Bờ sông Nữ Nhi.Mười lăm vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt và mười hai vạn đại quân đế quốc Quang Huy của Mông Diễn đã triển khai xong trận thế. Phía bên trái sát bờ Đông của sông Nữ Nhi là đại quân đông như kiến mặc bào đen giáp đen của đế quốc Minh Nguyệt, bên phải cách đó không xa là đại quân giáp đỏ bào đỏ của đế quốc Quang Huy, đội hình của hai bên rất chỉnh tề, phân biệt rõ ràng.Mông Diễn đứng trên chiến xa hào nhoáng của hắn, tay vịn thành xe.Quay đầu nhìn lại, phía sau cờ xí tung bay, gần như phủ rợp cả bình nguyên, từ đầu này kéo dài cho đến đầu kia, chen lẫn trong những lá cờ phần phật tung bay là những mũi trường mâu dày đặc như rừng, ánh đao bóng kiếm chiếu ra làm lạnh lẽo cả trời không. Từng đội cận vệ quân mặc giáp sáng ngời đứng nghiêm không nhúc nhích, có khí thế trời sập ta khiêng, núi lở ta đỡ.Đột nhiên, Mông Diễn giơ cao tay phải, tiếng kèn hiệu đang kéo dài đột nhiên ngưng bặt, gần như cùng lúc đó, bên đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt cũng ngừng lại vô cùng ăn ý. Cả một dải sông Nữ Nhi, khắp vùng bình nguyên hoang dã mênh mông thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của gió Bắc thổi tung cờ xí của hai bên phát ra những tiếng kêu phần phật.Tay phải Mông Diễn đang giơ cao liền phất nhẹ về phía trước, tên đánh xe nhẹ nhàng giật cương, bốn con chiến mã lông đỏ rực thoáng chốc tung bay bốn vó, kéo chiến xa hào nhoáng của Mông Diễn chậm rãi xuất trận. Gần như cùng lúc đó, bên phía đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt, chiến xa đen huyền của Tư Đồ Duệ cũng đang từ trong trận chậm rãi chạy ra.Lúc hai chiến xa còn cách nhau mười bước đồng thời dừng lại, ánh mắt của Tư Đồ Duệ và Mông Diễn nhìn nhau chằm chằm.Khuôn mặt Mông Diễn toát ra ngạo khí mà những thanh niên trẻ tuổi thường có, vung tay thể hiện khí độ chỉ khắp giang sơn, không coi người khác vào đâu cả:- Tư Đồ Duệ, nếu như bây giờ ngươi ra lệnh cho quân sĩ của ngươi hạ vũ khí xuống, đầu hàng bản vương, bản vương lấy danh nghĩa Thánh nữ Quang Minh thề rằng tuyệt đối không làm khó dễ ngươi và quân đội của ngươi.Tư Đồ Duệ cười nhạt, khuôn mặt già nua toát ra vẻ ung dung tự tin từng trải:- Mông Diễn, nếu như bây giờ ngươi hạ lệnh lui binh, có lẽ còn có thể giữ lại một ít nguyên khí cho quân đoàn cận vệ, đừng nên chấp mê bất ngộ, tự cao tự đại, kết quả chỉ có thể làm cho quân đoàn cận vệ của ngươi bị tiêu diệt toàn quân.Mông Diễn cau mày: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn- Tư Đồ Duệ, bản vương kính ngươi là danh tướng tiền bối nên mới dùng lẽ phải khuyên can thôi.Tư Đồ Duệ cười nói:- Mông Diễn, vì ngươi là hậu sinh vãn bối nên bản Tổng đốc mới nói thật cho ngươi biết!Mông Diễn giận dữ:- Xem ra chỉ có thể phân thắng bại trên chiến trường mà thôi.Tư Đồ Duệ cười:- Xin cứ tự nhiên.Dứt lời, cả hai chiến xa cùng lúc quay đầu chuyển hướng, dưới sự hộ tống của cận vệ quân chậm rãi trở về trận của mình.Chỉ trong thoáng chốc, mười mấy tên binh sĩ đẩy ra một chiếc xe trống thật lớn từ trong trận của cả hai bên. Chiến xa của Mông Diễn và Tư Đồ Duệ vừa mới trở về trận của mình đã leo lên xe trống, tay giơ cao dùi trống thô to nện mạnh vào mặt trống làm bằng da trâu, trong thoáng chốc vang lên một tiếng "thùng" thật lớn. Mấy chục vạn tướng sĩ đang đứng nghiêm chờ lệnh cảm thấy trái tim nhảy thót lên rất mạnh theo tiếng trống.Thùng!Thùng thùng!Thùng thùng thùng…Vừa đánh xong hai tiếng trống rất giàu tiết tấu, cổ tay hai người bắt đầu điên cuồng đánh mạnh lên chiếc trống trận hành quân. