Hình Đồ

Chương 430: Cuộc chiến Lâu Thương (5-6)

Quân Sở vốn đang giằng co ở Trần huyện, lúc này cũng có động tĩnh kỳ lạ.

Hạng Lương hạ lệnh lập tức từ bỏ tấn công vào Trần huyện, vòng qua Trần

huyện nhanh chóng đi về phía nam tới Phù Ly và Kỳ huyện với hai người là Kinh Bố và Tào Cữu làm tiên phong. Đồng thời để lại một số binh mã,

trong đó Cảnh Câu làm quân sư sẽ trấn thủ ranh giới từ Hạng huyện tới

Tân Dương; Một nhóm khác do chủ soái Lữ Thần làm tướng quân sẽ chiếm

đánh Thành Phụ huyện để kiềm chế nhân mã cánh sườn của Chương Hàm, đồng

thời phong tỏa mối liên hệ giữa Chương Hàm và Trần huyện.

Chiến cuộc oanh liệt trong mười mấy ngày đã chuyển từ Trần quận về quận Tứ Thủy.

Sự thay đổi đột ngột này khiến rất nhiều người bó tay, nhưng cũng có người cảm thấy vui vẻ…

Ví dụ như Ngụy Cữu trở lại thành Đại Lương chính là một trong số đó.

Y nghe theo đề nghị của thừa tướng Chu Thị, trước tiên bí mật kết minh

với Lưu Khám, được bổ sung đồ quân nhu đầy đủ, sau đó nhượng lại hai

huyện Mông, Ngu; Bày ra phái đoán quyết chiến với quân Tần ở Tương Ấp.

Trước đây hậu duệ lưu vong của nước Ngụy nhao nhao tìm tới Đại Lương

nương tựa… Nay thực lực của Ngụy Cữu đã rất khác so với mấy tháng trước, có thể xưng là binh hùng tướng mạnh.

Chương Hàm ngừng chiến, đồng nghĩa với tình hình của Ngụy Cữu không còn phải chịu áp lực nữa.

Y lập tức lệnh cho thuộc cấp Trương Yểm tiến về phía tây chiếm lấy Úy Thịvà Uyển Lăng, uy bức Tân Trịnh, dòm ngó Huỳnh Dương.

Nếu như bị Ngụy Cữ công chiếm Tân Trịnh, vậy thì đồng nghĩa với việc mở

ra môn hộ của quận Tam Xuyên. Trong thế đường cung, Lý Do khi tác chiến ở Đông quận đã có hiệu quả rõ rệt đành phải dừng tiến công, thu binh về

đóng ở đường ranh giới giữa Toan Tảo và Dương Vũ. Như vậy, quân Tần đã

trực tiếp uy hiếp Đại Lương. Quân Ngụy cũng ngừng công kích, hai bên

giằng co ở nơi giao giữa Đông quận, Tam Xuyên và Nãng quận.

Có điều như vậy cũng không phải không tốt.

Ít nhất áp lực của quận Tam Xuyên sẽ giảm bớt, Lý Do mặc dù hồi binh

nhưng vẫn gia tăng áp lực mạnh mẽ đối với Bồ tướng quân của quân Tề.

Ngày mười bảy tháng hai, quận thủ Tiết quận là Vương Khác nhân lúc các

trận lũ mùa xuân sắp kéo về liền đào mở nước sông Vấn Thủy ở cửa sông

Đào Hương, để cho nước dìm chết quân Tề.

Tám vạn quân Tề bỏ mạng ở Vấn Thủy, Tề Vương Điền Đan cũng chết trong trận đánh này.

Người Tề lập tức hoảng loạn, bọn họ vội vàng lập một huynh đệ khác của

Tề vương Điền Kiến là Điền Giả làm vua. Tuy nhiên không đợi Điền Giả

ngồi ấm chỗ vào ngôi vị, huynh đệ của Điền Đam là Điền Vinh đã xuất binh từ quận Tề Bắc, đuổi Điền Giả đi, lập con của Điền Đam là Điền Thị làm

vua, coi như đã ổn định cục diện. Thời gian vừa lập vừa phế này mất hai

tháng, cục diện Trung Nguyên lại thay đổi!

Vương Khác đánh tan quân Tề ở Vấn Thủy, sau đó thừa thế mà tiến, giành lại lãnh địa đã mất.

