Hình Đồ

Chương 481: Tân thiên (1-2)

Chương 480-481: Tân Thiên (1-2)

Không ai có thể biết rõ, Lưu Khám gánh vác áp lực như thế nào.

Có lẽ Công Thúc Liêu và Tiêu Hà đã nhìn ra một số manh mối, cho nên nỗ lực chia sẻ áp lực đối với Lưu Khám. Nhưng dù sao, bọn họ cũng không phải

Lưu Khám.

Từ tháng mười một xuyên tới Hoành Sơn, tiến vào Hà Nam, Lưu Khám liền phải gánh chịu phần áp lực này.

Mà khi hắn quyết ý trở mặt, lúc chiếm lĩnh đất Hà Nam, hơn một tháng qua,

hắn nỗ lực làm ra vẻ một bộ nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng, hắn nhất định

phải gánh vách trọng trách cho mười mấy vạnngười, thậm chí cả triệu

người. Sở dĩ chiếm được Cửu Nguyên quận, cứ theo ký ức của hắn, thì kết

cục của chiến dịch mơ hồ không rõ. Rồi sau đó, mặc dù phần phán đoán này của hắn cũng có căn cứ. Nhưng cuối cùng là quá yếu đuối rồi... yếu ớt

đến nỗi một trận gió đều có thể thổi bay cái căn cứ này, trong đầu Lưu

Khám nghĩ tới điều này, sao lại không cảm thấy trầm trọng?

Dứt bỏ nhân tố Vương Ly không nói, duệ sĩ của nước Tần thân kinh bách chiến,

nghiêm chỉnh huấn luyện, sao có thể thua ở một đám người ô hợp?

Nhớ tới năm xưa, quân Tần quét ngang sáu nước, nhìn khí phách Sơn Đông mà

mơ ước; ngẫm lại lúc Mông Điềm ở Hà Nam, dễ như trở bàn tay mà đánh tan

tràng diện của Hung Nô, đổi lại bất cứ người nào, đều khó có khả năng

cho rằng chi này của quân Tần sẽ thất bại. Nếu như Vương Ly thắng lợi,

như vậy Lưu Khám khó có thể dừng chân ở Cửu Nguyên quận. Lúc trước,

những quan viên tướng lĩnh đi tới đây dựa vào, kế tiếp sẽ không lưu tình chút nào mà phát động công kích.

Lưu Khám thậm chí còn tin rằng, những quan viên muốn đầu nhập vào thành trấn, giờ khắc này, chỉ sợ còn

đang do dự, vẫn còn trong xem nên đi như thế nào!

Từ khi bắt đầu phát động công kích ở thành Ngũ Nguyên, đến nay đã qua ba mươi bảy ngày.

Mỗi ngày Lưu Khám thậm chí còn không dám ngủ ở trong phòng ngủ, xích kỳ lúc nào cũng đặt bên người, Xích Thố càng không rời yên đăng...

bây giờ, ba mươi ngày căng thẳng như dây cung, thoáng cái thư giãn

xuống, tinh thần mỏi mệt, thân thể không chịu nổi gánh nặng, làm cho Lưu Khám ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. May mắn Bạc Nữ tay mắt lanh lẹ, đỡ Lưu Khám. Nhưng nàng cũng không thể tưởng thể trạng của Lưu Khám kinh

người thế nào, ba trăm cân thể trọng này, thoáng cái đổ xuống thân mình

Bạc Nữ, liền cùng nàng ngã xuống đất.

Ngô Thần, Tiêu Hà nhất thời hoảng hồn.

- Người đâu, mau tới đây... Mời An Kỳ tiên sinh tới!

Tiêu Hà gào thét, trong trạch viện giống như ong vỡ tổ, rối hết cả lên.

Lữ Tu cũng ngủ không say, nghe thấy tin tức đó, lập tức chạy tới tiền viện.

- Bạc Nữ, A Khám như thế nào?

Bạc Nữ bị Lưu Khám đổ ập xuống, toàn thân đau nhức, chân cũng bị thương.

