Hình Đồ

Chương 409: Bọ ngựa bắt ve

Năm Tần nhị thế thứ hai, chính là Công nguyên năm 208.

Lịch sử ở nơi này, trong yên lặng đã xảy ra rất nhiều biến hóa, mà tất

cả ngọn nguồn của biến hóa ấy, chính là tới từ nơi vốn không nên tồn

tại, Lâu Thương trấn. Sau đó, giống như một cánh bướm khẽ động một cái,

thế cục Sơn Đông trở nên rắc rối phức tạp.

Đầu tiên, Trần Thắng vốn sau khi thất bại tại huyện Trần, bị xa phu

Trang Giả giết chết, rồi sau đó thuộc cấp của y là Cảnh Câu dẫn tàn quân tự lập làm vương. Nhưng hiện nay, Trần Thắng lại chết trong tay Hạng

Lương, ở trong mắt Hạng Lương, Trần Thắng vốn chẳng có chút ý nghĩa nào, trong thời cuộc này chỉ là một tiểu nhân vật, giết chính là giết. Nhưng ông ta lại quên mất một việc, chung quy Trần Thắng là người đầu tiên

đứng lên phản kháng người Tần, mặc kệ Hạng Lương có nguyện ý thừa nhận

hay không, kể cả Điền Đam, Trương Nhĩ, Ngụy Cữu trong các lộ nhân môn,

đối với Trần Thắng trước sau vẫn còn có chút kính ý.

Nếu không có Trần Thắng, hậu duệ sáu nước sao có thể có cơ hội phấn khởi phản kháng? Tuy Hạng Lương tuyên bố với bên ngoài, Trần Thắng theo

Phiên quân Ngô Nhuế về Chu huyện, nhưng việc ông chợt chiếm đoạt nhân mã của Trần Thắng, mà Thượng trụ quốc Trương Sở là Trương Hạ lại không

biết tung tích. Đủ loại dấu hiệu này đã cho thấy, Trần Thắng đã bị Hạng

Lương giết chết. Trong lịch sử, vốn là sứ giả khắp nơi cùng Hạng Lương

kết minh chư hầu, nhưng hôm nay tất cả đều giữ thái độ quan vọng. Có

trời mới biết, Hạng Lương này có liều chiếm đoạt của bọn họ hay không?

Mà Tư Mã Di, vốn là sau khi công phá huyện Trần, sẽ hiệp trợ quận Nãng.

Hiện nay lại đổi thành Chương Hàm thống quân… Tư Mã Di vì sốt ruột báo

thù cho phụ thân, không kịp đợi quận Tứ Thủy đánh tới. Đặc biệt là lúc y nhận được cam đoan Lâu Thương sẽ giữ tiếp tế, không còn bất cứ cố kỵ

nào, một đường giết hại, làm máu chảy thành sông.

Huyện Tương bị tàn sát hàng loạt dân trong thành, huyện Tiêu bị tàn sát

hàng loạt dân trong thành! Sau khi Tư Mã Di công chiếm huyện Tiêu, giết

người đỏ cả mắt, liền phái người tới Lâu Thương thúc giục nhóm tiếp tế

thứ hai. Đồng thời, Tư Mã Di không kìm nén được tâm tư báo thù, khi đồ

tiếp tế từ Lâu Thương còn chưa tới, lại mang theo quân tiên phong xuất

kích, lấy đại quân chủ lực, ném cho phó tướng quản lý, nhanh chóng hướng về Bành thành, ý đồ vượt trước chiếm cứ Bành thành, quyết chiến cùng

Lưu Bang.

Cùng như vậy, trong lịch sử, Ninh Lăng quân Ngụy Cữu vốn nên bị Chương

Hàm đánh tan, nhưng bởi vì nhận được tình báo của Lưu Khám đã thay đổi

thế cường công, co lại binh lực, bày ra tư thế kiên thủ. Trong “Sử ký”

ghi lại, Ngụy Cữu bởi vì liều lĩnh, khiến binh lực phân tán kết quả bị

Chương Hàm tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng chết tại Lâm Tế. Mà hiện

nay, hình thức đã xảy ra cải biến căn bản.

