Hình Đồ

Chương 444: Trường chinh (6)

- Vâng!

Bạc Nữ gật đầu, để hai người phụ giúp bế Lưu Tần và Lưu Nguyên trở về phòng ngủ.

Lưu Khám đi vào trong phòng, liên tục xin lỗi:

- Để các tiên sinh chờ lâu, Khám thật thất lễ. Vừa rồi đi dạo chốn cũ, không để ý thời gian.

Tiên sinh, đương nhiên là Tiêu Hà. Nhoáng cái đã ba năm không gặp rồi,

từ lúc Lưu Khám theo giá thì chưa từng gặp lại Tiêu Hà, hôm nay vừa gặp, trong lòng cũng nảy sinh chút cảm khái.

Tiêu Hà thật sự già rồi!

Nhắc tới, Tiêu Hà nay cũng mới hơn bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai

đã hoa râm nhìn giống ông lão sáu mươi, bề ngoài già đi này cũng không

phải là thân thể, mà là phát ra từ trong nội tâm. Có thể nhận ra cuộc

sống của Tiêu Hà cũng không thoải mái.

- Tiêu mỗ là tù nhân, sao dám nhận sự coi trọng của Quân hầu.

Lưu Khám cướp đỡ tay Tiêu Hà, không cho y hành lễ:

- Tiêu tiên sinh, đáng giá hay không đáng giá, phải ta nói mới đúng, chứ không phải ngươi nói. Tính toán ra đã quen biết với Tiêu tiên sinh hơn

mười năm, Khám luôn kính nể tài học và nhân phẩm của tiên sinh. Chỉ

tiếc, tạo hóa trêu ngươi, khiến ngươi - ta nhiều lần bất hòa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn kính của Lưu mỗ đối với tiên sinh.

Tâm tư của Lưu mỗ, nói vậy chắc lão Tào đã nói với tiên sinh rồi.

Là đi hay ở lại, Lưu mỗ tuyệt đối không cưỡng ép. Nhưng Khám có một lời: Nay thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, hai đất Tề Sở không lâu nữa

sẽ gặp phải cảnh chiến đấu vô cùng thảm liệt. Đến lúc đó, đại chiến cùng nhau, máu chảy thành sông, người chết đói ngàn dặm, dân chúng lầm than. Khám cho rằng, trận tai họa này chỉ sợ sẽ kéo dài khắp nơi, thương sinh linh tương khổ.

Hai gò má Tiêu Hà giật giật.

- Vậy Quân Hầu cho rằng lão Tần bất lực xoay chuyển trời đất sao?

Lưu Khám đỡ Tiêu Hà ngồi xuống:

- Những người ngồi đây không phải là người ngoài. Lão Tào và lão Nhâm,

vả cả ngươi ta nữa đều là đồng hương. Với tài hoa của tiên sinh, chẳng

lẽ còn không thấy rõ sao? Yêm nô không chết, Lão Tần tất vong!

Tiêu Hà nói:

- Đã như vậy, sao Quân hầu không huy động binh mã, giết nhập Quan Trung

chém giết yêm nô, vì sao lại lựa chọn bắc tiến, đến một nơi lạnh nghèo

khó khủng khiếp?

- Không phải là Khám không muốn, mà là không có khả năng tinh chấn cửu thiên!

Lưu Khám nghiêm mặt nói: - Ta là người của Đại công tử, Nhị thế vô cùng

kiêng kỵ ta, hận không thể lấy tính mạng ta. Muốn nhập Quan Trung, không có binh hùng tướng mạnh thì không thể được. Nhưng vấn đề ở chỗ, các bộ

Sơn Đông ai cho phép ta binh hùng tướng mạnh? Người Sở, người Tề...hừ,

chỉ sợ hận không thể giết chết ta. Lưu mỗ rất hiểu mình, mặc dù có lòng

tế thế, nhưng lại không có lực cứu lại thương sinh linh, vì vậy mới bắc

tiến.

Tiêu Hà lặng yên không nói, không nhìn ra trong lòng y đang nghĩ gì.