Nghe thấy Lữ Tu mở miệng hỏi, nàng liền vội vã đứng dậy, khẽ nói:

- Phu nhân, ngài đừng lo lắng... Quân hầu không sao! An Kỳ tiên sinh nói, thời gian qua hắn quá mức vất vả, tâm hỏa quá thịnh, cho nên mới bất

tỉnh. Chỉ cần tĩnh dưỡng chút ít thời gian, liền có thể khôi phục lại.

- Hô!

Lữ Tu thở dài ra một hơi.

Nàng hỏi qua Bạc Nữ về chuyện đã trải qua, sau đó cất bước về hướng thư phòng.

Vừa đi được hai bước, Lữ Tu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Bạc Nữ:

- Bạc Nữ, chân của ngươi, không có sao chứ?

- Phu nhân, ta không sao!

Bạc Nữ kỳ thực rất sợ hãi Lữ Tu, bởi vì Lữ Tu là nữ tử thông minh, hơn nữa thủ đoạn cường ngạnh.

Không chỉ có Bạc Nữ sợ nàng, toàn bộ trong hậu trạch này, có lẽ ngoại trừ

Khám lão phu nhân, tất cả mọi người đối với Lữ Tu có ba phần sợ hãi.

Mà ngay cả Vương Cơ, thậm chí bao gồm cả mẫu thân Lữ Tu là Lữ lão phu nhân, đối với Lữ Tu cũng rất sợ hãi.

Lữ Tu nói:

- Bạc Nữ, ngươi đi nghỉ ngơi đi... Ừ, trưa mai ngươi đến chỗ ta một chuyến, ta có chuyện muốn nhắn nhủ với ngươi.

- Vâng!

Bạc Nữ yếu ớt nói một câu, được hai tỳ nữ nâng đỡ, khập khiễng lui xuống.

Nhìn bóng lưng của Bạc Nữ, Lữ Tu khẽ gật đầu một cái.

Trong lòng nàng có một ý nghĩ, nhưng còn cẩn thận tính toán mới được.

Công vụ của Lưu Khám từ từ bận rộn lên...

Sau khi quân Tần đại bại ở Cự Lộc, có thể đoán được chính là, bước tiếp

theo của Lưu Khám sẽ là tăng cường thống trị đối với hai quận Cửu Nguyên và Vân Trung. Sẽ càng ngày càng bận rộn.

Đến lúc đó, hắn không tránh khỏi phải bôn ba bốn phía.

Mà chính mình phải lo liệu cho cái nhà này, chiếu cố lão phu nhân cũng khó có thể thoát thân đi theo. Đến lúc đó, bên người Lưu Khám nhất định

phải có một người vừa ý, cẩn thận chiếu cố mới được. Lựa chọn người này, rất quan trọng, cần phải cẩn thận chọn lựa mới được. Bởi vì, nàng không chỉ có phải chiếu cố các mặt ăn, mặc, ở, đi lại, mà là toàn bộ các

phương diện... Cho nên, người này thứ nhất phải trung tâm, thứ hai phải

không có dã tâm.

Đã quan sát một khoảng thời gian rất dài, Lữ Tu cảm thấy Bạc Nữ này có chút thích hợp.

Trên đoạn đường từ Bành Thành đến Cù Diễn, phải đến vài nghìn dặm, Bạc Nữ

đều rất tận chức tận trách chiếu cố Lưu Khám, không có bất kỳ sơ sẩy

nào. Mặc dù trong thời gian nguy hiểm nhất, Bạc Nữ cũng đều bên người

Lưu Khám, chỉ một điểm này mà nói chứng tỏ nàng rất trung thành tận tâm, cũng không hề có dã tâm.

Bạc Nữ mới đôi chín, không phải là người có dục vọng mãnh liệt.

Nghe nói, nàng thích nghe người ta nói về "Trang tử", tính tình đạm bạc, lại không tranh không cầu với người cái gì. Lại có tính trẻ con, chăm sóc

Lưu Tần và Lưu Nguyên cũng rất tốt. Hơn nữa tư sắc cũng không quá mức

xuất chúng, không cần lo lắng tương lai nàng sẽ tranh thủ tình cảm...

