Hình Đồ

Chương 384: Lấy mạng đổi mạng, lời hứa đáng giá ngàn vàng (3)

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Trong lòng Cát Anh không ngừng nhắc nhở chính mình, thế nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy.

Huyện Đồng xong rồi sao?

- Tướng quân, có tiếp tục công kích nữa không?

- Công kích, công kích cái quỷ. . .

Từ trong lòng cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt Cát Anh tái nhợt. Nghe phụ tớ

hỏi, y không nén nổi sự kinh hãi trong lòng, đứng trên chiến xa rống

lớn. Chúng tướng xung quanh câm như hến. Cả đám nhìn Cát Anh không biết

nên làm thế nào cho phải.

- Thu binh, thu binh đi!

Cát Anh cụt hứng giơ tay lên:

- Truyền lệnh thu binh, ngày mai tái chiến!

Y đột nhiên lại hỏi:

- Biết ai dẫn quân tập kích bất ngờ không?

- Theo như người trốn đến đây nói, hình như là Đô Úy Tứ Thủy thống lĩnh Phi Hùng quân bất ngờ tập kích huyện Đồng.

Đô Úy Tứ Thủy?

Lão Bi này không phải đã chết sao?

Ông trời hại ta, ông trời hại ta. . .Cuối cùng lại để Lão Bi kia trở về!

Cát Anh cảm thấy trong lồng ngực khó chịu, cổ họng ngứa ngáy. Đứng trên chiến xa, sững sờ một hồi, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi,

ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống.

Cát Anh đột nhiên té xỉu,

khiến tướng sĩ chung quanh kinh hãi, vội vàng chạy tới cứu chữa, thu nạp binh mã, trở về doanh địa. . .Chỉ là sau trận chiến này, tựa hồ tất cả

mọi người ý thức được, tình hình có chút không ổn.

Lâu Thương không truy kích, còn trên đầu tường thành Lâu Thương lại vang lên tiếng hò reo khiến quân Hàn cảm thấy chói tai không gì sánh được.

Trong doanh địa, tràn đẫy cổ khí tức bạc nhược, cũng không biết ai là

người khởi đầu. Đột nhiên khóc kêu thành tiếng, thoáng chốc, toàn bộ

doanh địa đều vang vọng tiếng khóc. Nếu như trước đây, các tướng lĩnh

nhất định sẽ chạy tới ngăn lại, nhưng hiện tại, nào ai còn có tâm tư

này?

Tiếng khóc khiến Cát Anh từ trong hôn mê tỉnh lại. Y ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cười khổ lắc đầu nói:

- Các vị, Lâu Thương không thể đánh, Hàn Vương bị hạ độc thủ. Ta dù gì

đi nữa, cần phải mau chóng vạch ra kế hoạch. Tốt xấu gì trong tay chúng

ta còn có binh mã. Thực sự không còn cách nào khác, chúng ta qua quận

Trần nương tựa?

- Trăm triệu lần không thể!

Có phụ tá vội vàng ngăn cản:

- Tướng quân vốn phụng mệnh Đông tiến. Nhưng lại ủng hộ Hàn Vương làm

việc chính, xem như đã phản bội Trần Thiệp. Nếu như hiện tại quay về,

khẳng định khó bảo toàn tính mạng. Ta nghe người ta nói, Tề Vương Điềm

Đam khởi binh tại Giao Đông, thanh thế kinh người. Điền Đam là người

trong vương thất nước Tề, tại nước Tề rất có uy danh. Không bằng tướng

quân mang binh đầu nhập Tề Vương, nói không chừng có thể được Tề Vương

trọng dụng.

Cát Anh nghe vậy liền cười khổ:

- Từ

nơi này đến Giao Đông, không cần nói đến chuyện phải đi qua bốn quận Tứ

Thủy, quận Tiết, Tề Bắc, Lâm Truy. Chúng ta hiện tại toàn bộ quân nhu và lương thảo đã cạn, e là chưa tới Giao Đông, binh mã không còn dư lại

mấy người, thì còn nói gì đến trọng dụng?

- Vậy thực sự không được. . .Đến huyện Bái?

Lại có người đưa ra đề nghị:

- Nghe nói Bái công Lưu Bang tính tình ngay thẳng. Y trước kia khởi

binh tại huyện Bái, cũng từng liên hệ với chúng ta. . .Huyện Bái mặc dù

không coi là giàu có. Nhưng là nơi màu mỡ nhất quận Tứ Thủy, chúng ta

sao không hợp binh cùng Bái công?

Cát Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy hiện tại cũng chỉ có chủ ý này xem như khả thi.

- Nếu như thế, chúng ta tới nương Bái công!

Thần tình y rung lên:

- Truyền lệnh xuống phía dưới, thu xếp hành lý. Để mọi người nghỉ ngơi một chút, sáng sớm mai, chúng ta rời khỏi nơi đây.

Có nơi đi, mọi người nhất thời phấn chấn không ít. Cát Anh lại dặn mọi

người, nhất định phải cẩn thận, không nên để người Lâu Thương nhìn ra kẽ hở. Vì thế, y tự mình dẫn người dò xét doanh địa, trấn an sĩ tốt. Tới

sẩm tối thì kiểm kê nhân số, thấy rất nhiều sĩ tốt lén bỏ trốn.

