Hình Đồ

Chương 382: Lấy mạng đổi mạng, lời hứa đáng giá ngàn vàng (1)

Nam Dĩnh, là tên gọi tỉnh Hồ Bắc nước Sở cũ. Vì vậy người xuất thân đều

là người Hồ Bắc, thường thường sẽ được coi là người Sở thuần khiết nhất. Nhưng Lưu Khám giật mình, cũng không vì chuyện này.

Quý Bố!

Đây là cái tên rất có danh tiếng.

Đối với lai lịch xuất thân của Quý Bố, Lưu Khám thực sự không nhớ rõ.

Hắn lật lại vài trang sử ký, ngoại trừ nhớ kỹ Lưu Bang, Hạng Vũ và tam

kiệt nhà Hán ra, những người để lại hình ảnh ấn tượng tuyệt đối không

quá hai mươi người. Hôm nay, trong hai mươi người này, cũng có không ít

người dưới trướng của hắn.

Quý Bố hẳn là một số trong hai mươi người kia.

Nhưng sở dĩ ghi nhớ y, không phải vì y tạo lên công lao lừng lẫy, mà vì một thành ngữ. Lời hứa đáng giá ngàn vàng, có người câu này chính là từ Quý Bố mà ra. Ngoài cái này, Lưu Khám lý giải về Quý Bố, xem như sánh

bằng Lý Tả Xa.

Được trăm dật hoàng kim, không bằng có một Quý Bố. . .

Nhất thời Lưu Khám tràn ngập tâm tư thu thập danh tướng. Quý Bố này võ

nghệ không tầm thường, hơn nữa lại rất giữ chữ tín, xem như là một nhân

vật.

- Quý Bố, đại trượng phu sống ở trên đời cầu danh tiếng

lưu lại sử sách. Chết có rất nhiều loại, hoặc nặng như Thái sơn, hoặc

nhẹ tựa lông hồng. Mà hiện tại ngươi cho dù chết ngay trong huyện Đồng,

cũng sẽ không có ai nhớ tới tên tuổi ngươi. Đời sau nhiều nhất đặt trên

lưng ngươi danh hiệu giặc cỏ mà thôi.

Nếu như ngươi biết ta

là ai, đương nhiên biết ta nói lời giữ lời. Ngươi chịu cung kính đầu

hàng, ta đảm bảo ngươi không cần lo lắng tới tính mạng. Không chỉ có

ngươi, mà những tùy tùng theo ngươi, tất cả sẽ không bị truy cứu tội

danh.

Quý Bố. Ngươi là hán tử giỏi, dù sao cũng hiểu biết

phải trái. Hàn Vương thì ngược lại, ở nơi này vơ vét của dân, coi mạng

người như cỏ giác. Trong vài ngày ngắn ngủi, khiến huyện Đồng trở thành

một đống hỗn độn. Ta đã tới đây nhiều lần, và cũng nhớ rất kỹ. Trước kia huyện Đồng mặc dù không tính là phồn hoa, nhưng dân chúng xem như giàu

có, đông đúc. Ta ngưỡng mộ ngươi là người trung nghĩa giữ chữ tín, tại

sao phải trợ giúp Hàn Vương làm điều ác?

Trên tiễn tháp, sắc mặt Quý Bố đỏ bừng bừng, không nói được câu gì chống đỡ.

Lúc này, Quán Anh mang theo người chạy tới, khi thấy Quý Bố trên tiễn tháp, y không khỏi ngạc nhiên nói:

- Quý Bố, sao ngươi lại ở nơi này?

- Lão Quán, ngươi biết người này?

Quán Anh nói:

- Đương nhiên biết. Y vốn là một gã Ngũ Trưởng trong quân đội Lâu

Thương, trong khi uống rượu sau đánh chết một tên lưu manh, nên bị cực

hình. May có Cát Anh đứng ra cầu xin Chung Ly mới tha cho tính mạng y.

Chỉ có điều, bởi vì chuyện này mà y bị bãi chức Ngũ Trưởng, trở thành

tiểu tốt trong quân. Người này rất có dũng lực, hơn nữa phẩm chất tốt.

Ta lúc đó vốn định mang y tới, nhưng Chung Ly không đồng ý, đành phải

thôi.

Sau đó, y bị điều tới đại doanh Lâu Thương, hình như điều tới quân doanh xã Đại Trạch.

Ta vốn tưởng rằng y chết trận rồi. . .Không ngờ đi theo nghịch tặc Cát

Anh. Quý Bố, thấy Quân Hầu ở đây, còn không mau đầu hàng?

Lưu Khám có chút xấu hổ!