Cho nên, càng nghĩ càng thấy là thích hợp nhất.

Đương nhiên, Lữ Tu vẫn còn có một chút tâm tư.

Tương lai Ba Mạn đến đây, coi dung mạo phong hoa tuyệt đại của nàng ấy, cùng

với sự giáo dưỡng trong gia đình, còn có nhiều năm vì Lưu Khám mà vất vả quản lý Ba Thục như vậy, Lữ Tu rất khó chiếm được thế thượng phong.

Quan trọng nhất là, bên người Ba Mạn có một nhóm người tâm phúc, Lữ Tu

càng khó đánh đồng. Nếu như nói Lữ Tu có người nào tâm phúc, thì ngoại

trừ Lữ Thích Chi ra, những người khác đối với nàng càng nhiều chính là

tôn kính.

Mà tôn kính, nguồn gốc từ chính Lưu Khám.

Ưu thế duy nhất của Lữ Tu hiện nay chính là tỷ đệ Lưu Tần và Lưu Nguyên.

tuy Lưu Nguyên không phải là nàng thân sinh, nhưng lại là cốt nhục của tỷ

tỷ nàng, mối thân tình cốt nhục này, không thể xóa nhòa.

Nhưng gần như vậy, còn chưa đủ.

Lữ Tu nhất định phải vì ngày sau mà tính toán.

Trong nhà, nàng muốn lôi kéo đầy đủ minh hữu, thì ngày sau nàng mới có thể

ngang hàng với Ba Mạn. Đó cũng không phải nói, nàng và Ba Mạn phải trở

thành cừu nhân. Từ trong lòng mà nói, nàng cũng tôn kính Ba Mạn, một

người vì Lưu Khám mà trả giá thời gian quý báu của người phụ nữ, làm sao có thể không làm cho người ta tôn kính?

Tôn kính thì tôn kính, có một số việc, lại không thể nhường được.

Cho nên Lữ Tu quyết định nâng Bạc Nữ lên, để ngày sau mình mà lo lắng, cũng có thể đỡ một chút.

Ý niệm này xuất hiện chớp lên trong đầu, Lữ Tu nhanh chóng quyết định chủ ý.

Đi vào phòng ngủ, Lưu Khám đã tỉnh táo lại, đang cùng đám người Tiêu Hà

thương nghị công việc. An Kỳ ở bên cạnh hắn, xem mạch cho hắn, thần sắc

rất bình tĩnh.

Vừa thấy Lữ Tu tiến vào, đám người Tiêu Hà nhao nhao đứng dậy.

- Phu nhân!

- Tiêu tiên sinh không cần khách sáo như vậy, ta nghe nói A Khám ngã bất

tỉnh, cho nên tới xem một chút... An Kỳ tiên sinh, A Khám không có việc

gì chứ?

An Kỳ nói;

- Phu nhân yên tâm, thể cốt Quân hầu rất tốt! Chỉ là trước đó tâm hỏa quá thịnh thôi!

- Vậy ta đây an tâm!

Lữ Tu ngồi xuống bên cạnh Lưu Khám, đưa tay đặt lên trán hắn.

Lưu Khám cười cười:

- A Tu, An Kỳ tiên sinh cũng nói ta không sao, nàng đừng lo lắng, sức khỏe của ta, ta rõ ràng nhất.

Không chịu nổi, ta cũng sẽ không cố chống đỡ.

Ta cùng Tiêu tiên sinh còn phải thương lượng một chút việc, nàng trở về nói với mẫu thân, đừng để người lo lắng.

Lữ Tu rất muốn ở bên cạnh Lưu Khám, nhưng nàng cũng hiểu rõ, việc quân Tần đại bại ở Cự Lộc, đã chú định đất Hà Nam vào trong sự khống chế của Lưu Khám. Tiếp đó, Lưu Khám phải xử lý rất nhiều chuyện, hắn nhất định phải thương lượng cùng với Tiêu Hà ra một cái quy trình, nếu không sau đó sẽ rất khó tiến hành.

- Vậy ta đi bẩm báo mẫu thân trước!

