Hình Đồ

Chương 434: Cuộc chiến Lâu Thương (10)

Tên khốn này

là hán tử thân cao chín thước, ở giữa chiến trận hung mãnh như hổ, tại

sao vào lúc này lại lề mề, không sảng khoái chút nào vậy?

- Quân hầu, ngài có chuyện gì xin nói rõ.

- Trong thành thiếu xe ngựa, nên tiến độ chậm chạp. Nếu như có thể có

thêm một ngàn chiếc xe ngựa, nói không chừng có thể sớm rút đi. Chỉ là

trong thời điểm binh hoang mã loạn này, ta thực sự không biết mua ở đâu.

Kẻ này dối trá đến cực điểm, không phải là muốn ta giao xe ngựa rasao?

Xe ngựa của quân Sở phần nhiều thu được từ trên chiến trường, hoặc là

điều động từ dân gian tới. Tuy rằng không tính quá nhiều, nhưng khoảng

một ngàn chiếc chắn chắn có.

Hạng Vũ cắn răng nói:

- Quân hầu cần gì phải mua, nếu như thiếu hụt xe ngựa, ta có thể cung cấp. Đêm nay nhất định sẽ đưa xe ngựa đến. . .

- Như vậy, Khám vô cùng cảm kích!

Hai người ở trước trận, nhìn như trò chuyện rất thân thiết.

Sau đó Lưu Khám khua môi múa mép một hồi đến khi hài lòng mới trở về

thành. Nhưng còn Hạng Vũ khi quay lại chiến trường, tám ngựa quay đầu

lại, nhìn quân Sở ở phía sau đang tự hò hét liên tục, không kiềm chế nổi ngọn lửa thiêu đốt trong lòng. Đánh như thế này thì có ích gì? Cho dù

là chết trận cũng đỡ hơn là chịu uất ức như vậy. Y giục ngựa vọt tới

trước quân, roi ngựa quất mạnh lên trên người tên quan Chưởng Kỳ, lớn

tiếng mắng:

- Đừng hô, về doanh!

Tên chưởng kỳ quan kia ấm ức muốn chết.

Chúng ta cũng không muốn hò hét như thế mãi. Nhưng những chuyện này đều

do ngài cùng quân sư căn dặn, nói cái gì mà muốn che giấu tai mắt người

khác, bắt mọi người hét đến mức cuống họng sắp bốc cháy rồi.

Nhưng mà cho dù ấm ức hơn nữa, cũng không thể nói ra, chỉ có thể đốc

thúc binh lính nhanh chóng đi theo Hạng Vũ, uể oải trở về doanh trại.

- Thủ Thận, ngươi nghĩ quân Sở có giữ lời hứa không?

Sau khi Lưu Khám trở về thành, lập tức leo lên đầu tường thành, quan sát hướng đi của quân Sở. Hắn thấp giọng hỏi dò Lý Thành đang đứng bên

người:

- Ý của ta đó là, sau khi chúng ta bỏ chạy, quân Sở liệu có truy kích hay không?

Lý Thành khẽ mỉm cười:

- Sợ là Hạng Tịch sẽ không làm như vậy!

- Ồ?

- Ta quan sát y rất lâu, người này là người vô cùng coi trọng thể diện.

Hôm nay ở trước hai quân, y đã bẻ tiễn để minh ước, hiển nhiên sẽ không

đổi ý. Người này, dũng thì dũng thật, dụng binh cũng không kém. . . Chỉ

là y quá kiêu căng tự mãn, giống như Công Tử của Mông gia năm đó. Tuy

Hạng Tịch sẽ không đổi ý, cũng không có nghĩa là quân Sở sẽ không truy

kích.

Quân Sở bây giờ chia làm hai phái, một phái là nhân mã của Hạng Tịch,

một phái khác lại do Trần Anh chưởng quản. E là Trần Anh còn khó đối phó hơn so với Hạng Tịch. Dựa theo nhãn lực của y mà nói, khẳng định sẽ

biết được chuyện Quân Hầu lòng ôm chí lớn, ngày sau tất sẽ trở thành mối họa tâm phúc cho bọn họ. Nếu như Hạng Tịch bị vướng lời hứa, không truy kích. Nhưng Trần Anh lại không bị lời hứa này giới hạn, nhất định sẽ

phái nhân mã, chờ sau khi chúng ta rút khỏi Lâu Thương, rồi tập kích.

