Hình Đồ

Chương 413: Trận chiến đầu tiên ở huyện Từ

Đêm tối hạ xuống, màn đêm bao phủ trên bầu trời huyện Từ.

Huyện thành nằm giữa khúc ngoặt sông của Hoài Thủy, ở trong màn đêm,

lặng ngắt như tờ. Cả tòa thành thị giống như là một tòa phần mộ to lớn,

không có chút sinh khí nào. Từ mấy ngày trước, huyện trưởng huyện Từ

liền hạ mệnh di chuyển, đem cả tòa thành thị thoáng cái thành trống

không.

Huyện Từ cũng không phải là thành thị lớn. Trên thực tế bởi vì nằm ở

khúc ngoặt của sông Hoài Thủy, mỗi kỳ lũ đến, đều bị lũ lụt khốn nhiễu.

Người có năng lực, đều nghĩ cách di chuyển khỏi huyện Từ, trong đó chỉ

chuyển tới Lâu Thương đã có hơn tám trăm gia đình của huyện Từ.

Theo Doanh Tráng điều dời đi, tới Lâu Thương xây dựng. Tình hình của

huyện Từ ít nhiều có chút cải thiện. Khám lão phu nhân lại để Lưu Khám

bỏ vốn, đào một vài kênh nước, hóa giải lũ lụt. Đồng thời, bởi vì ổn

định đường vận lương Hoài Hán, cũng khiến cho nhân khẩu huyện Từ sau khi biến động, từ từ tăng lên. Đặc biệt là sau khi Lưu Khám đảm nhiệm chức

Đô úy Tứ Thủy, cũng tăng cường sửa trị đối với huyện Từ. Rất nhiều lưu

dân được an trí ở huyện Từ, mặc dù không sánh được với Lâu Thương, nhưng cũng coi như là đã có một cuộc sống ổn định. Nhưng dù vậy, sau khi

Tương Cường tiếp nhận huyện Từ, cả huyện thành cũng chỉ có hơn sáu nghìn ba trăm hộ, tổng số nhân khẩu cũng có hơn ba vạn.

Quảng Lăng thất thủ, Đông Dương khởi sự. Vùng đất Hoài Hán hỗn loạn trực tiếp dẫn tới sự rung chuyển của huyện Từ. Những người có tài sản, nhao

nhao rời đi khỏi huyện Từ, đi tới quận Đông Hải vẫn tương đối ổn định.

Chỗ đó tuy quận trưởng vừa chết, nhưng bất kể là nghĩa quân cùng quân

Tần đều vô lực khống chế. Kết quả là quận Đông Hải vốn hoang vu, ngược

lại lại biến thành một nơi thế ngoại đào nguyên. Đương nhiên, người

không có tài sản, không có năng lực vẫn còn không ít. Một nhóm người

vụng trộm thoát khỏi huyện Từ, tìm đến Hoài Hán nương tựa vào quân Sở;

một nhóm người khác được Lưu Khám ân điển, quyết định ở lại. Những người này được Tương Cường mang toàn bộ tới Lâu Thương, ước chừng có khoảng

bảy tám nghìn người. Măc dù phần lớn đều là người già, phụ nữ và trẻ em, nhưng Lưu Khám vẫn biểu thị thái độ cực kỳ hoan nghênh, tiếp nhận toàn

bộ bọn họ.

Lúc này huyện Từ trên thực tế đã biến thành một tòa thành không.

Vừa qua giờ Hợi, xa xa truyền đến một hồi âm thanh huyên náo cùng rối

loạn. Từng bó đuốc dầu xếp thành một đầu rồng kéo dài từ hướng Hoài Thủy đi nhanh tới. Cờ lớn trong quân sáng rõ, phấp phới một chữ “Long” rất

lớn. chữ “Long” này là dùng chữ Sở viết nên. Cờ lớn phần phật, chữ Long

cũng giương nanh múa vuốt, hiện vẻ dữ tợn.

