Đầu tiên, trạm tình báo bồ câu truyền thư ở Hổ Khiếu quan đã bị phá huỷ, như vậy, quân của đế quốc Minh Nguyệt chung quanh Hổ Khiếu quan sẽ không có cách nào dùng bồ câu truyền thư nữa. Bất luận là Thu Vũ Đường hay Công Tôn Hạng, hoặc là Yến Thập Tam, đều phải nhờ có khoái mã đưa tin mới biết được tin đế đô Tây Kinh lại bị quân đoàn Mãnh Hổ công hãm lần thứ hai.Kế đó, cảng Phong Lâm chưa bị công kích cho nên trạm bồ câu truyền thư ở đó vẫn còn, quân lệnh của Thu Vũ Đường có thể nhanh chóng đưa đến đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm.Chính ở chỗ này xuất hiện sự chênh lệch về thời gian!Quân lệnh của Thu Vũ Đường có thể nhanh chóng bay đến đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm, mà tin tức Tây Kinh bị chiếm ít nhất phải mất hai ngày trở lên mới có thể truyền tới trung quân của Thu Vũ Đường. Hai ngày chênh lệch này chính là cơ hội duy nhất của quân đoàn Mãnh Hổ, Mạnh Hổ tin rằng vào ngày mà quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm Tây Kinh, quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng cũng đã hội hợp với đại quân của Thu Vũ Đường.Với cơ trí của Thu Vũ Đường sẽ không khó đoán ra quân đoàn Mãnh Hổ đã làm cách nào để tránh thoát tai mắt của hai quân đoàn Sóc Châu và U Châu, từ đó có thể suy ra rằng quân đoàn Mãnh Hổ rất có thể kéo quân về hướng Tây, chiếm lấy Tây Kinh lần nữa. Nếu là như vậy, Thu Vũ Đường sẽ vội vàng lệnh cho các đường đại quân hoả tốc kéo về cứu viện Tây Kinh, Thu Vũ Đường tuyệt đối sẽ không để cho Tây Kinh bị công chiếm một lần nữa.Bởi vì có sự chênh lệch trong thời gian truyền tin bằng bồ câu đưa thư, quân đoàn Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm và quân đoàn Dự Châu cách đó không tới trăm dặm sẽ nhận được quân lệnh của Thu Vũ Đường trước nhất, vì vậy sẽ lập tức lên đường kéo về cứu viện đế đô. Mà chờ đến hai ngày sau tin tức Tây Kinh đã bị chiếm lần thứ hai tới được tay Thu Vũ Đường, lúc ấy Thu Vũ Đường có đoán ra ý đồ chiến lược của Mạnh Hổ mà điều chỉnh các đường đại quân một lần nữa thì đã muộn!Mạnh Hổ không nghi ngờ cơ trí của Thu Vũ Đường, nhưng hắn không cho rằng Thu Vũ Đường chu đáo đến mức sẽ bố trí phương án dự phòng.- Đúng vậy!Mạnh Hổ ngậm ngùi:- Chỉ mong quân đoàn Thuỷ sư sẽ bị điều động kéo về Tây Kinh cứu viện, nếu như quân đoàn Thuỷ sư không được điều đi, quân ta cũng phải xuôi Nam tấn công cảng Phong Lâm. Bởi vì trước mặt chúng ta lúc này chỉ còn một con đường sống duy nhất mà thôi, nếu như không thể chiếm được cảng Phong Lâm cũng như không lấy được đủ số thuyền ở đại trại Thuỷ sư, chúng ta chỉ còn nước hy sinh vì đế quốc Quang Huy!--------------Sườn Đông Cực Thiên sơn.Gần như cùng lúc với quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm Tây Kinh, quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng cũng thuận lợi gặp mặt với đại quân chủ lực đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường. Tuy nhiên chuyện ra ngoài ý liệu của Công Tôn Hạng chính là, vốn quân đoàn Mãnh Hổ mà hắn nghĩ sẽ trở thành ba ba trong rọ không ngờ giống như tan biến trong không khí!Bởi vì lũ lụt bao phủ toàn bộ vùng đại bình nguyên Thanh Châu, các thành trấn ở Thanh Châu có trạm bồ câu truyền thư đều đã bị phá huỷ. Hơn nữa đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường đã chạy vào Cực Thiên sơn, cho nên trong thời điểm này Thu Vũ Đường căn bản là không thể nhận được tin tức từ khắp nơi trong đế quốc. Mấy tin tức như: Tư Đồ Duệ tử trận, toàn quân Thanh Châu bị giết sạch, Hổ Khiếu quan bị công chiếm… nàng cũng không được biết.