Rồi sau đó, y lấy Vấn Thủy làm bình phong, sau khi xây dựng một đường phòng tuyến thì không có động tĩnh gì nữa…

Cục diện thay đổi quá nhanh, quả thật khiến mọi người hoa mắt.

Trải qua ba tháng chiến loạn, các vùng phía nam của Hà Thủy lập tức rời vào cảnh im ắng.

Trên bàn cờ, quân đen và trắng đan xen vào nhau, giao chiến say sưa.

Lưu Khám nhìn thế cục trên bàn cờ, sau một hồi trầm ngâm liền cười khổ sở nhân thua.

- Tài đánh cờ của Công thúc tiên sinh quả nhiên cao minh.

Công Thúc Liêu tay vuốt chòm râu nhìn Lưu Khám, rồi lại nhìn Lưu Tần và Lưu Nguyên ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt vui vẻ.

- Thế nào, Quân hầu vẫn chưa hạ quyết tâm sao?

Lưu Khám gật đầu:

- Dẫu sao đã kinh doanh mười năm, nơi đây đã tập trung quá nhiều tâm huyết của ta, nếu từ bỏ quả thật có chút lưu luyến.

- Hôm nay buông ra, lúc khác có thể đoạt lại.

Công Thúc Liêu cười nói:

- Nhớ năm xưa Tần Ngụy giao chiến, quốc lực của nước Tần suy yếu. Hiếu

Công quyết đoán nhượng lại vùng Hà Tây, tặng cho Ngụy vương để làm điều

kiện đình chiến. Sau đó mới có Thương Quân biến pháp, phục hồi quốc lực

lớn mạnh, chỉ mười năm sau Hiếu Công đã giành lại Hà Tây với đội binh

lính do Thương Quân dẫn đầu.

Lưu Khám ngẩng đầu nhìn Công Thúc Liêu rồi khẽ gật đầu.

Công Thúc Liêu nói tiếp:

- Ta cũng biết Quân hầu đã bỏ quá nhiều tâm huyết ở đây, thế nhưng Lâu

Thương thuộc cai trị của quận Tứ Thủy, mà Tứ Thủy lại ở vùng đất giao

giữa ba nước Ngụy, Sở, Tề, mặc dù Quân hầu kinh doanh đã mười năm nhưng

căn cơ quá mỏng, khó mà đứng vững. Chỉ nhìn từ việc Trần Thiệp khởi sự

đến nay, lưu dân các nước rất đông nhưng có mấy người muốn đến Lâu

Thương lánh nạn? Cho dù ngài mở kho phát thóc cũng không thể thay đổi

nhiều cục diện.

Ngoài Lâu Thương và huyện Bái, ngươi cho rằng có thể đứng vững ở đâu?

Nhìn tình hình của thúccháu Hạng thị rõ ràng khác với ngươi. Thúc cháu y năm đó tị nạn ở Giang Nam, khốn khó buồn bã như chó nhà có tang, ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng y dẫn quân lên phía bắc, vượt qua Giang Thủy, mấy vạn di dân ở Hoài Hán nhao nhao tới sẵn sang góp sức cho y. Chứ đừng

nói đến nhân vật như Trần Anh.

Cái này chính là căn cơ!

Lưu Khám nói:

- Đạo lý mà Công thúc tiên sinh nói, Khám không phải không biết.

Nếu không trước đây đã không để Đạo Tử hắn đi Bắc Cương lo liệu công

chuyện… Nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút không phục, đơn thuần là quấy phá.

Công Thúc Liêu khẽ vuốt chỏm tóc của Lưu Tần, rồi vuốt râu cười ha ha.

- Có tâm huyết là chuyện tốt, không chịu thua càng tốt hơn. Nhưng muốn

thành đại sự thì không thể quá câu nệ được mất. Cái này không liên quan

tới tình cảm, chỉ có đúng sai. Quân hầu lựa chọn Bắc Cương làm căn cứ,

rõ ràng là một sự lựa chọn chính xác, sau này tự sẽ thấy rõ.

Ta cũng hiểu lòng của Quân hầu.

Những lời nói hùng hồn của Quân hầu phát biểu dưới thành hôm đó thực cảnh tỉnh mọi người.

Thiên hạ vốn là một nhà, đều là con cháu Viêm Hoàng. Nhưng từ khi Chu

Vương Thất dời đô, loạn lạc trong thiên hạ ngày càng nhiều, chiến loạn

năm trăm năm từ thời Xuân Thu đến giờ khiến tư tưởng của bách tính đều

đã thành thói quen, không phải một sớm một chiều, Quân hầu còn phải tiếp tục cố gắng.

