Hình Đồ

Chương 577: Cai hạ (2)

Sau ba ngày Tào Cữu xuất binh, Mông Khắc từ Trần Lưu đột nhiên xuất

ra hai vạn kỵ quân, không đánh Tuy Dương, mà trực tiếp vượt qua Tuy

Dương chiếm lĩnh huyện Túc, cứt đứt liên hệ giữa Tào Cữu và Tuy Dương.

Trong khi Tào Cữu triển khai chiến đấu kịch liệt với hai người Lý Tất,

Lạc Giáp, lại không ngờ Mông Khắc đánh lén vào hậu quân của Tào Cữu, hai vạn kỵ quân dùng thế đào núi lấp biển, từ trên trời giáng xuống. Tào

Cữu bị chém giết thảm bại, trên đường rút về huyện Tương, gặp Mông Khắc

thống lĩnh một đạo binh mã đuổi theo, chém chết trong loạn quân.

Sau khi Tào Cữu bại vong, Hạng Võ mới

biết tin huyện Tương bị công kích. Y lập tức ngừng quyết chiến với Lưu

Khám, lui binh ba trăm dặm, trấn thủ thành Đình Đào.

Hạng Võ

đích thân dẫn theo vạn kỵ quân, dự định làm theo tình huống đánh Ngụy

Báo khi trước, dùng kỵ quân chạy nhanh ngàn dặm về cứu viện Tào Cữu.

Nhưng Hạng Võ không để ý tới một vấn đề: Mông Khắc không giống Tào Cữu, y không chỉ là con cháu danh tướng, hơn nữa từ nhỏ được huấn luyện tại

đại doanh Lam Điền, cộng thêm nhiều năm dốc sức tại Bắc Cương. Nếu luận

về khả năng lý giải kỵ quân, Mông Khắc không hề thua kém Hạng Võ, thậm

chí còn lớn hơn vài phần.

Biết được Hạng Võ đến đây, Mông Khắc xuất kích một đạo kỵ binh nhỏ, để Hạng Võ truy kích đến chân núi Nãng.

Sau đó tập kết hai vạn kỵ quân dưới chân núi Nãng, tỷ thí với Hạng Võ

một trận. Hai người, một người là dũng quan tam quân, một người binh

pháp xuất chúng; một người là “ Thường Thắng tướng quân “, một người

thân trải qua trăm trận. Mông Khắc kỵ chiến với Hạng Võ, xem như thế lực ngang nhau.

Nhưng Mông Khắc dùng khỏe đấu mệt, hơn nữa binh

lực chiếm ưu thế. Khi song phương ác chiến chiến đấu say sưa, Lý Tất,

Lạc Giáp men theo sườn núi Nãng đột nhiên tuôn ra, khiến quân Sở đại

bại. Hạng Võ anh dũng chém giết chạy khỏi vòng vây. Tuy quân Đường chiếm ưu thế, nhưng không ai có thể ngăn cản Hạng Võ.

Mông Khắc đang đứng trên đỉnh núi xem chiến cuộc, nhịn không được cảm than một tiếng:

- Kẻ này quá dũng mãnh, nếu như không có phụ tử Đường Vương và Bệ Hạ, có lẽ không người địch nổi!

Lý Tất, Lạc Giáp thừanhận rất sâu sắc.

Sau khi Hạng Võ bại trận, liền lui đến Phong Ấp, chuẩn bị tập hợp binh mã.

Nhưng Lưu Khám không có ý định cho Hạng Võ có cơ hội thở dốc, trong

tháng tư, Kình Bố tại Lâm Truy bị vây hãm hơn một tháng, bất đắc dĩ phải cầu viện Sài Vũ.

Sài Vũ lập tức điểm đủ binh mã, thống lĩnh

xuất kích. Khi men theo núi Lương Phụ, gặp phải Quán Anh tập kích, toàn

bộ ba vạn Cức Bồ quân bị diệt.

Năm đó, cha của Sài Vũ chết trận tại núi Lương Phụ, còn lần này lại đổi thành Sài Vũ. .

Sài Vũ vốn quyết định một trần tử chiến, nhưng không ngờ khi bị nhốt

tại Lương Phụ, bạn cũ Lý Tả Xa lại một mình vào núi chiêu hàng. Sài Vũ

rất căm hận Lưu Khám, cho rằng năm đó nếu không có Lưu Khám, cha y sẽ

không chết trận.

Nhưng đã trải qua nhiều năm, Sài Vũ không

còn là tiểu tử lỗ mãng năm đó. Y cũng biết, lúc trước cho dù không có

Lưu Khám, cũng không thể thành công. Theo ngày tháng trôi qua, hận ý đối với Lưu Khám cũng giảm dần. . .Trong tình thế nguy hiểm, lại bùi ngùi

không muốn gặp lại bạn tốt ngày xưa.

