‘ Ở đây thật tuyệt!’
" Ở đây á? Jonas hỏi vẻ xám xịt khi họ ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ trong Luciano’s. Đó là dấu hiệu rõ ràng thể hiện Mac quả thực quen biết ông chủ nhà hàng; Jonas đã dùng bữa ở nơi này trước đây thường xuyên đủ để hiểu Luciano chỉ dành riêng bàn gần cửa sổ cho hầu hết những vị khách tốt nhất của anh ta không thì cũng phải khách mà anh ta thích.
Mac đã ngồi vào bàn, và gọi trước cho mình vài cái bánh mì que trong khi nàng chờ đợi, bởi Jonas đến nhà hàng lúc 1h10. Không phải anh cố tình đến muộn; mà vì cuộc hẹn lúc 12h30 của anh đã vượt quá thời gian.
Dường như mọi thứ trở nên bất ổn sau khi nàng rời khỏi văn phòng của anh sáng nay. Cuộc hẹn 9h30 của anh đã không tới nổi 10:00, điều đó có thể cũng không ảnh hưởng lắm khi mà Jonas đã dành phần lớn thời gian bị xen vào đó để cố gắng làm giảm kích thích rõ ràng của anh đối với Mac McGuire!
Anh đã nhận thấy chính mình đi nghiên cứu Yvonne kĩ lưỡng suốt cả buổi sáng nay khi anh tìm kiếm không sót một dấu hiệu nào để có thể “đè nghiến” cái ý mà Mac đã đề cập. Dù đúng hay sai thì Jonas vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ riêng tư trong nơi làm việc được, kể cả là tình yêu đơn phương. Điều đó có nghĩa là nếu Mac nói đúng, anh sẽ phải bắt đầu đi kiếm một thư kí khác. Nếu không nhờ vào thái độ của Yvonne đã hơi quá so với bình thường thì chẳng gì chỉ ra được nàng ta có bất cứ một tình cảm khác hơn mối quan hệ công việc với anh.
Kết quả là Jonas cảm thấy khó chịu với chính mình khi e ngại về phán quyết của riêng anh, và thậm chí còn cáu với Mac hơn vì những câu nói tinh quái của nàng khiến anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ!
Vì thế nên anh cảm thấy khó chịu và dễ nổi nóng khi anh ngồi xuống bàn ăn trưa đối diện với nữ thần báo oán đầy sức sống và vui vẻ của mình. "Chỉ gọi món thôi, được chứ? " anh nghiến răng khi chọn thực đơn và giữ nó lên trước mặt như thể một dấu hiệu biểu hiện anh không có tâm trạng để nói chuyện.
Mac chẳng bận tâm và tự xem xét thực đơn cho riêng mình, nàng biết chính xác những gì nàng sẽ gọi: Tỏi tôm rồi đến bánh mì nướng. Theo như nàng biết thì Luciano làm bánh mì nướng ngon nhất London.
Khác với nàng, nàng nhìn qua Jonas và thấy anh chỉ tập trung vào việc lựa chọn những gì anh sẽ ăn trưa.
Mọi cái đầu của phụ nữ trong nhà hàng Ý đều quay lại ngắm anh khi anh bước vào cách đây một vài phút và cởi chiếc áo khoác len dài của mình ra để treo nó lên ngay bên trong cửa. Họ vẫn tiếp tục nhìn cái cách anh đi tới bàn bên cạnh cửa sổ, nhiều phụ nữ còn ném cho Mac cái liếc ganh tị khi anh rút ghế đối diện ra và ngồi xuống.
Mac nhận thấy bản thân nàng cũng ngắm anh; Jonas đơn giản chỉ là loại đàn ông mà phái nữ ở mọi lứa tuổi đã nhìn thì không chỉ có lần thứ hai thôi mà có lẽ còn có lần thứ ba nữa.Anh rất cao và thu hút, phong tình với một cơ thể cơ bắp gọn gàng những không kém phần trang nhã, không thể phủ nhận được nó hợp hoàn hảo với với bộ vét màu than.