Đến khi Thu Vũ Đường nhờ vào Công Tôn Hạng mà biết được những tin tức kinh người này, thế cục giống như ván đã đóng thuyền.Trong một sơn cốc, Thu Vũ Đường hạ lệnh cho các tướng sĩ đến một mảnh đất trống, sau đó khẩn cấp triệu tập bọn Tiêu Lãng, Thác Bạt Thọ, Tần Phong chủ tướng của các đại quân đoàn nghị sự. Trong đó tuy rằng Tần Phong vẫn chưa được tính là Tổng đốc Định Châu chính thức, nhưng dù sao hắn cũng là con trai lớn của Tần Liệt, tương lai chuyện kế thừa chức vị của Tần Liệt có thể nói là hợp với lẽ thường.Mặt khác, Thái tử Thu Dã của đế quốc Minh Nguyệt cũng như lệ thường đến dự thính hội nghị. Tuy nhiên kể từ khi nhận được tin dữ Thu Phong Kính bị bắt, Thu Dã vốn hoạt bát vui vẻ nay dường như đã trở nên một con người khác hẳn, trầm mặc ít nói hơn lệ thường, sau đó giống như phát điên, lấy những bộ sách liên quan về mặt quân sự mà Thu Vũ Đường mang theo ra đọc miệt mài. Vài lần Thu Vũ Đường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, phát hiện Thu Dã vẫn còn ngồi bên bàn đọc sách.Rất hiển nhiên, chuyện phụ hoàng Thu Phong Kính bị bắt làm tù binh đã tạo cho vị Thái tử gia này một sự kích thích về tâm lý vô cùng to lớn.Chờ cho mọi người đến đông đủ, Thu Vũ Đường mới than dài một tiếng, giọng tràn ngập đau buồn:- Các vị tướng quân, báo cho mọi người một tin dữ làm cho ai nghe cũng thấy đau lòng, vị lão tướng trung thành nhất của đế quốc, vị danh tướng uy danh hiển hách nhất đế quốc, Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ lão tướng quân trên đường gấp rút chạy về cứu viện đế đô đã bất hạnh gặp phải mai phục của quân đoàn Mãnh Hổ, rốt cục đã vì đế quốc hy sinh!- A!?- Cái gì?!- Tư Đồ lão tướng quân đã vì đế quốc hy sinh rồi sao?Tiêu Lãng, Thác Bạt Thọ, Tần Phong ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ không tin vào tai mình.Trước khi Thu Vũ Đường ngang trời xuất thế, Tư Đồ Duệ có thể nói là biểu tượng của đế quốc Minh Nguyệt, còn có danh xưng là danh tướng bất bại trên thế giới Trung Thổ. Bất kể là thời trẻ ở Bắc Phương hay sau này làm Tổng binh ở Định Châu, hay gần ba mươi năm toạ trấn Thanh Châu, Tư Đồ Duệ cũng chưa từng thất bại. Không ai có thể ngờ rằng, con sói già Tư Đồ Duệ lúc cuối đời lại liên tiếp thất bại về tay Mạnh Hổ, cuối cùng đã hy sinh vì nghĩa lớn!- Chưa hết…Thu Vũ Đường lại than một tiếng nữa:-Mạnh Hổ đã từng suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm Hổ Khiếu quan!- Mạnh Hổ công chiếm Hổ Khiếu quan sao?- Chuyện này không có khả năng!