Bản thân hắn là một Đô Úy tại Tứ Thủy, vậy mà dưới trướng có một dũng

tướng, lại không biết, thực sự không xứng với chức danh. Nhưng không

trách được Lưu Khám, từ khi hắn đảm nhiệm chức Đô Úy tới nay, vẫn thường xuyên bôn ba khắp nơi. Rất ít khi lưu lại Lâu Thương. Cho dù ở lại Lâu

Thương, hắn cũng bận rộn đủ loại công việc chính vụ, khó có thời gian tỉ mỉ điều tra tìm kiếm người tài.

Quý Bố, chẳng qua chỉ là một gã tiểu tốt trong quân, cho dù vũ dũng, nhưng trong quân tại Lâu Thương có vô số người vũ dũng, mà thúc cháu Lưu Khám càng vũ dũng hơn người,

làm sao Quý Bố có thể biểu hiện rõ ràng?

Thân phận và địa vị thực sự chênh lệch quá lớn!

Hỡn nữa, cho dù Lưu Khám biết tên tuổi gã Quý Bố này, cũng không biết được Quý Bố đang phục vụ ngay dưới trướng hắn.

Chẳng thể trách được. . .

Lưu Khám có chút hiểu vì sao lại gặp Quý Bố ở nơi này. E là vì trước

kia Cát Anh cầu xin thay ghi nhớ phân ân tình này. Nghĩ tới đây, Lưu

Khám ngược lại không biết nên làm gì cho phải. . .Muốn chiêu hàng Quý

Bố, tựa hồ cũng không đơn giản.

- Quân Hầu, mau chóng quyết định, chúng ta không thể dừng lại huyện Đồng quá lâu!

Lưu Khám vân vê cái mũi, nhìn Quý Bố và quân tốt khác, khẽ thở dài một hơi, nói:

- Quý Bố, ta coi trọng ngươi là hán tử có tình có nghĩa, thực không

đành lòng để ngươi chết. Ta muốn giết ngươi, dễ như lấy đồ trong túi,

chỉ là ta. . .Thực sự không đành lòng muốn giết.

Ngươi dù sao cũng là người thông minh, lúc này hiểu rõ Cát Anh cường công Lâu Thương, vốn phần thắng không nhiều.

Hôm nay ta đốt cháy kho lúa huyện Đồng, mấy vạn đại quân của hắn e là

không dùng được vài ba ngày nữa sẽ hết lương thảo. Một đám ô hợp ngu

xuẩn, nhân số tuy nhiều, nhưng có thể chiếm được Lâu Thương sao? Bại

vong, chỉ ngay trước mắt. . .Ta cũng đoán ra vì sao ngươi theo Cát Anh

tạo phản, đơn giản là vì y từng cầu xin cho ngươi, đã cứu ngươi một

mạng. . .Như vậy đi, y cứu ngươi một mạng, ta có thể trả y ba mạng, thế

nào?

Quý Bố trên tiễn tháp, thu hồi cung tiễn, trong lòng vẫn có chút do dự.

- Xin Quân Hầu dạy bảo?

- Nếu như ngươi quy hàng ta, lần này ta tạm tha cho y một mạng. Không

chỉ như vậy, sau này nếu như y tiếp tục đối địch với ta, ta có thể tha

cho y hai lần nữa.

Một mạng đổi ba mạng, Quý Bố ngươi cũng đủ hoàn trả ân tình của y. Nếu như Cát Anh đủ thông minh, có thể thọ trăm

tuổi; nhưng sau ba lần, nếu tiếp tục rơi vào tay ta, ta tuyệt không tha

cho y.

- Quân Hầu, không thể như vậy. . .

Lý Tả Xa ngẩn người, vội vàng khuyên can:

- Cát Anh kia chung quy không phải người thường, thả hổ về rừng ắt có hậu họa!

Lưu Khám ngạo nghễ cười nói:

- Kẻ hèn Cát Anh không đáng lưu tâm. Nếu có thể dùng mạng Cát Anh đổi lấy Quý Bố, tha cho y ba lần có gì đáng ngại?

Thiếu Quân, nếu ta ngay cả Cát Anh cũng phải cố kỵ, sau này sao có thể

dựng lên sự nghiệp? Chuyện này ta đã quyết, Quý Bố ngươi chọn thế nào?

Quý Bố nói:

- Quân Hầu, nếu như ta không hàng. . .

- Ta ở đây có ba trăm Phi Hùng quân, nếu như ngươi không hàng, ra lệnh

một tiếng, diệt trừ ngươi chỉ trong cái nháy mắt. Ta sẽ hậu táng ngươi,

sau đó lập tức quay lại Lâu Thương, đánh Cát Anh. Đến lúc đó, ta khẳng

định không tha cho y, lấy tính mệnh của y, để y và ngươi làm đồng bạn bỉ ổn dưới âm ty.

