Hình Đồ

Chương 558: Giang sơn chỉnh thể (14)

Hà Lạc vào đầu mùa đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống lúc giữa trưa.

Lưu Khám ở bên trong đình viện đánh một lần Thái Cực Quyền, rồi phủ thêm một cái bào màu vàng óng, ngồi ở đình viện.

Một cái lò lửa nhỏ bên trong than đang cháy rừng rực. Ngọn lửa màu xanh lam bao quay một ấm sứ, ra sức thiêu đốt.

Miệng ấm bốc lên hơi nước nghi ngút, khiến cho không khí bên trong đình viện ấm áp hơn một phần.

Lưu Khám thành thục đặt nó vào khay trà ở trước mặt, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Bộ dụng cụ uống trà này là do Ba Mạn ở Hàm Dương lệnh cho thợ thủ

công chế tạo thành, trà là Mông Đỉnh Ngọc Lộ, mùi thơm ngát hợp lòng

người. Ba Mạn cũng biết, Lưu Khám thích trà ngon, nên sai người đưa

những thứ đồ này tới, để làm bớt áp lực cho Lưu Khám. Từ đầu mùa đông đến giờ, cục diện Quan Trung đã từ từ vững vàng.

Doanh Quả tựa hồ đang còn do dự, chỉ phái người đến Hàm Dương nói thân thể không khỏe, vì vậy không cách nào lên đường.

E là nàng đang do dự, cũng là cho Ba Mạn thời gian đủ để dẹp yên

các thế lực khắp nơi Quan Trung. Đặc biệt sau khi đại quân của Đường

quốc liên tục không ngừng ra vào Hàm Dương, cũng làm cho rất nhiều

người Tần ở Quan Trung, triệt để vứt bỏ những hoài niệm về cố

quốc, chính thức thần phục Lưu Đường.

Việc này, cũng chính là cục diện mà Lưu Khám hy vọng có thể nhìn thấy!

- Vương Thượng, Hàm Dương có phái sứ giả đến đây.

Phàn Khoái nhìn chằm chằm vào khoảng không trong gió tuyết, cất bước đi vào đình viện, khoanh tay hành lễ nói.

- Mau mau cho mời!

Lưu Khám vội vã dặn dò, đồng thời trong lòng cũng lấy làm kỳ quái,

vào lúc này sao Hàm Dương lại phái người đến đây, lẽ nào đã xảy ra

chuyện gì sao?

Hắn do dự một chút, lại phân phó nói:

- Mặt khác, đi tới đại doanh ở ngoài thành, mời Tử Phòng tiên sinh tới đây một chuyến.

- Vâng!

Phàn Khoái lớn tiếng lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

Nhắc tới Phàn Khoái cũng có chút kỳ quái, người này nếu có hi vọng, tinh thần có vẻ rất khác nhau. Tình hình của Phàn Khoái bây giờ và

ngày đó vừa tới Thằng Trì tuyệt không giống, tinh thần cũng tốt hơn

rất nhiều. Gã cũng bắt đầu Ầy ầy à à", sau khi đi tới Quan Trung,

có lẽ gã cũng bất tri bất giác học xong thói quen của người Tần rồi.

Người Tần khi tuân mệnh đều đáp là “Vâng!”, coi đó là hùng tráng.

Nếu Lưu Khám không biết nền tảng của Phàn Khoái, nói không chừng lại

coi gã là thành người Quan Trung chính thống cũng nên!

Trong lòng đang cảm thán, thì từ ngoài cửa đi vào hai người. Một người cầm đầu áo khoác, vạt áo lay động bạch y, đúng là người phụng mệnh

trấn thủ ở Huyện Thiểm Lục Giả. Phía sau Ở Lục Giả, còn có một người,

Lưu Khám vừa nhìn người này, không nhịn được nhếch miệng lên, trên mặt

hiện ra nụ cười.

Là Lư Quán!