Lữ Tu nói khẽ:

- Lát nữa ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho huynh một ít đồ ăn, huynh cũng đừng quá mệt mỏi... Đại cục đã định, cũng đừng quá nóng vội.

Lưu Khám gậtgật đầu, đưa mắt nhìn Lữ Tu rời đi.

Sau khi thở dài một hơi, hắn ý bảo Tiêu Hà ngồi xuống.

- Điều trình hôm qua tiên sinh đưa tới, ta đã xem rồi, chỉ cần bổ sung một chút.

Nhưng hôm nay, quân Tần thảm bại ở Cự Lộc, việc cấp bách của chúng ta, là

phải đem hai quận Cửu Nguyên và Vân Trung triệt để khống chế trong tay.

Ngươi và An Dân trong khoảng thời gian này đành phải vất vả vậy. Phân

xuống bốn mươi bốn huyện trong hai quận, lệnh cho quan viên các nơi

trong vòng mười ngày, đến Cù Diễn báo danh.

Mặt khác, lại phái thám mã, nghe ngóng tình hình chiến cuộc ở Cự Lộc.

Lệnh cho Mông Tật lập tức phân ra binh mã, trong vòng ba tháng phải dựng lên thành lũy ở Vũ Xuyên. Nói cho Lý Thành, mong y nhất định phải toàn lực

ủng hộ việc này của Mông Tật. Hơn nữa mau chóng liên hệ với Lý thiếu

quân, mời Lý thiếu quân chuẩn bị hành động, phải chấm dứt chiến đấu

trước tháng sáu.

Còn có, coi như làm Lý Thành vất vả rồi...

Lệnh cho y xuất binh lên cấp, chiếm lĩnh quận Nhạn Môn. Ta đoán chừng, lúc

này Nhạn Môn quận vẫn còn trong hỗn loạn, cần mau chóng hành động. Nhưng chiếm lĩnh Nhạn Môn, cũng không thể quá mức kích thích chư hầu Sơn

Đông. Cái chừng mực này nên nắm chắc cho tốt... Ừ, lấy Lâu Phiền làm

giới.

Lâu Phiền, cũng ở một đường với Câu Chú sơn.

Đồng thời, còn có binh đóng ở Câu Chú sơn, đem vùng phía bắc Câu Chú sơn, khống chế trong tay.

Nhạn Môn quận tổng cộng có hai mươi mốt huyện thành, phía bắc Câu Chú sơn có chín tòa thành trì, mặc dù nắm giữ trong tay cũng sẽ không quá kích

thích Hạng Vũ.

Bởi vì Vương Ly tuy thất bại, nhưng ở thành Hàm Đan, còn có một Chương Hàm.

Hạng Vũ tiếp đó, phải đối mặt với uy hiếp của Chương Hàm, cùng một lúc, khó

có thể bận tâm đến Nhạn Môn quận. Đợi đến khi y xử lý xong Chương Hàm,

Lưu Khám đã có thể ngồi vững vàng ở Nhạn Môn quận. Đến lúc đó muốn trở

mặt mà nói, Lưu Khám cũng không sợ hãi khí thế hung hãn của Hạng Vũ.

Ngày mười bốn tháng giêng Tần Nhị thế năm thứ ba, quân Sở và quân Tần quyết chiến tại thành Cự Lộc.

Hàn Tín suất bộ, cắt đứt liên hệ giữa quân Tần ở Cự Lộc và Hàm Đan, Hạng Vũ dẫn ba người Kình Bố, Long Thả, Tào Cữu quyết chiến với Vương Ly.

Cánh đồng Cự Lộc mênh mông, là một mảng đất vàng bao la bát ngát, kéo dài đến tận đường chân trời.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện cả vùng đất này, nơi nơi đều là những

ngọn núi đất nhỏ, hoặc là vô cùng bất ngờ bị lún xuống, tiếp đó tạo

thành nhưng đường giống chiến hào, cảnh sắc đó, quả nhiên là vô cùng đồ

sộ.

Trên tất cả những ngọn núi đất nhỏ đó, đều là doanh lũy của quân Tần.

Giữa các doanh lũy, có các đường hành lang nối liền.

