Hình Đồ

Chương 436: Cuộc chiến Lâu Thương (12)

Cõi đời này, thủ đoạn mềm dẻo là phương pháp giết người không thấy máu.

Những lời này của Hàn Tìn xem như nói đỡ thay Trần Anh, nhưng lọt vào tai Hạng Vũ, lại khiến Hạng Vũ cảm giác không thoải mái.

Từ khi Trần Anh nương nhờ tới nay, mọi việc đều không thuận lợi.

Đầu tiên là Long Thả bị tập kích ở huyện Từ, sau đó mình thảm bại tại

Lâu Thương, tiếp theo đại quân mạnh mẽ tấn công Lâu Thương, cuối cùng là sống chết mặc bay. Ngược lại thì Trần Anh làm gì chắc đó, đến sau cùng

chiếm được Lâu Thương. Tuy mình là chủ soái, nhưng trong lòng rất nhiều

người, sợ rằng Trần Anh mới là công thần.

Trong lòng bất cứ ai đều có lòng ganh tỵ.

Hạng Vũ là người có ngạo khí, tự nhiên không thể vứt bỏ tâm tư này.

Nhưng nghiêm trọng nhất, cũng không phải vấn đề này. Để Hạng Vũ cảm thấy lo lắng, là nếu Trần Anh âm thầm mang theo binh mã rời đi, mà một chủ

soái như y dĩ lại không biết chút nào. Nói cách khác, ở trong quân, Trần Anh nắm trong tay một phần sức mạnh, điều này làm cho Hạng Vũ cảm giác

rất khó chịu.

Sắc mặt, nhất thời trầm xuống, y trầm ngâm chốc lát, lớn tiếng nói:

- Lão Long, Ngươi và Hàn Tín ở lại chỗ này, kiểm kê đồ quân nhu lương

thảo. Ta tự mình dẫn ba ngàn binh mã đi tiếp ứng quân sư. . . Ta lo

lắng, quân sư có thểđuổi giết Lưu Khám. Ta và Lưu Khám có ước hẹn, nếu

quả thật Quân sư làm chuyện này thì sẽ khiến ta mất hết uy tín. Ta đuổi

theo mang y trở về.

Hàn Tín nói:

- Đúng như Thiếu tướng quân vừa nói, rất có thể như thế. Chẳng qua,

thiếu tướng quân phải cảnh giác. Ta nghe nói,khi ở Hà Nam, Lưu Khám trí

mưu song toàn, lấy mấy trăm binh mã, có thể ngạnh kháng với mười vạn đại quân của Hung Nô, đánh cho người Hung nô hao binh tổn tướng, chạy trối

chết. Không phải Tín muốn làm giảm chí khí của ngài, chỉ là nếu hôm nay

hắn sử dụng thủ đoạn cỡ này, lúc rút lui khó đảm bảo y có bố trí quỷ kế

gì hay không. Sợ là quân sư nguy rồi.

Nghe mấy lời này, Hạng Vũ gật đầu liên tục, xem như tán thưởng.

Y lập tức thông lính binh mã bản bộ xuất kích, truy đuổi Trần Anh.

Nhìn bóng lưng Hạng Vũ rời đi, khóe miệng Hàn Tín hơi vểnh lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.

Trần Anh túc trí đa mưu, ngươi phải làm thế nào đây? Chỉ sợ qua đêm nay, vị trí đệ nhất mưu sĩ trong quân, cũng không còn cách nào để bảo vệ nữa rồi. Đến lúc đó, ta sẽ ngồi lên chỗ đó.

- Hàn Tín, ngươi nhìn cái gì?

Long Thả ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi.

Hàn Tín nở nụ cười,

- Không có gì, chỉ sợ tên Lưu Khám kia lần này khó mà thoát khỏi cái

chết. . . Lão Long, Lâu Thương đã tới tay, ngươi có tính toán gì hay

không?

Long Thả ngẩn ra,

- Tính toán gì?

