Hình Đồ

Chương 359: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (4)

Doanh Quả cùng Mông Tật và Lưu Tín, sau khi đám người Lưu Khám rời đi

thì ngày hôm sau lại theo một thương đội khác đi vào Thục Trung.

Sở dĩ cùng Doanh Quả tách ra, cũng là muốn phân tán mục tiêu, còn phương

diện khác, Lưu Khám còn có lo lắng của mình. Mông Khắc là người rất

thông minh, nếu như để y thấy bí mật của Lâu Thương, tất nhiên sẽ khiến y hoài nghi. Hiện tại Lưu Khám lo lắng chính là, mau chóng chuyển rời đến Thục quận. Có dũng tướng giống như là Mông Tật là tốt rồi, người trí

tướng hình giống như Mông Khắc, ngược lại tác dụng không lớn.

Dựa theo cước trình, đám người Lưu Khám sau khi ra khỏi Hàm Cốc quan,

khoảng chừng hai mươi ngày là có thể đến Lâu Thương. Thế nhưng trong

luật pháp Đại Tần, yêu cầu đối với quan điệp là vô cùng nghiêm ngặt. Từ

khi xuất phát ở Ô Thị bảo, trên quan điệp đã ghi rõ có bao nhiêu người,

lúc đến Đại Lương, phải có bấy nhiêu người. Cho nên đám người Lưu Khám

cũng không thể sớm rời khỏi đội. Sau khi cùng thương đội đến Đại Lương

thành, phải đợi Đại Lương thành phát phóng quan điệp, mới có thể thoát

thân. Cho nên, mặc dù Lưu Khám rất nhớ nhà nhưng vẫn phải theo trình tự.

Thời kỳ Chiến quốc, Đại Lương là Đô thành của nước Ngụy, tại thời điểm đó,

Đô thành là thành lớn nhất của nước Ngụy, vốn được xây dựng ở An ấp. Năm Ngụy Huệ vương thứ ba mươi mốt, chính là năm 399 trước CN, Ngụy đô từ

An ấp chuyển đến Đại Lương.

Từ đó về sau, trong quốc đô của hai triều, trình diễn một màn bi hài kịch.

Quân sự gia trứ danh Tôn Tẫn của Chiến quốc, ở chỗ này mất đi hai chân, dựa

vào giả ngây giả dại để tránh thoát sự hãm hại của Bàng Quyên, chạy trốn đến Đại Tề.

Lại có Tín Lăng quân trộm binh phù cứu Triệu, tận hiển tín nghĩa.

Nói chung, trong tòa cổ đô này, xảy ra rất nhiều chuyện. Năm Thủy Hoàng Đế

thứ hai mươi hai (năm 225 trước CN), đại tướng quân nước Tần Vương Bân

đánh Ngụy, quyết chiến ở Hà Thủy và Đại Câu, đánh ngược về Đại Lương

thành. Thành hủy mà Ngụy hàng, năm đó vinh quang không kể hết.

Đại Lương thành hiện nay tuy đã khôi phục chút nguyên khí. Nhưng từ những

vùng tường thành đổ nát có thể thấy được, ngày xưa thủy quán Đại Lương

thành đã để lại vết tích thảm kịch.

Đám người Lưu Khám vô cùng

thuận lợi tiến vào Đại Lương thành, theo thương đội đi tới điểm dừng

chân, lúc này mới rốt cuộc thở ra một hơi. Bởi vì đi xuống phía nam, cần trực tiếp vào quận Nãng. Sau đó trốn vào Nãng sơn, từ Mạnh Trư trạch

tiến vào quận Tứ Thủy đi thắng đến Lâu Thương. Thuận lợi mà nói, khoảng

chừng mười ngày là có thể đến Lâu Thương. Tâm tình Lưu Khám so với lúc ở Quan Trung lén nhập Hàm Cốc quan thì thả lỏng hơn rất nhiều. Đầu tiên

là nói lời cảm tạ đối với thương đội, sau đó đoàn người thoát ly khỏi

thương đội, chuẩn bị thừa dịp sắc trời còn sớm, chạy đi ra khỏi thành.

Lúc này đây, đám người Lưu Khám đã thay đổi trang phục, trước là quần áo,

sau là ngựa, không giống với lúc đầu. Đây cũng không phải là thả lỏng

cảnh giác, mà là bởi vị Lưu Khám phát hiện ra một vấn đề.

Lúc ra

khỏi Hàm Cốc quan, tựa hồ quan phủ các nơi đều không nhận được tin tức

truy nã hắn. Có lẽ là phía Hàm Dương không kịp, có lẽ là có ý định che

giấu tin tức như vậy. Nói chung, thủ vệ các nơi cũng không phải rất

nghiêm mật, Đại Lương thành cũng đồng dạng như vậy.

Cùng với lén

lút làm người khác hoài nghi, chẳng bằng đường hoàng mà đi ra ngoài, sẽ

càng thêm an toàn. Đây cũng chính là phương thức tư duy của con người.

Càng cẩn thận càng dễ bị phát hiện; càng thoải mái ngược lại sẽ làm

người khác không quá chú ý. Nhưng Lưu Khám vẫn cải trang một chút, tỷ

như hắn bôi đen mặt, đem xích kỳ bọc kỹ buộc trên lưng ngựa, tiên y nộ

mã, rất khí phái.

Đoàn người hướng về phía cửa nam Đại Lương

thành, nhìn thấy cửa thành ở ngay phía trước, chợt nghe trong thành nổi

một hồi tù và vang lên.

Là bị lộ hành tung?

Tim Lưu Khám đập mạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- Ra khỏi thành!