Lý Tả Xa nói:

- A Vũ, ngày nay đại thế thiên hạ đã định, Ngô Hoàng chính là Thiên

Mệnh Chân Tử. Ngày xưa, ta và ông thống hận lão Tần. Nhưng bây giờ, lão

Tần không còn, ngươi vì sao còn khổ cực chấp nhất chuyện đã qua? Cần

phải biết, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Ta hôm nay đến đây, thực sự

muốn khuyên bảo ngươi, đầu hàng Bệ hạ, không chừng ngày sau có thể được

phong vương phong tước. Hơn nữa, Sài thúc thúc dưới gối vẻn vẻn chỉ còn

lại một mụn con trai là ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn sáu đời Sài gia nhà

tuyệt tự ở đời ngươi?

Nói những thứ khác, Sài Vũ chưa chắc nghe theo.

Nhưng khi Lý Tả Xa nói đến con cháu, Sài Vũ nhất thời động tâm.

Cổ nhân coi trọng nhất chính là kéo dài huyết mạch, y nhiều năm xuôi

ngược chưa có một khắc bình an, tuy đã gần bốn mươi nhưng vẫn chưa có

con nối dòng. Đây chính là chuyện khiến Sài Vũ luyến tiếc nhất. Chỉ có

điều, cứ như vậy đầu hàng sao?

- Đường Vương kia thực sự có thể tha cho ta?

Lý Tả Xa không kiềm chế được cười nói:

- Bệ hạ chính là hào kiệt thời nay, trí tuệ mênh mông.

Ngươi không thấy, Trương Tử Phòng năm đó cũng là địch nhân của Bệ hạ,

hiện tại đã được phong làm Lang Trung lệnh, Đại Tướng Quân đó sao. Sài

đại ca ngươidũng quan tam quân, cho dù là đối địch với Bệ hạ, nhưng cũng rất được Bệ hạ coi trọng. Lần này ta dâng thư lên bệ hạ, muốn cầu xin

cho ngươi một đường sống, không ngờ Bệ hạ đích thân hồi âm, còn phái

Quốc Cữu Lữ Thích Chi tới gặp ta. Bệ hạ nói, nếu như ngươi nguyện quy

hàng, Bệ hạ nguyện dùng chức tướng quân để đối đãi. Tướng quân tuy không nằm trong danh sách Tam công Cửu Khanh, nhưng cũng độc quản một đội

quân, thuộc phủ Thái Úy, gần như chỉ dưới quyền Đại Tướng Quân.

Sài Vũ nghe vậy, không còn do dự.

Y nói:

- Ta hiện tại thân không công trạng, thực không biết phải gặp mặt Bệ hạ thế nào? Hãy để ta thay Thiếu Quân chiếm Lâm Truy, dùng làm công tiến

thân.

Vài ngày sau, Sài Vũ một mình đến Lâm Truy chiêu hàng

Kình Bố. Trên thực tế, cho dù Sài Vũ không đến, Kình Bố cũng không ngăn

cản được lâu. Tình thế trước mắt đã không thể chống đỡ, vì thế khi Sài

Vũ chiêu hàng, Kình Bố lập tức dâng hàng thành Lâm Tru cũng hận lão Tần, nhưng này lão Tần đã vong, hận để làm gì?

Chung Ly Muội và Bành Việt không hề để ý.

Hai người này, một người là thân tín được Lưu Khám tín nhiệm, một mình chấp chưởng một phủ binh mã.

Người kia lại có giao tình mười mấy năm đối với Lưu Khám. Con trai của

Bành Việt kết nghĩa huynh đệ cùng Lưu Tần. Mà Lưu Tần kia là ai? Chính

là Thái Tử Đại Đường hiện nay, nối nghiệp Lưu Khám, tương lai sẽ trở

thành Hoàng Đế. Có mối quan hệ như vậy, ngược lại y đối với loại công

trạng cảm thấy rất nhàm chán.

Trước khi công phá Lâm Truy, chiến sự Tam Tề đã yên tĩnh trở lại.

Sau khi Lâm Truy bị phá, quận Tiết cũng dâng thành xin hàng.

Hạng Võ biết tin, tức giận đến mức nổi trận lôi đình, nhưng không thể

làm gì khác được. Quận Tiết mất, y đóng binh ở Định Đào chẳng khác nào

một mình một đội. Hạng Võ không dám do dự, vội vàng hạ lệnh quân Sở ở

Định Đào rút về Đan Phụ, y dẫn đầu đám tàn binh bại tướng chuẩn bị tập

hợp với quân chủ lực.