Lưu Bang chết rồi, Lư Quán theo lời khuyên của Tiêu Hà, đầu hàng Lưu Đường.

Gã hiện nay làm môn hạ cho Tiêu Hà, đảm nhiệm một chức quan nhỏ,

hình dạng mặc dù có chút tiều tụy, nhưng xem qua tinh thần thì vẫn

rất ổn.

Nhìn thấy Lưu Khám, Lư Quán vẫn có chút sợ hãi.

Đứng từ phía sau Lục Giả, hướng về Lưu Khám hành lễ,

- Tội thần Lư Quán, khấu kiến Đại Vương.

- Haha, hóa ra là Lư Quán lão ca, mau mời ngồi.

Lưu Khám bây giờ thân là thượng vị, chút ân oán ngày xưa, từ lâu đã

không để ở trong lòng. Từ khi Đường Lệ chết rồi, Lưu Khám vẫn thường

hay hoài niệm tới những cố nhân ở Huyện Bái. Năm đó cùng nhau chinh

chiến ở đại trạch Chiêu Dương, may mắn còn có người sống sót, bây giờ

tính ra cũng không quá ít, càng thân thiết hơn.

- Lục lang trung, sao ngươi lại tới đây?

Lưu Khám nhìn Lục Giả, vô cùng kinh ngạc hỏi dò:

- Huyện Thiểm xảy ra vấn đề gì sao?

- Mọi chuyện ở Huyện Thiểm hết thảy đều tốt, đại doanh Lam Điền đã

khô phục xong xuôi, phủ Thừa tướng ra lệnh cho Khổ Hành Giả suất lĩnh

quân mã đi chấp chưởng, Tiêu Thừa tướng mệnh cho Lư Quán truyền tin,

muốn ta hoả tốc đến đây.

Lúc nói chuyện, Lục Giả lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, đưa cho Lưu Khám,

- Tả hộ quân Ưng lang tướng Lý Tả Xa, kể cả Chung Ly tướng quân và Quán Anh tướng quân đều cùng nhau đưa bản tấu.

Lưu Khám tiếp nhận thư, ra hiệu Lục Giả và Lư Quán tất cả đều ngồi xuống.

Hắn mở thư ra, tỉ mỉ đọc qua, sắc mặt đầu tiên là có chút âm trầm,

nhưng thời gian dần trôi qua… liền nở nụ cười xán lạn.

Sau

khi xem xong, hắn đột nhiên cười to. Cũng ngay vào lúc này, rèm cửa bị hất lên một cái, Trương Lương cất bước đi vào đình viện, thấy Lư Quán trước tiên thì ngẩn ra, sau đó khẽ vuốt cằm, chào hỏi Lư Quán, lại

vừa chắp tay,

- Ở ngoài cửa đã nghe thấy Vương Thượng cười to, không biết có gì việc vui?

- Tử Phòng, mau mau ngồi đi.

Lưu Khám nói xong thì đem thư đưa cho Trương Lương,

- Đây là thư do đại quận Lý Tả Xa phái người đưa tới… Ha ha, Khoái Triệt thật sự không phụ kỳ vọng của ta.

Trương Lương đọc nhanh như gió, đem trong thư nội dung xem xong, đứng dậy vái hắn một cái rồi nói:

- Nếu như vậy, thì thần chúc mừng Đại Vương, chúc mừng Đại Vương.

Đem thư đặt ở trên bên cạnh bàn Lưu Khám, vẻ mặt Trương Lương có chút phức tạp nói:

- Ban đầu lúc qui hàng dưới trướng Đại Vương, ta đã nghe người nói

qua, bên người Đại Vương nhân tài đông đúc. Khoái Triệt này có phong

thái Tô Tần Trương Nghi, Lý Tả Xa cũng không hổ là hậu nhân của Võ An

quân, quả nhiên danh bất hư truyền… Chẳng qua, ta còn nghe người ta

nói, bên người Đại Vương còn có một người có tài năng kinh thiên động

địa, nhưng không biết bây giờ ở đâu?