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lý Thành với ánh mắt tán thưởng.

- Thủ Thận phân tích cũng giống như Công Thúc tiên sinh dự tính. Ý của

Công Thúc tiên sinh là nếu giữ Trần Anh này lại, sợ sẽ có phiền phức,

không bằng nhân cơ hội giết chết y, hoặc là ít nhất cũng phải khiến Hạng gia xa lánh y. Ngươi lập tức nghĩ cách thông báo cho đám người lão

Quán, nói ta có chuyện quan trọng muốn y đi làm.

Sau khi công kích Long Thư thất bại, Quán Anh vẫn luôn giống như thần

Long thấy đầu mà không thấy đuôi, hành tung vô cùng bí ẩn. Đây cũng là

vì bảo đảm tính cơ động cho kỵ quân dưới trướng hắn. Lưu Khám đã cấp cho Quán Anh toàn bộ quyền điều khiển kỵ quân, dặn dò y có thể tuỳ cơ ứng

biến, không cần xin chỉ thị từ Lâu Thương.

Thế nhưng, một khi Lâu Thương có dấu hiệu xuất hiện chiến sự, Quán Anh phải ngay lập tức liên lạc với Lưu Khám.

Riêng về phương pháp liên lạc thì đã có Lý Thành phụ trách.

Sau khi Lý Thành lĩnh mệnh, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Quân Hầu hãy yên tâm, việc này ta đã có trù tính, chắc chắn sẽ không trì hoãn đại sự của Quân hầu đâu.

Mắt thấy, thời gian ước định càng ngày càng gần.

Sau khi được bổ sung một ngàn cỗ xe ngựa, tốc độ rút đi của Lâu Thương rõ ràng tăng lên nhiều.

Từ danh sách mà Lâu Thương đưa tới, chỉ cần thêm một ngày là có thể rút

đi toàn bộ. Đến thời điểm này, Lâu Thương chỉ còn dư lại mấy ngàn quân

Lâu Thương hộ tống Lưu Khám cùng một nhóm cuối cùng rút đi. Xa binh đã

hộ tống bách tính Lâu Thương rời đi từ trước, phỏng chừng cũng đã đến

Bành thành.

Vấn đề duy nhất khiến Hạng Vũ đau lòng chính là Lâu Thương có thêm một

ngàn chiếc xe ngựa, chỉ sợ là họ mang đi không ít đồ quân nhu. Đương

nhiên, một ngàn chiếc xe ngựa có thể trở đồ quân nhu, đối với Lâu Thương mà nói thì chỉ như muối bỏ bể. Nhưng dù thế nào đi nữa, thật sự Hạng Vũ cũng rất tiếc xót.

- Thiếu tướng quân, quân sư cầu kiến!

Hạng Vũ ngồi vững vàng thân thể, vội vàng nói:

- Mau mau cho mời.

Không lâu lắm đã thấy Trần Anh đi vào, sau khi dùng lễ vái chào Hạng Vũ liền ngồi ở một bên.

- Quân sư, muộn như vậy mà còn đến tìm ta, không biết có chuyện gì?

Trần Anh nói:

- Thiếu tướng quân, không biết ngài đã xem danh sách ngày hôm nay Lâu Thương đưa tới chưa?

- Ừ, ta đã xem rồi!

- Tính toán một chút thì thấy bây giờ Lâu Thương chỉ còn dư lại một nhóm thanh niên trai tráng và người nhà của Lưu Khám. Ngoài ra, chỉ còn dự

lại mấy ngàn binh sĩ Lâu Thương.

Hạng Vũ nghi hoặc nhìn Trần Anh hỏi:

- Quân sư, như vậy phải làm thế nào?

- Dựa theo suy nghĩ của Anh, xem ra Lưu Khám chắc chắn đã phái bộ hạ

tinh nhuệ yểm hộ người nhà rút đi, sau đó mới rời khỏi Lâu Thương. Tính

của người này trời sinh chí hiếu, sẽ tập trung phần lớn sức mạnh bảo hộ

cho nhân thân, riêng phần hắn sẽ không mang theo bao nhiêu người bỏ chạy đâu. Thiếu tướng quân, Lưu Khám này có văn có vũ, hơn nữa lại có đầu óc sáng tạo, rất được lòng của các sĩ tử. Trong lòng hắn cũng ôm chí lớn,

bên người tập hợp không ít người tài, chính là kẻ gây họa! Nếu như lần

này thả hắn đi, ngày khác tất thành mối họa tâm phúc. Thiếu tướng quân,

chúng ta sao không nhân cơ hội này triệu tập quân sĩ phục kích bọn họ

giữa đường? Lưu Khám chết, những người dưới trướng sẽ như rắn mất đầu,

không thành tài được.