- Không ngờ lại có chuyện như thế!Bọn Tiêu Lãng ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ không thể nào tin được. Nếu như quân đoàn Mãnh Hổ thật sự công chiếm Hổ Khiếu quan, vậy quân U Châu của Công Tôn Hạng làm sao tới đây được?Thấy ba người lộ vẻ kinh nghi bất định, Thu Vũ Đường nói với Công Tôn Hạng:- Công Tôn lão tướng quân, hay là ngươi kể đi!Công Tôn Hạng gật gật đầu, đem tất cả sự tình từ đầu tới cuối thuật lại hết cho mọi người, cuối cùng mới quay đầu lại nhìn Thu Vũ Đường đầy áo não:- Điện hạ, từ đế đô thẳng tới Hổ Khiếu quan, quân thám báo của U Châu và khinh kỵ binh của Sóc Châu có thể nói đã trải rộng khắp vùng đại bình nguyên Trung Châu. Cho dù là quân địch có một trăm người cũng tuyệt đối không thể trốn thoát được tai mắt của quân ta, thế nhưng hơn mười vạn đại quân của quân đoàn Mãnh Hổ lại tiêu tan trong không khí, chuyện này quả thật quá tà môn!Tiêu Lãng cũng cất tiếng phụ hoạ:- Đúng vậy, nếu như quân đoàn Mãnh Hổ chỉ có năm ba ngàn tàn binh, tuỳ tiện tìm một nơi xó xỉnh nào đó để ẩn nấp, nhờ vậy tránh khỏi tai mắt của du kỵ binh thám báo hai đại quân đoàn thì còn có khả năng. Đằng này quân đoàn Mãnh Hổ lại có tới mười vạn người, nhiều người như vậy làm sao có thể che giấu hành tung, việc này quả thật vô cùng quỷ dị!Tần Phong đột nhiên nói:- Điện hạ, Công Tôn lão tướng quân, có khi nào đây chỉ là biểu hiện giả dối bề ngoài hay không?Thu Vũ Đường không nhịn được liếc mắt nhìn Tần Phong, Công Tôn Hạng nhíu mày hỏi lại:- Biểu hiện gia dối, Tần tướng quân nói như vậy là có ý gì?Công Tôn Hạng nghĩ rằng Tần Phong muốn châm chọc hắn khinh thường sơ suất, nên đã làm mất dấu vết của mười vạn đại quân quân đoàn Mãnh Hổ. Trong lòng Công Tôn Hạng đương nhiên không lấy gì làm dễ chịu, giọng nói cũng lộ vẻ mất hứng.Tần Phong vội vàng xua tay:- Lão tướng quân đừng để ý, vãn bối vốn không có ý gì khác, vãn bối chỉ muốn nói là có thể có khả năng này hay không, công hãm Hổ Khiếu quan chỉ là một cánh quân yểm trợ của quân đoàn Mãnh Hổ, còn đại quân chủ lực thì từ sau khi công hãm đế đô đã âm thầm ẩn núp, cho nên bây giờ mới xuất hiện ra tình hình như thế này! Truyện được tại TruyệnFULL.vnCông Tôn Hạng giật mình:- Ngươi muốn nói là đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ căn bản không tới Hổ Khiếu quan?Tần Phong nhún vai:- Nếu không làm sao giải thích được chuyện quân đoàn Mãnh Hổ đột ngột biến mất?- Quả thật cũng có chút đạo lý!Công Tôn Hạng vuốt vuốt cằm:- Nếu quả thật là như vậy, quân đoàn Mãnh Hổ ẩn núp ở chỗ nào?Thác Bạt Thọ bỗng nhiên lên tiếng:- Lão thần lại có cách nhìn khác!- Sao?Thu Vũ Đường lạnh lùng:- Xin Thác Bạt lão tướng quân cứ nói!Thác Bạt Thọ chắp tay nhìn Thu Vũ Đường, vẻ mặt nghiêm túc:- Phạm vi chung quanh đế đô ba trăm dặm đều là vùng bình nguyên bằng phẳng, gần như không có nơi thích hợp cho đại quân ẩn náu, cho nên lão thần nghĩ rằng chuyện quân đoàn Mãnh Hổ núp ở một nơi nào đó chung quanh đế đô là không có khả năng. Hơn nữa mục đích quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm Hổ Khiếu quan rõ ràng là vì muốn trở lại Thanh Châu, để trốn khỏi vòng vây của mấy đường đại quân của ta, Mạnh Hổ không thể nào chỉ phái quân yểm trợ chiếm lấy Hổ Khiếu quan!Tiêu Lãng và Công Tôn Hạng đồng thời gật đầu.Tần Phong vẫn chưa đồng ý lắm lại hỏi tiếp:- Thế nhưng sau khi công chiếm Hổ Khiếu quan, vậy quân đoàn Mãnh Hổ biến đi đâu?Thác Bạt Thọ cười khổ lắc đầu, sau đó bốn người đồng thời quay đầu nhìn Thu Vũ Đường. Thu Vũ Đường cau mày trầm tư một hồi, bỗng nhiên nói với Công Tôn Hạng:- Công Tôn lão tướng quân, hãy đem tình hình truy kích dọc đường kể lại một lần nữa, kể càng tỉ mỉ càng tốt, cho dù là chi tiết không đáng chú ý, nếu như nhớ được thì cứ kể ra hết!Công Tôn Hạng gật gật đầu, không cảm thấy phiền hà kể tất cả lại từ đầu một lần nữa.Chừng nửa giờ sau, lúc Công Tôn Hạng nói tới thời điểm tại Bàn Long cốc Song Long sơn, Thu Vũ Đường đột nhiên sáng mắt lên, sau đó đưa tay ra nói:- Lão tướng quân xin chờ một chút!Công Tôn Hạng lập tức dừng lại, ngạc nhiên hỏi:- Điện hạ phát hiện chuyện gì sao?Thu Vũ Đường nhẹ vuốt cằm, trầm ngâm nói:- Nếu như bản vương nhớ không lầm, Bàn Long cốc sâu hơn hai mươi dặm, mà quân thám báo U Châu dường như chỉ lục soát vào sâu mười dặm, có đúng không?- Đúng vậy!Công Tôn Hạng không cần suy nghĩ gật gật đầu, lại nói:- Tuy nhiên Bàn Long cốc là tuyệt cốc, giấu binh trong tuyệt cốc là điều tối kỵ của binh gia, Mạnh Hổ sẽ không đem quân đoàn Mãnh Hổ của hắn giấu trong Bàn Long cốc, đúng không?Tiêu Lãng, Thác Bạt Thọ và Tần Phong bên cạnh cũng đồng thời gật đầu. Mọi người từng đi thực tế đến Song Long sơn thăm dò địa hình Bàn Long cốc, nơi đó quả thật là một tuyệt cốc, ngoài cửa cốc rất hẹp không còn lối ra nào khác. Nếu như quân đoàn Mãnh Hổ quả thật trốn vào trong đó, quân U Châu chỉ cần ngăn ở cửa cốc, vậy quân đoàn Mãnh Hổ sẽ trở thành cá trong chậu. Cho nên, chỉ cần đầu óc Mạnh Hổ vẫn còn bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.- Không!Thu Vũ Đường nhẹ nhàng lắc đầu:- Đối với con mãnh hổ này, chúng ta không thể dùng lẽ thường mà suy đoán được! Từ lúc tên khốn này xuất hiện tới nay, những chuyện hắn đã làm có chuyện nào là hợp với lẽ thường?!?- …Trận chiến tại pháo đài Thiên Lang, Mạnh Hổ không nghe theo hiệu lệnh của trung quân tự ý dẫn theo hai trăm tên khinh bộ binh phát động tiến công, đánh cho sư đoàn của Tư Đồ Bưu thảm bại, Tư Đồ Bưu cũng bị chém đầu trước trận, chuyện này phù hợp lẽ thường sao?- …Trận chiến tại pháo đài Hà Tây, Mạnh Hổ hoả thiêu Tuyệt Vọng cốc, dùng hai ngàn tinh binh đánh tan hai vạn đại quân của Thác Bạt Dã, có ai nghĩ đến kết quả này không? Chuyện này có phù hợp với quy luật thông thường của chiến tranh hay không?- …Trận chiến ở Nữ Nhi hà, Mạnh Hổ dùng ba ngàn kỵ binh Man nhân đánh bại Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa, làm cho cuộc Đông chinh của lão tướng quân Tư Đồ Duệ thất bại trong gang tấc, lỡ mất thời cơ khôi phục Giang Châu. Các vị có đủ can đảm dùng khinh kỵ binh đối phó với trọng giáp thiết kỵ hay không? Kết quả như vậy phù hợp với lẽ thường sao?- …Đến cuộc chiến bảo vệ đất nước lần này, quân đoàn Mãnh Hổ đã tới sơn đạo Thiên Lang quan, rồi đột ngột như phát điên phát cuồng quay đầu chạy thẳng vào lãnh thổ của đế quốc, công hãm đế đô Tây Kinh, chuyện này phù hợp với lẽ thường sao?