Hình Đồ

Chương 571: Hà Lạc có biến (1)

Doanh Quả đi rồi!

Rốt cuộc nàng mang theo tâm tình như thế nào rời khỏi Hán Trung? Lưu Khám cũng không rõ lắm.

Vương triều thay đổi, khó tránh khỏi người vui kẻ buồn. Chuyện Lưu Khám quan tâm chính là Doanh Quả đi nơi nào? Cho dù trên miệng hắn nói thoải mái thế nào đi nữa, nhưng thủy chung vẫn có cái gai trong lòng. Hơn

mười ngày sau, Tây Nam Điển Chúc truyền tin đến, nói Doanh Quả đi tới

Tùng Phiên Tứ Xuyên, vượt qua Đại Kim Xuyên, chạy về phía tây.

Lưu Khám xem địa đồ một chút, phát hiện nơi Doanh Quả đến chính là Tây Tạng ở hậu thế.

Lúc này Tây Tạng còn là mảnh đất hoang vu, rốt cuộc tình hình thế nào, Lưu Khám cũng không rõ.

Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, hắn hạ lệnh cho Quân Thủ quận Thục, Tây Nam

Điển Chúc đi Ba Cức, thiết lập quan ải tại Tùng Phiên, đồng thời cắt cử

Quan Úy giám sát phía Tây Nam. . .Mặc kệ Doanh Quả đi Tây Tạng hay

không? Lưu Khám đều muốn đưa ra quyết định, nghiêm mật giám sát phía Tây Nam.

Tiêu Hà phái người xem xét, chọn ngày hoàng đạo.

Lưu Khám đăng cơ chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Cùng lúc đó, hơn mười lính đưa tin phi ngựa từ Hàm Dương mà chạy về phía Bắc cương, Ba Thục, Hà

Bắc. Sau một chuỗi mệnh lệnh được truyền đi, tiếp đến chỉ chờ đợi thời

cơ, sau đó giáng xuống một kích lôi đình.

Nguyên Niên đại

Đường trị vì, hóa ra là ngày mồng bảy tháng 1 năm 206 công nguyên. Lưu

Khám đăng cơ tại Hàm Dương, lấy tên nước là Đường.

Dùng hai

người Lữ Tu và Ba Mạn là Hoàng Hậu hai cung, vẫn tiếp tục sử dụng chế độ nhà Tần, phong Bạc nữ là phu nhân, phía dưới có Mỹ Nhân, Phu Quân, Bát

Tử, Thất Tử, Trường Sử và một số phẩm cấp khác. Chỉ có điều tính cách

Lưu Khám cực kỳ thú vị, sau khi lập lên nước Đường đăng cơ Cửu Ngũ, sau

hai năm ngắn ngủi, nữ nhân bên cạnh chỉ còn lại ba người mà thôi. Cho

nên tất cả phẩm cấp của phi tần, ngoại trừ Hoàng Hậu và phu nhân, còn

lại đều không dùng đến.

Hơn nữa, Lưu Khám cũng không có thời gian lo lắng những chuyện này.

Sau khi đăng cơ, Lưu Khám làm theo đề nghị của Tiêu Hà, vẫn tiến tục sử dụng chế độ nhà Tần, thiết lập Tam Công Cửu Khanh.

Tiêu Hà chính thức được phong làm Thừa Tướng, Trần Bình làm Thái Úy,

Quận Thủ Vân Trung Lý Thành lại được triệu về Hàm Dương đảm nhiệm chức

vụ Ngự Sử Đại Phu.

Còn chức vụ Quận Thủ Vân Trung lại có Mông Tật tiếp nhận.

Chức vụ Cửu Khanh dùng để phong thưởng. Lúc này Lưu Cự được phong làm

Đường Vương, xem như tiếp nhận vương tước trước kia của Lưu Khám.

Theo như lời đề nghị của Lữ Tu, Lưu Tín làm Võ Nghĩa Hầu, đồng thời kết hôn với công chúa Liên Hoa. Đối với chuyện này, Nữ Vương nước Ô Tôn vô

cùng vui vẻ, còn Lưu Tín cho dù có chút không thích, nhưng Doanh Quả đã

đi tới Tây Tạng xa xôi, y đành phải nghe theo cha mẹ sắp xếp, trở thành

phò mã nước Ô Tôn.