Trận chiến đánh đến mức độ này, Lưu Khám có thể đơn giản để Hạng Võ tập hợp với chủ lực quân Sở sao?

Sau khi cuộc chiến Lâm Tế chấm dứt, Lưu Khám xây dựng tướng đài bên bờ

sông Tế Thủy, đăng đài bái tướng. Lấy Lý Tả Xa làm chủ soái, công chiếm

Thành Võ, cắt đứt đường lui của quân Sở. Hạng Võ không có trong quân, sĩ khí quân Sở suy giảm, bị Lý Tả Xa một lần hành động đánh tan sáu, bảy

thành.

Cũng may đệ đệ của Hạng Võ – Hạng Viên, bảo vệ Ngu Cơ, thống lĩnh binh mã liều chết vượt vòng vây.

Sau đó tập hợp với Hạng Võ, lập tức chuẩn bị quay về Bành Thành, quyết

chiến với quân Đường tại Bành Thành. Nào ngờ, không chờ y đến Bành

Thành, liền nhận được tin dữ. Trần Bình phái Trưởng Sử Thái Ủy Phủ Khoái Triệt xuất binh, thuyết hàng tướng trấn thủ Bành Thành Vương Ế. Hiện

tại Bành Thành đã bị Mông Khắc chiếm lĩnh.

Sau khi Hạng Võ

biết tin, trong lòng vô cùng hoảng sợ, đâu còn dám tiếp tục đến Bành

Thành, lập tức dẫn theo binh mã lui về phía nam.

Lý Tả Xa ban hành mệnh lệnh, lệnh cho Mông Khắc, Lý Tất, Lạc Giáp cùng với binh mã

các bộ tại quận Tứ Thủy, toàn lực ngăn cản đường lui của Hạng Võ, giữa

đường chém giết, quân Sở sau mấy lần chiến đấu kịch liệt trong một ngày

tổn thất vô cùng nặng nề. Mới đầu gần mười vạn người, sau khi qua Tuy

Thủy, chỉ còn lại không đến hai vạn binh mã. Người kiệt sức, ngựa hết

hơi, có thể nói mệt mỏi tới cực điểm.

Đêm nay, sau khi Hạng

Võ đánh tan quân truy kích của Lý Tất, Lạc Giáp, liền lui đến một gò

cao. Binh mã dưới trướng đã mệt mỏi không chịu nổi, bất dĩ hạ trại trên

gò cao. Lúc này lương thảo đã hết, đành phải giết ngựa ăn lót dạ.

Nhìn khuôn mặt đám binh sĩ mệt mỏi, Hạng Võ không khỏi phát sinh lòng thương cảm.

- Hạng Viên, con sông dưới núi có tên là gì?

Hạng Viên nhẹ giọng trả lời:

- Đại Vương, dòng sông dưới núi tên là Tuy Đường.

Sông Tuy Đường?

Trong lòng Hạng Võ khẽ động, vội chỉ tay về phía đông:

- Vượt qua Tuy Đường là Lâu Thương?

- Đúng vậy, qua Tuy Đường tám mươi dặm, chính là Lâu Thương rồi!

Lâu Thương hôm nay không còn là Lâu Thương trước kia thành cao tường dày, ruộng đất phồn thịnh nữa rồi.

Lúc trước Hạng Lương tiếp nhận Lâu Thương chiêu binh mãi mã. Sau khi

thu sách lương thảo và đồ quân nhu, liền hạ lệnh phá hủy Lâu Thương.

Nguyên nhân? Rất đơn giản. Theo như Hạng Lương suy nghĩ, Lâu Thương đã

mất hết tác dụng, nhưng nó lại là khu vực hiểm yếu tại Hoài Hán, nếu như bị người chiếm đóng, sẽ trở thành họa lớn. Đã không còn tác dụng gì,

thì phá hủy đi, để tránh bị người có ý lợi dụng, ngược lại sẽ không tốt.

Chẳng qua năm đó Hạng Lương tuyệt không ngờ mình chết sớm như vậy, càng không ngờ, Hạng Võ rơi vào cục diện này.

- Nếu như Lâu Thương còn, ta đóng chiếm Lâu Thương, không biết gã Lưu man tử xảo trá kia sẽ có bộ dáng gì?

Hạng Võ thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng vô tình toát ra một nụ cười thản nhiên.

Y thuận miệng hỏi:

- Nơi này là nơi nào?

- Đại Vương, chúng ta hiện tại đóng quân tại nơi có tên là Cai Hạ!