- Tử Phòng nói là Đạo Tử?

Trương Lương cười không đáp.

Lưu Khám nói:

- Đạo Tử bây giờ có việc quan trọng khác, không ở Quan Trung. Chẳng

qua Tử Phòng nếu muốn muốn gặp hắn, thì chỉ cần chờ thêm dăm ba

tháng nữa là sẽ gặp được thôi.

Làm việc quan trọng gì?

Trương Lương sẽ không truy hỏi.

Y nói:

- Triệu Hiết nếu đã qui hàng như Khoái Triệt tiên sinh nói, nhìn tình

hình này thì không đầy mấy ngày nữa, Lý Thiếu Quân cũng nên hành

động.

Lúc này Tiêu Hà tiên sinh mệnh Lục lang trung từ Huyện Thiểm đến đây, chẳng lẽ…

Trương Lương vừa nói vừa nhìn về Lục Giả.

Lục Giả gật đầu nói:

- Thừa tướng nói, bây giờ Đại Vương đã kiềm chế được quân Sở, mục đích đã đạt.

Bây giờ vùng Sơn Đông hai nước Tề Ngụy cũng đang rục rà rục rịch,

mà quân Sở ở Bành Thành thì binh lực trống rỗng hư nhược, việc phát

động tấn công chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần Lý Thiếu Quân và

hai vị Chung Ly, Quán Anh tướng quân đắc thủ, toàn bộ Hà Bắc, đều hết

quy về trong tay Đại Vương. Chẳng qua Hà Nam nơi, vẫn cần đốt lên một

cây đuốc.

- Nhìn dáng dấp vẻ của Lục tiên sinh thì người thổi bùng ngọn ấy chính là ngài rồi.

Lưu Khám cười ha hả nói:

- Nếu Thừa tướng đã có sắp xếp thích đáng, việc kia cần Lục tiên sinh thuận tay mà làm rồi. Chỉ là lần này đi Ngụy Quốc, đường xá sợ có

bao nhiêu khó khăn trắc trở… Như vậy đi, hãy để Đồ tử đi theo ngươi, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Cô cung kính chờ

đợi tin vui.

- Như vậy, thần sẽ tức khắc lên đường.

Lục Giả lập tức đứng dậy, hướng về Lưu Khám chắp tay xin cáo lui.

Lư Quán cũng hoàn thành sứ mệnh, vẻ mặt hiện ra sự phức tạp hướng về Lưu Khám cáo từ.

Thời điểm Lư Quán đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhẹ giọng nói:

- Đại Vương, thần có một câu, không biết có nên hỏi hay không.

- Lư tiên sinh mời nói.

- Kỳ thực, vấn đề này cũng không phải ta muốn hỏi, mà là… năm đó lúc ở Huyện Bái, Lưu Quý đối với Đại Vương cực kỳ kính trọng. Nếu không có

sự tình của đại tẩu, Đại vương có thể nguyện ý liên thủ cùng Lưu Quý

hay không?

Nghi vấn của Lư Quán, trên thực tế cũng đã được thay đổi.

Vốn ý ban đầu gã muốn nói là: năm đó lúc ngươi chán nản, Lưu Quý nhiều

lần muốn mời chào ngươi. Nhưng vì sao ngươi trước sau đối với Lưu Quý,

luôn mang địch ý?

Lưu Khám ngẩn cả người!

Chuyện của hắn và Lưu Bang, có lúc chính cả hắn cũng không nói rõ ràng được.