- Tướng quân, huyện Từ đã biến thành một thành trống không!

Có thám mã đi tới, trước mặt một viên tướng quân mặc khôi giáp:

- Ti hạ đã đã tra xét qua, trong cả tòa huyện thành hiện nay không một bóng người.

- Tần cẩu cẩu chết tiệt, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Tướng lĩnh dưới đại kỳ thân cao gần tám thước, lưng hùm vai gấu, to lớn

cao ngạo, tay cầm một thanh trường mâu bằng đồng nặng hơn sáu mươi cân,

ngồi trên ngựa, trên mặt hiện lên vẻ nuối tiếc. Một tay cầm dây cương,

hỏi:

- Ngươi có thế xác định, tuần này không có Tần cẩu mai phục sao?

- Tướng quân, ti hạ đã điều tra, xung quanh huyện Từnày không có Tần cẩu mai phục. Thiếu tướng quân vũ dũng dị thường, thiên hạ vô song, từ khi

dẫn binh ra Giang Thủy, chưa từng thua trận… chắc Tần cẩu cẩu kia cũng

đã sợ vỡ mật, đâu còn dám ở lại chịu chết? Theo ti hạ thấy, chúng ta

trực tiếp giết đến Lâu Thương, đem bọn Tần cẩu kia giết sạch. Nghe nói

Lâu Thương có thể có rất nhiều…

Lời này còn chưa dứt, tướng lĩnh này đã quất một roi lên người thám báo.

- Đồ khốn kiếp, lại dám hồ ngôn loạn ngữ? Trần tiên sinh đã từng nói

qua, cần làm gì chắc đó, tuyệt không được liều lĩnh. Cát Anh ngày trước

chính là vết xe đổ.

Roi này nhìn như vô cùng nặng, nhưng trên thực tế lại không dùng sức.

Thám báo cố làm ra vẻ nhe răng, rồi sau đó thấp giọng nói:

- Họ Trần kia chỉ là thư sinh, tay trói gà không chặt, càng chưa nói đến lập chút công lao gì, có tư cách gì khoa tay múa chân, thậm chí còn

trên cả tướng quân? Ti hạ chính là không phục, không nhìn nổi tướng quân bị thiệt thòi này.

- Được rồi, đừng nói thêm nữa… đêm nay đóng quân ở chó Tần đã, đợi ngày

mai đại quân qua Hoài Thủy, chúng ta liền tiến về Lâu Thương trước.

- Tuân mệnh!

Tướng lĩnh này chính là gia tướng của Hạng Tịch, Long Thả. Thực lòng,

lần này xuất binh vốn thuận lợi, nhưng từ khi Trần Anh kia tới đầu nhập

vào Hạng Tịch, Long Thả liền có chút mất hứng. Theo Long Thả thấy, Trần

Anh chỉ là một văn sĩ, căn bản không có tư cách khoa tay múa chân trước

mặt y, nhưng cũng không biết vì sao, Hạng Tịch lại biểu hiện vô cùng tôn kính đối với Trần Anh tiên sinh này, thường xuyên tới lĩnh giáo, làm

cho đám người Long Thả có chút không thoải mái.

Nhưng là, Long Thả tuyệt sẽ không trách lỗi Hạng Tịch. Cho nên cơn tức

này, vẫn giấu ỏ trong lòng. Từ khi xuất kích ở huyện Đông Dương, Long

Thả không dừng vó ngựa, một ngày hai trăm dặm công khắc bến đò Hoài

Thủy. Đang chuẩn bị một trận tác chiến, nhưng sau khi qua sông, Trần Anh lại đề nghị với Hạng Tịch, muốn làm gì chắc đó. Lâu Thương tuy nhỏ, lại cũng không thể đánh đồng quan trường tân quý như Quảng Lăng. Tốt nhất

là đợi sau khi toàn quân qua sông, cùng nhau xuất kích, mới có thể tạo

được áp lực đối với Lâu Thương.