Đường tiếp tế của Chương Hàm đích thực là đã xuất hiện đại phiền toái.

Phía Lạc Dương, sau khi đồng thời tiếp tế chiến sự Tam Địa một năm, đã

hiện ra vẻ mệt mỏi không chịu nổi gánh nặng.

Dựa theo ý tứ của Chương Hàm, dẫn Ngụy quân xuất kích, mặc dù y bỏ hai

tòa thành trì cũng không sao cả. Phân tán binh lực Ngụy quân, kéo chủ

lực của y ở Tuy Dương về, rồi nhanh chóng tập trung toàn lực, sau khi

nhanh chóng đánh tan chủ lực Ngụy quân, lại đưa quân đi lên phía bắc,

tiêu diệt hoàn toàn Ngụy quân. Sau đó Ngụy quân lại buông tha cho cám dỗ công thành đoạt đất, dựa vào kiên thành Tương Ấp để đánh lâu dài với

quân Tần.

Lần này, Chương Hàm thật sự là nhức đầu… Đánh lâu dài, đánh tiêu hao,

đối với Chương Hàm mà nói đây tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Ngày hai mươi tám tháng giêng, bên bờ sông Cốc Thủy đã xảy ra một trận chém giết thảm thiết.

Xuân về, hoa nở, băng tuyết tan rã, Tư Mã Di suất bộ tiến lên, nhìn thấy chỉ cần đi qua Cốc Thủy là có thể đến được Bành Thành, tâm tình vội

vàng theo đó cũng thả lỏng một chút. Y ghìm ngựa tại bờ sông Cốc Thủy,

cẩn thận quan sát tốc độ nhanh chậm của nước sông, hạ lệnh toàn quân qua sông.

Cốc Thủy là một nhánh của Lạc Thủy. Nước sông lúc này cũng không chảy

xiết, nếu qua sông ngay cũng không phải là vấn đề quá lớn. Vì vậy Tư Mã

Di cũng không có cẩn thận dò xét, chỉ huy binh mã nhanh chóng vượt qua

Cốc Thủy, nhưng thật không ngờ, lúc đại quân đi đến giữa sông, ở thượng

du Cốc Thủy truyền tới một trận tiếng gầm thiên băng địa liệt, theo sát

đó là chấn động thật lớn như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh tới.

Không đợi Tư Mã Di kịp phản ứng, một dòng lũ lớn theo Cốc Thủy gầm thét

mãnh liệt mà đến trước mặt ngay lập tức. Có gần nửa số binh sĩ bị hồng

thủy cuốn đi, trong nước sông còn mang theo cả những viên băng cứng chưa tan, còn có viên gỗ vừa to vừa rắn chắc, mặc dù còn có không ít binh

tốt biết bơi, nhưng bị băng cứng và viên gỗ như vậy va chạm, nguyên một

đám bị chết trong nước sông.

Hồng thủy bất thình lình kéo dài một khắc thời gian. Tư Mã Di chưa tỉnh

hồn mang theo tàn quân, đứng ở gò núi bên bờ sông, nhìn thấy hồng thủy

dần dần bình lại, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Là thiên tai hay là nhân họa?

Lúc này Tư Mã Di có chút do dự bất định.

Nhưng là nghi vấn của y rất nhanh liền có đáp án. Chỉ nghe thấy một hồi

tiếng tù và du dương, quanh quẩn giữa trời xanh. Từ phía sau lưng, tràn

ra hai đạo nhân mã.

- Tướng quân, có mai phục!

Nói nhảm, nếu lúc này mà vẫn không nhìn ra manh mối, Tư Mã Di sống vài thập niên chẳng phải là một con chó!

Chỉ là Tư Mã Di không khỏi cảm thấy chút kỳ quái, đập khô, chứa nước

thành hồng, tuyệt đối không phải một ngày có thể thành công. Nói cách

khác, đối phương đã sớm chuẩn bị kỹ càng ở đây. Thậm chí khả năng đã

tính tới mình sẽ suất bộ xuất kích… Trong đám phản tặc này, hình như có

cao nhân.