Hàn Tín nói:

- Khi chiếm được Lâu Thương, chắc chắn thiếu tướng quân sẽ chiêu binh

mãi mã, mở rộng quân đội. Bây giờ tình hình quận Đông Hảivẫn đang rối

loạn, chính là nơi vô chủ. Nơi đó cũng là nơi tốt nhất để chúng ta lập

công. . . Chúng ta có thể thay thiếu tướng quân chiếm được Đông Hải,

trực tiếp uy hiếp quận Tiết. Cho ta ba mươi ngàn quân, ta có thể bảo

đảm, trong vòng hai tháng, sẽ dângquận Tiếtdâng lên cho thiếu tướng

quân. Chỉ là, ta một người không cách nào hoàn thành. Nhưng không biết

lão Long ngươi có hứng thú hay không, chúng ta có thể liên thủ lập công

lao này?

Con mắt Long Thả lập tức sáng lên!

Sau khi thất bại ở huyện Từ, Hạng Vũ tuy không trách tội hắn, nhưng

trong lòng Long Thả vẫn luôn cảm giác không thoải mái. Bây giờ nghe Hàn

Tín nói mấy câu này, hắn nhanh chóng ý thức được, đây là cơ hội cho hắn

kiến công lập nghiệp, rửa bỏ mối sỉ nhục. Đối với người có ân cứu mạng

như Hàn Tín, Long Thả rất tín nhiệm. Đừng nghĩ Hàn Tín tuổi còn nhỏ,

nhưng y thực sự có học vấn cao thâm! Đặc biệt ở phương diện điều quân,

quả thực nhuần nhuyễn như việc điều khiển cánh tay.

Dưới trướng của Long Thả có hơn vạn lính mới, trong khoảng thời gian

thật ngắn, đã được Hàn Tín dạy dỗ rất có bài bản. Nếu như có Hàn Tín bày mưu tính kế cho mình, lấy sự vũ dũng của bản thân, thêm vào mưu trí của Hàn Tín, chuyện này quả là có thể xưng là áo trời không có vết chỉ may.

Nghĩ tới đây, Long Thả không chút do dự nói:

- A Tín, ta biết ngươi là người có có bản lãnh. Nếu như ngươi đồng ý ra

tay giúp ta, đó là chuyện cầu còn không được. Như vậy đi, chờ đến khi

thiếu tướng quân trở về, ta sẽ đề cập chuyện này với thiếu tướng quân, y chắc chắn sẽ không từ chối.

Vừa nghĩ tới có thể thống lĩnh binh mã xuất kích, trong lòng Long Thả vui mừng khôn nguôi.

Mà Hàn Tín ở bên cạnh, trên mặt càng lúc càng toát ra vẻ tươi cười đậm đà!

Đám người Trần Anh và Tiêu Công Giác thừa dịp bóng đêm, cấp tốc đuổi tới.

Y hiện tại đã có thể xác định, hỏa hoạn ở Lâu Thương chẳng qua là kế để

Lưu Khám che tai mắt người khác, hấp dẫn sự chú ý thủ đoạn phe mình. Hắn khẳng định không còn ở Lâu Thương, mà đã thống lĩnh nhân mã bỏ chạy. . . Từ Lâu Thương chạy về Bành Thành, lộ tuyến nhanh nhất chính là đi đường Hà Xóa Tử, qua Tuy Thủy. Vì lẽ đó, Trần Anh muốn trước khi Lưu Khám đến đó, bố trí mai phục, nhân cơ hội phục kích.

Dưới trướng Tiêu Công Giác, có khoảng chừng tám ngàn người, tính toán

một chút, hẳn là đủ để phục kích đám người Lưu Khám. Chỉ cần giết chết

Lưu Khám chặt đứt họa tâm phúc này, trở lại cho dù bị Hạng Vũ trách

tội,Trần Anh y cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ tới đây, lòng Trần Anh nóng như lửa đốt. Không ngừng giơ roi giục ngựa, tăng tốc tiến tốc độ.

