Hình Đồ

Chương 462: Đạo Tử nay ở đâu?

Hoàng Hà thời Tần, và Hoàng Hà hậu thế có khác biệt rất lớn.

Đặc biệt tại Hà Nam, nước sông chảy qua Đặng Khẩu, một đường chảy về

phía bắc, rồi đột nhiên chia làm hai nhánh sông. Một nhánh chính là

Hoàng Hà, một nhánh khác đi đường vòng chảy về phía bắc, cùng với Hoàng

Hà tạo thành hình cây cung.

Nơi dòng sông phân nhánh, có tên là Bắc Hà ( nay gọi là Ô Gia Hà )

Quận Cửu Nguyên bao gồm phía nam Hà Thủy và khu vực Nội Sáo.

Khu vực Quảng Nghĩa Thượng Hà Bắc là chỉ phía bắc Hà Thủy. Nhưng trong

mắt người quận Cửu Nguyên, nhất định phải vượt qua Bắc Hà, mới có thể

coi là đất Hà Bắc.

Lâm Hà ngay cạnh bờ Bắc Hà, là một cứ điểm Hà Ngạn bên trong Bộ Đồ.

Thủy Hoàng Đế xây dựng rầm rộ tại Hà Nam, dựng lên Trường Thành. Nhưng

trên thực tế, Trường Thành xây dựng để làm lớp bình phòng che chắn nước

sông, tuy vẫn nằm trong bản đồ Đại Tần, nhưng phần lớn thời gian, binh

mã quân Tần đóng ở bên ngoài Lâm Hà, không có thủ vệ nơi này.

Khu vực Nội Sáo, là nơi giao dịch lớn nhất giữa đế quốc Đại Tần và nước Nguyệt Thị.

Sau dân tộc bắc Hung Nô bỏ chạy, nước Nguyệt Thị và lão Tần có rất nhiều chỗ liên hệ. Đặc biệt là Thủy Hoàng Đế thành lập quận Cửu Nguyên, mở ra bốn mươi bốn thành trì, khiến nước Nguyệt Thị và lão Tần càng thêm

nhiều điểm liên hệ. Khi Phù Tô còn sống, một mặt vì tăng cường liên hệ

với dân tộc du mục trên thảo nguyên, để thuận tiện xâm lược phạm vi kính tế lớn, vì vậy ngay tại khu vực Nội Sao lại xây dựng một tòa thành trì.

Tòa thành trì này tên là Ngũ Nguyên.

Chỉ có điều, lúc này Ngũ Nguyên thực sự không chỉ tồn tại theo hình thức huyện thành.

Hơn nữa nó còn có tác dụng trao đổi mua bán, chỉ là nhân khẩu địa phương không quá nhiều, chỉ có hơn một nghìn người.

Do thú binh cao tuổi và một số gia quyến tù nhân bị đày đến Bắc cương

cấu thành, đồng thời còn phải gánh vắc nhiệm vụ quản lý và thu rọn thành Ngũ Nguyên.

Mặc kệ ban đầu Phù Tô đến Cửu Nguyên vì mục đích gì.

Nhưng tổng thể mà nói, bốn năm Phù Tô làm Giám quân tại Ngũ Nguyên cùng

Mông Điềm dốc sức chỉnh đốn quận Cửu Nguyên, làm cho Cửu Nguyên rất phồn thịnh.

Sau khi Vương Ly tiếp nhận, cũng không xóa bỏ quy chế mà Phù Tô và Mông Điềm năm đó chế định.

Chỉ là, y vẫn buông lỏng khu vực Nội Sáo, ngoại trừ 800 thú binh chiếm

đóng bên ngoài Lâm Hà, toàn bộ Nội Sáo không có quân Tần đóng chiếm. Mà

tầm ảnh hưởng của Ngũ Nguyên cũng vì đó mà bị phai mời, sau khi Ô Thị

Khỏa tiếp quản, đã được đổi tên thành Ô Thị bảo.

Ô Thị Khỏa là người rất thông minh!

Y ở thành Cù Diễn mua một tòa đại trạch, nhưng rất ít khi sống ở đây,

chỉ giành tổ chức tiệc rượu, mời Vương Ly và một số quan lớn tại địa

phương, vì thế toàn đại trạch tại Cù Diễn này vẻn vẹn chỉ có hơn mười

lão bộc quản lý. Đối với việc này, Vương Ly rất tán thưởng Ô Thị Khỏa.

Sau đó quyết định giao Ngũ Nguyên cho Ô Thị Khỏa quản lý.

Theo thời gian trôi đi, Ngũ Nguyên liền biến thành tài sản riêng của Ô Thị Khỏa.

