Hình Đồ

Chương 387: Thần thánh phương nào (3)

Lâu Thương đại thắng nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, nhưng cũng không ít người suy đoán được.

Trần Dư tại huyện Trần tận mắt chứng kiến bố cục Lâu Thương trấn. Ngay

từ đầu, rất không tán thành đám người Cát Anh mạo muội đánh Lâu Thương. Ý nghĩ của Trần Dư khá giống với rất nhiều chi sĩ có kiến thức khác. Cát

Anh nếu ủng hộ lập Hàn Vương, hẳn là rất nhanh sẽ trở về Toánh Xuyên.

Dù sao, Toánh Xuyên mới là chỗ căn cơ của Hàn Vương.

- Cục diện đang tốt đẹp. Lại bị gã thô bỉ kia phá hủy!

Trần Thiệp đổi tên là Trần Thắng, lúc này cười lạnh nhận xét. Đối với

việc Cát Anh ủng hộ lập Hàn Vương, trong lòng Trần Thắng cảm thấy rất

bất mãn. Đây chính là phản bội, trắng trợn phản bội! Ta cho ngươi nhân

mã, nhưng ngươi lại ủng hộ lập người khác, tự lập môn hộ, thực sự nhịn

không thể nhịn được nữa!

Cho nên, ngay từ đầu Trần Thắng đã chờ Cát Anh thảm bại.

Chỉ là không nghĩ Cát Anh bị bại nhanh như vậy thôi. Ban đầu Trần Thắng còn muốn tới gần Lâu Thương một chút, hiện tại cũng đành vứt bỏ ý niệm

này ra khỏi đầu. Ngược lại y chuyển ánh mắt chăm chú nhìn vào Quan

Trung. Chỉ có cướp đoạt Quan Trung, mới có xem như một hồi đại thắng.

Liên tục thắng lợi đã khiến Trần Thắng quên hết tất cả.

Thế cho nên Khổng Phụ mới quy thuận Trần Thắng, nhắc nhở y phải cẩn

thận quân Tần phản kích. Nhưng Trần Thắng căn bản không để tâm.

- Chuyện hành quân chiến tranh, tiên sinh không nên tham dự. Hôm nay

quân Tần ù tai hoa mắt, chính là thời điểm diệt vong đã tới. Ta phái Chu Chương dẫn bĩnh xuất kích. Có lẽ không lâu sau, có thể công phá Hàm Cốc Quan. . .Tiên sinh hãy ở nhà chờ đợi tin tức tốt lành!

Khổng Phụ thực sự không giỏi quân sự. Nhưng gia đình nhiều đời có tiếng học

giỏi, kiến thức rộng rãi, nhãn lực này không phải một người chân đất như Trần Thiệp có thể sánh bằng/

Khí số triều Tần chưa hết ah!

Nói đến số mệnh, nguyên bản không trong phạm vị học phái nho gia. Trong những năm cuối thời Chiến Quốc, các phái học thuyết không phân biệt rõ

ràng như trước đó. Trong đó có nhiều ý kiến. Triều Tần đời thứ hai thực

sự ù tai hoa mắt, trong triều có tiểu nhân lộng quyền, sớm muộn sẽ bại

vong. Nhưng không phải hiện tại, phải biết rằng trong triều Tần vẫn còn

bực nhân vật như Lý Tư, ít nhất có thể chống đỡ thời cuộc.

Trần Thắng hiện tại làm, quả thực ứng với chính danh cầu đại nghĩa!

Có ý muốn được nổi danh.

Cho dù ở thời kỳ xuân thu Chiến Quốc Lễ Nhạc sụp đổ, nhưng các lộ chư

hầu xuất binh trước hết đều phải được vương thất nhà Chu tán thành. Mặc

dù vương thất nhà Chu suy nhược, nhưng suy cho cùng không có danh đại

nghĩa, tự ý xuất binh, ngược lại sẽ bị người bắt thóp. Đương nhiên, hoàn toàn khác so với tình hình lão Tần quét sạch sáu nước. Nước Tần khi đó

có đủ thực lực hô hoán người trong thiên hạ. Trần Thắng ngươi có đủ tư

cách sao?

