Hình Đồ

Chương 342: Thiên khốc (1)

Kỳ thực trong lòng Lưu Khám biết rất rõ ràng, sự tình biến hóa đến bước

này, bọn người Vương Ly nếu dám trắng trợn lấy ra chiếu thư tuyên đọc,

nguyên nhân chỉ có một: Chiếu thư là thật! Sự thật này cũng không phải

là chiếu thư được xuất từ tay của Thủy Hoàng đế. Thủy Hoàng đế đã chết,

làm sao có khả năng ra chiếu thư nữa? Phần chiếu thư trong tay Vương Ly, nhất định là Chiếu thư có tất cả những chi tiết phù hợp chính xác.

Một phần chiếu thư, ngoại trừ chất liệu gỗ, cách thức hành văn, quan trọng

nhất là ấn tỳ của Hoàng đế. Ngọc tỷ đã bị Vương Ly lấy đi rồi! Lưu Khám

có thể khẳng định chuyện này, nhưng trước sau vẫn hi vọng. Hắn không

muốn chính tai nghe Phù Tô nói ra chân tướng, không thể làm gì hơn là

mượn cớ chống đối Vương Ly. Trên đường đi ra ngoài cửa lớn Thượng tướng

quân phủ, Lưu Khám đi rất chậm, vừa đi vừa suy nghĩ cách ứng đối.

Thủ hạ của Mông Điềm đều là những giáp sĩ trung thành, không đến mức hoài

nghi. Thế nhưng đối mặt với một chiếu thư chân chính, thì sự trung thành của những giáp sĩ này có thể còn lại bao nhiêu? Chỉ sợ cũng cần phải

xem lại! Mông Điềm cũng vậy, Phù Tô cũng thế, quyền thế của bọn họ đến

từ chính Hoàng đế…

Lưu Khám bước từng bước ra cửa phủ, nắm chặt

tay, hít sâu một hơi, bước lên bậc thang. Đồ Đồ nghênh tiến lại đây,

nhìn dáng dấp y, tựa hồ không có gì dao động. Dù sao Đồ Đồ có thể có

ngày hôm nay, tất cả đều là do một tay Mông Điềm, Phù Tô bồi dưỡng.

Không nói hắn không tin hai người Mông Điềm, Phù Tô tạo phản, với tư

cách cá nhân mà nói, cho dù chiếu thư là thật, Đồ Đồ cũng không có khả

năng bản bội.

- Quân hầu…

Đồ Đồ đi tới bên cạnh Lưu Khám, định mở miệng nói.

Lưu Khám giơ tay ngăn cản y.

Kỳ thực, từ những hành động của thiết giáp sĩ này mà xem, tin tưởng đã có

người bắt đầu dao động. Dù sao, bọn họ trước sau vẫn đều là người Tần.

- Theo ta lên vọng đài quan sát!

Vọng đài là kiến trúc mà trong nhà các đại hào môn đều xây dựng.

Hiệu dụng giống như vọng tháp. Năm trăm năm Xuân thu Chiến quốc, đặc biệt

tới thời kỳ cuối của Chiến quốc, quy mô chiến tranh càng lúc càng lớn,

số lần cũng càng ngày càng nhiều. Đại chiến qua đi, người chết đói khắp

nơi, mọi thứ tan hoang. Vì vậy, cũng đạo phỉ xuất hiện như cỏ, các nơi

hỗn loạn không chịu nổi. Binh mã các quốc gia, đều hỗn chiến cùng một

chỗ, rất khó nói có thể xuất binh tiêu diệt hết đạo phỉ. Triều đình chấp quyền không được tín nhiệm, mọi người không thể né tránh mà đem hi vọng ký thác lên chính bản thân mình. Phần lớn những người giàu, vì bảo vệ

tài sản của mình, liền tăng mạnh phòng ngự trong phủ. Vọng đài này cũng

vì vậy mà dựng lên, chủ yếu là để quan sát tình hình quân địch.

Sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất sáu nước, vọng đài vốn có tác dụng ngăn

địch từ trước, từ từ biến hóa thành dùng để tiêu khiển. Chỉ là thành Cửu Nguyên là một tòa quân trấn, trong phủ của Mông Điềm tất nhiên cũng xây nên loại kiến trúc này, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy lại dùng

tới.

Diện tích của vọng đài không lớn, có thể chứa được bốn năm

người. Lưu Khám lên đài nhìn phía ngoài phủ, chỉ thấy ngoài đường, giáp

sĩ kéo dài. Xa xa phía giáo trường ở thành môn, tiếng tù và vẫn bên tai

không dứt, có thể mờ mờ thấy một ít quân giới không ngừng vận chuyển

tới.

Xem ra, Vương Ly đã chuẩn bị tiến công mạnh mẽ rồi!

Vị trí của phủ Thượng tướng quân ở ngay trung tâm thành Cửu Nguyên, trước

phủ là một khoảng trống hình quạt, phạm vị khá rộng lớn, có khoảng chừng trên dưới một nghìn giáp sĩ quân Tần bày trận ở ngoài cửa. Cách cửa phủ khoảng chừng trên dưới ba trăm bước, Vương Ly một thân quân trang, đứng trên binh xa. Bên cạnh Vương Ly còn có một chiếc khinhh xa, có một

chiếc ô xanh. Bên dưới là một nam tử mặc hoa phục, đang đắc ý dào dạt

nói gì đó với Vương Ly. Ở khoảng cách xa, Lưu Khám không nghe được,

nhưng hắn có thể nhìn ra, lai lịch người này không tầm thường.

- Đồ Đồ, người kia là ai?

Ngón tay Lưu Khám chỉ vào nam tử mặc hoa phục trên xe hỏi?

Đồ Đồ vươn ta che mắt, nhẹ giọng nói:

- Người kia chính là sứ giả của triều đình, mới nhậm chức giám quân Cửu Nguyên - Triệu Thắng.

Triệu Cao có hai người huynh đệ.

Đừng thấy lão là một hoạn quan, thế nhưng đối với thân nhân mình lại vô cùng chiếu cố. Đại đệ đệ Triệu Thành đã được lão ã an bài tại quân doanh.

Sau lại điều đến Trung úy quân, trước là nhậm chức Lang trung, sau là Kỵ tư mã, cùng với chức Trung lang kỵ tướng của Lưu Khám về cơ bản là đồng cấp, hiện tại còn là Chủ tước Trung úy. Còn một đệ đệ khác là Triệu

Thắng được Triệu Cao sắp xếp học pháp luật của Đại Tần, sau đó ở trong

phủ Thừa tướng nhậm chức Xá nhân. Chức Xá nhân này, không phải là quan

vị, hiện nay nhảy vọt lên trở thành khâm sai, lại còn là Giám quân của

thành Cửu Nguyên, tất nhiên là vô cùng đắc ý.

Lưu Khám lên vọng

đài, Vương Ly cũng thấy được Lưu Khám. Lão nhíu mày, vô thức nắm chặt

vòng bảo hộ trước người. Lão không thích Lưu Khám, bởi vì cái tên này

quá nổi trội. Thế nhưng lão rất thưởng thức Lưu Khám, từ lúc ở Vĩnh

Chính Nguyên, Lưu Khám lấy bộ tốt sống mái với kỵ quân hổ khúc của Mông

Tật, Vương Ly cũng rất quan tâm.

Lúc Lưu Khám gây chiến ở Phú

Bình, Vương Ly từng phái người tìm Mông Điềm, xin Mông Điềm xuất binh

viện trợ. Nhưng bởi lo lắng cho toàn cục mà Mông Điềm không đồng ý. Về

sau, khi cuộc chiến ở Hà Nam bạo phát, Vương Ly vốn đảm nhiệm chủ lực,

nhưng lại thành người đứng xem. Điều này làm cho Vương Ly rất căm tức,

cảm giác như mình bị lừa rút ra. Nhưng lúc đó danh tiếng của Mông Điềm

đang lên cao, lão cũng không có cách nào. Một bụng tức giận, liền chuyển về hướng Lưu Khám… nhưng sau khi ngẫm lại, lại nghĩ tới chuyện này,

không liên quan đến Lưu Khám.

Nói trắng ra, Lưu Khám chỉ là may mắn gặp dịp, chỉ là một quân cờ của Mông Điềm mà thôi.

