Hình Đồ

Chương 460: Trường chinh (22)

Nhưng Lưu Khám không biết, Chung Ly Muội bên cạnh hắn chính là một trong năm đại tướng của Hạng Võ trước kia!

- Quân Hầu, Vương Ly muốn giữ ta lại.

Khoái Triệt đột nhiên nói một câu, khiến Lưu Khám ngây ngẩn cả người.

- Ý của Vương Ly chính là: Nếu như ta không ở lại, e là y sẽ gây bất lợi đối với Quân Hầu. Triệt đã suy nghĩ kỹ lưỡng, quyết định ở lại trong

quân Vương Ly.

- Thế nhưng. . .

Lưu Khám nghe xong lời này, không khỏi có chút bực mình.

Khoái Triệt nói:

- Ta càng nghĩ, càng cảm thấy mình ở lại bên cạnh Vương Ly, càng có tác tác dụng lớn đối với Quân Hầu.

Thứ nhất, Quân Hầu chiếm Cửu Nguyên cũng được, Hà Bắc cũng vậy, có Đạo Tử một tay trù tính, ta tin không phải vấn đề quá lớn.

Mà ta ở lại bên cạnh Quân Hầu, tạm thời không có đất dụng võ.

Ở lại cũng chỉ ra sức tạo lên chút ích lợi cho Quân Hầu. Ví như, khi dừng lại Lâm Hà, thu hoạch thật nhiều vật tư. . .

Khoái Triệt là ai?

Lưu Khám có lẽ cũng không biết, trước mắt hắn là một vị văn sĩ được

người đời sau biên soạn thành " Chiến Quốc Sách" . Tuy nhiên trong lịch

sử, Chiến Quốc Sách do Lưu Hướng biên soạn, nhưng trên thực tế chính là

do Khoái Triệt biên soạn thời đó Chiến Quốc Sách bị cấm, vì thế Khoái

Triệt đổi tên thành Khoái Thông.

Khoái Triệt nhận ra, Lưu Khám kỳ thực không nắm chắc Vương Ly thất bại!

Vì vậy y nói:

- Thứ hai, nếu như Vương Ly thắng, ta lập tức thông báo với Quân Hầu, để Quân Hầu sớm qua sông.

- Thứ ba, nếu như Vương Ly thất bại, ta hy vọng có thể dốc sức vì Quân

Hầu, lưu lại một bộ phận binh mã, tăng cường uy danh của Quân Hầu tại

Cửu Nguyên.

Khoái Triệt nghiêm mặt nói:

- Có ba điểm này, Triệt nhất định phải ở lại.

Chỉ là ta đã đề nghị với Vương Ly ở lại dưới trướng Thiệp Gian. Bởi vì

ta thấy trong quân Tần, duy chỉ có Thiệp Gian tựa hồ không có đồng lòng

với Vương Ly.

Như vây, mặc kệ Vương Ly thắng bại thế nào, ta cũng muốn thử xem có thể thuyết phục Thiệp Gian quy thuận Quân Hầu hay không?

Đám người Lý Dĩnh giật mình nhìn Khoái Triệt.

Quả thực là người một nhà với Lưu Khám!

Không ít người dưới trướng Lưu Khám biết, Khoái Triệt từng là đãi nô của Lưu Khám.

Người chủ nhân này là thứ chủ nhân điên cuồng, đãi nô ngày xưa cũng điên cuồng như vậy?

Xúi giục Thiệp Gian. . . Đây không phải chuyện Lý Dĩnh dám tưởng tượng. Nhất thời bị ý niệm can đảm của Khoái Triệt hù dọa.

Nào có ai không biết gia hỏa Thiệp Gian kia trung thành với lão Tần thế nào?

Lưu Khám lẳng lặng nhìn Khoái Triệt, trong ánh mắt trong vắt kia, Lưu

Khám dường như lại thấy được gã gia hỏa tại đầu đường Phạm Dương bán

mình chôn cất cha.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ.

Còn Khoái Triệt cũng cười, cười rất sáng lạn. . .

Theo nụ cười này, hai người Khoái Triệt và Lưu Khám thoáng chốc tiến gần lại.

Lưu Khám tiến lên ôm lấy Khoái Triệt:

- Lão Khoái, có thể thuyết phục Thiệp Gian hay không, có thể lôi kéo thêm binh mã hay không, đối với ta đều không quan trọng.