- Tất cả những chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường chút nào!Nói tới đây, giọng của Thu Vũ Đường đã dần dần trở nên khẩn trương:- Cho nên chúng ta tuyệt đối không nên dùng lẽ thường để suy đoán hành vi của hắn, một số chuyện chúng ta cho rằng làm như vậy quá mức nguy hiểm, không thể làm được, nhưng hắn sẽ cố tình làm. Giống như chuyện Bàn Long cốc, chúng ta đều cho rằng đây là tuyệt cốc, không thích hợp để giấu quân trong đó, nhưng Mạnh Hổ lại không nghĩ như vậy!Nếu như Mạnh Hổ nghe được những lời Thu Vũ Đường vừa nói, nhất định hắn sẽ vô cùng cảm khái. Nếu như Thu Vũ Đường sinh ra vào thời Chiến Quốc, nàng nhất định sẽ trở thành hồng nhan tri kỷ của vị tổ về binh pháp là Tôn Tử. Ít nhất nàng cũng đã lĩnh ngộ cảnh giới "Công kỳ bất ý, xuất kỳ vô bị" trong binh pháp Tôn Tử, mà đúng là Mạnh Hổ dựa vào khẩu quyết này của Tôn Tử mới có thể hoành hành trên thế giới Trung Thổ.Công Tôn Hạng dậm chân buồn bã:- Đáng chết, nếu biết như thế lúc trước nên bảo thám báo tiếp tục dò xét sâu vào trong cốc…- Đúng vậy!Tần Phong cũng tỏ vẻ tiếc nuối:- Nếu quả thật quân đoàn Mãnh Hổ trốn trong Bàn Long cốc, quân U Châu của lão tướng quân chỉ cần bịt kín cửa cốc, quân đoàn Mãnh Hổ sẽ trở thành cá trong chậu, ôi….Thu Vũ Đường khoát tay:- Công Tôn lão tướng quân không cần tự trách, hiện tại chuyện chúng ta nên lo lắng chính là kế tiếp quân đoàn Mãnh Hổ sẽ tiến về hướng nào, sau đó căn cứ vào con đường mà quân đoàn Mãnh Hổ có thể đi, vạch ra kế hoạch trước, để có thể mau chóng tiêu diệt Hổ Lang Chi Sư hung tàn này trong lãnh thổ Trung Châu!- Đế đô!Thu Dã vốn trầm mặc ít lời đột nhiên nói ra một câu kinh người:- Quân đoàn Mãnh Hổ sẽ lại tấn công đế đô!Nghe Thu Dã nói vậy, bọn Tiêu Lãng đương nhiên không thể nào tin được, Thu Vũ Đường hoa dung đại biến, nếu quả thật quân đoàn Mãnh Hổ công hãm đế đô lần nữa, quốc uy và quân uy của đế quốc Minh Nguyệt sẽ không còn lại chút gì. Nghĩ đến đây, Thu Vũ Đường hỏi Thu Dã với giọng vô cùng ngưng trọng:- Dã nhi, ngươi thật sự cho rằng quân đoàn Mãnh Hổ sẽ tấn công đế đô một lần nữa hay sao?- Dạ!Thu Dã gật đầu mạnh mẽ:- Mấy ngày nay Dã nhi đã nghiên cứu rất kỹ tất cả các cuộc chiến có liên quan tới Mạnh Hổ, cuối cùng phát hiện ra chẳng những mỗi việc mà Mạnh Hổ làm đều vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, hắn lại còn giỏi về tìm cách thắng trong hỗn loạn. Phân tích mấy trận đại chiến tại pháo đài Thiên Lang, pháo đài Hà Tây, Nữ Nhi hà cùng với cuộc chiến bên trong lãnh thổ đế quốc, có thể phát hiện ra một điểm giống nhau kinh người!- Sao?- Điểm giống nhau?Tiêu Lãng, Thác Bạt Thọ, Tần Phong và Công Tôn Hạng ai nấy đều quay đầu lại nhìn Thu Dã chăm chú, trong mắt đã lộ ra vẻ khác thường. Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, vị Thái tử gia năm nay mới mười hai tuổi giờ đây đã không còn là một đứa con nít trẻ người non dạ, chắc chắn không bao lâu sau, hắn sẽ trở thành một vị vua mới tài giỏi của đế quốc Minh Nguyệt.Thu Vũ Đường cũng nhìn Thu Dã bằng ánh mắt khích lệ, nhẹ nhàng vuốt cằm ra ý bảo Thu Dã cứ tiếp tục phân tích.Thái độ của Thu Dã bình tĩnh mà trang nghiêm, làm cho người ta tuyệt đối không ngờ rằng đây chỉ là một đứa trẻ con mới mười hai tuổi:- Điểm giống nhau chính là Mạnh Hổ luôn luôn nghĩ cách làm cho cục diện hỗn loạn, cục