Hình Đồ

Chương 391: Thuyết hàng (1)

Nguyên niên Tần Nhị thế đã định trước một thời kỳ không yên bình.

Bắt đầu từ cuộc đại loạn Trần Thắng, Ngô Quảng, tình hình phức tạp càng lan rộng, đồng thời càng ngày càng nghiêm trọng. Toàn bộ khu Quan Đông, ngoại trừ Lâu Thương một lần đại thắng, quân Tần các nơi không có bất

cứ tin chiến thắng nào. Mặc dù quận Tiết và quận Tam Xuyên có trọng binh trấn giữ, cũng chỉ thể hiện ở trạng thái giằng co, khiến người ta không thấy được bất cứ chiến thắng nào như mong muốn. Theo Điền Đam khởi binh tại Giao Châu, cố Tề liên tiếp hưởng ứng. Uy phong đại Tề ngày xưa đủ

khiến rất nhiều người Tề nhớ lại, mặc dù Tam Điền gây loạn thất bại làm

bài học, nhưng vẫn có rất nhiều người mang trong lòng hi vọng may mắn.

Sau khi Điền Đam khởi binh, khiến rất nhiều không cam chịu, lại xuất

hiện.

Trong cuộc gây loạn Tam Điền có Điền Phúc cá lọt lưới, lúc này dẫn đầu làm khó dễ . . .

Quận Thủ quận Đông Hải Tư Mã thấy thế cục quận Tiết càng ngày càng trở

nên hỗn loạn, thay vì chú ý tới Lưu Bang ở huyện Bái, ngược lại y dồn

binh vào quận Tiết. Lưỡng binh hợp cùng một chỗ, tạo thành hai tuyến

phòng thủ, nỗ lực dùng chiến hỏa ngăn cản bên ngoài quận Tiết.

Trong lúc thế cục càng ngày càng thối nát, quận Tiết và quận Đông Hải

cũng bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, đồng thời nhanh chóng mở rộng. Toàn bộ

Quan Đông, từ đầu tháng năm, bốn bề báo hiệu bất ổn. Vốn binh lực quân

Tần như trứng chọi đá, phải co cụm lại phòng thủ, cùng với quân khởi

nghĩa tại Tam Xuyên và quận Tiết nhiều lần giằng co chiến đấu.

Tới tháng sáu, Trương Nhĩ và Trần Dư đề xuất với Trần Thắng, suất binh

bắc thượng, công chiếm vùng đất cũ nước Triệu và nước Yến. Cùng lúc đó,

sau khi Chu Chương trải qua nhiều phen khổ chiến, đã cấp tốc quật khởi.

Nhân mã dưới trướng lớn mạnh giống như quả cầu tuyết, đến cuối tháng

sáu, binh mã sở thuộc Chu Chương đã có sáu bảy mươi vạn. Đồng thời dưới

sự chỉ huy của Chu Chương, đã tới gần Hàm Cốc Quan.

Lý Do tại thành Huỳnh Dương, bị quân đội của Ngô Quảng quấn lấy gắt gao, không có cách nào thoát thân. Mà Ngô Quảng, mặc dù hiểu được dụng ý của Trần

Thắng. Nhưng đại chiến đã tới mức độ nà muốn bứt ra cũng không được. Vì

vậy, mặc kệ Lý Do hay Ngô Quảng, đều chỉ có thể trừng mắt nhìn quân đội

của Chu Chương áp sát, mà không có biện pháp gì.

Hàm Cốc Quan chính là cửa ngõ Quan Trung.

Đánh tan Hàm Cốc Quan, là có thể tây tiến, thẳng đến Hàm Dương.

Đầu tháng bảy, Hàm Cốc Quan được xưng là hùng quan bị Chu Chương thống

lĩnh quân đội một lần đánh tan, khiến thiên hạ náo động. Nếu như nói

trước kia còn có người dự định quan sát tình thế, nhưng hiện tại Hàm Cốc Quan bị đánh tan, nếu không sớm hành động. Chắc chắn hối hận không kịp!