Những lời Công Thúc Liêu nói cũng là cuộc trò chuyện ngày đó giữa Lưu Khám và Trần Anh.

Hiện giờ, trong thành Lâu Thương mọi người đều đã đọc thuộc lòng: “Ta có một mơ ước, mong cho thiên hạ đại đồng, mong cho thế gian không còn

chia cắt, có thể cùng ngồi lại ca hát múa vui.” Cụm từ “Con cháu Viêm

Hoàng” này cũng bắt đầu có từ ngày đó, đều được người dân Lâu Thương

thuộc lòng.

Đương nhiên, muốn mọi người tiếp nhận cũng không dễ dàng.

- Những lời này của Công Tôn tiên sinh, Hám như ở trong mộng mới tỉnh.

Lưu Khám nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài:

- Ta sẽ thúc đẩy việc này, nghĩ đến hai bên Hạng – Chương đều đã có phần không kiên nhẫn rồi.

Lục Giả đi sứ Tuy Dương, nói cho Chương Hàm cũng động lòng.

Chương Hàm bày tỏ muốn ngăn cản quân Sở, nhưng có một điều kiện, sau khi y tiếp quản Lâu Thương thì Lưu Khám mới được rút lui.

Còn quân Sở cũng phái sứ giả đến để đàm phán với Lưu Khám.

Người chủ trì đàm phán vẫn là Trần Anh, điều kiện của y là, chỉ cần Lưu

Khám rút khỏi Lâu Thương, quân Sở tuyệt sẽ không tiếp tục công kích Bành thành và các thành phố Lưu Khám đã chiếm lĩnh, hơn nữa còn bảm đảm với

hắn là quân Sở sẽ thừa nhận sự tồn tại của Lưu Khám ở quận Tứ Thủy,

tuyệt không đổi ý.

Đương nhiên, điều kiện của Trần Anh là, Lưu Khám phải giao Lâu Thương ra.

Vì việc này, mấy hôm nay Lưu Khám rất nóng ruột. Kế sách mọi việc thuận lợi của hắn có thể coi là thành công.

Nhưng thật sự khi đi đến bước này, hắn lại nảy sinh tình cảm lưu luyến

không mời rời Lâu Thương. Mà chuyện dở hơn là dường như tất cả dân Lâu

Thương đều muốn cùng rời đi với Lưu Khám. Dân số Lâu Thương mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn vạn người, trong đó không ít những người già yếu

bệnh tật.

Họ muốn rời đi không phải chuyện quá dễ dàng…

- Quân hầu tạm dừng bước!

Công Thúc Liêu thấy Lưu Khám định rời đi vội lớn tiếng gọi.

Ông cười ha hả nói:

- Thấy Quân hầu một năm nay bày mưu tính kế, lão hủ cũng không khỏi ngứa ngáy. Việc học của Tần nhi đã sắp hoàn thành rồi. Có điều nếu muốn nâng cao nữa thì phải đổi người mới được, thậm chí để bất kỳ ai thụ nghiệp…

Quân hầu có thể đi tìm Thúc tôn hỏi thăm.

Gã là môn đồ Thánh nhân, giao hữu rộng rãi, chắc chắn có thể tiến cử người thích hợp.

Lão hủ muốn tìm một vài việc để làm trong lúc rỗi rãi, cũng tốt có thể

giết thời gian… Nghĩ đi nghĩ lại, lão hủ muốn xin một số thứ của Quân

hầu, không biết Quân hầu có đồng ý không?

Úy Liêu đại danh cao vút muốn góp sức cống hiến cho ta sao?

Lưu Khám nghe thế không khỏi mừng rỡ trong lòng…

Vị này đúng là nhân vật khó lường. Tứ khi Công Thúc Liêu đến Lâu Thương, Lưu Khám vẫn luôn hy vọng y sẽ cống hiến phục vụ hắn.

Người mà ngay cả Thủy hoàng đế cũng phải nể trọng thì đâu phải người bình thường?

Kìm nén sự vui mừng, Lưu Khám lên tiếng:

- Nhưng không biết, tiên sinh muốn việc gì?