Sự cáu giận của anh nói với nàng rằng anh đang có một tâm trạng không tốt. "Chúng ta sẽ không ăn trưa với nhau nếu anh không muốn?" Mac nhắc một cách rầu rĩ.
Anh hạ thấp tờ thực đơn xuống đủ để nhìn nàng qua đôi mắt xanh dương lạnh giá. "Cô thà để tôi chuyển sang một bàn khác còn hơn để có cuộc trò chuyện khó khăn, phải không? "anh chế giễu.
Mac cảm thấy má mình nóng lên với sự nhạo báng rõ ràng của anh. "Rất hài hước! "
Jonas đơn tờ thực đơn của mình xuống trên bàn. "Tôi muốn biết thêm về vụ đột nhập studio của cô vào tối thứ bảy. Chẳng hạn như làm thế nào để ai đó có thể vào được căn nhà? "anh hỏi dứt khoát.
Mac nhún vai. "Bọn chúng đã đập vỡ một cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa và luồn tay vào trong để mở nó."
Jonas nhận thấy sinh khí trong đôi mắt xám khói bị mất đi chút ít, có lẽ tại lời nhắc nhở của anh về vụ đột nhập. "Cô không có hệ thống báo động à? "
Nàng nhăn nhó. “Tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ cần đến nó.”
“Rõ ràng là cô sai rồi.” Anh khiển trách.
“ Rõ ràng!!” Giờ thì sự tức giận lấp lánh trong đôi mắt màu xám đó. " Tôi phải nói rằng tôi luôn nhận thấy vẻ tự mãn của mọi người sau khi sự việc kết thúc và nó vô cùng khó chịu!” Nàng vẫn còn đang mặc chiếc áo len đen bó sát và chiếc quần Jean đã phai màu lúc trước, đóng khung cho khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã là mái tóc mượt mà, toả sáng bởi màu gỗ mun được thả qua vai và buông lơi ra phía sau nàng.
Jonas ngồi thư giãn trên chiếc ghế của mình để nhìn qua nàng thăm dò. " Sau đó hy vọng tôi đã thành công trong việc làm cô phát cáu đủ để cô lắp đặt thêm hệ thống an ninh. Hoặc có lẽ tôi nên sắp xếp cho cô một cái nhỉ?” anh ngâm nga to, biết điều đó sẽ ngay lập tức khích nàng đáp lại thông tin mà anh muốn.
" Không cần đâu, cảm ơn anh; tôi đã gọi cho một công ty tới để làm việc đó đầu tiên vào sáng mai rồi, " nàng trở nên gay gắt. " cùng với cả thợ lắp kính để thay cho cái cửa sổ đã vỡ nữa. "
Mắt anh nheo lại. “Cô còn chưa thay kính ư?”
“Tôi nói là tôi chưa đấy.” Nàng đốp lại.
Anh hắt ra tiếng thở dài chán nản. “Cô cần có ai đó đến vào hôm chủ nhật để sửa nó đi.”
Mắt nàng loé lên tia u tối. “Đừng tự phụ đến mức nói cho tôi nên làm gì và không nên làm gì!”
“Nó là một lỗ hổng không an toàn –”
" Ôi, dẹp chuyện đó đi, Jonas, " nàng lẩm bẩm mệt mỏi. " Tôi có thể tự sắp xếp cho cuộc sống của chính tôi mà, cảm ơn.”
“Thực sự thì tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ điều đó rồi đấy.”
" Lạ thật, ý của anh không thích hợp với tôi lắm!’ Mac cáu kỉnh nói. " Khi tôi đề nghị chúng ta ăn trưa để nói về việc này thực ra tôi không muốn nói nhắc tới vụ đột nhập nữa. "
Jonas ráng làm giảm sự sốt ruột của mình xuống để cười lên với Luciano khi anh ta xuất hiện bên cạnh bàn của họ để lấy thực đơn gọi món.