Giống như toàn bộ bên ngoài Cự Lộc, đều biến thành cứ điểm. Công kích bất

luận một tòa doanh lũy nào, đều phải đối mặt với tình trạng vài mặt thụ

địch.

Quân Sở vào lúc rạng sáng ngày mười bốn, đạp sương mà đến.

Dẫn đầu phát động công kích chính là đại tướng dưới trướng Hạng Vũ, Kình

Bố. Nhưng Kình Bố cũng không đi công kích doanh lũy quân Tần, mà là

triển khai tấn công mạnh mẽ những đường hành lang nối tiếp các doanh

lũy. Đây là một chiêu số mà ai cũng không nghĩ tới. Sau khi Kình Bố công kích đường hành lang, cũng sẽ cắt đứt liên hệ giữa các doanh lũy, mà kể từ đó, sẽ rất dễ dàng tạo thành một chỗ đột phá, khiến cho trận hình

quân Tần bị phá hư.

Khi đó Vương Ly hạ lệnh ổn định đầu trận tuyến, lệnh cho doanh lũy hai bên đường hành lang xuất kích cứu viện.

Mỗi đường hành lang đều có liên tiếp hai doanh lũy, Kình Bố căn bản không

để ý tới quân Tần hai bên, tiếp tục nhào đầu về phía trước. Lệnh cho

quân tốt dưới trướng ngăn cản quân Tần, sau đó tự mình dẫn một chi tinh

nhuệ, tiếp tục công kích đường hành lang. Một đường hành lang, hai đường hành lang, quân Tần thấy động, liền nhao nhao xuất động, công kích về

phía Kình Bố, nhưng ở trong không gian bị thu hẹp, nhân số quân Tần tuy

chiếm ưu thế, nhưng lại không cách nào triển khai.

Vì vậy, từng nhánh binh mã nhào tới, kéo cho đầu trận tuyến của quân Tần bị buông lỏng.

Chủ tướng của quân Tần chính là tâm phúc của Vương Ly, đại tướng Tô Giác.

Khi y phát hiện đầu trận bị buông lỏng, lập tức chạy đi cứu viện.

Nhưng không nghĩ tới, trên đường lại bị Hạng Vũ công kích, song phương chỉ

giao thủ trong thời gian một ly trà, Hạng Vũ lao thẳng tới cờ soái, chém chết Tô Giác. Toàn bộ cánh này của quân Tần triệt để hỗn loạn... Nếu

như ở phía sau, Vương Ly tiếp tục ổn định được trận hình, triển khai

tiễu trừ đối với quân Sở mà nói, cũng không phải là không thể giành được thắng lợi. Nhưng hết lần này qua lần khác, bệnh cũ chết tiệt của Vương

Ly lại phát tác!

Từ tám năm trước, lần đầu tiên Phù Tô và Mông Điềm nói chuyện với nhau, liền đề cập đến khuyết điểm này của Vương Ly.

- Thiếu tướng quân binh pháp xuất chúng, mưu lược hơn người, có thể nói là thừa kế y bát của Đại tướng quân.

Nhưng vấn đề lớn nhất của y chính là, thiếu khuyết lòng kiên định của một

người chủ soái. Y dễ dàng dao động tín niệm, dễ dàng xử trí theo cảm

tính. Nếu như y là một người bình thường, điều này không đáng gì, nhưng

nếu ở trên chiến trường, điều này sẽ trở thành thiếu sót chết người của

y.

Thử nghĩ mà xem, đang lúc kịch chiến, đại quân đột nhiên biến trận.

Điều này cũng ngang với tạo thành xung đột, khiến cho quân Tần thoáng cái

không cách nào kịp phản ứng. Vừa muốn lui, lại vừa muốn giữ chỗ xung

yếu, nên bắt đầu hỗn loạn.

Ngay lúc hỗn loạn nhất, chỉ trong ngắn ngủi, một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra!

Trong loạn quân, Hạng Vũ thấy được cờ soái của Vương Ly...