Binh mã không có, lão tử có thể chiêu mộ; địa bàn không có, lão tử có thể chiếm đoạt.

Nhưng nếu không có lão Khoái, lão tử sẽ thương tâm cả đời. . . Thông

minh cơ trí một chút, nếu như phát hiện tình hình không tốt, ngươi tuyệt đối không được cậy tài.

Khóe mắt Khoái Triệt, thoáng chốc ướt nhoèn.

Y gật đầu thật mạnh:

- Chủ công, ngài cũng vậy, tuyệt đối đừng tỏ ra anh hùng!

Gió tháng sáu đã mang theo một chút khí tức đìu hiu.

Hoàng Hà gầm thét, cuồn cuộn chảy về phía đông. . .

Thương Bách Cổ tùng trên Độ Khẩu vẫn đứng thẳng tắp như trước, nhưng bên trong vẻ cứng cáp lại toát ra một tia tang thương.

Đúng vậy, trời sắp nhập thu!

Tuy nói mùa thu là mùa thu hoạch, nhưng cũng se lạnh và đìu hiu.

Lưu Khám trên lưng ngựa, nhìn Độ Khẩu xếp thành từng hàng, từng dãy lưu dân, hắn không khỏi nhíu mày, tâm tư có chút ngưng đọng.

Lúc này mới có mấy ngày, vậy mà Tiêu Hà đã thu thập thêm hai vạn lưu dân.

Điều này khiến nhân mã của Lưu Khám bắc thượng đã tăng vọt tới mười vạn

người. Nhìn dòng người giống như thủy triều, trong lòng Lưu Khám cũng

không hề nhẹ nhõm. Trước kia lo lắng Hà Nam dân cư thưa thớt, hiện tại

tốt rồi, có mười vạn người, nhưng Lưu Khám vẫn lo lắng, trắng đêm không

ngủ.

- Lão Tiêu a, nhiều người như vậy. . . Hơn nữa sắp mùa đông rồi!

Mùa đông tại Cửu Nguyên rất lạnh. Lương thảo và đồ quân nhu của chúng ta có đủ hay không? Đừng để khi đến nơi, lại chết thêm vô số người.

Tiêu Hà cũng rất lo lắng.

Trong lời nói lộ ra một tia mệt mỏi, y trả lời:

- Quân Hầu, nếu như dựa theo tình hình hiện tại, sau khi đến Cửu Nguyên

bổ sung lương thực và quân nhu, nhiều nhất chỉ có thể sống qua mùa đông

giá rét này. . . Kỳ thực, ta không lo mùa đông thời tiết giá lạnh, ta

chỉ lo lắng sau khi lập xuân sẽ thiếu lương thực.

Mười mấy vạn người, ít nhất cần phải trụ vững đến mùa thu hoạch năm sau.

Nhưng làm sao có thể vượt qua một năm dài đằng đẵng? Quân Hầu, có tiếng nhân nghĩa, tiếp đến muốn xem người chịu đựng thế nào.

Lão Tiêu càng ngày càng xảo quyệt, còn học được cách đùn việc!

Lưu Khám nhịn không được nhìn y một cái, lại thấy đôi má Tiêu Hà hốc

hác, bộ dáng mệt mỏi, một lời trọc ghẹo đã đến cửa miệng Lưu Khám, nhưng rồi lại nuốt trở vào.

- Còn bao lâu nữa tất cả có thể qua sông Hoàng Hà?

Lý Thành ở bên cạnh nói:

- Khoảng chạng vạng tối, tất cả có thể qua sông rồi. . . Chỉ có điều

người địa phương nói, trong đêm có thể phát sinh gió lớn. Chi bằng Quân

Hầu qua sông trước, bằng không đợi tới lúc gió lớn nổi lên, e là qua

sông không dễ dàng.

Ý tứ của Lý Thành rất rõ ràng, Quân Hầu đã làm quá nhiều rồi!

Mười ngày qua sông, có vô số lưu dân lục tục chạy tới, áp lực đối với

Lưu Khám cũng từ từ tăng lên. Nếu như dông dài như vậy, e là đến đêm,

lượng người còn tăng thêm nữa. . . Khi cần buông tay thì buông tay, Quân Hầu cần lượng sức mà đi, không nên vì lòng hảo tâm mà bị liên lụy.

Lưu Khám sao lại không biết, hắn dừng lại Hà Bắc thêm một khắc, áp lực sẽ nặng thêm một phần.