Lưu Khám nói:

- Tiên sinh đừng cho là ta bắc tiến là tham sống sợ chết, không để tâm

tới nỗi khổ thương sinh linh. Năm xưa, Thượng tướng quân động khuynh

quốc lực, huyết chiến với người Hung Nô, mở lãnh thổ ba nghìn dặm mới có Cửu Nguyên hôm nay. Có lẽ lúc này tiên sinh thấy người Hung Nô đã lui,

bắc cương an bình, đi Cửu Nguyên thật là không khôn ngoan. Nhưng có lẽ

ngươi cũng biết, Hung Nô cũng vậy, Nguyệt Thị cũng thế, còn có cả người

Đông Hồ luôn nhòm ngó Trung Nguyên ta, lòng chưa hề nguôi, binh mã Bắc

cương đã ra hết, bình định tiêu diệt loạn Sơn Đông, nhưng kết quả, hừ,

ta thật không dám nói.

Nhưng ta biết, nếu Bắc cương không người, Hồ họa tất khởi. Nếu bỏ quận

Cửu Nguyên, tương lai người Hồ trực tiếp uy hiếp Nhạn môn, binh phạm Mã

Ấp, thẳng nhập vào vùng đất Trung Nguyên, mới là nỗi khổ chân chính. Ta

muốn tại Hà Nam nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng lúc có thể chống Hồ họa, về

phương diện khác...

Tiêu Hà đột nhiên ngẩng lên, nhìn Lưu Khám chằm chằm, nói:

- Được Hà Nam, có thể xây dựng tổ kiến kỵ quân, mặc kệ là tây tiến Quan

Trung, hay là đông ra Nhạn Môn, cướp đoạt Sơn Đông dễ như trở bàn tay.

Quân hầu, ngài không phải là vì nỗi khổ thương sinh linh, mà là muốn làm trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.

Tiêu Hà là hạng người nào, sao không nhìn ra ảo diệu trong đó chứ?

Lưu Khám chỉ cười mà không nói gì, Tào Tham Nhâm Ngao ngồi bên cạnh cũng sắc mặt như thường. Tiêu Hà đã hiểu rồi! Tâm vốn đã chết từ lâu bất

chợt rục rịch sống lại. Y nghiêm túc ngẫm nghĩ phân tích lợi và hại,

càng lúc càng cảm nhận được Lưu Khám bắc tiến thật sự là một cơ hội

tuyệt diệu.

Lưu Khám không giống những người khác. Mặc kệ là Hạng Lương hay là Lưu

Quý, còn Điền Vinh nước Ngụy gì đó, đều có bối cảnh con cháu Sơn Đông

cực kỳ thâm hậu. Vì sao Trần Thắng Ngô Quảng tại làng Đại Trạch một lời

hô được ngàn lời hưởng ứng? Không chỉ bởi vì Tần Nhị thế ngu ngốc, chính sách Lão Tần bạo tàn, mà cũng bởi bọn họ có bối cảnh người Sở, người

Hàn. Nếu như Trần Thắng, Ngô Quảng là người Tần, sẽ có nhiều người theo

sao? Hôm nay nghĩ đến chỉ sợ không có khả năng. Cho nên, Lưu Quý có thể

quật khởi tại Tứ Thủy, ĐIền Vinh có thể hùng bá một phương tại Lâm Truy; lúc Hạng Lương có thể qua sông, nhanh chóng nắm được đất Sở trong tay;

Ngụy Cữu có thể tọa ổn Đại Lương...bao gồm cả Trương Nhĩ, Trần Dư, chẳng phải cũng có bối cảnh người Sơn Đông hay sao? Vì vậy, bọn họ đều trở

thành Chư hầu một phương.

Thế nhưng Lưu Khám lại không thể! Hắn mang dấu vết người Tần quá sâu sắc rồi, rất dễ khiến người ta nghi kỵ và đố kỵ, nên chỉ có bắc tiến! Hắn

tại Hà Nam uy danh hiển hách, với danh hiệu Bắc Quảng Võ Quân, cực kỳ dễ đặt chân; Hà Nam gần Tần, lại không bị Chư hầu để ý. Lưu Khám tiến có

thể vào Sơn Đông và Quan Trung, rút có thể lấy Hà Nam ba ngàn dặm làm

căn cơ, cướp đoạt Hà Bắc, tiếp tục mở rộng lãnh thổ. Mà quan trọng nhất

là, Hà Nam có chiến mã không bao giờ cạn kiệt!