Hạng Vũ nghe được, không khỏi có chút động tâm. Suy nghĩ trong chốc lát, y nhẹ nhàng lắc lắc đầu,

- Quân sư, tai đã minh ước trước hai quân, sẽ không truy kích hắn. . . Việc này cứ quyết định như vậy đi.

- Nhưng. . .

- Quân sư, đại trượng phu sống trong đất trời, có thể nào nói mà không

giữ lời? Tai đứng trước hai quân lập minh ước, nếu như đổi ý, thì còn gì thể diệnđể dẫn dắt mọi người nữa? Việc này ý tata đã quyết, quân sư

không cần nhắc lại. Tốt nhất là chuẩn bị tinh thần, ngày mai đi vào

thành kiểm kê.

Hạng Vũ kiên quyết nói, khiến Trần Anh cũng không khuyên nữa. Y lui ra

lều lớn, đứng ở trên vùng đất trống than khẽ. Ngay vào lúc này, từ phía

sau lều lớn có một chàng thanh niên đi ra ngoài.

- Hàn Tín, sao ngươi lại ở đây?

- À, vừa nãy ta đi thăm Thả tướng quân. . .

Trên mặt Hàn Tín còn mang theo nụ cười, chắp tay từ biệt. Hắn đi được hai bước, đột nhiên hỏi:

- Quân sư, ngươi nghĩ, Lâu Thương Lưu quân hầu là người thế nào?

Trần Anh ngẩn ra,

- Người này, biết tiến biết lui, hiểu rõ lí lẽ, có dã tâm. . . Chính là nhân kiệt!

- Thật sao?

Hàn Tín do dự một chút, thoáng liếc nhìn Trần Anh, rồi đi về phía quân trướng của mình,

- Nếu như thế thì, lần này hắn lên phía bắc e rằng sẽ như Giao Long vào biển!

Trong lòng Trần Anh không khỏi căng thẳng.

Lời vừa rồi của Hàn Tín có ý tứ rất sâu xa!

Y xoay người đi về phía quân trướng của mình, ở trước cửa quân trướng, Y ra lệnh cho thân tín:

- Lập tức tìm Tiêu Công Giác đến đây, nhất định không để người khác phát hiện!

Tiêu Công Giác, người Đông Dương, lúc trước theo Trần Anh khởi binh, nhờ vả Hạng Vũ. Tuy bây giờ không ở cùng một đội quân, nhưng dù sao cũng có tình nghĩa đồng hương. Hơn nữa Tiêu Công Giác từ xưa đến nay đều rất

kính nể Trần Anh, xem như người đứng đầu trong đám thuộc hạ của Trần

Anh. Câu nói kia của Hàn Tín khiến Trần Anh hạ quyết tâm. Mặc dù bị Hạng Vũ trách cứ, cũng nhất định không buông tha Lưu Khám.

Y đi vào doanh trướng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tiêu Công Giác vội vã đi đến.

- Quân sư, muộn như vậy mà còn tìm ta, có dặn dò gì sao?

- Lão Tiêu, ngồi xuống đi.

Trần Anh ra hiệu để Tiêu Công Giác ngồi xuống, rót cho gã một chén rượu:

- Anh thực không biết nên mở miệng như thế nào. . . Hôm nay mời ngươi

tới, là có việc lớn, muốn xin nhờ ngươi giúp đỡ. . . Tuy thế việc này độ hung hiểm rất cao, không biết, lão Tiêu có dũng khí làm chuyện này hay

không?

Tiêu Công Giác nghe được, vỗ ngực nói:

- Quân sư, lão Tiêu ta không có cáigì, chỉ có một thân dũng khí mà thôi. Có chuyện gì, ngài chỉ cần dặn dò. Nếu như ta có thể làm được, chắc

chắn sẽ không chối từ.