diện càng loạn, cơ hội của hắn lại càng nhiều, phần thắng của quân đoàn Mãnh Hổ lại càng lớn. Cuộc chiến pháo đài Thiên Lang như vậy, cuộc chiến pháo đài Hà Tây như vậy, cuộc chiến Nữ Nhi hà cũng là như vậy!Bọn Tiêu Lãng nghe vậy không khỏi gật gật đầu biểu thị vẻ đồng tình, chuyện đích xác cũng y như là Thu Dã vừa phân tích.Thu Dã lại nói tiếp:- Quân đoàn Mãnh Hổ tấn công Hổ Khiếu quan vốn là vì muốn rút về Thanh Châu, thế nhưng cơn đại hồng thuỷ xảy ra bất thình lình làm cho con đường tiến về phía Đông của bọn chúng bị chặt đứt. Đại quân của Hoàng cô mẫu lại đang theo sơn mạch Cực Thiên sơn xuôi Nam ép tới, quân đoàn Mãnh Hổ đã lập tức bị bức vào tuyệt cảnh lưỡng đầu thọ địch, Mạnh Hổ mới bí quá hoá liều giấu quân bên trong Bàn Long cốc, lúc này mới may mắn tránh khỏi tai mắt của quân U Châu và Sóc Châu.- …Tuy nhiên, việc giấu quân trong Bàn Long cốc chỉ giúp cho quân đoàn Mãnh Hổ tạm thời thoát khỏi khốn cảnh mà thôi, bởi vì quân đoàn Mãnh Hổ vẫn còn nằm trong vòng vây vô hình của đại quân ta. Phía Đông có hồng thuỷ và đại quân ngăn chặn, phía Bắc có Đao Kiếm hạp, sơn đạo Thiên Lang quan, còn có ba vị tướng quân Ngũ Khôi Sơn, Ngũ Khôi Lĩnh, Ngũ Khôi Hà suất lĩnh đại quân gần hai sư đoàn ngăn chặn, đường xá xa xôi hiểm trở trùng trùng, phía Tây là Đại Hải Nam là nơi hiểm yếu của sông Thông Thiên khó lòng vượt qua.- … Nếu quân đoàn Mãnh Hổ muốn tránh thoát chiếc lưới lớn này mà trở lại Thanh Châu, nhất định phải làm cho cục diện Trung Châu hỗn loạn. Mà việc công hãm đế đô Tây Kinh lần thứ hai có thể gây nên sóng to gió lớn, cũng có thể dẫn tới một phản ứng dây chuyền. Lúc này các đường đại quân rất có thể sẽ tự mình rối loạn, cơ hội của quân đoàn Mãnh Hổ đã tới!Thu Vũ Đường lại hỏi:- Như vậy Dã nhi cho rằng cơ hội của quân đoàn Mãnh Hổ là ở chỗ nào?- Thuỷ lộ!Thu Dã đáp với vẻ vô cùng chắc chắn:- Con đường thuỷ trên sông Thông Thiên là cơ hội cuối cùng của quân đoàn Mãnh Hổ!- Cái gì?!- Thuỷ lộ?!- Chuyện này…Thu Dã vừa dứt lời, đám Tiêu Lãng, Công Tôn Hạng, Tần Phong và Thác Bạt Thọ ai nấy trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái. Nếu như Thu Dã nói rằng quân đoàn Mãnh Hổ có thể tìm ra được một con đường thoát trên Cực Thiên sơn chim bay không lọt, bọn họ còn có thể miễn cưỡng tin được. Nhưng Thu Dã lại nói quân đoàn Mãnh Hổ theo sông Thông Thiên trốn trở lại Thanh Châu, chuyện này bọn họ không thể nào tin được!Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đế quốc Minh Nguyệt có đội Thuỷ sư hùng mạnh nhất thế giới Trung Thổ!Quân đoàn Thuỷ sư của đế quốc Minh Nguyệt không chỉ dùng để đối phó đảo quốc Nam Dương mà thôi, còn để đối phó với bọn hải tặc như bóng ma ở hướng Tây Bắc. Có quân đoàn Thuỷ sư, quân đoàn Mãnh Hổ nếu thật sự dám đi theo thuỷ lộ trên sông Thông Thiên căn bản là tìm chết. Phải biết rằng chiến đấu trên biển khác xa với đánh nhau trên đất liền, quân đoàn Mãnh Hổ trên đất bằng là một con mãnh hổ, nhưng xuống dưới nước rồi chỉ còn là một con mèo bệnh mà thôi, bởi vì quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống chính là giao long trong nước.