Không thể phủ nhận, Lưu Bang quả thật là một người có mị lực cường

đại. Nhưng lí do vì sao không thích Lưu Bang! Có lẽ do bản tính

của kiếp trước, hắn cũng biết được rất nhiều sự tình liên quan

với Lưu Bang. Lưu Bang có thể không phải là một người làm nên đại

sự, cái cách sống thiếu tình cảm, bạc tình bạc nghĩa, thực sự làm cho Lưu Khám không chấp nhận được. Thậm chí, từ một góc độ nào đó mà

nói, Lưu Khám có chút căm ghét Lưu Bang, đây là cách nhìn từ lức vừa

mới bắt đầu thì đã có.

Nhưng cũng không giống như sự căm

ghét của Đường Lệ, Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương đối với Lưu Bang, Lưu

Khám căm ghét, mang tính chủ quan.

Nhưng khi đó đây, mặc dù Lưu Bang ngoại trừ việc siêng ăn nhác làm, thì cũng tựa hồ cũng không thể thiếu gì...

- Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm... Ta và Lưu

Quý, đạo bất đồng nên không thể hợp sức, chứ không can hệ tới việc của A Trĩ.

Lư Quán hỏi dò không được gì, đành khom người thi lễ, lui xuống.

Trương Lương nhẹ giọng nói:

- Đại Vương, chớ nên trách Lư Quán.

Hắn mặc dù mạo muội, nhưng cũng là người có tình nghĩa. Lưu Quý chết

rồi, người dám bái tế hắn ta, ngoại trừ mấy người Thừa tướng ở ngoài

này, thì cũng chỉ có hắn.

Lưu Khám ngẩn ra, cười nói:

- Tử Phòng tiên sinh không cần đa tâm, ta cũng không hề trách cứ Lư Quán, chỉ là nhớ đến một ít chuyện cũ.

Trương Lương gật gù, lại đột nhiên xoay câu chuyện một cái,

- Thư của Lý Thiếu Quân đã gửi đi từ nhiều ngày, bây giờ chắc có lẽ hắn cũng sắp hành động rồi.

- À!

Lưu Khám lấy lại tinh thần, tỉ mỉ tính toán thời gian một chốc, nhẹ giọng nói:

- Chỉ sợ cũng đã mấy ngày, quân tiên phong cũng đã xuất phát!

Gió tuyết quay cuồng!

Từ bờ Bắc sông Hô Trì thổi tới, ở thời điểm xuyên qua hẻm núi Tỉnh

Hình thì bị cường hóa thành tiếng gào thét chói tai, dường như

có ai đó đang gào khóc thảm thiết.

Long Thả suất lĩnh kỵ

quân, đốc thúc binh sĩ lao đi trong gió tuyết, nhanh chóng xuyên

qua hẻm núi, không ngừng không nghỉ, lao thẳng tới quân doanh của Triệu quốc ở bờ bắc.

Gió cuốn theo tuyết, bao phủ trời đất ở bên trong một lớp màng màu trắng.

Rất xa, Long Thả có thể ngờ ngợ nhìn thấy quan doanh của Triệu quốc. Tiếng gió gầm rú, đã át đi tiếng vó ngựa…

Trong lòng Long Thả mừng như điên, nắm chặt đại kích ở trong tay, thúc ngựa chay như bay phóng tới.

Mắt thấy quân doanh càng ngày càng gần, bỗng nhiên tiếng trống mãnh liệt, tiếng kèn lệnh hí dài.

Trên mặt tuyết trắng xóa, bỗng dưng một mảnh bị đội lên, theo sát đó là một bức tường do vô số chiếc thuẫn màu trắng ghép lại, chắn ngang ở phía trước quân doanh.

Trong bức thuẫn tường có

khe hở, thò ra vô số thanh trường giáo sáng loáng, đối diện với

quân Sở đang vội vã tiến đến. Quá đột nhiên, tình huống diễn ra quá

đột nhiên… Chiến mã bị kinh sợ, cuồng hí mãi không thôi. Đội ngũ kỵ

quân vốn chỉnh tề, lập tức xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều quân sị bị

chiến mã lật tung xuống, ngã tại trên mặt tuyết.