Ngày 10 tháng 1, Lưu Khám lên núi Kê Đầu phong thiện.

( Phong thiện: là chỉ vua chúa ngày xưa lên núi cúng tế trời đất)

Năm đó Thủy Hoàng Đế từng phong thiện ở đây, Lưu Khám làm vậy cũng muốn cho bách tính Quan Trung thấy, hắn rất tôn trọng cố lão Tần.

Sau khi phong thiện, Lưu Khám hạ chiếu lập Lưu Tần làm Thái Tử, xem như giải quyết nỗi lo lắng trong lòng Lữ Tu.

Ngày mười lăm, Hạng Võ tại Lâm Truy đột nhiên phân binh.

Mệnh lệnh Kình Bố xuất kích về phía Giao Đông, còn y đích thân thống

lĩnh vạn kỵ binh trở về cứu viện Bành Thành. Hạng Võ hành động rất đột

ngột, thậm chí trước đó không có bất cứ dấu hiệu gì. Còn Ngụy Báo sau

khi chiếm lĩnh Bành Thành, còn chưa kịp tiến hành sắp xếp, đã bị Hàng Võ xa nghìn dặm tập kích bất ngờ, lúc này đành phải vội vàng ứng chiến.

Phong cách của Hạng Võ đã thay đổi!

Dựa theo thói quen trước kia của y, tất nhiên sẽ chính diện đối phó với quân Ngụy.

Nhưng lúc này đâ không chính diện giao phong với quân Ngụy, mà đích

thân dẫn quân vòng qua quận Lang Gia, vượt Hồ Lăng, xuyên đại trạch

Chiêu Dương lao thẳng tới Bành Thành. Khi Ngụy Báo còn đang chìm đắm

trong tửu sắc, quân Sở đã vây khốn dưới chân thành, một lần công kích

đánh tan quân Ngụy.

Tìm thấy Ngụy Báo trong Vương cung, nhưng y đã tự vẫn.

Hạng Võ không có dừng tay, liền lôi thi thể Ngụy Báo ra, đánh thi thể Ngụy Báo một trăm roi, thì quăng đi.

Ngụy Báo chỉ ôm giấc mộng xuân thu hai mươi ngày liền diệt vong. . .

Nhưng hành động Hạng Võ lấy roi đánh vào thi thể lại chọc giận người

Ngụy. Bất kể thế nào đi nữa, Ngụy Báo cũng là con cháu Ngụy Vương. Hai

nước giao phong, cho dù Ngụy Báo công phá Bành Thành, cũng hậu táng Sở

Vương chu đáo. Nhưng hành vi Hạng Võ lấy roi đánh vào thi thể khiến cho

người Ngụy vô cùng bất mãn.

Thừa Tước nước Ngụy – Chu Thị, phá tan Đại Lương.

Sau đó lệnh toàn quân để tang, rồi lập đứa con mồ côi trong bụng mẹ của Ngụy Cữu làm vua, thề phải báo thù cho Ngụy Báo.

Hạng Võ không để ý tới hành động của Chu Thị, mà hạ lệnh Quận Thủ quận

Nãng Tào Cữu xuất kích Tuy Dương, để triệt để giải quyết nước Ngụy. Còn

bản thân Hạng Võ tự có tính toán khác. Sở Vương Mị Tâm đã chết, chẳng

phải nước Sở giống như rắn mất đầu? Hạng Võ hôm nay không giống Hạng

Lương trước kia, Hạng Võ liên tiếp thắng lợi, vì thế có danh vọng rất

cao tại nước Sở, thậm chí còn lấn át cả Sở Vương Mị Tâm.

Lưu Khám đăng cơ tại Quang Trung, đã kích thích Hạng Võ tới cực điểm.

Y bắt đầu tính toán, xưng Vương trên đất Sở, rồi sau đó sẽ quyết chiến

với Lưu Khám. Bực tâm tư này đã không thể áp chế nữa rồi. Vì vậy Hạng Võ khẩn cấp triệu hồi Phạm Tăng, bàn bạc chuyện tình xưng Vương, còn các

chuyện khác gác lại sang một bên.