" Tôi đoán là cô không có hẹn hò tối nay, đúng không? Anh giễu cợt chuyển sang đề tài khác một lần nữa khi chủ nhà hàng cầm tờ gọi món của họ và quay trở lại nhà bếp yêu dấu của anh ta vài phút sau.
Mac biết anh đã nhắc đến việc có tỏi trong cả hai món nàng gọi. " Tôi đoán là anh có? nàng phản kích, tôm Marie Rose và cá bơn anh yêu cầu không có chút tỏi nào trong đó.
" Khi việc đó xảy ra.., không.” Đôi mắt xanh dương bắt gặp sự châm chọc của nàng. " Cô đang đề nghị sửa chữa sự thiếu sót sao?”
Mac nhướn mày. “Anh không thể nghiêm túc được à?”
Anh ư? Một phần trong buổi sáng nay anh không thoải mái vì người phụ nữ này, Jonas quyết định lại một lần nữa là, anh càng có ít liên quan với Mac bao nhiêu thì sẽ càng tốt hơn cho cả anh lẫn cái dựng lên đến đau đớn của anh bấy nhiêu! Lời nhận xét cuối cùng trong quyết định của anh hết sức bậy bạ.
“Rõ ràng là không rồi.” Anh lẩm bẩm.
Mac nhìn qua anh vẻ sắc sảo. " Nghe nó có vẻ giống như kiểu anh đang đề nghị hẹn ra ngoài với tôi ấy. "
Jonas nhún vai. “Tôi tin là cô có quyền được làm theo ý của mình.”
“Anh “tin” á?” Nàng chế giễu.
Anh nhíu mày cau có. " Mac, có phải cô đang cố tình châm ngòi tranh cãi với tôi không đấy?”
“Có thể”
Jonas nheo mắt lại. “Tại sao?”
" Sao lại không chứ?’ Mac mỉm cười. " Nó chắc chắn sẽ làm cuộc nói chuyện thêm sôi nổi!”
Jonas biết nó còn làm được nhiều hơn thế. Thân thể anh đã nhận thức quá rõ về người phụ nữ này rồi; anh không cần phải cảm thấy hơn thế nữa. Thực ra, anh cũng đã được xoa dịu phần nào khi người phục vụ chọn đúng lúc để tới nhận tờ gọi món đầu tiên của họ.
Anh đã làm cái chết tiệt gì vậy?, suýt nữa thì đã gợi ý cho Mac một cái hẹn đi chơi với anh tối nay rồi? Gặp nàng cùng ăn trưa đã đủ tệ hại, thế mà anh còn không cần kéo dài thời gian đã quyết định sử dụng thời gian dành cho công ty cho nàng luôn. Sau này, Jonas quyết định một cách rầu rĩ, anh sẽ chỉ bám vào những cô nàng xinh đẹp tầm thường và tóc vàng thạo đời của anh thôi!
" Bài phê bình về triển lãm của cô trên báo hôm Chủ nhật rất tốt, " anh đột ngột chuyển sang đề tài khác.
Nàng gật đầu. " Em họ của anh đặc biệt tốt bụng. "
"Amy là một người hoàn toàn chuyên nghiệp, nếu nó nói cô tốt thì cô tốt," Jonas nói.
"Tôi đã tới phòng trưng bày sau khi gặp anh buổi sáng nay. Có vẻ là nó khá bận rộn, "Mac nói với anh một cách điên cuồng, vẫn còn hơi lảo đảo vì cái mà nàng khá chắc chắn về lời mời của Jonas để họ dành một buổi tối cùng nhau. Một lời mời rõ ràng sẽ làm anh hối tiếc ngay lập tức.
Điều đó cũng chả ảnh hưởng tới việc xem xét của Mac muốn từ chối. Đến văn phòng anh là một chuyện. Ăn trưa với Jonas để họ thảo luận về những gì đã xảy ra với căn nhà của nàng còn có thể chấp nhận được chứ đi ra ngoài vào một ngày đẹp trời với anh ta là một chuyện hoàn toàn khác ...