Cát Anh cũng không muốn truy cứu, chỉ để mọi ngời nghỉ ngơi lấy lại sức.

Y một mình đờ đẫn ngồi trong đại trướng vắng vẻ, suy từ về nguyên nhân thất bại lần này.

Từ khi thống lĩnh binh mã đông tiến, hội hợp với Tần Gia, Chu Kê Thạch

tới ủng hộ lập Hàn Thành đánh chiếm Lâu Thương. Trong mười ngày ngắn

ngủi, đã xảy ra nhiều biến cố như vậy. Cát Anh mơ hồ cảm giác được,

nguyên nhân thất bại bởi vì ngay từ đầu đi nhầm đường lạc lối.

Là người, cần biết thiên thời địa lợi nhân hòa.

Nhưng ủng hộ Hàn Vương, đặt chân lên đất Tứ Hồng, cũng chính là bước đi cực kỳ mù mịt. Địa lợi nhân hòa hoàn toàn không có, cũng nhờ vậy mới có bài học kinh nghiệm ngày hôm nay!

Nghĩ tới đây, Cát Anh vô ý thức nắm chặt tay.

Sau này nhất định không được phép phạm phải sai lầm như lần này. . .

Nghĩ xong, y liền đứng dậy lấy sổ sách dò xét tình trạng trong doanh

địa. Nhưng đột nhiên, nghe được thanh âm hỗn loạn trong doanh địa truyền tới.

Trong đó có tiếng người đau thương kêu lớn:

- Quân Tần tập kích!

Hả? Quân Tần tập kích?

Cát Anh sợ nhất loại chuyện này phát sinh, lúc này y vội vàng chạy ra khỏi lều lớn, tại cửa liên hồi quát lớn:

- Địch nhân ở đâu, địch nhân ở đâu?

Y vốn tưởng quân đội Lâu Thương tập kích, thế nhưng nhìn về phía Lâu Thương lại không phát hiện động tĩnh gì.

Hậu doanh hỏa quang tận trời, binh mã Lâu Thương làm sao có thể quấy

nhiễu hậu doanh? Trong đầu Cát Anh, đột nhiên hiện ra danh tính một

người.

Không ổn, chính là Quảng Võ Quân dẫn binh trở về!

- Chuẩn bị ngựa, mau chóng chuẩn bị ngựa!

Cát Anh lớn tiếng kêu, nhưng trong đại doanh đã hỗn loạn thành một

đoàn, nào có ai nghe được mệnh lệnh của y. Hậu doanh, là nơi cất giữ

quân nhu và lương thảo. Chỉ là hiện tại không có quân nhu và lương thảo, cho nên thủ vệ tương đối buông lỏng, bao gồm cả Cát Anh trong đó, y

thật không ngờ có người lén tập kích hậu doanh bọn họ. Thật vất vả ngăn

cản được một chiến mã, Cát Anh lên ngựa, đang định chạy tới xem xét tình hình, đột nhiên nghe được thanh âm người hô ngựa hí truyền tới, theo

sát là một viên đại tướng cầm Đồng Kích trong tay, từ trong loạn quân

chém giết đi ra.

- Tặc tử chạy đâu, Quán Anh tới lấy mạng ngươi!

Đại tướng kia một tay múa kích, một tay xách trường đao, liên tiếp chém xuống như vào chỗ không người. Phía sau y, có một đám Phi Hùng vệ liều

mạng xung phong theo đại tướng, xem như một đám sát thần, đằng đằng sát

khí uy phong lẫm liệt. Cát Anh nhận ra đại tướng kia, không khỏi sợ hãi

đến mức hồn bay phách tán. Quán Anh, người này sao đã trở về? Còn có Phi Hùng quân theo y. . .Điều này chẳng phải nói, Đô Úy cũng tới sao?

Đối mặt với cấp trên trước kia, Cát Anh nào dám tiếp tục giao thủ? Liền quay đầu ngựa, lặng lẽ chạy đi. Mà đúng lúc này, từ hướng khác lại có

một đạo nhân mã chém giết xông tới, cũng mặc trang phục Phi Hùng vệ, chủ tướng dẫn đầu múa đại đao trong tay.

Hai gã nghịch tặc tiến lên nỗ lực ngăn cản, liền bị đại tướng kia đánh một kích đã ngã ngựa.

- Mông Tật ở đây, Cát Anh còn không khoanh tay chịu trói!

Mông Tật? Chưa từng nghe nói đến!

Nhưng Cát Anh lúc này đã mất dũng khí, càng không có tâm tư chiến đấu,

đang định thúc ngựa bỏ chạy, lại nghe thấy có người cao giọng hô lớn:

- Tên mặc áo bào xanh, đầu đội kim quan chính là Cát Anh!

Cát Anh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên. Vừa nhìn, liền sợ đến mức hồn bay phách tán, nhất thời cảm thấy chân tay lạnh toát. . .