Lưu Khám xưng Đế, Sở Vương, Ngụy Vương đã chết. . .Rất nhiều người đều cho rằng, vạn vật sinh ra và lớn lên đều có lúc bình tĩnh.

Nhưng ở Lạc Dương gió vẫn nổi mây vẫn bay. Đổng Ế, Chương Hàm lúc này cũng có chút kinh hoàng.

Lúc này Chương Hàm không còn trong tình thế nguy hiểm như trước, mà chỉ huy trăm vạn đại quân trấn thủ phía đông Hàm Cốc Quan, diệt trừ danh

tướng của Trương Sở.

Người này đã có lúc thất bại không dậy

nổi. Đặc biệt khi Chương Hàm đầu hàng nước Sở, mười vạn quân Tần bị chôn sống, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Nghe người ta nói, phụ lão

Quan Trung hận hai người tới tận xương tủy. Thậm chí ngay cả phần mộ tổ

tiên của bọn họ tại quê hương cũng bị dân chúng đào bới.

Lúc

trước, y thấy lão Tần không còn hi vọng, bất đắc dĩ đầu hàng nước Sở.

Nhưng ai có thể ngờ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy chuyển biến quá nhanh. Chỉ trong cái nháy mắt, triều đại lão Tần đã

thay đổi, Lưu Đường quật khởi, biến hóa cực nhanh khiến người ta không

kịp nhìn. Chương Hàm cũng không rõ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Ngày xưa hoảng sợ bỏ chạy như chó nhà có tang, Lưu Khám khốn thủ một

góc nhỏ Lâu Thương, vì sao thoáng chốc liền trở thành bá chủ Quan Trung?

Nếu như nói Lưu Khám quật khỏi Bắc Cương, Chương Hàm còn có thể dùng

vận khí để giải thích, nhưng Lưu Khám bá chủ Quan Trung vốn đại chiến

với quân Sở tại Thằng Trì, sau đó quân Đường tung hoành tại bắc Sơn Đông giống như gió cuốn. Dùng hai chữ “ Vận khí “, hiển nhiên không thể giải thích được.

Ngay nay, Hà Lạc kẹp giữa nước Đường và Ngụy,

kéo dài hơi tàn. Chương Hàm và Đổng Ế có lòng muốn đầu hàng, nhưng vừa

nghĩ tới mười vạn oan hồn kia, lại thay đổi chủ ý.

Đầu xuân, hoa đào nở rộ khắp chốn ngoài thành Hàm Dương.

Trần Anh khoác trên mình một kiện áo mỏng, ngồi trên hành lang gấp khúc quanh co, lẳng lặng nhìn vườn hoa tranh nhau đua nở.

Sau khi Hạng Võ dẫn binh rời đi, y phụng mệnh lưu thủ lại Lạc Dương,

giám sát Chương Hàm, Đổng Ế, kỳ thực đã bị vứt bỏ rồi. Đúng vậy, giám

sát Chương Hàm, Đổng Ế, nghe thì có vẻ không tệ, nhưng trong tay y chỉ

có mấy trăm tư binh, không có chút quyền lực nào. Quyền hành quân chính, bị hai người Chương, Đổng nắm giữ, Trần Anh muốn làm chuyện gì đều phải thương nghị với Chương Hàm, Đổng Ế. Nếu như hai người không đồng ý,

đừng mong có thể làm.

Trần Anh là nhân vật cỡ nào?

Nhớ lại năm đó, khi Hạng Lương vừa vượt qua Trường Giang, Phạm Tăng còn chưa quy hàng, y chính là mưu sĩ hàng đầu. Ngày nay, ngay cả chút

chuyện nhỏ cũng phải nhìn sắc mặt người ta, thậm chí còn trở thành hạng

người làm mật báo, trong lòng Trần Anh làm sao có thể nuốt trôi? Y quyết định không hỏi đến chuyện bên ngoài, cả ngày nghỉ trong nhà viết văn,

uống rượu mua vui.

Nhưng trong lòng luôn sầu muội là vì sao?