khởi binh Mạnh Hổ cũng không mù quáng mà cố thủ Tây Lăng, sau khi vơ vét sạch sẽ tiền bạc lương thực ở Tây Lăng, Tam Giang và Hà Đông, Mạnh Hổ dẫn quân chạy lên đồn điền Thanh Ngưu. Khi đi Mạnh Hổ mang theo tất cả công nhân của ba phủ ấy, trong đó gồm có thợ rèn, thợ mộc, cũng có thợ đá, thợ nặn tượng các loại ngành nghề thủ công.Mạnh Hổ cũng không phải muốn vơ vét cho sạch sẽ, lần này lên đồn điền Thanh Ngưu cũng không phải muốn làm giặc cỏ.Sở dĩ Mạnh Hổ đem theo tất cả công nhân ba nơi Tây Lăng, Tam Giang và Hà Đông là có ý đồ khác, tất cả số công nhân ấy trong tương lai sẽ có công dụng rất lớn.Sau khi đại quân tiến vào đại trại trên đồn điền Thanh Ngưu, Mạnh Hổ lập tức tiến hành biên chế lại quân đoàn Mãnh Hổ. Phải nói rằng lần này quân đoàn Mãnh Hổ tuy lập được chiến tích huy hoàng, nhưng thương vong cực kỳ thảm trọng, mười vạn đại quân lúc xuất cinh cuối cùng chỉ còn lại hai vạn chín ngàn quay trở về được Tây Lăng. Thương vong của quan quân các cấp cũng rất lớn, cấp liên đội trưởng trở lên tử trận bốn mươi sáu người, mà quân đoàn Mãnh Hổ chỉ có biên chế là bốn sư đoàn, tổng cộng hai mươi liên đội! Nói cách khác, người này chết người khác lên thay, quan quân các cấp từ liên đội trưởng trở lên đã thay đổi hơn hai lượt.Còn có bốn tên sư đoàn trưởng khi xuất chinh cũng chỉ còn có mỗi mình Chiến Ưng còn sống trở về!Lần chỉnh biên này, Mạnh Hổ giảm biên chế của quân đoàn Mãnh Hổ từ bốn sư đoàn xuống còn hai sư đoàn, một sư đoàn cung tiễn thủ, một sư đoàn trọng trang bộ binh, số còn lại thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của Mạnh Hổ gồm có liên đội kỵ binh và liên đội cận vệ. Hơn hai ngàn kỵ binh Man nhân may mắn còn sống sót trở thành liên đội kỵ binh, tuy nhiên vì thiếu ngựa, cho nên địa vị thực tế hiện tại chỉ là liên đội bộ binh mà thôi.________Đại trại trên đồn điền Thanh Ngưu, hành dinh của Mạnh Hổ.Mạnh Hổ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt sáng quắc lướt một vòng qua mười mấy tên lão binh đang đứng trong sảnh, cất cao giọng nói:- Bây giờ ta bổ nhiệm…Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo và mười mấy tên lão binh ở hai bên lập tức đứng thẳng người, ánh mắt ai nấy đều nhìn chằm chặp vào Mạnh Hổ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnMạnh Hổ nói tiếp:- Tất Điêu Tử!Tất Điêu Tử đứng dậy, cao giọng đáp:- Có ty chức!- Bổ nhiệm ngươi là chánh quân sư của quân đoàn Mãnh Hổ!- Cổ Vô Đạo!- Có ty chức!- Bổ nhiệm ngươi là phó quân sư kiêm tổng trưởng tình báo của quân đoàn Mãnh Hổ!- Chiến Ưng!- Có ty chức!- Bổ nhiệm ngươi là sư đoàn trưởng sư đoàn trọng trang bộ binh của quân đoàn Mãnh Hổ!- Dạ!- Sơn Báo!- Có!- Bổ nhiệm ngươi là sư đoàn trưởng sư đoàn cung tiễn thủ của quân đoàn Mãnh Hổ!- Dạ!- Thạch Đôn!- Có!- Bổ nhiệm ngươi là liên đội trưởng liên đội kỵ binh trực thuộc quân đoàn Mãnh Hổ!- Dạ!- Trương Hưng Bá!- Có!- Bổ nhiệm ngươi là liên đội trưởng liên đội cận vệ trực thuộc quân đoàn Mãnh Hổ!- Dạ!- Việc lựa chọn nhân sự quan quân các cấp của hai sư đoàn và hai liên đội, giao cho các ngươi tự mình quyết định!