Đồng thời, Vương Ly cũng chăm chú theo dõi chiến báo từ Phú Bình mà vô cùng

ca ngợi đối với những kỳ mưu diệu kế ùn ùn của Lưu Khám.

Nếu không phải “âm soa dương thác”, lão thực sự có thể cùng Lưu Khám uống vài chén.

Vương Ly khẽ cắn môi, đang muốn đánh xe lên trước, Triệu Thắng ở một bên đột nhiên mở miệng nói:

- Vương tướng quân, vì sao lại không hạ lệnh công kích?

Tên kháng hóa này!

Vương Ly dở khóc dở cười.

Ngươi cũng không phải là không lĩnh giáo sự lợi hại của thiết giáp quân của

Mông Điềm? Nếu như cứ cường công, tổn thất sẽ thảm trọng như thế nào?

Mặc kệ là thiết giáp sĩ của Mông Điềm, chính là biên quân trong tay mình đều là binh mã của Đại Tần! Chỉ cần mang chiếu lệnh tuyên đọc, thời

gian càng lâu, Thiết giáp sĩ trong phủ lại càng dao động, đến lúc đó có

thể không đánh mà chiếm lĩnh phủ Thượng tướng quân, cần gì phải tiêu hao tính mệnh của những hảo hán tử này? Thật là một kẻ không hiểu chiến sự, lại ở đây khoa tay múa chân.

- Triệu giám quân, việc này ngươi đừng hỏi nữa, Ly tự có chủ trương!

Vừa nói chuyện, Vương Ly vừa đánh xe tiến lên khoảng chục bước, lớn tiếng quát dẹp đường:

- Trên vọng đài có phải là lão Bi ở Phú Bình?

- Tất nhiên!

- Bắc Quảng Võ quân, ngươi thân thụ hoàng ân, vì sao lại kháng chỉ không

tuân? Mông Điềm, Phù Tô kéo bè kết cánh, chứng cớ vô cùng xác thực.

Chiếu lệnh của bệ hạ tru sát Phù Tô, tập nã Mông Điềm. Ta kính trọng

ngươi là một hảo hán tử, nhất định là bị Mông Điềm che mắt mới làm ra

chuyện hồ đồ bậc này.

Nếu như ngươi thức thời, hiện tại hối hận vẫn còn kịp.

Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi mở cửa đầu hàng, dâng thủ cấp

của Phù Tô, bắt trói Mông Điềm, lập kỳ công. Việc này sẽ bỏ qua, sẽ

không truy cứu lại.

Vừa nói chuyện, Vương Ly đưa tay ra, liền có người thân tùy giơ lên chiếu thư về phía trước.

- Còn đây là Chiếu thư của Bệ hạ, các ngươi còn không tiếp chỉ?

- Tì tướng quân, Chiếu thư trong tay ngươi từ đâu mà đến, trong lòng

ngươi, ta đều biết rõ ràng. Ngươi làm bị thương Đại công tử, cướp Ngọc

tỷ, đầu nhập vào gian tặc đã hành thích vua, giết cha. Đáng tiếc, Vương

gia sinh ra danh tướng, hai vị tướng quân Vương Tiễn, Vương Bân một đời

anh minh, nhưng lại bị hủy trong tay một tên vô phụ vô quân như ngươi.

Lưu mỗ bất tài, hôm nay giết ngươi trước, để an ủi linh hồn Bệ hạ trên

trời.

Hành thích vua, giết cha?

Dù là bên trong hay bên ngoài phủ, quân Tần nghe thấy tin tức này không khỏi rối loạn.

Chẳng lẽ, Bệ hạ đã chết rồi?

Lời của Lưu Khám còn chưa dứt, liền nhận cây Đại hoàng cung từ trong tay

Lưu Tín, đặt lên Xích Hành bạch vũ tiễn, giương cung, chỉ nghe “ông” một tiếng, tên dài xé rách không khí, bắn thẳng đến hướng Vương Ly. Tài bắn cung của Lưu Khám, từ lúc kết bạn với Quán Anh liền khổ luyện không

ngừng. Mặc dù không làm cho Lưu Khám trở thành thần xạ thủ nhưng thuật

bắn đã tiến bộ từng bước. Hơn nữa, Đại hoàng cung là mười hai thạch

cường cung, lực đạo mạnh mẽ đến cực điểm.