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng trống trận nhanh như gió lốc đã vang tận mây xanh, trong tiếng trống dập dồn làm cho người khác cảm thấy ngạt thở, từng đội binh sĩ thân mặc trọng giáp, tay cầm lưỡi mác chỉnh tề tiến bước, vừa hô lên lảnh lót vừa chậm rãi tiến về phía trước.Quân của đế quốc Minh Nguyệt giống như một cơn thuỷ triều màu đen đáng sợ, quân của đế quốc Quang Huy giống như một trận lửa địa ngục bừng bừng.Đội hình khổng lồ của quân đội hai bên đang thẳng tiến vào nhau trên vùng mênh mông hoang dã, tuy rằng thong thả, nhưng mang theo khí thế không thể nào ngăn cản nổi ép mạnh về phía đối phương.Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, tướng sĩ của hai bên thậm chí đã có thể thấy rõ nét mặt đối phương. Đội trường mâu đi đầu của cả hai bên vội vã chĩa thẳng trường mâu trong tay về phía trước, mũi mâu sắc bén chỉ thẳng vào đối phương. Từng mũi mâu sắc bén toát ra ánh sáng chết chóc lạnh lẽo, sát khí dày đặc bắt đầu lan toả khắp chiến trường, khiến cho ai ai cũng vô cùng kích động.--------------Trong khu rừng rậm ở phía Bắc sông Nữ Nhi hai mươi dặm.Hai ngàn năm trăm tên kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đã triển khai đội hình chỉnh tề, đoàn trưởng Tần Xa giục ngựa chạy phía trước đội hình, vừa cầm đoản kiếm trong tay chạm nhẹ vào trọng thương của những kỵ sĩ đứng ở hàng đầu, vừa lớn tiếng hô to:- Vì danh dự của đế quốc!- Vì danh dự của đế quốc!- Vì danh dự của đế quốc!- Vì danh dự của đế quốc!Đám kỵ sĩ được Tần Xa chạm kiếm vào trọng thương liền vội vã gào thét theo, cách đó không xa, đội hình tán loạn của đám người hầu cũng vội và điên cuồng gào thét. Mỗi lần chứng kiến nghi thức xuất chinh cả bọn kỵ sĩ, đám người hầu thấp kém ti tiện này đều không dằn được máu nóng sôi trào, ước mơ có một ngày chính mình cũng có thể trở thành kỵ sĩ như vậy.Đoản kiếm trong tay Tần Xa chạm vào kỵ thương trong tay tên kỵ sĩ cuối cùng, sau đó giật cương quay đầu ngựa trở về phía trước đội hình, lại vung cao đoản kiếm trong tay, vừa đang muốn chém xuống. Đột nhiên phía sau vang lên một tràng kèn hiệu thật to, tràng kèn hiệu xuất hiện đột ngột kia đã làm cho tiết tấu của Tần Xa rối loạn, đoản kiếm trong tay trong lúc nhất thời không ngờ đã dừng lại quên cả chém xuống.Tần Xa quát nhẹ chiến mã, sau đó ghìm cương quay đầu lại nhìn.Giữa vùng bình nguyên hoang dã cô liêu, một bầy gà rừng đột nhiên bay vọt lên từ trong những bụi cỏ khô vàng cháy, đập cánh bay thẳng về phía rừng rậm xa xa.Đột nhiên, một con tuấn mã rất đẹp từ trong ánh ban mai chạy vội ra, toàn thân tuấn mã đen nhánh, bốn vó lại trắng như tuyết, chỉ còn cách Liêm Đao kỵ sĩ đoàn chừng ngàn bước.Kỵ sĩ trên lưng tuấn mã kia nhẹ nhàng ghìm cương, tuấn mã nhất thời dựng đứng lên, hai vó trước đá mấy cái trong không trung, sau đó nặng nề dừng lại.