Mặc dù sự thực Jonas Buchanan rõ ràng là một người hấp dẫn đầy ấn tượng, nhưng anh ta đơn giản không thuộc tuýp của Mac. Anh ta quá kiêu ngạo. Ít nhất thì vẫn kiêu ngạo ít hơn một người, Thomas Connelly, nhà phê bình nghệ thuật đã xem nàng chẳng là gì ngoài chiếc cúp để diễu hành trên cánh tay của anh ta cách đây sáu năm.
Nàng nhấc cái dĩa của mình lên, khoan thai xiên vào một trong những tôm ngon lành đang bơi trong tỏi trước khi đưa nó lên miệng và nhai nó giữa đôi môi của mình. Ngay lúc nàng liếc qua bàn, chính xác vào khoảnh khắc nàng làm như thế, má của nàng nóng bừng lên với tông màu rực lửa khi thấy được cảm xúc mãnh liệt của Jonas trong cái nhìn dõi theo cử động của nàng.
Đen tối mà thu hút, mắt anh đã trở nên sâu và giống như màu xanh của viên ngọc cobalt. Có chút đỏ trên má của anh, và đôi môi như tác phẩm điêu khắc cũng hơi tách ra.
Mac thay đổi không thoải mái. " Anh có muốn thử nó không?”
Tia nhìn đen tối chĩa vào nàng. “Gì cơ?”
Nàng nuốt xuống khó khăn, cảm giác được Jonas kỳ lạ như cách biệt trong nhà hàng đông đúc và ồn ào này. " Anh có vẻ thèm ăn tôm tỏi của tôi, nên tôi đang mời anh thử nó…”
Khỉ thật, Jonas không thèm tôm trên đĩa của Mac – mà là anh đã tưởng tượng mình ngã lưng ra và có môi đỏ và đầy đặn của nàng lên một phần thân thể anh khi nàng làm anh đam mê!
Cái chết tiệt gì đang xảy ra với anh thế?
Trong mười lăm năm vừa qua anh chưa một lần lẫn lộn công việc với khoái lạc. Luôn luôn giữ hai thứ đó riêng biệt. Từ khi gặp Mac, anh dường như đã làm không gì khác ngoài nhầm lẫn hai cái đó với nhau, dẫn đến một lần nữa anh đang bị khuấy động bên dưới sự bao phủ của cái khăn trải bàn. Hy vọng là sẽ không có lý do nào để anh để phải đứng lên trong vài phút nữa không thì sự khuấy động của anh càng rõ hơn và bị lộ trần ra mất thôi!
" Không, cảm ơn, " anh từ chối nhanh chóng. " Tôi thích không có mùi tỏi trong cuộc họp công ty sau chiều nay hơn. "
Mac nhún vai hờ hững. “Theo ý anh thôi.”
“Tôi thường làm vậy.” Jonas nói khô khan.
“Chúc anh may mắn.” Nàng nói.
Jonas để ý Mac qua hàng mi bị nheo lại. " Cô nói rằng cô thì không sao? anh chế nhạo. " Tôi nghĩ tất cả các nghệ sĩ thích được tự do hơn chứ nhỉ? Trong quan hệ cũng như công việc nghệ thuật của họ?”
Mac không để lỡ sự coi thường trong giọng nói của anh. Hay là cái ngụ ý bên dưới đó, giống như đám nghệ sĩ, có lẽ nàng cũng đi ngủ lang chạ.
Hẳn sẽ rất vui nếu điều đó không rõ ràng có ý là Jonas lại một lần nữa định sỉ nhục nàng!
Ồ, Mac có nhiều bạn bè, nam cũng như nữ, cả hai đều từ trường cấp hai, ba và từ đại học, nhưng thế không có nghĩa là nàng lên giường với bất cứ ai trong số họ. Thực tế là nàng thân thiết với tất cả mọi người.
Sau khi chia tay với Thomas, Mac đã tập trung hết vào điều nàng muốn làm cho cuộc sống của nàng. Đó là trở nên thành công như một người hoạ sĩ đích thực.