Nhưng bây giờ hắn nhất định phải chống đỡ, vì vậy lắc đầu:

- Hãy để xe ngựa gia quyến ta qua sông trước, ta phải lên thuyền cùng đoàn người cuối cùng, chớ nói thêm gì nữa.

- Rõ!

Lý Thành biết, mình không thể khuyên can Lưu Khám.

Vì vậy chỉ có thể nhanh chóng qua sông, chỉ cần Lưu Khám lên thuyền, thì khi đó chính là đoàn người cuối cùng.

Có thể sẽ kéo dài thêm một ngày. . .

- Quân Hầu, Thiệp Gian đến rồi!

Ngay khi tăng tốc độ qua sông, trời cũng đã xế chiều, Nhạc Thúc đột nhiên hô lớn.

Nhạc Thúc đi theo phía sau Lưu Khám, được Lưu Khám lưu lại bên người,

đảm nhiệm chức vụ bảo vệ Lưu Khám. Một Nhạc Thúc, một Xa Ninh, cũng có

thể giảm bớt vài phần áp lực.

Con trai trưởng của Xa Ninh so với Lưu Khám lớn hơn khá nhiều tuổi.

Tuy lớn lên cũng cao lớn thô kệch như Xa Ninh, nhưng võ nghệ không giỏi, trước kia làm công tượng tại nước Yến, học được chút tay nghề rèn sắt.

Hiện tại y ở bên cạnh Bàn Dã lão giúp đỡ, ngược lại xem như là nhân tài. Cháu nhỏ của Xa Ninh thì khác, những năm gần đây đi theo Xa Ninh tập

võ, hôm nay đã trở thành tùy tùng của Lưu Tần, quan hệ rất tốt, miệng

không ngừng gọi Lưu Tần là ca ca.

Thông qua Giới Hưu, vượt sông mười ngày, Thiệp Gian không hề lộ diện.

Lúc này, y lộ diện là có ý gì?

Lưu Khám vội vàng quay đầu ngựa, dẫn theo Xa Ninh, Nhạc Thúc đi trước

nghênh đón. Chỉ thấy Thiệp Gian dẫn theo đội kỵ binh trăm người, cùng

với Khoái Triệt xuất hiện tại Đại Hà Độ Khẩu. Tính toán, lần gần đây

nhất gặp mặt Thiệp Gian cũng đã bảy, tám năm rồi. Khuôn mặt Thiệp Gian

không có gì thay đổi lớn, vẫn khuôn mặt đen như trước. . . Gió bắc Cửu

Nguyên khiến thân thể y toát lên một loại hàn ý khắc nghiệt. Hai bờ tóc

mai hoa râm cũng không cảm thấy y đã già, ngược lại khiến người ta cảm

thấy càng thêm ổn trọng, càng thêm thành thục. Còn có đôi mắt sắc bén

giống như chim ưng.

- Quân Hầu!

Thiệp Gian rất kính trọng Lưu Khám, cũng không vì hắn hiện tại có gặp chuyện xui xẻo hay không.

Lưu Khám liền vội vàng xuống ngựa, chắp tay nói:

- Hai chữ Quân Hầu, tướng quân không cần nhắc lại, Lưu Khám hôm nay chỉ là người cùng đường mà thôi.

Thiếp Gian nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tước vị Quân Hầu này chính là Tiên Đế đích thân sắc phong, trừ phi Tiên Đế thu hồi, bằng không Quân Hầu vẫn là Quân Hầu.

Thiệp Gian nói rất thẳng thắn, mơ hồ để lộ ra một chút ý tứ: Y cũng không thường nhận Tần Nhị Thế ngồi ở Hàm Dương là Hoàng Đế.

Nhưng những lời này, dừng tại đây là vừa đủ.

Lưu Khám biết, Thiệp Gian cũng vậy, vì thế sẽ không dây dưa với vấn đề này nhiều.

Thiệp Gian nói:

- Ta biết Quân Hầu đi Hà Bắc, chắc hẳn gặp không ít phiền toái. Trước

đó, ta không tiện ra mặt, nhiều người nhiều miệng, khó tránh lời đồn đại truyền tới Tấn Dương. Chỉ có điều, ta một mực chú ý. . . Hôm nay ta

không thể không nói câu này : Dụng tâm của Quân Hầu quá mềm yếu.