Nhưng bây giờ đã là thánh hai, so với thường ngày mặt trời mọc sớm hơn

rất nhiều. Khi đám người Trần đám người đến Đường Hà, sắc trời vừa mới

tờ mờ sáng. Rất xa, chỉ thấy Đường Hà trong vắt, giống như chiếc đai

thắt lưng làm bằng ngọc, vắt ngang sông mà đi.

- Lão Tiêu, ngươi mang một nhóm người, mai phục ở phía sau đám cỏ lau.

Ta phỏng đoán, Lưu Khám khẳng định không nghĩ tới chuyện ta phục kích

hắn ở chỗ này. Khi hắn tới đây, nhất định sẽ nóng lòng qua sông.

Đến thời điểm nghe thấy hiệu lệnh của ta, mọi người cùng nhau xuất kích, cần phải lưu hắn lại nơi này. Có thể giết chết người này, sau này ngươi và ta cũng có thể vô tư.

Tiêu Công Giác lập tức gật đầu đáp ứng, mang một nhóm người đi vào trong đám cỏ lau.

Trần Anh thì mang theo một nhóm người khác, mai phục ở chỗ khác. Khi

thấy tất cả mọi người đều ổn định vị trí rồi, Trần Anh mới thở phào nhẹ

nhõm.

Một tên thân binh, đột nhiên khịt khịt cái mũi.

- Quân sư, đây là mùi vị gì?

Trần Anh không để ý, thuận miệng nói:

- Có thể là mùi cỏ lau thối. Nhẫn nại một chút, chờ lúc Tần cẩu đến, chúng ta sẽ xông ra ngoài chém giết.

- Không phải, không phải!

Gã thân binh kia mạnh mẽlắc đầu,

- Không phải mùi hôi, giống như là, giống như mùi dầu hỏa.

- Dầu hỏa?

Trần Anh ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Khi dầu hỏa bị pha

loãng trong nước, mùi cũng không nồng nặc. Cộng thêm mùi hương thơm

phiêu lãng của hoa lau bên Đường Hà, nếu không cẩn thận ngửi, rất khó

cảm nhận được Y vội vã ngồi xổm xuống, dùng tay nắm lên một mớ bùn đất,

trời lờ mờ sáng, có thể nhìn thấy, trong đám đất bùn có màu đen quái dị. Đặt lên mũi ngửi, thì cảm giác rất gay mũi!

- Không ổn, mau mau bỏ chạy!

Trần Anh chỉ cảm thấy phía sau sống lưng vọt lên một luồng hơi lạnh, rồi quay về một phía.

Bị mai phục!

Nghĩ chắc Lưu Khám đã sắp đặt người phục kích phe mình, vì vậy y vội vã lên ngựa, mang người chạy về phía đám cỏ lau bên cạnh.

Đúng lúc này, phía trên đường chân trời hiện lên một đường kim quang,

mặt trời đã mọc. một chiếc thuyền con trên mặt sông phiêu du tiến tới,

phía trên đầu thuyền có một tên văn sĩ, lớn tiếng cười nói:

- Trần Anh, Quân hầu nhà ta đã sớm biết đám người Sở các ngươi không giữ tín nghĩa. Vì vậy đã bố trí mai phục ở đây, chờ các ngươi đến đây chịu

chết. . . Khà khà, nếu đến rồi, cũng đừng vội đi!

Trong khi nói chuyện, từ phía chiếc thuyền đã bắn ra một mũi tên.Trên bờ sông yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai vang vọng khắp

bầu trời. Trong phút chốc, từ khúc sông bờ bên kia, thoát ra hơn trăm

chiếc thuyền nhỏ. Mỗi thuyền đều trở ba người. Một lái thuyền, hai tiễn

thủ.