Nếu như Lão Tần vong, Lưu Khám có thể dựa vào thân phận người Tần, đánh

lên cờ hiệu Đại Công tử Phù Tô, chiêu binh giải mã, thu hết lòng mấy

trăm vạn dân chúng Quan Trung. Dã tâm này cũng chính là noi theo Hàn Ngu Vương.

Theo, hay không theo?

Tiêu Hà cũng rõ một việc, y đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Mặc kệ y không hiệu lực cho Lưu Khám, lúc Lưu Khám rút lui khỏi huyện Bái, Lưu

Quý sẽ còn tin tưởng y sao? Trải qua bao việc đã khiến Tiêu Hà tin một

việc, Lưu Quý nhìn bề ngoài thì dũng cảm, nhưng trên thực tế lại là kẻ

có thù tất báo. Lúc cần dùng ngươi thì cung phụng ngươi như phụ mẫu, lúc không cần dùng ngươi nữa thì sẽ tìm cách làm cho ngươi thống khổ không

chịu nổi. Nghĩ tới đây, Tiêu Hà ngửa mặt lên trời than:

- Quân hầu, Tiêu Hà nguyện làm khuyển mã vì Quân hầu, chỉ là...

- Mời tiên sinh cứ nói.

- Lần này huyện Bái phản phục, không ít người bị dính dáng, ta lo lắng,

tương lai huyện Bái này sẽ bị người khác đoạt mất, hương thân khó tránh

khỏi gặp cảnh trả thù. Chỉ sợ nhân mã Quân hầu bắc tiến sẽ phải tăng lên khá nhiều đó.

Có người huyện Bái nguyện theo ta bắc tiến?

Lưu Khám vừa đến huyện Bái, cũng hiểu rất rõ tình huống, không khỏi nghi hoặc nhìn Tào Tham, Nhâm Ngao. Hai người gật đầu:

- Tính toán giản lược cũng khoảng có hơn vạn người mong muốn đồng hành

cùng Quân hầu. Mặc khác, Trần Vũ Nguyên Võ cũng phái người tới, nói là

bắt đầu di chuyển về Hà Nam rồi, khoảng chừng có mấy nghìn người. Quân

hầu, có thêm nhiều người, chỉ sợ áp lực của chúng ta càng lớn! Không chỉ có binh lực hộ vệ như trứng chọi đá, còn phải gánh vác lương thảo, đủ

loại sinh hoạt cuộc sống...

Vốn tưởng lúc nghe tin này Lưu Khám sẽ sầu não, nào ngờ nghe xong hắn lại cười.

- Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện này! Có gì đâu,

có Tiêu tiên sinh ra tay, những việc như này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi,

không đáng là gì. Chỉ là Lão Tào ngươi phải chịu thiệt thòi một chút

rồi.

Tào Tham lập tức đứng lên nói;

- Nếu Tiêu đại ca nguyện y ra tay, Tào Tham cam làm trợ thủ.

Lưu Khám lại nhìn Tiêu Hà:

- Tiêu tiên sinh, thế nào? Không biết ngươi có nguyện ý giải quyết ưu phiền cho Lưu mỗ hay không?

Nói đến bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý, không ai bằng Tử Phòng;

trấn quốc gia, an bách tính, cấp lương quỹ, lương đạo không dứt, không

ai bằng Tiêu Hà; gắn bó trăm vạn chi chúng, chiến tất thắng, công tất

khắc, không ai bằng Hàn Tín. Ba người này, đều là nhân kiệt.

Nhân phẩm Lưu Bang không tốt, nhưng ánh mắt thì thật sự là rất độc. Có

một người như Tiêu Hà có thể làm cho lương đạo không dứt, trấn an bách

tính, tọa trấn giang sơn, Lưu Khám có gì phải lo lắng chứ?

Nhưng với Tiêu Hà thì lời nói này của Lưu Khám đã khiến y nảy sinh cảm

khái kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ rồi, lập tức đứng lên, chắp tay nói:

- Tiêu Hà nguyện vì Quân hầu quên mình phục vụ!

Lưu Khám mỉm cười: Hôm nay, một trong tam kiệt là Tiêu Hà đã quy về ta;

Hàn Tín đầu nhập Hạng Vũ, Trương Lương thì...rất có thể tiếp tục theo

Lưu Quý rồi.

Tam kiệt mỗi người theo một chủ, vậy thì sẽ xuất hiện cục diện như thế nào?