Đôi mày thanh tú của Thu Vũ Đường cũng không khỏi cau lại, mặc dù nàng cảm thấy phân tích của Thu Dã có đạo lý nhất định, cũng phù hợp với vấn đề mà nàng vừa đưa ra khi nãy "Mạnh Hổ hành sự không thể theo lẽ thường mà suy đoán". Nhưng nếu nói như Thu Dã, "Quân đoàn Mãnh Hổ sẽ chạy theo thuỷ lộ của sông Thông Thiên", kết luận này quả thật rất khó thuyết phục người khác, vì chuyện này gần như là tự sát!Vị Thái tử gia của đế quốc Minh Nguyệt lại có một thái độ bình tĩnh không phù hợp với tuổi của mình, trầm giọng nói:- Tiểu vương cũng biết các vị tướng quân không tin, e rằng ngay cả Hoàng cô mẫu cũng không tin. Tuy nhiên tiểu vương vẫn thỉnh cầu Hoàng cô mẫu điều một trong ba quân đoàn cận vệ, cấm vệ, Tịnh Châu chạy tới đại trại Thuỷ sư của cảng Phong Lâm để dự phòng!Thác Bạt Thọ hỏi với vẻ nghi hoặc:- Hiện tại quân đoàn Dự Châu đang đóng ngay tại thành Phong Lâm, chỉ cách cảng Phong Lâm có trăm dặm. Nếu như quân đoàn Mãnh Hổ thật sự phải chạy theo thuỷ lộ của sông Thông Thiên, quân đoàn Dự Châu gần đó cũng có thể bảo vệ đại trại Thuỷ sư, Thái tử cần gì phải bỏ gần cầu xa, điều động quân của Nguyệt vương điện hạ?Thu Dã nghiêm nghị:- Sự an nguy của đế đô liên quan đến danh dự của đế quốc, liên quan đến quân uy của quân đội đế quốc, tóm lại đế đô Tây Kinh tuyệt đối không thể rơi vào tay quân đoàn Mãnh Hổ. Hiện tại quân đoàn Dự Châu và quân đoàn Sóc Châu ở gần đế đô nhất phải gấp rút tiếp viện đế đô, nhiệm vụ bảo vệ cảng Phong Lâm phải giao cho quân đoàn khác.--------------Thành Tây Kinh, đế đô của đế quốc Minh Nguyệt.Trong đại trướng trung quân của quân đoàn Mãnh Hổ, Cổ Vô Đạo đang lo lắng đi qua đi lại, Tất Điêu Tử đang nghiên cứu gì đó trên tấm bản đồ của đế quốc Minh Nguyệt treo ở bình phong, dường như đang ra sức tìm kiếm gì đó. Sau lưng bình phong thỉnh thoảng vang lên từng tràng hơi thở thật dài kèm theo tiếng ngáy vang như sấm, những người đã quen thuộc có thể dựa theo tiết tấu đặc biệt của tiếng ngáy mà đoán ra người đang ngủ sau bình phong chính là Mạnh Hổ.Cổ Vô Đạo đi tới đi lui chừng nửa giờ, rốt cục không kiên nhẫn được nữa dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Tất Điêu Tử.Vừa lúc đó Tất Điêu Tử cũng đang nhìn lại, ánh mắt hai người gặp nhau, sau đó cả hai đồng thời nở nụ cười khổ. Thế cục hiểm ác đến mức này, cũng chỉ có Mạnh Hổ mới có thể ngủ ngon lành như vậy mà thôi, nếu là một chủ tướng khác, e rằng đã buồn lo đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Lại còn tất cả các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ, cũng hồn nhiên không để ý chút nào đến thế cục hiểm ác đang xảy ra trước mắt.Cổ Vô Đạo tỏ ra bồn chồn lo lắng, nói với vẻ nghi hoặc:- Vì sao Hùng Bá Thiên còn chưa mang tin tức về?- Đúng vậy!Tất Điêu Tử nhẹ nhàng vuốt râu:- Tính theo thời gian, quân đoàn Dự Châu ở thành Phong Lâm cùng với quân đoàn Sóc Châu ở Bạch Sa loan cũng phải có động tĩnh. Chẳng lẽ Thu Vũ Đường không thể tính ra chúng ta giấu quân trong Bàn Long cốc, để có thể thoát khỏi vòng vây của mấy đường đại quân đế quốc Minh Nguyệt, sau đó lại kéo quân trở về Trung Châu tập kích Tây Kinh lần thứ hai?