Mà người hành động trước, cũng là anh hào các nơi vùng Quan Đông. . .

* * * * *

Nguyên niên tháng bảy Tần Nhị thế, huyện Ngô quận Hội Kê.

Ân Thông là người đã qua tuổi năm mươi, gốc ở Lâm Truy, vốn là học trò

của Tắc Hạ Học Cung. Sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất, Ân Thông nhận

lệnh làm quan. Đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Bác Sĩ hai năm ở Hàm Dương,

bởi vì giỏi về hình luật, mà được Lý Tư coi trọng, đề cử trước mặt Thủy

Hoàng Đế Doanh Chính. Năm Thủy Hoàng Đế thứ 34, Ân Thông được ủy nhiệm

làm Quận Thủ Hội Kê. Tới Trấn Nam quận Hội Kê, từng một thời phồn hoa

tại thời kỳ Ngô Việt.

Nhưng sau khi vào thời kỳ Chiến Quốc. Ngô Việt trước kia đã biến thành kho lúa của nước Sở.

Tuy quận Hội Kê kém xa vùng Trung Nguyên sung túc giàu có, nhưng so với Giang Nam phần lớn là vùng đất hoang dã mà nói, không cần bàn cãi quận

Hội Kê phồn hoa hơn nhiều. Nơi này có tiểu giai nhân yểu điệu, có thần

binh tuyệt thế chém sắt như chém bùn, còn có sông ngòi dày đặc. . .Đồng

thời, quận Hội Kê cũng là kho lúa nước Sở trước kia, sau khi đầu nhập

nước Tần, lại cung cấp đồ quân nhu cho đại quân phương nam.

Tổng thể mà nói, so với những nơi giàu có sung túc như Lạc Dương, Hàm Dương. . .Quận Hội Kê không tính là gì.

Nhưng, nơi này thực sự có nguồn tài nguyên trời ban. Đệ tử Ngô Việt, có tâm huyết lão Sở nhân nhanh nhẹn dũng cảm, dũng mãnh thiện chiến.

Ân Thông vừa mới tới Hội Kê, lập tức cảm thụ được phong tình đặc biệt ở đây. Khi tin tức Thủy Hoàng Đế băng hà truyền tới, Ân Thông cũng không

cảm thấy có gì quá đặc biệt.

Thế nhưng việc Tần Nhị thế bạo ngược, theo Trần Thắng, Ngô Quảng khởi nghĩa. . .Trái tim Ân Thông bắt đầu rạo rực.

Nếu lão Tần diệt vong, cho dù ta không chiếm được toàn bộ thiên hạ, dựa vào nước sông rãnh trời, ít nhất có thể trở thành chư hầu một phương.

Nếu may mắn, nói không chừng có thể hùng bá Giang Nam, dựng lên cơ

nghiệp nước Sở trước kia! Ý nghĩ này không xuất hiện cũng đành thôi, một khi xuất hiện thực sự giống hạt giống rơi xuống đất, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm. Theo thế cục vùng Trung Nguyên chuyển biến càng ngày càng xấu, ý nghĩ này của Ân Thông càng ngày càng mãnh liệt. Tới sau cùng, Ân

Thông đã không còn cách nào khống chế, trong nội tâm hình như có một

thanh âm kêu gọi, kêu gọi y dựng nghiệp. Mà Trần Thắng kia có gan tự

xưng Vương, khiến y khó có thể kìm chế.

Sắc trời có chút u ám, giống như sắp mưa.

Giang Nam vốn mưa nhiều, vì thế không có gì quá lạ. Ân Thông thay một

thân thường phục, sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, leo lên xe ngựa,

rời khỏi phủ nha.

Trời đã tối đen.