Từ lúc nàng mười hai tuổi, lần đầu tiên thầy dạy vẽ của nàng cho phép nàng vẽ với màu dầu trên vải, Mac đã biết rõ nàng muốn gì, đó là trước tiên phải trở thành một hoạ sĩ thành công, rồi thứ hai là kết hôn và có những đứa trẻ. Nàng đã trở nên hơi lạc hướng bởi cái khát vọng trong suốt mối quan hệ ngắn ngủi với Thomas, nếu không nhờ vào thói ngạo mạn và thái độ hợm hĩnh của anh ta thì có lẽ mối quan hệ đó của nàng chỉ có tăng thêm lòng khát khao mà thôi.
" Nếu anh không phiền, tôi cần đi vệ sinh. Nàng đặt khăn ăn của mình lên bàn trước khi đẩy lùi ghế và đứng lên.
Jonas nhướn mày u tối. “Có phải do điều tôi vừa nói không?”
Mac cau mày nhìn xuống anh. " Đó là do nhu cầu cần thiết của tôi, đi tới phòng vệ sinh” Nàng lè nhè chế nhạo. " Ngay!”
Tuy thế, Jonas bị bỏ lại ngồi một mình ở cái bàn có cảm giác ít vui vẻ hơn, cả với chính mình lẫn cái bình luận sâu hiểm lúc trước của anh. Anh biết rất ít về đời tư của nàng – việc mỗi lần anh đều “dựng lên” khi có nàng bầu bạn thật ra không được tính! Anh chắc chắn không hiểu nàng đủ rõ để cố bôi nhọ vào cách sống mà nàng có thể chọn cho đời tư của nàng.
Anh buộc mình phải tiếp tục ăn thức ăn của mình khi anh chờ Mac trở lại.
Và đợi.
Và đợi.
Sau hơn mười phút trôi qua kể từ lúc nàng rời khỏi bàn, Jonas khó chịu dẫn đến kết luận là có thể nàng đã bỏ lại cả anh lẫn nhà hàng!
Có đáng bị như vậy không?
Có thể lắm. Nhưng đó không phải kinh nghiệm - lần đầu tiên có phụ nữ từng bỏ Jonas, bởi một lý do nào đó – lý do nào dễ nghe hơn là anh phải buộc mình ăn xong món tôm.
Anh đứng lên đột ngột, đặt khăn ăn của mình lên mặt bàn và bằng cách băng qua nhà hàng tới cửa để đến phòng rửa tay, xác định rõ cách Mac đã trốn thoát. Chỉ để dừng lại ở ngay lối vào và cảm nhận hoàn toàn cái cảm giác phải làm động tác giả một cách khéo léo vì anh bất ngờ chạm mặt với Mac, người đang đứng trong hành lang cười nói với một trong những cô phục vụ.
Nàng nhìn anh tò mò. “Có vấn đề gì à, Jonas?”
Mắt anh nheo lại. “Thức ăn của cô đang lạnh.”
" Ôi, bạn thân mến. " Cô phục vụ gửi tới một nụ cười hối tiếc. " Mình sẽ nói chuyện với cậu sau, Mac, " cô nàng nói trước khi vội vã đi về phía nhà bếp.
Để Mac một mình trong hành lang[11] với một Jonas rõ ràng đang bực mình.
Được thôi, điều này quá là tồi tệ!
Jonas đã cố tình xúc phạm trước khi nàng rời khỏi bàn, và khi nàng tình cờ gặp Carla khi cô ấy đang rời khỏi nhà vệ sinh nữ thì Mac đã không hề cảm thấy do dự để dừng lại tán gẫu ; Jonas Buchanan có thể chỉ ngồi một mình lại bàn thêm vài phút nữa và lo lắng cho đến khi nàng quan tâm.
Nàng nhướn mày cau có khi anh bước thêm vào hành lang vắng vẻ, mặt khác còn lặng lẽ đóng cửa đằng sau anh lại, bao bọc hai người trong sự căng thẳng kỳ lạ và im lặng vắng nữa. Mac thay đổi vị trí một cách không thoải mái khi Jonas đi bộ lén lút xuống hành lang về phía nàng. " Tôi nghĩ anh đã nói là thức ăn của tôi đang lạnh? nàng nhắc nhở, đột ngột lo lắng.