Theo tiếng hét lớn Bắn cung của Lý Thành, mấy tên tiễn thủ lần lượt

giương cung cài tên tẩm lửa. Một loạt tiếng vèo vèo vèo đồng lọt vang

lên, vọt tới mấy đám cỏ lau. Trong phút chốc, cỏ lau bị đốt cháy hừng

hực, ánh lửa ngút trời. Nếu như víc ảnh hỏa hoạn ở Lâu Thương là một cây đuốc, dùng để hấp dẫn người, là giả, vậy thì bây giờ đúng là đại hỏa

hoạn, ngọn lửa bùng cháy như muốn đoạt lấy tính mạng người khác. Dưới

thế lửa mạnh mẽ, trong nháy mắt đã lan tràn khắp Đường Hà, khói bốc lên

cuồn cuộn.

Quân Sở trong đám cỏ lau né tránh không kịp, có người bị hỏa tiễn trực

tiếp bắn trúng, có người té lăn trên đất, bị dẫm đạp đến chết. Nhưng

phần lớn mọi người đều bị ngọn lửa hung ác kia bao quanh. Trên người bọn họ vốn đã dính dầu hỏa, lúc này hoa hoạn nổ ra, ngay lập tức sẽ bốc

cháy.

Từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng khắp bầu trời.

Trần Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, không ngừng thúc dục chiến mà, gào đến khản cả họng:

- Lui lại, mau lui lại!

Nhưng đi vào thì dễ, muốn đi ra ngoài mới khó.

Đâu đâu cũng có khói bốc lên cuồn cuộn, đâu đâu cũng có lửa cháy hừng

hực. Đám người Trần Anh đưa thân vào trong biển lửa, thật giống con ruồi không đầu, bay loạn xa. Lúc này, Tiêu Công Giác mang theo một đạo nhân

mã lại đây, lớn tiếng kêu gào:

- Quân sư, chạy về phía bên này đi, chạy về phía bên này.

Ở phía Tây Nam, có một khuỷu sông, có thể là do dòng nước chảy, nên không hề nổi lên.

Trần Anh lúc này cũng không nghĩ ngợi được nhiều chuyện, thúc mã đi theo Tiêu Công Giác. Dọc theo con đường này, gặp phải trở ngại cản đường đi

của quân Sở, Tiêu Công Giác không chút do dự vung vũ khí đâm giết. Trong chớp mắt, đoàn người đã lao ra khỏi đám cỏ lau, phóng về phíaLâu

Thương, thảm bại chạy đi.

Bọn chúng chạy được không xa, đã nghe thấy một tiếng kèn lệnh. Một đại

tướng, thân cao hơn một trượng, trong tay cầm Lang Nha Bổng, mang theo

một trăm quân sĩ nắm lấy đỏan mâu, thuẫn bài của Lâu Thương xuất hiện

chặn ngang đường.

- Cẩu tặc, ông lớn Lưu Cự đợi ở đây đã lâu, bọn ngươi còn không xuống ngựa đầu hàng!

Tiêu Công Giác và Trần Anh đều không biết Lưu Cự, nhưng này cũng không

có nghĩa, tất cả mọi người đều không biết Lưu Cự. Dưới trướng Tiêu Công

Giác, không chỉ có quân lính theo Hạng Vũ tham dự cuộc chiến ở Lâu

Thương, còn có người trước kia theo Cát Anh nữa. Lưu Cự này là nhân vật

như thế nào? Những người này đều đã quá rõ ràng.

Người cơ linh, vừa nhìn thấy bóng người hùng vĩ của Lưu Cự đã lập tức

quay đầu bỏ chạy. Bị thiêu chết còn có thể toàn thây, nhưng nếu như va

phải tên này, bị cây gậy trong tay y quét qua một cái, thì đúng là chết

không toàn thây.

Tiêu Công Giác quát to một tiếng,

- Quân sư đi mau, ta đến ngăn cản y.

Nói rồi, y thúc ngựa vung vũ khí xông về phía Lưu Cự.

Trần Anh cũng không khách khí, không nói hai lời, mang theo tàn binh bại tướng, đi theo đường vòng chuồn đi.

Trần Anh nghĩ, cho dù Tiêu Công Giác đánh không thắng, chí ít cũng có thể ngăn cản Lưu Cự đi. .