Đám kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đồng loạt quay đầu nhìn lại, thoáng chốc ai nấy ngừng thở, tuy còn cách xa ngàn bước, nhưng bọn chúng có thể nghe được tiếng vó ngựa trầm đục. Chuyện làm cho chúng cảm thấy ngạt thở chính là, tuấn mã kia không xa lạ với bọn chúng chút nào, rõ ràng là vật cỡi của cố đoàn trưởng Tư Đồ Hạo- Ô Vân Cái Tuyết!Trong bầu không khí ngạt thở ấy, kỵ sĩ trên lưng Ô Vân Cái Tuyết chậm rãi vung cao đại thương đen nhánh trong tay.Đột nhiên tiếng vó ngựa rầm rập như nước thuỷ triều vang lên không dứt, trong chớp mắt, vô số đầu ngựa lố nhố từ phía sau Ô Vân Cái Tuyết xông ra dưới những tia nắng ban mai le lói. Đám kỵ binh kia vừa xuất hiện đã lấy kỵ sĩ nọ làm trung tâm nhanh chóng triển khai ra hai cánh. Chỉ trong thoáng chốc đã hình thành một đội hình rẽ quạt cực kỳ rộng lớn.Kỵ sĩ xuất hiện đầu tiên chậm rãi hạ mũi thương, mũi thương sắc bén chỉ thẳng vào đội hình Liêm Đao kỵ sĩ đoàn phía trước, đám kỵ binh triển khai đôi hình rẽ quạt vội vàng thúc giục chiến mã, chậm rãi ép về phía Liêm Đao kỵ sĩ đoàn.- Hừ!Tần Xa bực mình hừ lớn, rốt cục đã hồi phục tinh thần sau một hồi kinh sợ.Ô Vân Cái Tuyết đột nhiên xuất hiện, còn có đại thương đen nhánh trong tay tên khốn kia đã biểu hiện rất rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên khốn phía trước chính là Mạnh Hổ đã giết chết Tư Đồ Hạo, mà cánh quân kỵ binh đột nhiên xuất hiện kia đương nhiên là đám tàn quân kỵ binh Man nhân đã may mắn thoát khỏi phục kích lại còn tiêu diệt toàn quân sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn!Thế nhưng Tần Xa cũng không coi đám kỵ binh Man nhân đột nhiên xuất hiện kia vào đâu.Mặc dù Man nhân trên đại hoang nguyên kiêu dũng thiện chiến, nhưng cho dù bọn họ có kiêu dũng đến mức nào cũng là khinh kỵ binh mà thôi. Khinh kỵ binh và trọng giáp thiết kỵ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn căn bản không phải là đối thủ ngang hàng. Tần Xa tin rằng, nhiều nhất chỉ cần phái ra hai trăm năm mươi tên trọng giáp thiết kỵ là có thể đánh tan tác đám kỵ binh Man nhân kia, sau đó phái đám người hầu thừa thắng truy kích là được.Tần Xa nghĩ thế nào thì làm như thế ấy, lập tức vung đoản kiếm về phía trước, hai trăm năm mươi tên trọng giáp thiết kỵ đứng ở hàng đầu tiên đồng thời kéo mặt nạ sắt xuống, sau đó vội vàng thúc giục chiến mã. Đấu ngựa lố nhố, vó ngựa tung bay, chỉ trong thoáng chốc hai trăm năm mươi trọng giáp thiết kỵ đã bắt đầu tăng tốc, ép mạnh về phía đám kỵ binh Man nhân phía trước với khí thế không có gì năng cản nổi.Bên đội hình của kỵ binh Man nhân, đồng tử của Mạnh Hổ thoáng chốc co rút lại.