Chính là lúc này, Tư Mã Di đã không được phép cân nhắc quá lâu.

Y cắn chặt răng, lạnh lùng quát:

- Quân địch tiếp cận, chỉ có liều chết mở một đường máu, phương có sinh

cơ đặc công lang vương. Các huynh đệ, anh dũng giết định, phương không

phụ mệnh của nước Tần oai hùng… theo ta xuất kích, xuất kích.

Dưới trướng Tư Mã Di còn có hơn ba ngàn người. Mà trong đó còn có một

nghìn Trung úy quân, đây cũng là Chương Hàm chiếu cố Tư Mã Di, số Trung

úy quân cầm trong tay cũng không tính là nhiều, phân ra một nghìn người

cấp cho Tư Mã Di làm cận vệ. Lúc đại quân qua sông, Trung úy quân chưa

qua sông, nghe Tư Mã Di hạ lệnh, không một chút biểu hiện kinh hoàng,

nhanh chóng kết thành chiến trận, đón quân địch liền giết tới.

Tư Mã Di xung ngựa lên trước, đồng việt trong tay bay cao thấp, chỉ thấy đối phương người ngã ngựa đổ.

- Tần tương đừng vội càn rỡ, Phàn Khoái đến đây đón ngươi!

Trong loạn quân, một viên đại tướng quân phi ngựa phóng tới, một tay

thiết kiếm, phách ba trảm lãng tuôn ra mở một đường máu tiến vào trước

mặt Tư Mã Di. Trường sáo trong tay run lên, như quái mãng xoay người, Tư Mã Di đưa đồng việt lên ngăn cản, đỡ lấy trường sáo của đối thủ, hai

thân ngựa sáp lại, sĩ thủ kia liền đưa lên một kiếm quét ngang tới, một

kiếm này, đến quá đột nhiên, suýt nữa chém trúng Tư Mã Di.

Hay cho Tư Mã Di, không loạn chút nào, đột nhiên ở thiết bản kiều trên

ngựa, đại việt đang đánh bật kiếm ra, ngồi vững thân mình, phản thủ một

kích. Đối phương tránh né rất nhanh, trong chớp mắt một hiệp đã hoàn

thành, lúc này Tư Mã Di mới chú ý đến tướng mạo của viên đại tướng này.

Chỉ thấy một thân hủy giáp đen, khôi ngô hùng tráng, Tư Mã Di nhịn không được mở miệng quát hỏi:

- Tặc tướng kia, có dám xưng tên báo họ?

Đối phương cười lớn một tiếng:

- Tần tướng, chẳng lẽ tai ngươi điếc, gia gia Phàn Khoái… hôm nay phụng mệnh của Bái công, đợi ở đây đã lâu.

Vừa nói, Phàn Khoái vừa múa trường sóc tới.

Tư Mã Di cũng không kinh hoàng, hai người hai ngựa đánh xoay quanh một

chỗ. Qua bảy tám hiệp vẫn bất phân thắng bại, trong lòng Tư Mã Di không

khỏi lo lắng, ở đây lâu thêm chút nào là thêm nguy hiểm chút đấy.

Y chạy tới chỗ trống, thúc ngựa muốn rời khỏi. Lại không nghĩ rằng trong đám người có một viên đại tướng giết đi tới, trong tay là một thanh

trường thương, đen nhánh, nặng trịch, lộ ra phong hàn.

- Tần cẩu, chạy đâu!

Người vừa tới thân cao hơn chín thước, vai rộng eo tròn. Gã cũng không

nhiều lời, vừa lên là một mâu đâm tới. Tư Mã Di vội vàng nghiêng người

trốn tránh, đem đồng việt chặn lại đối phương lại một chỗ, đồng thời mở

miệng mắng to:

- Tặc tử dám đánh lén? Có dám thông báo tính danh?