- Vậy sao?

- Quá nhiều lưu dân gia nhập, sẽ khiến áp lực đối với Quân Hầu càng thêm nặng nề.

Quân Hầu có lẽ biết Cửu Nguyên rất lạnh. Đồ quân nhu Quân Hầu mang theo e là không đủ chống đỡ. Muống sắp xếp thỏa đáng cho lưu dân e là không

phải chuyện dễ dàng. Mặt khác, sau khi Quân Hầu đến Lâm Hà, còn phải cần thận hơn mới được. Nguyệt Thị, Hồ cẩu luôn luôn rình rập. . . Mùa đông

năm ngoái, nhiều lần vượt sông tập kích. Nay xuân đã tới, lại càng không ngừng tập kích quấy rối quận Cửu Nguyên, sau khi Quân Hầu qua sông,

chắc chắn phải đối mặt với bọn chúng.

Trong lòng Lưu Khám bồi hồi, nói:

- Đa tạ Tướng quân nhắc nhở, Lưu mỗ nhất định sẽ không bao dung cho những cây cỏ đầu tường này!

Cây cỏ đầu tường?

Thiệp Gian khẽ giật mình, nhưng chợt hiểu hàm nghĩa trong đó, nhịn không được cười ha hả, liên tục gật đầu nói:

- Cây cỏ đầu tường, hình dung quả không tồi. Những tên cẩu tặc Nguyệt

Thị kia, giống như cây cỏ khô sống ở đầu tường, gió thổi về bên nào

chúng sẽ nghiêng về bên đó.

Quân Hầu. . . Ô Thị Hầu có phải người của Người không?

- Hả?

Lưu Khám tuy nói rất bình tĩnh nhưng vừa nghe Thiệp Gian đột nhiên chuyển chủ đề, cũng không khỏi giật mình một cái.

- Ô Thị Khỏa đột nhiên quy mô lớn chuyển dời Ô Thị đến Cửu Nguyên, ta cảm thấy có điểm không thích hợp cho lắm.

Chỉ là Thượng tướng quân rất hoan nghênh y, hơn nữa hai năm qua, y đã mang đến rất nhiều lợi ích đối với quận Cửu Nguyên.

Ta từng tính toán, thời điểm Ô Thị Khỏa chuyển tới quận Cửu Nguyên, cũng đúng lúc Quân Hầu chạy lánh nạn. . . Quân Hầu không cần lo lắng, việc

này ta cũng chưa nói với ai.

Chẳng trách Mông Điềm coi trọng Thiệp Gian hơn Vương Ly rất nhiều.

Người này có thể suy nghĩ, có thể tỉnh táo phân tích, đã đủ điều kiện cơ bản trở thành danh tướng.

Thân trải qua trăm trận chiến chiến, mà lại không có tâm cầu danh lợi,

điều này khiến cho y có thể tiến xa thêm một bước. . . Chỉ tiếc, Thiệp

Gian mặc dù cũng xuất thân từ đại doanh Lam Điền, nhưng cuối cùng không

có bối cảnh như Vương Tiễn, Vương Bí. Y không có bất cứ bối cảnh gì, chỉ từng bước từng bước đi lên, vì thế tiền đồ kém xa so với Vương Ly.

Phù Tô coi trọng Vương Ly, chính là suy tính dựa trên góc độ chính trị.

Nhưng luận về năng lực, Thiệp Gian e là càng có tiền đồ phát triển hơn so với Vương Ly.

Thiệp Gian nói:

- Ta nói với Quân Hầu chuyện này, thật ra muốn nói cho Quân Hầu biết,

những năm qua Ô Thị Khỏa tựa hồ có liên hệ rất mật thiết với dân tộc

Hung Nô Đại Thiền Vu Mạo Đốn. Theo ta được biết, Mạo Đốn từng mấy lần

phái người, gặp Ô Thị Khỏa tại Hà Bắc.

- Vậy sao?

- Nhân tâm khó lường, không thể không đề phòng!

Thiệp Gian nói:

- Quân Hầu tuy giống Ô Thị Khỏa đều là thương nhân lập nghiệp, nhưng

trên người Quân Hầu có khí chất quân nhân nhiều hơn một chút, nặng hơn

một chút; còn Ô Thị Khỏa là một thương nhân chính hiệu. Ta mấy lần muốn

động thủ diệt trừ y, nhưng ngại vì mệnh lệnh của Thượng tướng quân, cuối cùng không thể động thủ.