Trần Anh đã hiểu rõ Lâu Thương, cho nên mới kiến nghị như vậy. Nhưng

Long Thả lại cho rằng, thư sinh này thành sự thì ít, bại sự có thừa,

nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong nhà mình, thực vô cùng

đáng giận. Nhưng quân mệnh như núi, dù là Long Thả cũng không dám kháng

mệnh. Vì vậy hạ lệnh quân tiên phong đêm đó ngủ lại ở huyện Từ, y dẫn

người đi tuần tra huyện thành, phát hiện bên trong huyện thành này được

don dẹp sạch sẽ. Khố phủ trống rỗng không còn thứ gì không nói, ngay cả

bên trong nhà dân cũng không còn lưu lại cái gì, hơn nữa, có đến bảy

phần bị tàn phá sụp đổ. Có thể nhìn ra được, những phòng xá sụp đổ kia,

là do người bố trí, rất hiển nhiên là tác phẩm của người Tần.

Tần cẩu thật là độc địa, không để lại bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả

cái trụ trở cũng không để lại. Tường thành của huyện Từ cũng bị tàn phá

không chịu nổi, có rất nhiều nơi đều sụp đổ. Điều này đập vào mắt càng

làm cho trong lòng Long Thả hận hơn.

Tuần thị một vòng xong, Long Thả lại quay về đại trướng. Sau khi nhìn

qua sự đổ nát này, trong lòng lại càng cảm thấy nghẹn khuất.

Lệnh cho quân tốt chuẩn bị rượu, y một mình ngồi uống rượu đến khuya,

sau đó cũng không cởi khôi giáp, cứ thế ngã xuống giường ngủ thật say.

Quân Sở đã hành quân gấp một ngày, cũng đều mệt mỏi. Sau khi ăn cơm,

ngoại trừ binh lính tuần tra, đều đi ngủ hết. Trong huyện thành, dần dần yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng lại có tiếng diêu đấu vang lên khắp

huyện thành, thì không còn động tĩnh gì khác.

Mà lúc này, từ bên ngoài huyện thành, ở bên bờ Hoài Thủy. Quán Anh lập

tức xông lên trên đê lớn, che tay nhìn về phía huyện Từ xa xa. Hai người Lý Tất, Lạc Giáp ở sau lưng y, lẳng lặng đứng yên. Bọn họ cũng quen

biết Quán Anh, năm xưa từng cùng hiệu lực ở Vĩnh Chính Nguyên.

Hiện nay, hai người đảm nhiệm kỵ tướng của kỵ quân Lâu Thương, tất cả lĩnh hai trăm kỵ quân Lâu Thương.

- Lão Quán, thời điểm động thủ đã tới rồi.

Quán Anh lắc đầu:

- Chờ một chút… Sở quân cũng đã nằm ngủ, nhưng vẫn còn rất dễ tỉnh, chỉ sợ không thể toàn công.

Đợi thêm một chút nữa đi, qua giờ sửu, Sở quân đã ngủ say như chết rồi, khi đó xuất kích, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Nhưng là, hiện tại ta có một ý nghĩ… Đây chỉ là quân Sở tiên phong, nếu

có thể đem diệt sạch toàn quân, với Sở quân mà nói là đả kích quá lớn.

Vừa rồi thám mã hồi báo, nói sau khi đoàn quân Sở này qua sông, ở trên

sông Hoài Thủy đã dựng ba mươi chiếc cầu nổi, chắc là chuẩn bị cho quân

chủ lực của Sở qua sông… Ta muốn hai vị ca ca dẫn bản bộ nhân mã, ngay

khi ta hành động thì tập kích cầu nổi ở bờ sông Hoài Thủy.

Khi đó có thể cắt đứt đường lui của Sở quân, càng có thể kéo dài thời

gian quân chủ lực của Sở qua sông, để cho Quân hầu có thể chuẩn bị càng

thêm đầy đủ.