" Nó đã lạnh rồi, nên thêm vài phút nữa cũng chẳng làm nên sự khác biệt nào, " anh nhẹ nhàng bâng quơ.
Mac làm ẩm đôi môi khô của mình khi Jonas cứ bước tới cho đến khi anh dừng lại đứng chỉ cách một inch khỏi nàng. Cao và to lớn, đứng gần anh hoàn toàn làm nàng mất bình tĩnh. " Tại sao chúng ta phải thêm vài phút nữa? Nàng nhìn lên anh phân vân.
Jonas rất thích quay về bàn và ngắm vẻ khó chịu rõ ràng của Mac - Chúa biết nàng đã làm cuộc đời của chính anh không thoải mái trong cả một ngày! Thực ra là kể từ khi anh gặp nàng lần đầu tiên. Anh chắc chắn: để lại anh ngồi một mình ở bàn giữa cái nhà hàng đông đúc này là do nàng cố ý.
Nhà hàng công cộng không phải là nơi lý tưởng cho những gì đang có trong đầu anh bây giờ, hay sẽ tới địa ngục với điều - mà Jonas mới nhận ra trong vài giây gần đây là anh không chỉ cần phải hôn Mac thôi, nó đã trở nên cần thiết với anh như việc thở.
" Chắc thế, " anh thì thầm khàn khàn khi anh càng bước lại gần nàng hơn.
Mắt nàng mở to hoảng hốt khi nàng lấy lại vài bước cho đến khi nàng thấy mình bị áp vào tường. " Có mùi tỏi, nhớ đấy, " nàng nhắc anh ấy vội vàng.
Anh nhún vai hờ hững. " Điều đó chỉ càng làm cô có vị ngon hơn thôi. "
" Thế này không phải ý tưởng hay, Jonas, " nàng cảnh báo anh trong tuyệt vọng.
Jonas toàn tâm toàn ý hết vào ý tốt. Nhưng đúng vào lúc này anh định - cần – đi tới một ý tưởng xấu.
Cái nhìn chằm chằm của anh giữ chặt Mac khi anh vươn lên để khum bàn tay của mình áp vào đường cong mịn màng của má nàng và lướt phần mềm của ngón tay cái lên làn môi hơi tách của nàng, hơi thở ấm áp của nàng vuốt ve lại da anh làm cho nó trở nên nhạy cảm. Cái vuốt ve khêu gợi làm cơ bụng của anh siết chặt lại và đùi của anh thì trở nên cứng lại.
Anh đột ngột hít thở sâu khi anh bước tới gần hơn và Mac theo bản năng đưa tay lên đặt chúng lên bộ ngực cứng cáp của anh một cách phòng thủ, hơi ấm của đôi tay đó thiêu cháy qua chất vải lụa của áo sơ mi của Jonas khi anh cố tình đặt cơ thể mình tựa lên nàng.
Mac bất chợt thấy mình kẹt giữa bức tường lạnh và sức nóng của cơ thể Jonas, bàn tay nàng co lại chống vào bộ ngực đầy cơ bắp của anh khi anh từ từ cúi đầu với ý định rõ ràng là hôn nàng.
Nàng biết nàng nên phản đối. Ít nhất nàng nên cố đề phòng sự mật thiết gia tăng nhanh chóng này.
Tuy nhiên nàng không. Không thể.
Đôi môi cô mở ra đây sẵn sàng cho nụ hôn đó, hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng khi cái chạm đầu tiên đầy nóng bỏng của đôi môi Jonas.