Quân Hầu nếu có lòng, đừng ngại dò xét quan hệ của Ô Thị Khỏa. . .

Lưu Khám lần này thực sự có chút lo lắng!

Thế nhưng Trần Bình đang ở đâu tại quận Cửu Nguyên, hơn nữa từng có liên hệ với Ô Thị Khỏa. . .

Nếu như. . .

Nghĩ tới đây, Lưu Khám không khỏi giật nẩy mình: Đạo Tử, ngươi tuyệt đối không được gặp chuyện bất trắc!

Thiệp Gian nói chuyện với Lưu Khám trong chốc lát, rồi cáo từ rời đi.

Khoái Triệt ở phía sau, nhân cơ hội này thấp giọng nói với Lưu Khám:

- Quân Hầu không cần lo lắng, Đạo Tử rất cơ trí, hơn nữa chủ nhân chưa

từng thấy thỏ đánh chim ưng sao? Chưa biết chừng, cuối cùng Đạo Tử có

thể nói rõ ngọn ngành về Ô Thị Khỏa. Nếu như Ô Thị Khỏa thực sự có tâm

làm loạn, cũng khó thoát khỏi đôi mắt của Đạo Tử.

Lưu Khám gật đầu, cười lớn một tiếng.

- Lão Khoái, Vương Ly đồng ý cho tiên sinh ở chỗ Thiệp Gian?

Khoái Triệt cười khà khà:

- Y đã đồng ý!

- Vậy tiên sinh cũng phải cẩn thận. . . Ta đã nói rồi, tiên sinh chớ cậy tài. Vẫn là câu nói kia, binh không có, ta chiêu mộ, đất không có, ta

chiếm đoạt. Lão Khoái chỉ có một, mạng của tiên sinh là của ta, nếu như

không được ta đồng ý, tiên sinh nghìn vạn lần không thể chết, nếu không

ta lỗ vốn.

Không còn kích động như trước, nhưng trong lòng vẫn ấm áp như trước, Khoái Triệt gật đầu:

- Quân Hầu cũng phải bảo trọng, đừng quá anh hùng. Nếu không, ta sống, ngài chết, ai có sẽ trả ta tiền công.

Hai người nhìn nhau, hiểu ý cười cười.

Khoái Triệt từ biệt Lưu Khám, nhanh chóng thúc ngựa cùng Thiệp Gian rời đi.

Lúc này Độ Khẩu nổi gió lớn, nhóm người cuối cùng cũng đã lên thuyền.

Lưu Khám là người lên thuyền cuối cùng, đứng trên bong thuyền, trong

lòng có chút lưu luyến nhìn vùng quê thương mang, rồi sau đó phẩy tay

nói:

- Lái thuyền!

Đầu thu Tần Nhị Thế năm thứ hai, Hàn Tín tại quận Đông, chiến đấu thu được thành quả huy hoàng.

Bắt đầu từ tháng sáu, Lý Do hoàn toàn trái ngược với tính ổn trọng

thường ngày, mà điên cuồng công kích Đại Lương. Y triệu tập tất cả binh

mã dưới trướng, cộng thêm mười vạn binh mã đóng tại quận Tam Xuyên đều

đẩy ra chiến trường, ngày đêm không ngừng, phát động công kích mãnh liệt về phía thành cổ Đại Lương.

Ngày nào cũng vậy, trên bầu trời thành Đại Lương cũng vang vọng tiếng kêu la.

Hàng trăm nghìn thi thể ngổn ngang khắp trong và ngoài thành.

Máu tươi nhuộm thành Đại Lương biến thành màu đỏ, từ kẽ hở trên thành chảy xuống phía dưới. . .

Vốn Đại Lương không quá chắc chắn, sau tám ngày giữ vững, đã xuất hiện

kẽ hở tuyệt mệnh. Mỗi ngày xung quanh thành Đại Lương tử thương vô số.

Thoáng chốc, con mắt khắp thiên hạ đang chú ý tới Lưu Khám trường chinh, chuyển dời đến cố đố Đại Lương.

Ngụy Cữu trong mười ngày phái hai mươi mốt gã sứ giả cầu viện. Trong đó

phần lớn đã chết trong loạn quân, nhưng vẫn có kẻ thoát khỏi chiến

trường mang tin tức đi.