- Dạ!Tuyên bố xong việc bổ nhiệm nhân sự, Mạnh Hổ mới khoát tay:- Tất cả ngồi xuống, bây giờ chánh quân sư sẽ giới thiệu tình hình cụ thể một cách tỉ mỉ cho mọi người!Mạnh Hổ vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều toát ra vẻ trông đợi. Nói thật ra, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc quân đoàn Mãnh Hổ tiến lên đại trại đồn điền Thanh Ngưu, Mạnh Hổ cũng chưa đem tất cả mọi chuyện nói cho tất cả hay biết. Nói cách khác, cho đến bây giờ, ngoại trừ những người thân tín nhất của Mạnh Hổ như Trương Hưng Bá, Thạch Đôn, Sơn Báo, tất cả mọi người còn lại vẫn chưa ai biết thật ra Mạnh Hổ đã khởi binh tạo phản.Chuyện khởi binh tạo phản vẫn chỉ có ba người Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo biết, nhưng hiện tại đã đến lúc công bố sự thật cho tất cả tướng sĩ toàn quân, nếu không thì không thể ổn định được lòng quân. Đương nhiên, bề ngoài Mạnh Hổ tuyệt đối không thừa nhận rằng mình tạo phản, lý do khởi binh tự nhiên cũng rất đường hoàng, nhưng bản chất thật ra vẫn là tạo phản, chính là thế lực võ trang cát cứ một phương đầu tiên trong mấy trăm năm qua ở đế quốc Quang Huy.Bọn mười mấy người Chiến Ưng, Thạch Đôn, Sơn Báo đồng loạt ngồi về chỗ, lúc này Tất Điêu Tử mới đứng dậy nói:- Các vị tướng quân, hôm nay ta muốn nói cho mọi người một tin tức không tốt lắm, chúng ta vừa nhận được tin truyền về từ Lạc Kinh, Nhiếp chính Vương gia Mông Khác đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật, không ngờ lại đem công trạng của tướng quân chúng ta và quân đoàn Mãnh Hổ chuyển sang thành công trạng của Nhị hoàng tử Mông Diễn và quân đoàn cận vệ của hắn!- Chuyển sang?Chiến Ưng ngạc nhiên hỏi lại:- Đây là ý gì?Đám Trương Hưng Bá, Thạch Đôn, Sơn Báo cũng tỏ vẻ hoang mang, Tất Điêu Tử lại tiếp tục giải thích:- Nói cách khác, chiến công suất lĩnh đại quân bôn ba ngàn dặm chiến đấu liên tục trên các chiến trường, hai lần công hãm Tây Kinh, bắt giữ hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh đã trở thành của Mông Diễn và quân đoàn cận vệ của hắn! Còn tướng quân của chúng ta bị gán cho tội danh cấu kết với quân của đế quốc Minh Nguyệt, làm cho ba mươi vạn đại quân trung lộ bị tiêu diệt toàn quân, quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta cũng trở thành quân phản loạn!- Sao?- Có chuyện này sao?- Có lý nào như vậy chứ?- Thật là tức chết, thiên lý ở đâu?Bọn Chiến Ưng nghe vậy ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ, cả đám đứng lên nhao nhao vô cùng huyên náo. Mạnh Hổ quét ánh mắt lạnh lẽo một vòng, khẽ hừ mũi một tiếng, các tướng lập tức im, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình. Tất Điêu Tử nói tiếp:- Các vị có biết hai mươi vạn đại quân của Mông Khác đóng ở thành Hà Nguyên là để làm gì hay không? Không vì chuyện gì khác, chính là vì muốn tiêu diệt cánh quân phản loạn chúng ta, nếu không nhờ tướng quân biết trước thời cơ, vừa lúc phát giác ra âm mưu của Mông Khác, e rằng hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta đã trở thành oan hồn dưới đao Mông Khác!Bọn Chiến Ưng đã tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng, nếu không có Mạnh Hổ ở đây, có lẽ bọn họ đã vỗ bàn nhảy dựng lên. Mắt thấy không khí đã được Tất Điêu Tử làm cho nóng lên, Mạnh Hổ không bỏ lỡ dịp tốt, lúc này mới đứng dậy cất cao giọng nói:- Các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, càng không muốn làm phản quân gì gì đó, nhưng, chúng ta không chịu được cảnh bỗng dưng bị đổ tội, muốn đổ oan cho quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta sao, không dễ vậy đâu!