Đây là lần thứ hai Mạnh Hổ cảm thụ trực tiếp uy thế xung phong tấn công của trọng giáp thiết kỵ, khí thế khiến cho đất rung núi chuyển, lấp biển dời non này bất cứ binh chủng nào cũng không thể so sánh được. Trọng giáp thiết kỵ ở thế giới Trung Thổ có được địa vị như ngày nay tuyệt đối không phải là nhờ vào may mắn, trên thực tế, dù bọn lão binh có ý chí kiên định đến mức nào đi nữa, lúc trực diện nghênh đón trọng giáp thiết kỵ xung phong đều không khỏi run rẩy trong lòng!Khi từng đợt từng đợt trọng giáp thiết kỵ người mang trọng giáp, ngựa cũng mặc áo giáp xông lên mạnh mẽ, khi trọng thương sắc bén của trọng giáp thiết kỵ đâm tới, khi từng khối từng khối giáp sắt lạnh như băng làm cho ánh mắt địch nhân mê loạn, lúc ấy không ai còn có thể ung dung, không ai còn có thể trấn tĩnh được nữa!Đây chính là trọng giáp thiết kỵ, vua trong tất cả các binh chủng của thế giới Trung Thổ!Chỉ trong thoáng chốc, khoảng cách hai bên chỉ còn không đầy trăm bước, trọng thương đang giơ cao của cánh quân trọng giáp thiết kỵ liền chĩa thẳng về phía trước. Trọng thương dài hơn ba trượng thoáng chốc hình thành một rừng thương lạnh lẽo hung dữ phía trước đội hình của trọng giáp thiết kỵ, mũi thương sắc bén được ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu ra một màu ngăm đen lạnh lẽo, khiến cho người khác không rét mà run.Bên đội hình của kỵ binh Man nhân, Mạnh Hổ đột nhiên giơ cao đại thương, lớn tiếng thét dài:- Tản ra…Trong khoảnh khắc, Mạnh Hổ khẽ giật cương, Ô Vân Cái Tuyết thoáng chốc quay đầu lại, nhanh chóng chạy về cánh trái của đội hình trọng giáp thiết kỵ. Phía sau Mạnh Hổ, đội hình rẽ quạt của đám kỵ binh Man nhân trong khoảnh khắc đã chia làm hai, chạy về hai bên cánh trái phải của cánh quân trọng giáp thiết kỵ.Ở xa xa, Tần Xa đang ghìm ngựa đứng xem cuộc chiến không khỏi nở một nụ cười khinh miệt, bọn kỵ binh Man nhân này quả thật là không chịu nổi một kích, vừa thấy giao phong chính diện liền bỏ chạy trối chết. Phía sau Tần Xa, đám trọng giáp thiết kỵ còn lại trong mắt cũng lộ vẻ châm chọc, đám người hầu lại càng nhấp nhổm không yên, chuẩn bị thừa dịp tiến lên truy kích.Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó làm cho Tần Xa và bọn kỵ sĩ còn lại thất kinh.Vì kỵ binh Man nhân đột nhiên chia ra làm hai cánh, thế công mạnh mẽ về phía trước của cánh quân trọng giáp thiết kỵ giống như một quyền đấm vào khoảng không, xuyên qua khoảng hở giữa hai cánh quân kỵ binh Man nhân. Ngay lúc quân của hai bên sắp sửa giáp mặt nhau, trong đội hình của kỵ binh Man nhân đột nhiên bắn ra một trận mưa tên, cánh quân trọng giáp thiết kỵ đang đâm thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh nhất thời cả bọn người ngã ngựa té, ít nhất có hai mươi mấy tên trọng giáp thiết kỵ đã ngã xuống đất.Trọng giáp thiết kỵ đều mặc trọng giáp dày cộm nặng nề trên người, ngoại trừ một số chỗ như mặt nạ, giáp ngực, giáp thân dưới, tất cả những chỗ còn lại cho dù bị trọng tiễn của trường cung bộ binh bắn trúng cũng không cách nào xuyên thấu. Thế nhưng kỵ binh Man nhân lại chuyên nhắm vào mặt nạ, giáp ngực và giáp thân dưới của trọng giáp thiết kỵ mà bắn. Lúc quân của hai bên lướt tới, khoảng cách rất gần, hơn nữa hướng chạy của hai bên mang theo quán tính rất lớn, dù là cung đi săn chế tạo sơ sài bắn ra tên ngắn, mặt nạ, giáp ngực và nhuyễn giáp che nơi thân dưới cũng không thể nào ngăn cản nổi, một khi bắn trúng tuyệt đối không thể nào chịu nổi.