Nhưng đâu ngờ, trên mặt Lưu Cự nở nụ cười khinh bỉ, đến khi Tiêu Công

Giác phóng tới, cũng không hề chớp mắt, sau đó nghiêng người cầm trường

sáo, giữ thế mã bộ trát ổn, miệng quát một tiếng giống như tiếng sấm

đánh hổ gầm, vung quyền đánh thẳng vào cổ ngựa. Sức mạnh của cú đấm Lưu

Cự mạnh thế nào?

Chỉ cần nhìn kết cục của con chiến mã là đã có thể thấy rõ ràng.

Con chiến mã kia hí lên một tiếng, hạ vó đi thêm được hai bước, rầm một tiếng đã ngã xuống mặt đất.

Một quyền của Lưu Cự, đã đánh gãy cổ chiến mã. Khiến cho Tiêu Công Giác

hoa mắt chóng mặt, khôi giáp vỡ vụn. Y giẫy giụa muốn bò lên, cũng không chờ y đứng vững, hơn mười thanh mâu ngắn đã đâm tới. Sau khi xuyên qua

thân thể Tiêu Công Giác, thuận thế đẩy một cái, y liền ngã vào trong

vũng máu, muốn đứng lên cũng không được nữa rồi.

Nhìn Trần Anh đang hốt hoảng trốn chạy, Lưu Cự cũng không truy đuổi.

Y hét lớn một tiếng:

- Phóng mâu!

Một trăm danh sĩ đồng thời lùi về sau một bước, tạo xong tư thế, vung

tay ném đoản mâu. Mấy chục tên lính Sở chạy ở phía cuối, bị đóng đinh

ngay trên mặt đất. Sau khi sĩ tốt của Lâu Thương quăng mâu, từ sau lưng

lại rút ra một thanh đoản mâu.

Hóa ra, tất cả mọi người đều mang theo hai thanh đoản mâu.

Trần Anh chỉ nghe phía sau liên tục có tiếng kêu thảm thiết, không cần quay đầu lại xem, cũng có thể biết là kết quả thế nào.

Y không khỏi âm thầm ảo não, rõ ràng biết được Lưu Khám là hạng người

gian trá, quỷ kế đa đoan, tại sao không đề phòng y mai phục cơ chứ?

Chỉ biết tính toán người khác, nhưng lại không biết, chính mình đã bị tính toán!

Tuy Trần Anh không muốn thừa nhận, nhưng ở trong nội tâm, từ trước tới

nay vẫn luôn tồn tại một tia khinh bỉ đối với Lưu Khám. Nhưng bây giờ

nhìn lại, ai khinh bỉ ai đây?

Nghĩ tới đây, Trần Anh càng ngày càng căm tức, liên tục quật ngựa. Vòng

qua khe núi phía trước, chính là quan đạo đi thẳng tới Lâu Thương. . .

Nói đến thì buồn cười, quan đạo này cũng là do Lưu Khám đông đốc người

tạo thành.

- Trần tiên sinh, nếu đến rồi, cũng không cần đi nhanh như vậy chứ!

Bên tai, truyền đến thanh âm quen thuộc. Trần Anh nghe được thanh âm

này, trong lòng lại thêm căng thẳng. Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy từ

trong khe núi có một toán nhân mã đi ra. Đều là kỵ quân, giáp đen mũ

đen, đứng nghiêm trang. Dẫn đầu có bốn viên Đại tướng.

Bên trái Lý Tất, bên phải Lạc Giáp. Ở chính giữa, Lưu Khám vẫn mặc thường phục như cũ, tay nâng xích kỳ, mặt mỉm cười.

Ở bên cạnh hắn, Quán Anh đang cầm kích, lộ rõ vẻ sát cơ.

Thấy cảnh này, Trần Anh cảm thấy tuyệt vọng, Y cắn răng một cái, "keng"

một tiếng đã rút bội kiếm mang bên người ra, lớn tiếng quát lên:

- Các huynh đệ, theo ta xông lên, mở một đường máu!