Vương Ly tốt xấu gì cũng là người có kinh nghiệm chiến trận, chỉ nghe thấy tiếng xé gió đã biết không ổn.

Theo bản năng lão co rụt đầu lại, đuôi tên xẹt qua mũ khôi, không đợi lão

đứng dậy đã nghe phía sau hét lên một tiếng thảm thiết.

Quay đầu nhìn, đã thấy Triệu Thắng bị mũi tên Xích hành bạch vũ xuyên thấu thân thể.

Mũi tên to bằng ngón tay kia mang theo lực thật lớn, đem thân thể Triệu Thắng găm thẳng vào xe.

- Oai hùng lão Tần, cùng chung quốc nạn!

Đồ Đồ đột nhiên vung tay hô to. Thiết giáp sĩ Mông gia phía sau cửa phủ

trước tiên ngẩn ra, bỗng dưng bộc phát một trận như núi hô biển gào:

- Oai hùng lão Tần, cùng chung quốc nạn. thề giết gian tặc, báo thù vì bệ hạ … Oai hùng lão Tần, cùng chung quốc nạn!

Phía sau cửa phủ, tinh thần Thiết giáp sĩ sôi sục.

Mà ngoài cửa phủ, quân Tần cũng rối loạn không ngừng.

Vương Ly thấy tình thế không tốt, lập tức quyết đoán hạ lệnh, phát động công kích về hướng phủ Thượng tướng quân.

- Binh phù Đại Tần ở đây, ba quân theo ta xuất kích!

Vương Ly sai người giơ cao hổ phù, để chứng minh thân phận chủ tể Tần quân

của lão. Quân Tần theo lệnh xuất hành, mặc dù tâm tư có chút dao động,

nhưng không chút do dự hướng về phủ Thượng tướng quân. Trong khoảnh khắc mưa tên bay toán loạn, tiếng kêu vang một vùng, đem rối loạn lúc trước

che giấu hết.

- Đồ Đồ, ở đây theo dõi tình huống cho ta!

Lưu Khám thấp giọng phân phó nói:

- Theo tình hình hiện nay của Vương Ly, khó có thể tạo ra công kích hữu hiệu… Ta đi xem tình hình của Đại công tử.

Đồ Đồ gật đầu:

- Sóng to gió lớn đều đã trải qua, thế này tính là gì? Chỉ là động thủ đối với huynh đệ mình, ít nhiều có chút không thích ứng!

Đúng vậy, một ngày trước còn là đồng đội kề vai chiến đấu hưng hôm nay lại

chống lại lẫn nhau. Chuyện như thế này đặt trên người ai cũng đều khó có thể chấp nhận. Lưu Khám có thể hiểu được tâm tình của Đồ Đồ, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai y, không nói câu nào, mang theo Lưu Tín

đi xuống vọng đài, đi về hướng hậu viện.

Khi trăng lên, Lưu Khám gặp Mông Điềm.

- Tình hình Đại công tử thế nào?

Mông Điềm nói:

- Thương thế rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mệnh, Tiểu công

chúa đã ở bên đó chăm sóc Đại công tử… Quân hầu, ta có một tin tức không tốt.

- Ngọc tỷ bị cướp đi rồi?

Lưu Khám cười cay đắng:

- Nếu là tin tức này, ta đã đoán được. Bằng không Vương Ly cũng không dám gióng trống khua chiêng tấn công phủ Thượng tướng quân.

- Vương Ly…

Mông Điềm thở dài, thần sắc có chút buồn bã:

- Ta cùng Vương Ly quen biết từ nhỏ, y rất thông minh, học cái gì cũng

nhanh hơn ta, ở nhà có tiếng là học hành giỏi giang, vốn nên là lương

đống của Đại Tần ta. Nhưng y lại tự cho là mình quá cao, lòng dạ lại vô

cùng hẹp hòi, không tránh khỏi thành thấp kém. Năm xưa Bân thúc phụ từng nói, lòng tranh quyền đoạt lợi của Ly quá thịnh, chung quy khó thành

châu báu. Y trợ Trụ vi ngược, ta cũng không nghĩ đến.

Lúc còn nhỏ là bạn tốt, hôm nay lại trở mặt thành thù, trong lòng khẳng định là rất khó chịu.