Nhưng đúng lúc này, cửa lớn nặng trịch của Đại Lương thành tựa hồ đang muốn

đóng lại, Lưu Khám nhíu mày, lòng càng thêm hoảng loạn.

Môn tốt ở cửa thành lúc này lên tiếng:

- Huyện úy có lệnh, mọi người tạm thời không được ra khỏi thành. Từ hôm

nay trở đi, Đại Lương thành bắt đầu cấm đi lại ban đêm. Ban ngày nếu

không thông quan điệp, cũng giống như vậy, không được tự ý đi lại trên

đường. Nếu vi phạm lệnh cấm, giết không cần hỏi!

Cấm đi lại ban đêm?

Lưu Khám có chút hồ đồ rồi!

Nếu chỉ là phát hiện ra bọn họ, cần gì phải bày trận lớn như vậy? Chẳng lẽ, đã xảy ra chuyện gì?

- Lý Thành đi thám thính một chút, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Lý Thành lên tiếng, thúc ngựa rời khỏi đoàn người, đi tới cửa thành.

Y ăn mặc gọn gàng, xuất thân danh môn, gia giáo không tầm thường, chức vị Cửu cư phụ tá, có một loại quý khí. Ngồi trên lưng ngựa, khí độ bất

phàm.

Môn bá ngược lại cũng không dám làm khó dễ, giải thích một lượt cho Lý Thành.

Lý Thành nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi lớn. Y quay đầu ngựa, rời

khỏi cửa thành, cấp tốc đi tới chỗ Lưu Khám, thấp giọng nói:

- Quân hầu, đã xảy ra chuyện!

- Xảy ra chuyện gì?

- Năm ngày trước, có một nhóm người hẳn là canh tốt đi xuống phía nam, ở Đại Trạch hương xảy ra bạo động.

Bọn họ giết chết quan quân áp giải bọn họ, rồi nhanh chóng công hãm huyện

Kỳ, cướp đoạt binh khí lương thảo trong khố phủ, thanh thế vô cùng kinh

người.

Có người nói, nhóm nghịch tặc kia là từ huyện Tiếu đến.

Nói không chừng lúc nào đó sẽ đánh tới Đại Lương thành. Huyện úy Đại Lương

bởi vậy thất kinh, lo lắng có đồng đảng của nghịch tặc ở Đại Lương

thành, cho nên đóng cửa thành, chuẩn bị lục soát từng nhà. Theo ta thấy, cửa thành, trong chốc lát, chỉ sợ sẽ không mở!

- Tiểu nhi vô năng, bệ hạ vừa băng hà, liền gặp phải tai họa lớn như vậy!

Mông Tật không nhịn được, thấp giọng chửi bới một câu. Nghe ra được, y không có chút thiện cảm nào đối với Doanh Hồ Hợi. Hoặc là cho tới bây giờ,

Mông Tật vẫn không muốn thừa nhận thân phận của Hồ Hợi. Nhưng trong hoàn cảnh này, Cáp Vô Lương đứng một bên ra hiệu bảo y không nên nói bậy.

Đại Trạch hương?

Binh lính đi xuống phía nam?

Trần Thắng và Ngô Quảng!

Lưu Khám không khỏi giật nảy mình, trong nháy mắt, hắn đã biết lai lịch hai phản tặc kia. Trần Thắng, Ngô Quảng, rốt cục đã xuất hiện rồi sao?

Nhưng vì sao lại xuất hiện vào lúc này?

Lưu Khám không khỏi hốt hoảng trong lòng. Theo đạo lý, sự xuất hiện của

Trần Thắng, Ngô Quảng hẳn là sự việc hắn mong muốn nhìn thấy… Tựa hồ

lịch sử lại đi về quỹ đạo vốn có của nó, Lưu Khám căn bản là không nắm

chắc. Cũng không biết vì sao, trong lòng hắn lúc này càng nhiều hơn là

hoảng loạn.

- Trần Thắng đó… không đánh tới Lâu Thương chứ?

- Trần Thắng?

Lý Thành ngẩn ra:

- Không phải là Trần Thắng, mà hình như là một gã tên Trần Thiệp. Môn bá

đó hình như cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ nghe được Trần Thiệp cùng

một người tên là Ngô Quảng, lại dám dùng danh hiệu của Đại công tử và Sở tặc Hạng Yến… Còn có rất nhiều người tin tưởng.

Câu nói kế tiếp của Lý Thành, Lưu Khám không có nghe rõ ràng.

Trong đầu hắn đã rối loạn thành một mớ!

Mặc kệ là Trần Thiệp hay Trần Thắng, chung quy cũng chỉ là một người. Bọn

họ rốt cục hành động rồi, mà Lâu Thương chính là trạm trung chuyển của

khu Tứ Hoài, khẳng định sẽ bị lan đến!

Không được, phải nhanh

chóng ra ngoài thành, bằng không không kịp nữa rồi. Hơn nữa Đại Lương

thành cũng không ở lại được nữa rồi.

Huyện úy Đại Lương muốn bài tra nghịch đảng, đám người mình đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở.

Lưu Khám hạ quyết tâm, đang chuẩn bị hạ lệnh ra khỏi quan, đúng lúc này từ

hẻm nhỏ ở một bên đột nhiên lao ra một người, giữ chặt lấy hàm thiếc và

dây cương.

- A Khám huynh đệ, thật là ngươi? Ngươi… sao lại ở đây?

Lưu Khám giật nảy mình, tóc gáy đều dựng đứng cả lên. Hắn một tay thuận thế nắm lấy chùy bính trên yên ngựa, giương mắt nhìn lại, nhưng không khỏi

ngây ngẩn cả người.