- Ha ha, ta thấy đội Hắc y vệ của Quân hầu thật thú vị nên mới mặt dày

xin Quân hầu, nhưng không biết… Quân hầu có thể bỏ những thứ mình yêu

thích không?

- À!

Lưu Khám đầu tiên giật mình, sau mới phản ứng lại.

Phải biết rằng, vị Công Thúc Liêu này trước đây là đầu lĩnh đặc vụ của Thủy hoàng đế.

Nếu có ông ra tay quản lý, năng lượng của đội Hắc y vệ đó cũng sẽ theo đó tăng lên mạnh mẽ.

- Tiên sinh đã thích thì Khám sẽ bảo Tần Đồng tới gặp ngài.

Việc chuyên nghiệp thì tốt nhất vẫn cứ giao cho người chuyên nghiệp lo liệu. Lưu Khám lập tức đồng ý:

- Nếu tinh sinh còn cần gì, xin cứ nói ra.

- À, xem trước đã, xem trước đã rồi hãy nói!

Công Thúc Liêu nói xong lại quay lại bộ dạng uể oải như cũ.

- Nguyên, theo ta đi, ta dẫn con tới gặp bà nội, đừng quấy rầy tiên sinh thụ nghiệp nữa.

Lưu Nguyên vâng lời, nhảy tưng tưng tới cạnh Lưu Khám, thò tay ra nắm

tay Lưu Khám. Nó đã mười hai tuổi, dáng người rất cao và phong thái rất

giống với mẹ của mình hồi xưa. Tính ra, Lưu Nguyên cũng sống ở Lâu

Thương khoảng bốn, năm năm rồi. Ấn tượng đối với Lưu Quý chỉ còn mơ hồ…

Nó rất thân thiết với Lưu Khám, hơn nữa loáng thoáng hình như cũng biết

mối quan hệ của mình với Lưu Khám.

Dù sao, mối liên hệ máu mủ giữa cha và con gái không thể đoạn tuyệt.

Hơn nữa về chuyện của Lưu Nguyên, Lưu Khám cũng đã nói cho Lữ Tu. Mặc dù trong lòng có chút ghen ghét nhưng Lữ Tu đối xử với Lưu Nguyên vẫn

giống như con đẻ của mình.

- Quân hầu!

- Hả?

Lúc đi ra ngoài, Công Thúc Liêu lại lên tiếng lần nữa:

- Hợi vô đạo, nhưng Tam Tần vô tội… Ngày Hợi diệt vong tức là thời điểm Quân hầu tính toán Quan Trung.

Nhưng lúc này, Quân hầu không thể tham chiến.

Tần không thể có hai chủ, tội danh phản bội Tần không phải cái màQuân hầu chịu được.

Lặng lẽ đợi thời cơ, lặng lẽ đợi thời cơ thì tốt hơn…

Lưu Khám kinh ngạc nhìn Công Thúc Liêu, lát sau khẽ gật đầu.

Ý của Công Thúc Liêu rất đơn giản:

- Lưu Khám là người Tần, hơn nữa được thụ phong tước vị của Tần. Giờ này phút này, cho dù hắn không đối phó với Hồ Hợi nữa thì cũng không thể

đối địch với quân Tần. Nếu không, tội danh phản loạn người Tần, giết

chóc người Tần không phải là cái hắn có thể chịu được.

Nghĩ thì cũng không phải không có lý.

Chương Hàm trong lịch sử do lâm trận đầu hàng mà khiến cho vài chục vạn quân Tần bị Hạng Vũ chôn giết.

Kết quả về sau được Hạng Vũ phân đất phong hầu ở Ba Tần, thế nhưng người Tần lại căm thù y đến tận xương tủy. Rất nhiều người phải xa xứ, chạy

trốn tới Hán Trung.

Lúc này mới tạo ra thắng lợi của Lưu Bang trong lịch sử có thể dễ dàng cướp lấy Quan Trung.

Công Thúc Liêu đang nhắc nhở Lưu Khám:

- Chí khí của ngươi cao vời vợi, hy vọng thiên hạ Đại Đồng. Tuy nhiên

vấn đề là, giai đoạn hiện nay việc phân chia địa vực là sự thực không

thể thay đổi. Ngươi muốn thành chuyện đại sự thì phải có căn cơ. Mà căn

cơ này ở tám trăm dặm Tần Xuyên!

Lưu Khám đứng ngoài cửa hướng về Công Thúc Liêu vái chào thật sâu.