- Còn nhớ lần trước ta và Lưu Khám Lâu Thương đàm phán ở Dốc Dương, ngươi từng nói muốn giết người này không?

Tiêu công giác ngẩn ra,

- Đương nhiên nhớ.

- Lúc đó ta ngăn cản ngươi. . . đến giờ nghĩa lại thì thấy có chút hối hận.

Trần Anh uống một hớp rượu, thấp giọng nói:

- Người này, thật không đơn giản. Ngày mai hắn rút khỏi Lâu Thương, nếu

như để cho hắn chạy thoát, sau này nhất định gây ra rất nhiều phiền phức cho chúng ta. Ngày mai, sau khi Lưu Khám rút khỏi Lâu Thương, ta sẽ lôi kéo thiếu tướng quân kiểm kê vật tư ở bên trong thành. Ta muốn thỉnh

cầu ngươi dẫn theo nhân mã bản bộ, phục kích người này. . . Chỉ là người này cực kỳ dũng mãnh, khi giao phong với hắn, ta lo sẽ phát sinh nguy

hiểm.

Tiêu Công Giác vừa nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

- Quân sư, người khác sợ hắn, nhưng ta không sợ. Ta sớm đã cảm thấy tên

Tần cẩu rất không vừa mắt rồi. . . Cho dù hắn rất lợi hại, nhưng với ta

nào có đáng ngại gì? Việc này, cứ giao cho ta làm.

- Ta quả nhiên không nhìn lầm người, lão Tiêu không hổ là đệ nhất hảo

hán vùng Đông Dương. Nếu có thể giết chết Lưu Khám, thì ngươi đã lập

được đại công rồi đó.

Đang nói chuyện, ở ngoài lều trại đột nhiên truyền đến từng trận náo loạn.

Trần Anh không khỏi ngẩn ra, vội vã cùng Tiêu Công Giác lao ra khỏi doanh trướng,

- Có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy, xảy ra chuyện gì?

- Quân sư, cháy, cháy lớn rồi!

Có tên binh sĩ lớn tiếng kêu gào, lấy tay chỉ một về phía xa.

Trần Anh theo hướng ngón tay nhìn lại, thì thấy thành Lâu Thương lửa

cháy hừng hực. Không nhịn được phải hít vào một ngụm khí lạnh, phản ứng

đầu tiên trong lòng chính là: bị lừa rồi?

Lúc này, Hạng Vũ cũng đã được thuộc hạ bẩm báo, khoác y phục lao ra khỏi đại trướng.

- Lập tức khởi binh, lập tức khởi binh, theo ta đánh vào Lâu Thương. . . Tuyệt không thể để cho tên Lưu Khám kia huỷ hết lương thảo.

Lúc này dường như Hạng Vũ sắp phát điên, lớn tiếng rít gào. Có tên tiểu

giáo dẫn ngựa lại, ycũng không kịp mặc khôi giáp, thống lĩnh binh sĩ lao ra khỏi quân doanh, phóng như điên tới Lâu Thương. Ruột gan Trần Anh

cũng rối bời, ngay lập tức hạ lệnh, mệnh các bộ nhân mã trong quân đi

vào Lâu Thương.

Thế nhưng, ngay khi y chuẩn bị rời khỏi quân doanh, đột nhiên kìm chiến mã lại.

- Quân sư, sao lại không đi nữa?

Tiêu Công Giác mang theo bản bộ binh mã, đi phía sau Trần Anh. Thấy Trần Anh đột nhiên dừng lại, y không khỏi nghi hoặc thúc ngựa tiến lên, hỏi

dò.

- Không thể, không thể. . .

- Không thể cái gì?

Trần Anh tự lẩm bẩm nói:

- Lưu Khám cần chúng ta cuốn lấy Chương Hàm ở Tứ Hồng, bằng không sao có thể thoát thân lên phía bắc? Như vậy sao hắn lại thiêu huỷ đồ quân nhu

lương thảo vao lúc này? Không thể, tuyệt đối không thể. . .

- Quân sư!

- A!

Trần Anh bỗng nhiên quát to một tiếng, vẻ mặt như người ở trong mộng mới tỉnh.

- Tiêu Công Giác, mang bản bộ nhân mã tới, theo ta đi truy kích Lưu Khám!

Tiêu Công Giác, có chút mơ hồ! .