- Không thể nào!Cổ Vô Đạo nhíu mày:- Ngay cả tướng quân còn kiêng kỵ Thu Vũ Đường như thế, nàng ta không thể nào không phán đoán được một chút tình thế như vậy. Hơn nữa cũng phải nói, nếu Thu Vũ Đường không có năng lực chân chính, lúc trước nàng sao thể dùng hai quân đoàn tân binh mà dẹp được loạn Thất Vương thanh thế lớn đến như vậy?- Tướng quân!Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, bên ngoài trướng đột nhiên vang lên một thanh âm to như sấm nổ, ngay sau đó một tràng tiếng bước chân dồn dập nặng nề vang lên. Một lát sau, màn trướng bị vén lên, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân hình to lớn như thiết tháp của Hùng Bá Thiên đang vội vàng bước vào, cất cao giọng nói:- Có tin tức!Tất Điêu Tử vội hỏi:- Hùng tướng quân, nói mau!Hùng Bá Thiên hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, giọng ồm ồm:- Vừa nhận được phi tiễn truyền tin, quân đoàn Dự Châu ở thành Phong Lâm cùng với quân đoàn Sóc Châu ở Bạch Sa loan đều đã bị điều động, hiện tại đang gấp rút hành quân thẳng tới Tây Kinh!- Tốt, thật là tốt quá!Cổ Vô Đạo phấn khích kêu lên:- Kế dương Đông kích Tây của tướng quân đã có hiệu quả rồi!Cổ Vô Đạo và Tất Điêu Tử còn đang cao hứng không thôi, phía sau bình phong đột nhiên vọng ra thanh âm của Mạnh Hổ:- Bá Thiên đã trở lại sao?Bóng người chợt loé, thân hình cường tráng của Mạnh Hổ đã xuất hiện bên cạnh bình phong.Hùng Bá Thiên vội vàng tiến lên hai bước, ôm quyền thi lễ:- Ty chức tham kiến tướng quân!Mạnh Hổ khoát tay, lạnh nhạt nói:- Nói như vậy, quân đoàn Dự Châu và quân đoàn Sóc Châu đã bị quân ta điều động rồi sao?- Đúng vậy!Hùng Bá Thiên đáp:- Tộc nhân của thuộc hạ dùng phi tiễn hồi báo, quân đoàn Dự Châu ở thành Phong Lâm cùng với quân đoàn Sóc Châu ở Bạch Sa loan đều đã rời khỏi nơi đóng quân, dốc hết tốc lực hành quân chạy về cứu viện Tây Kinh!Phi tiễn truyền thư là phương thức truyền tin đặc biệt của Man nhân trên đại hoang nguyên, nói trắng ra là sau khi du kỵ binh thám báo ở tiền phương phát hiện ra quân địch có điều khác thường, ban ngày thì bắn tên thường, ban đêm thì bắn hoả tiễn. Sau đó lại tiếp tục bắn như vậy từ xa tới gần, tuy rằng tốc độ không nhanh bằng bồ câu truyền thư, nhưng nhanh hơn khoái mã rất nhiều, cái không được hoàn hảo là chỉ truyền được có một tin tức duy nhất mà thôi.- Tốt lắm!Mạnh Hổ gật gật đầu, ngưng giọng quát:- Lập tức truyền tin cho Mã Tứ Phong, bảo sư đoàn kỵ binh của hắn lập tức tiến thẳng về phía Nam tới cảng Phong Lâm!Hùng Bá Thiên ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.Mạnh Hổ bỗng nhiên ngẩng đầu quát tiếp:- Trương Hưng Bá!Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, thân hình to lớn của Trương Hưng Bá nghênh ngang chui vào đại trướng, ôm quyền đáp:- Tướng quân!Mạnh Hổ lớn tiếng quát:- Truyền lệnh toàn quân lập tức rút khỏi Tây Kinh, xuất phát thẳng về hướng Đông, đi được năm mươi dặm thì vòng xuống hướng Nam, tiến thẳng tới đại trại Thuỷ sư của cảng Phong Lâm!Không hết thời gian uống xong chung trà, quân lệnh của Mạnh Hổ đã truyền khắp toàn quân. Các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức đi qua cửa Đông thành Tây Kinh, sau đó theo quan đạo rộng rãi thẳng tiến về phía Đông.