Đó là khu vực mật độ quân Tần lớn nhất, Hạng Vũ hét lên một tiếng, một tay múa bàn long kích mới đúc, hai chân kẹp chặt bụng ngựa Ô Truy, hướng về cờ soái của Vương Ly vọt tới. Theo sát sau lưng Hạng Vũ, ba nghìn quân

Sở, tất cả đều lột bỏ áo giáp, hai tay để trần, hô hào, theo Hạng Vũ

công kích.

Đây thuần túy là một trận giao phong dũng khí, càng là lần thứ nhất tín niệm bị ba chạm.

Ỏ trong loạn quân, Hạng Vũ cứ thế mở một đường máu dài khoảng hai trăm

mét, thân trúng sáu mũi tên, nhưng giống như một kẻ điên, không cảm thấy gì, mắt hổ nhìn chòng chọc vào Vương Ly đang ngẩng đầu đứng dưới cờ

soái trên chiến xa... Vương Ly, rút lui!

Có lẽ Vương Ly thấy, không cần phải đánh nhau với Hạng Vũ.

Vì vậy hạ lệnh trung quân thối lui về phía sau, lại lệnh cho cánh phải quân Tần xuất động, công kích Hạng Vũ.

Nhưng y đã quên mất, đây là trên chiến trường, ba trăm nghìn ánh mắt, tất cả đều theo dõi cờ soái của y.

Ngay lúc cờ soái của Vương Ly lui về phía sau, rất nhiều quân Tần đều ngơ

ngẩn... cùng lúc đó, quân Sở hô to khẩu hiệu "Vương Ly đã chết, người

đầu hàng không giết", lại càng làm cho sĩ khí quân Tần hạ xuống. Phạm

Tăng ở trung quân, phát ra một đạo mệnh lệnh cuối cung:

- Toàn quân xuất kích, có thể đi, tất cả đều ra trận!

Trong chốc lát, quân Sở dưới dự dẫn dắt của hai người Long Thả và Tào Cữu, hô hào lấy khởi xướng bỏ mạng mà công kích.

Vương Ly chưa bao giờ thấy binh lính như vậy!

Cả một đám giống như điên cuồng, sau mấy lần đả kích, ba trăm nghìn đại quân của quân Tần, vậy mà toàn tuyến bại lui xuống.

Hạng Vũ suất bộ, nhìn chòng chọc cờ soái, dồn sức đánh.

Vương Ly không biết "Một tiếng trống thêm sĩ khí", nhưng Hạng Vũ biết.

Nếu để cho Vương Ly trọng chỉnh binh mã đến đánh tiếp, vậy coi như không nhất định có thể thắng...

Trận đại chiến này, đánh từ sáng sớm đến tận lúc hoàng hôn

Vương Ly ở trong loạn quân, bị Hạng Vũ đuổi theo, chém chết tại chỗ...

Thiệp Gian canh giữ ở thành Đông Vũ, trong đêm đó đã biết được tin tức.

Cả người đều bối rối...

Khoái Triệt cũng có chút ngu ngơ, nhưng sau một lát, y đột nhiên cất tiếng

cười to, không ngừng vỗ tay, cả người giống như điên cuồng.

- Khoái tư mã, ngươi cười cái gì?

Thiệp Gian giận tím mặt, nghiêm nghị quát mắng Khoái Triệt.

Mà Khoái Triệt lại càng cười ác liệt hơn, thậm chí còn chảy cả nước mắt.

- Thiệp tướng quân đừng hiểu lầm, ta cười không vì gì khác, đơn giản là vì một câu của Quảng Võ Quân!

Thiệp Gian khẽ giật mình:

- Quảng Võ Quân? Quảng Võ Quân đã nói gì?

- Ha ha... Quảng Võ Quân nói: Nếu Thượng tướng quân vây công Cự Lộc mà nói... kết quả, khẳng định là thua không thể nghi ngờ.

Thiệp Gian ngây ngẩn cả người, hỏi:

- Quảng Võ Quân nói lời này khi nào?

- Ngay lúc vượt sông.

Sắc mặt Thiệp Gian lập tức thay đổi, hơn nữa trở nên tái nhợt rất khó coi:

- Ngươi nói là, lúc chúng ta vẫn còn ở Thái Nguyên quận, lúc đó Quảng Võ

Quân đã đoán được, Thượng tướng quân xuất kích lần này, không có chút

phần thắng nào sao?