Trước khi thực lực triều Tần chưa trống rỗng, mạo muội công kích Quan Trung. Tất sẽ khiến lão Tần nhân phản kích.

Khổng Phụ há lớn miệng muốn nói thêm nữa. Nhưng Trần Thắng không để cho y cơ hội này. Trần Thắng vung ống tay áo lên, đi nhanh về phía trước.

- Đại. . .

Khổng Phụ nói tới miệng rồi, rốt cuộc lại nuốt trở vào.

Trần Thiệp chỉ là một gã thô bỉ, mặc dù tạm thời có quyền có thế, nhưng e là không kéo dài được lâu.

Thôi thôi, ở chỗ này, chỉ chịu nhục nhã mà thôi!

Trong lòng Khổng Phụ đột nhiên nảy sinh điểm tâm tư nà làm sao không

nhận ra, Trần Thiệp căn bản không thể thành đại sự. Dựa theo kế hoạch

của Khổng Phụ, nếu như Trần Thiệp thông minh. Lúc đầu danh chính ngôn

thuận, tìm con cháu vương thất cố Sở, đặt chân ở đất Sở, tìm kiếm thành

trì người Sở. Có thể tìm kiếm đại thần cố Sở, được những chi sĩ có tri

thức này ủng hộ, sau đó sẽ mưu cầu phát triển. Đợi tới khi thực lực lớn

mạnh, mới là hợp lý nhất. Còn Trần Thiệp hiện tại, đã bị thắng lợi trước mắt mê hoặc, tâm tư y e là sắp bành trướng rồi!

Ngày hôm sau, Khổng Phụ mang theo đồ sinh rời đi.

Y được Trương Nhĩ, Trần Dư mời. Sau cùng mới tìm Trần Thiệp nương nhờ. Y cũng là người đầu tiên mang người rời đi, từ đó về sau ẩn cư sâu trong

núi, một lòng truy cầu học vấn, cũng không xuất thể phò tá bất cứ người

nào nữa. Hai năm sau Khổng Phụ viết một bài thơ " Khổng tòng tử ". Sau

đó chết trên Tung Sơn.

Đối với chuyện Khổng Phụ rời đi, Trần Thiệp cũng không để tâm, mà bắt đầu mưu tính xưng Vương.

Đám người dưới trướng, có thể đã tạo lên sự uy hiếp đối với Trần Thiệp? Có lẽ cũng chỉ có người cùng khởi nghĩa với y, chính là Ngô Quảng đa

mưu túc trí bên cạnh.

Ngô Quảng này là người Dương Hạ ( nay

là Nam Thái Khang ), rất có danh vọng. Theo như Ngô Quảng tự xưng, y là

con cháu danh tướng cố Sở Ngô Khởi. Tri thức học vấn vượt xa Trần Thiệp. Trước kia khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng cũng chính là vị Ngô Quảng nà kiên quyết không đồng ý với kế hoạch đông tiến của Trần Thắng, ngược

lại công kích huyện Kỳ, vì thế mới có thể giúp danh tiếng Trần Thắng

càng vang xa.

Sau đó lại lĩnh binh ngăn chặn binh mã của

Doanh Tráng, tại Tiêu Huyền cùng với và Trần Thắng trong ngoài giáp

công, đại thắng Doanh Tráng.

Trần Thắng một mặt vô cùng cảm

kích và coi trọng Ngô Quảng. Về phương diện khác, lại bộc phát lòng nghi kỵ và đố kỵ đối với Ngô Quảng. Danh tiếng của Trần Thắng trong dân gian coi như không tồi, nhưng trong quân, chính dựa vào uy vong tối cao của

Ngô Quảng, rồi đến Chu Chương mới có thể thay đổi cục diện này.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Thắng phải phái Chu Chương xuất kích Quan Trung.

Bất luận thế nào đi nữa, y cần phải có chiến tích về mặt quân sự mới có thể áp chế được Ngô Quảng.