- Huynh trưởng. . .

Dưới tiễn tháp, một thanh niên không kiềm chế được hô lớn một tiếng.

Quý Bố trầm ngâm trong chốc lát, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Cát tướng quân, không phải Quý Bố vong ân phụ nghĩa, thực sự thế giới này. . .Quân Hầu, Quý Bố. . .Xin hàng!

Nói xong, y bỏ cung tiễn xuống đặt lên lan can, rồi thả người từ tiễn tháp nhảy xuống.

- Tất cả bỏ binh khí!

Y hô lớn một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên hai bước, quỳ gối trước ngựa Lưu Khám:

- Tội nhân Quý Bố, bái kiến Quân Hầu. Chỉ mong Quân Hầu có thể giữ chữ tín, không quên lời hứa hôm nay.

Lưu Khám xoay người xuống ngựa, cười lớn nâng Quý Bố đứng dậy:

- Ta có được Quý Bố huynh đệ, còn hơn mười vạn binh mã.

Có khi nhiều chuyện được biểu hiện ra, tựa hồ hoang đường và tức cười, không có chút đạo lý nào.

Cát Anh hôm nay tại Lâu Thương, trong tay có mấy vạn binh mã, tựa hồ

chiếm hết thế thượng phong. Lưu Khám dõng dạc nói tha tính mạng cho Cát

Anh, nếu như ở hậu thế, chẳng phải bị người cười nhạo hay sao. Hắn có

mấy trăm người, cho dù tăng thêm binh mã tới Lâu Thương, rõ ràng muốn

đánh bại quân Hàn gấp mười lần quân đội của hắn? Chuyện này dù thế nào

đi nữa, cũng là một chuyện tức cười.

Nhưng trong lòng Quý Bố hiểu rõ, Lưu Khám không phải mạnh miệng nói bừa.

Y là người Nam Dĩnh, là người nước Sở.

Cha mẹ chết sớm, bên cạnh chỉ có một em trai, tên là Quý Tâm. Em trai

Quý Tâm này tính tình dữ dằn, trọng nghĩa khinh tài. Trước kia du hiệp

Quan Trung, tạo lên danh tiếng không nhỏ tại Tam Tần. Tính tình hào hiệp mà hiếu chiến. Thuộc về hạng người, một lời không hợp liền rút kiếm.

Trong lần đấu kiếm với anh hào địa phương, lỡ tay giết chết đối phương. Quý Bố bất đắc dĩ phải vứt bỏ gia sản, mang theo Quý Tâm trốn khỏi quê

hương.

Vốn Quý Bố muốn qua đất Ngô, trốn tại quận Hội Kê.

Nhưng Quý Tâm lúc đó một mực muốn du ngoạn Quan Trung, gặp Lưu Khám đang giao thủ với người Hung Nô tại Phú Bình, không khỏi động tâm mà chú ý

tới. Lưu Khám trấn giữ Lâu Thương, Quý Tâm đưa ra chủ ý tới Lâu Thương

nương tựa, Quý Bố lại không đồng ý , dù sao Lưu Khám cũng là người Tần.

Nhưng khi nghe Quý Tâm giải thích, không khỏi phát sinh lòng ngưỡng mộ.

Lưu Khám là thần rượu Đỗ Lăng, đặc biệt từ Lâu Thương thành lập tới nay, dân chúng Tứ Hồng an cư lạc nghiệp, đạo tặc dọc đường Hoài Hán tuyệt

tích khiến Quý Bố thực sự rất kính trọng Lưu Khám.

Vì vậy hai huynh đệ y cùng nhau đi tới Lâu Thương!

Mà lúc đó, Tam Điền gây loạn, Lưu Khám không ở Lâu Thương.

Huynh đệ Quý Bố bàn nhau trực tiếp đi tòng quân.

Quân đội Lâu Thương khác với phần lớn đội quân khác, theo như Lưu Khám

giải thích: Quân Lâu Thương là chức nghiệp quân nhân, nội quy không

giống với quân đội triều Tần.

Tại Lâu Thương, tổng cộng có hai binh doanh.

Một là đại doanh binh lính, dùng để ngăn chặn gián điệp. Tráng đinh đi

lính, sẽ ở trong đại doanh này được huấn luyện nguyên tắc cơ bản nhất.

Nhưng quân tốt trong đại doanh này không được tính là quân Lâu Thương.

Chỉ sau khi trải qua khảo nghiệm và tôi luyện, mới có thể thêm vào quân

Lâu Thương chân chính, trở thành chức nghiệp quân nhân.