Khoái Triệt nhẹ nhàng gật đầu!

- Chết tiệt, ngươi biết chuyện này, sao không nói với ta, không nói với Thượng tướng quân?

Khoái Triệt cười híp mắt nhìn Thiệp Gian, nhẹ giọng nói một câu:

- Thiệp tướng quân, nếu lúc ấy ta nói cho ngươi những lời này, ngươi có tin hay không?

- A, điều này...

Thiệp Gian lập tức á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy a, cho dù lúc đó Khoái Triệt có nói, chính mình có tin hay không?

Khi đó, quân Tần thanh thế như thế nào, ba trăm nghìn đại quân đi đến Câu

Chú sơn, chư hầu Sơn Đông đều khủng hoảng. Đừng nói Vương Ly không tin

tưởng, liền ngay cả Thiệp Gian cũng sẽ không tin tưởng, chính mình sẽ

thảm bại... Nhưng lúc đó, còn chưa có bóng dáng của cuộc chiến ở Cự Lộc, Quảng Võ Quân vì sao có thể...

Trong lòng không khỏi lộp bộp, cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc xương sống.

Ánh mắt của Khoái Triệt kia là như thế nào?

Sao lại không đoán được ý nghĩ lúc này của Thiệp Gian?

- Thiệp tướng quân là đang suy đoán, Quảng Võ Quân như thế nào có thể

đoán được, Thượng tướng quân sẽ vây công Cự Lộc, sẽ gặp đại bại, có phải thế không?

Thiệp Gian từ chối cho ý kiến, mặt âm trầm.

Thế nhưng ánh mắt kia lại bán rẻ tâm tư của y: Y rất muốn biết!

Khoái Triệt nói:

- Thiệp tướng quân, ta và ngươi nói đến một chuyện đi... Ta đi theo Quảng Võ Quân làm tùy tùng từ Huyện Bái. Lúc ấy, Quảng Võ Quân mới được hưởng không quá tam đẳng tước, một kẻ tay trắng mà thôi. Ta tuy bán mình cho

Quảng Võ Quân, mặc dù là lúc Quảng Võ Quân chán nản nhất, ta cũng chưa

từng nghĩ tới sẽ rời khỏi Quân hầu. Nguyên do trong này là gì?

- Khoái Triệt, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng là được!

- Ha ha, Thiệp tướng quân, tính ngươi thật sự là nôn nóng a...

Khoái Triệt cười cười, thần sắc cứng lại;

- Hơn mười năm trước, ta theo Phạm Dương cùng Quảng Võ Quân tới Huyện

Bái, về sau liền nghe được một truyền thuyết của địa phương.

- Truyền thuyết?

Khoái Triệt gật gật đầu:

- Khi ta đến Huyện Bái, nghe người ta nói một truyền thuyết về Quảng Võ Quân.

Nghe nó Quảng Võ Quân vốn không phải là người Huyện Bái, phụ mẫu hắn là thực khách của phụ thân Quảng Võ Quân phu nhân hiện nay. Mười bốn năm trước, phụ thân của Quảng Võ Quân vì bảo vệ Đông chủ rút lui khỏi Đan Phụ

huyện, chết thảm trên cánh đồng, chính Quảng Võ Quân cũng bị thương

nặng, người không còn một hơi.

- Hả, có việc này?

Thiệp Gian không khỏi sinh ra hứng thú:

- Vậy sau đó thì sao?

- Sau đó... ha ha, sau đó Quảng Võ Quân sống lại! lúc ấy không ít người

đều tận mắt trông thấy, lúc Quảng Võ Quân sống lại, có Bạch long hộ thể.

- A?

Thiệp Gian hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Khoái Triệt.

Hồi lâu, y cắn răng hỏi:

- Khoái Triệt, ngươi cũng biết, những lời nói này của ngươi, chính là tội mất đầu!

- Ta biết, nhưng ta chỉ đem những lời ta mắt thấy tai nghe, nói chi tiết cho tướng quân mà thôi.