Trần Thắng xuất thân là nông dân quê mùa, trên lĩnh vực quân sự và tầm

nhìn chiến lược thực sự không tốt lắm. Nhưng âm mưu thủ đoạn dường như

trời sinh đã có. Y vừa nâng đỡ Chu Chương thượng vị, vừa quyết định sai

Ngô Quảng lãnh binh đánh quận Tam Xuyên.

Quận Thủ quận Tam Xuyên Lý Do, là một nhân vật rất khó đối phó.

Để Ngô Quảng đối phó với Lý Do, cùng lúc có thể lấy làm điều kiện sai

Chu Chương tây tiến. Về phương diện khác cũng có thể khiến binh lực của

Ngô Quảng bị tiêu hao.

Nếu như Ngô Quảng Thắng, cũng là thắng thảm. Mà Chu Chương tiến vào Quang Trung, tuyệt đối có thể ngăn chặn

danh tiếng của Ngô Quảng.

Nếu như Ngô Quảng thất bại, Chu

Chương thắng lợi. Chu Chương tự nhiên có thể thay thế Ngô Quảng; nếu như Ngô Quảng và Chu Chương đều thất bại. Cũng vì Ngô Quảng không thể đối

phó với Lý Do, khiến cho Chu Chương thất bại. Mặc kệ kết quả thế nào đi

nữa, sau cùng Ngô Quảng cũng sẽ bị Trần Thắng xử phạt.

Về phương diện đấu đá nội bộ, Trần Thắng thực sự là một thiên tài.

Chỉ là Trần Thắng thật không ngờ, y sau khi thi triển hàng loạt thủ

đoạn đều bị đám người Trương Nhĩ, Trần Dư cảm nhận được ý đồ của y.

* * * * *

Sau khi Lưu Khám đánh bại Cát Anh. Dựa theo lời hứa lúc trước với Quý Bố, đã thả Cát Anh, đuổi khỏi Lâu Thương.

Chỉ có điều, tiếp đến hắn lại phải đối mặt với đám tù binh kêu thương thảm đạm.

Sau trận chiến Lâu Thương, bắt được hơn tám nghìn tù binh quân Hàn, hầu như vượt trên phân nửa toàn bộ nhân khẩu Lâu Thương. Lưu Khám không

muốn giết bọn họ. Bởi trong mắt hắn, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám

người bị đầu độc mà thôi. Không có bất cứ năng lực gì, vậy việc gì phải

gây khó dễ?

Nhưng những tù binh này lại không nghĩ như thế.

Thời kỳ xuân thu Chiến Quốc, giết tù binh là chuyện cực kỳ bình thường, Quân Vương động chút liền giết hại hơn mười vạn người, tại những năm

cuối thời kỳ Chiến Quốc nhìn đã quen mắt. Lưu Khám nhân từ nương tay,

lại khiến đám tù binh thấy được tia hy vọng.

- Chủ công, không thể giữ lại những người này!

Khoái Triệt tận tình khuyên ngăn:

- Những người này đa số là người Sở. Mặc dù Quân Hầu thu giữ bọn họ,

bọn họ cũng không chấp nhận theo Quân Hầu. Bọn họ hiện tại đầu hàng là

vì không còn cách nào khác. Nếu như có người nào đó xúi giục, sẽ lập tức trở giáo. Hơn nữa, bọn họ ở lại Lâu Thương, không cần bàn cãi chính là

một tai họa ngầm. Ngày sau có cường địch tới, tất nhiên sẽ không do dự

đối đầu với Quân Hầu. Quân Hầu trước hết giết một người đe trăm người,

uy hiếp những kẻ nhòm ngó Lâu Thương. Như vậy chúng ta mới có đủ thời

gian tranh thủ rút khỏi Lâu Thương.

Lưu Khám không khỏi nhíu mày, hình như có chút động tâm.

Trầm ngâm một hồi. Hắn chuyển ánh mắt nhìn Trần Bình, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi nghĩ thế nào?