Hàng loạt giao dịch ở biên cảnh, cơ hồ đều qua tay Ô Thị Khỏa, ở mức độ

lớn, Ô Thị Khỏa đã không chế 50% huyết mạch kinh tế tại Cửu Nguyên. Mà

đối với điểm này, Vương Ly cũng không tính toán, ngược lại càng tín

nhiệm Ô Thị Khỏa.

Vương Ly rốt cuộc cũng chỉ là Vương Ly, không phải cha hay ông nội của y.

Nếu như là Vương Tiễn hay Vương Bí, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua

chuyện này. Nhưng Vương Ly. . . Y chỉ là một quân nhân thuần túy.

- Không ngờ Ô Thị quân thực sự có bản lãnh.

Sau khi đặt chân vào Hà Nam, Lưu Khám hạ lệnh giảm tốc độ hành trình.

Một mặt tiếp tục bắc tiến, mặt khác lại phái sứ giả đến Cửu Nguyên

trước, tiến hành thương lượng, mua bán đồ quân nhu và lương thảo với

Vương Ly, để giám bớt áp lực về lương thực.

Nam bắc Sơn Đông chiến hỏa hừng hực.

Nhưng quận Cửu Nguyên rộng bát ngát, lại lạnh lẽo vắng ngắt.

Trên đường đi, Lưu Khám thấy không ít thôn trấn nhỏ, thôn trấn lớn có

khoảng nghìn người, thôn trấn nhỏ ngay cả trăm người cũng không đến. Cái gọi là bốn mươi bốn thành, chỉ là một thuyết pháp trống rỗng. Rất nhiều thành trì treo tên huyện, thậm chí không bằng thôn trang nhỏ tại Lâu

Thương.

Hà Nam quá lớn!

Mông Điềm mở rộng ba nghìn dặm đất, cơ hồ có thể sánh ngang với Quan Trung.

Vài chục vạn nhân khẩu ném vào, có tác dụng rất nhỏ, chỉ như đá ném xuống biển.

Thử nghĩ, Quan Trung có bốn, năm trăm vạn nhân khẩu sẽ thế nào? Đương

nhiên Quan Trung trong miệng mọi người lúc này, còn chưa có Cam Túc Ninh Hạ hậu thế. Hà Tây mấy ngàn dặm đất màu mỡ, hôm nay chỉ là một mảnh đất hoang vu, nhưng dù thế nào đi nữa, so với quận Cửu Nguyên cũng cách

biệt một trời một vực.

- Phụ thân, nơi đây rất hoang vu!

Sau khi đi qua một tòa thành trì bỏ hoang, Lưu Tần dẫn theo Xa trưởng, leo lên xa ngựa Lưu Khám ngồi, có chút thất vọng nói.

Chiếc xe ngựa này của Lưu Khám thực sự rất lớn.

Nó được gia công đặc thù, vì thế thùng xe còn lớn hơn cái phòng nhỏ.

Trong xe có một chậu than, phía trên có sẵn một cái nón lá tử, nhiệt độ từ lỗ trên nón truyền tới, được phân tán rất đều.

Xe lớn như vậy, tổng cộng có hai mươi chiếc, ngoại trừ chiếc xe Khám phu nhân ngồi, chiếc xe này của Lưu Khám là chiếc lớn nhất.

Cùng lúc có thể chứa được mười mấy người, cũng là nơi tạm thời để Lưu Khám triệu tập phụ tá thương nghị.

Xa trưởng, chính là cháu của Xa Ninh.

Lưu Khám mở công văn trong tay, mỉm cười nói:

- So với tám năm trước, khi ta lần đầu tới Hà Nam Địa, hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.

Tám năm trước, trên đường đi, mấy trăm dặm chưa hẳn có thể thấy thôn xóm.

Ngoại trừ đám người Hồ du mục, nơi này chỉ là mảnh đất hoa. . . Tần, cha hi vọng con nhớ kỹ, nơi này muốn trở nên phồn hoa hơn nữa, cần phải

khai phá một chút. Cửu Nguyên là cánh cửa của Sơn Đông thậm chí toàn bộ

phương bắc, cho dù một người tới nơi này, tuyệt đối không thể vứt bỏ.

Lưu Tần không hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, nhưng thấy sắc mặt Lưu Khám

nghiêm trang, Lưu Tần đành dùng sức gật đầu, xem như đã nhớ.

- Được rồi, đi chơi đi!

Lưu Khám xoa xoa đầu Lưu Tần:

- Ngươi lớn lên ở Lâu Thương, chắc hẳn chưa từng thấy quang cảnh đồ sộ

thế này. Lâu Thương đẹp thì có đẹp, nhưng dẫu sao cũng thiếu loại khí

phách lớn. Ngươi và Trường đi ra ngoài một chút đi, tìm Xa công công của con, xem có thể bắt được hai con ngựa tốt trở về hay không?