Xe ngựa dừng

tại cửa trạch viên phía nam huyện Ngô. Trạch viên này, chiếm hơn mười

khoảng, tường xung quanh rất cao, trên vách tường tràn đầy vết tích

loang lổ bởi năm tháng, hiện ra màu xám tro dày đặc.

Liền có một gia tướng tiến đến, gõ gõ cửa chính sơn màu đen.

- Là ai đó?

Bên trong cửa truyền đến thanh âm đậm chất Ngô Việt, tiếp đến cửa chính hé mở một khe nhỏ, từ bên trong xuất hiện một tiểu lại.

- Quận Thủ đến đây tuần tra, đừng kinh động người khác.

Gia tướng kia lấy ấn tính ra. Cai ngục vừa thấy, liền vội vàng từ trên bậc thang chạy tới, khom người thi lễ.

Ân Thông xuống xe, nhẹ giọng nói:

- Gần đây vẫn yên bình chứ?

Bởi vì Ân Thông xuất thân là người nước Tề, quen gọi là ngục. Cai ngục vội vàng nói:

- Khởi bẩm Quận Thủ, tất cả vẫn như thường.

- Tân!

Ân Thông nhìn hoành phi màu đen treo cao tại đầu cổng, trên mặt có hai

chữ lớn đỏ thẫm " Tân ngục " nói rõ Tân ngục này có lai lịch không tầm

thường. Tương truyền trước kia Ngô Việt tranh đấu, nước Việt thất bại,

Việt Vương Câu Tiễn trở thành tù binh của Ngô Vương, nằm gai nếm mật,

chính là tại Tân Ngục này. Đương nhiên, lúc đó không gọi là Tân, cũng

không nguy nga tráng lệ như ngày hôm nay.

Sau khi nước Ngô

thất bại, Câu Tiễn khởi công xây dựng phủ đệ này. Về sau Ngô Việt diệt

vong, Tân ngục này trở thành nơi giam giữ phạm nhân. Chỉ có điều người

được giam giữ ở đây đều không phải thường nhân.

Ân Thông gật đầu, cất bước đi lên bậc thang.

Lão nhân kia đi sát theo sau y, rất nhanh đi tới hành lang lao ngục.

Có một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn kéo tới, khiến Ân Thông

không nhịn được nhướng mày, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Trong lao ngục nhất định có mùi vị như vậy. Cho dù là lao ngục sang

trọng, cũng khó tránh tình trạng này. Ân Thông không để ý, nhẹ giọng

hỏi:

- Hạng Lương ở nhà lao nào?

- Hạng Lương?

Lão nhân kia ngẩn người:

- Hạng tiên sinh ở tại lao ngục trong cùng. Dọc theo đường đi về phía trước, tới chỗ rẽ là đến.

Trong giọng nói, lộ ra vẻ cung kính. Hang gia tại đất Sở có uy danh rất cao, tại vùng đất Ngô Việt trước kia cũng như vậy.

Trong lòng Ân Thông có thể có chút khó chịu.

Trong mắt y, hiện tại lão Tần tràn ngập nguy cơ, y mới là chủ nhân thực sự ở quận Hội Kê này. Cai ngục khi nói chuyện với y, tuy nói hết sức

khiêm tốn, nhưng cũng không quá cung kính. Loại cung kính phát ra từ nội tâm mới chính là cảm giác Ân Thông cần. Hạng gia, không hổ là một trong Kinh Sở Thập Bát Tính, tại quận Hộ Kê cũng có địa vị rất cao. Còn mình

đã tính là gì?

Nếu như không cần Hạng Lương, Ân Thông hiện tại đã chém chết Hạng Lương rồi.

- Ngươi xuống phía dưới, ta có chuyện muốn nói với Hạng tiên sinh. . .Mấy người các ngươi thủ hộ ở đây.

Ân Thông phân phó xong, chỉ dẫn theo một gia tướng, mang theo cặp đồ ăn đi vào bên trong. Những người còn lại đứng ở hành lang. Sau khi cai

ngục đi, bọn họ đứng đó thủ hộ.