Ôi, chúa ơi…
Mac chưa bao giờ cảm thấy bất cứ thứ gì giống như hứng thú xác thịt khi có đôi môi của Jonas di chuyển trên môi nàng, khám phá, nhấn chìm, nếm thử, hàm răng khẽ cắn trước khi cái hôn trở nên sâu hơn đầy đói khát, cơ thể anh cứng lại và muốn nàng khi bàn tay của nàng di chuyển lên vai của anh và ngón tay nàng trở nên bối rối trong mái tóc dày tối màu của anh khi nàng kéo anh lại gần hơn. Jonas đẩy nàng sát vào tường và hạ thấp cơ thể cho đến khi áp lực đầy khuấy động của anh ấn vào Mac, làm nàng đáp lại với sự nóng bỏng đầy đau đớn được gợi lên giữa hai đùi nàng khi độ ẩm xuất hiện và nhiệt độ bốc cháy, ngực nàng căng lên, đỉnh màu hồng nhạt se lại với sự nhạy cảm cao độ khi chúng nhô lên đằng sau lớp áo ngực bằng ren của nàng.
Ngón tay của nàng siết mái tóc mềm như lụa của Jonas khi sức nóng tăng dần, miệng của họ tan chảy vào nhau đầy đói khát, Mac rên rỉ trong cổ họng khi nàng cảm thấy sự thúc ép cứng rắn của lưỡi Jonas khi tiến vào miệng nàng. Nóng, chậm và thúc sâu kết hợp với sự di chuyển đầy nhịp điệu của đùi anh vào chỗ nối giữa hai đùi đầy nhạy cảm của nàng.
Mac rên lên đầy hứng thú khi sự cứng rắn trên núm nhỏ sưng lên ở đó, tạo ra sự đau đớn nóng bỏng sâu trong nàng trước khi nó lan tỏa tới mọi phần cơ thể của nàng, khuấy động nàng tới cấp độ cao nhất.
Chúa ơi, nàng muốn người đàn ông này với sự khao khát mãnh liệt mà nàng chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra, chưa bao giờ mơ rằng nó có thể xảy ra. nàng muốn cởi phăng đồ của họ ra và muốn Jona nâng nàng lên tường, chân nàng vòng quanh eo của anh khi anh chìm sâu vào nàng để làm dịu đi sự thiêu đốt đau đớn.
Như thể nhận ra ít nhất một phần của sự ham muốn của nàng, Jonas khum bàn tay lại vòng quanh ngực trái của nàng, đầu ngón tay mềm mại của anh tìm một cách chính xác đầu ngực sưng phồng và căng cứng của nàng.
Mac rên rỉ với đầy hài lòng với sự mơn trớn chảy xuống giữa hai đùi nàng, và nàng ước Jonas cũng có thể chạm vào nàng ở đó.
" Ôi, thật là!” Tiếng phụ nữ bị shock thở hổn hển. " Đây là nhà hàng công cộng, hai người biết đó, " người phụ nữ thêm vào ghê tởm khi bà ta đi bộ qua họ tới phòng rửa tay. " Tại sao hai trong các người không tới căn phòng ở một nơi nào đấy chứ?” Cửa vào nhà vệ sinh nữ đóng lại phía sau bà ta với vẻ không bằng lòng.
Mac giật mạnh ra xa khỏi Jonas lúc nàng nhận ra được họ không còn có một mình trong hành lang, rồi lại chôn sức nóng của khuôn mặt nàng tì vào ngực anh để che giấu vẻ ngượng ngùng của nàng khi bị bắt gặp trong vị trí bẽ bàng như vậy.
Trong nhà hàng công cộng, trời đất!
Với Jonas Buchanan, trước tất cả mọi người.
Nàng đã nghĩ gì vậy?
Nàng chưa suy nghĩ được chút nào, đó mới chính là vấn đề. Nàng đã cảm nhận. Cảm xúc trải nghiệm, những cảm xúc, mà nàng chưa bao giờ biết trước đây.
Nếu người phụ nữ đó không ngắt lời họ sau đó thì có thể Mac đã chỉ làm đến cùng thôi thúc của nàng là bắt đầu xé toạc quần áo của Jonas ra khỏi cơ thể của anh trước khi cầu xin anh làm dịu đi cơn đau đang thiêu cháy giữa hai đùi của nàng!
Ôi, chúa ơi!