Hình Đồ

Chương 340: Cửu nguyên (5)

Lưu Khám nằm ở trên tháp, nhưng không ngủ sâu.

Không thể phủ nhận một việc, hắn rất mệt mỏi. Dù là thân thể hay tinh thần, đều vô cùng

mệt mỏi. Nhưng dù vậy hắn vẫn ngủ rất tỉnh. Một đường từ Bình Nguyên Tân tới đây, trước sau hắn vẫn duy trì cách ngủ như vậy, tựa hồ đã thành

thói quen, mặc dù hôm nay đã an toàn, nhưng Lưu Khám cũng không cách nào thay đổi được. Hắn nằm ở trên tháp, Xích kỳ lẳng lặng nằm ở bên cạnh.

Mơ màng, Lưu Khám nghe được tiếng tù và sừng trâu hú vang. Quân Tần thường dùng tù và sừng trâu để tập kết binh mã, ba hồi dài, một hồi ngắn, âm

thanh mạnh mẽ mà hùng hồn. Lưu Khám bỗng mở choàng mắt, nắm lấy Xích kỳ, vụt đứng dậy.

- Tín, mau dậy thôi!

Tựa hồ đã thành thói

quen. Trước đây mỗi lần đang lẩn trốn, mỗi lần gặp phải tình huống gì,

Lưu Khám luôn là người đầu tiên đánh thức Lưu Tín. Nhưng lúc này đây,

Lưu Khám gọi xong mới nhớ tới hiện tại hắn không phải đang ở vùng đất

hoang vu, Lưu Tín cũng không ngủ cùng phòng với hắn. Trong phủ Thượng

tướng quân cũng không thiếu phòng trống, nên Lưu Khám và Lưu Tín mỗi

người ở một phòng. Lưu Khám tỉnh lại, càng thêm nghi hoặc. Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại thổi tập kết?

Hắn cầm Xích kỳ lao ra khỏi phòng, Lưu Khám chạy đến phòng Lưu Tín sát vách hô một tiếng:

- Lưu Tín, dậy mau, bên ngoài khả năng có việc!

Gọi xong, hắn không chờ Lưu Tín mà chạy thẳng ra hướng tiền viện.

Dọc đường đi, lại thấy thiết giáp quân trong phủ Thượng tướng quân đang cấp tốc tập kết. Lưu Khám liên tiếp kéo lại hai người, nhưng không hỏi ra

kết quả gì, lại càng thêm nghi hoặc. Lúc vừa qua cửa ngách thì thấy Mông Điềm cầm bảo kiếm trong tay, đi ra thư phòng.

Nhìn trang phục

của Mông Điềm, hẳn là còn chưa nghỉ ngơi. Người mặc nhuyễn giáp tê giác, bên ngoài khoác một chiếc đại bào màu đen, không đội mũ giáp, có vẻ vội vội vàng vàng. Lưu Khám ngẩn ra, lẽ nào lệnh tập kết vừa nãy không phải do Mông Điềm hạ lệnh thổi? nếu không phải Mông Điềm hạ lệnh, như vậy

lệnh tập kết từ đâu mà đến?

- Thượng tướng quân!

Vẻ mặt Mông Điềm ngưng trọng, trong vòng vây của thiết giáp vệ sĩ, vút đi nhanh xuỗng bậc thềm.

Gật đầu với Lưu Khám xem như là bắt chuyện. Mông Điềm lớn tiếng quát hỏi:

- Đã tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là vì sao thổi lệnh, vì sao mãi không dứt?

- Thượng tướng quân, hình như hướng ngoài giáo trường thành môn truyền lại.

- Giáo trường thành môn?

Mông Điềm không khỏi thất kinh, vội vã đi ra ngoài. Vừa đi Mông Điềm vừa nói:

- Nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, chúng ta lập tức đi tới giáo trường.

Giáo trường thành môn là nơi đóng quân của quân doanh ở trong thành Cửu Nguyên.

Hai đạo nhân mã thủ vệ quân, khoảng chừng trên dưới năm nghìn người. Dựa

theo luật Tần, nếu không có mệnh lệnh của chủ tướng, quân trú ở giáo

trường không được tự ý hành động. Nhưng lúc này, đột nhiên vang lên

tiếng kèn… chẳng lẽ là trong doanh gọi? hoặc có lẽ, đã xảy ra biến cố

khác?

Mông Điềm rất lo lắng!

Vào thời khắc này. Bất luận là biến cố thật nhỏ gì, đều có khả năng tạo thành đại họa.

Mà Lưu Khám càng cảm thấy vô cùng lo sợ, ngờ ngợ, hắn nhớ tới một việc…

Nhớ đến lịch sử kiếp trước đã đọc, từng đọc qua một chuyện phát sinh ở thời kỳ Hán Sở: lúc Lưu Bang, Hạng Vũ giao chiến, Hàn Tín một mình lĩnh binh ở Tề, Lỗ. Khi Lưu Bang đại bại, mà Hàn Tín lại thắng lợi liên tục,

trong tay binh hùng tướng mạnh. Lúc Lưu Bang binh bại, để khống chế binh mã trong tay Hàn Tín, vì vậy thừa dịp Hàn Tín không ở trong binh doanh, liền xông vào binh doanh của Hàn Tín, chiếm hổ phù làm của mình. Cũng

bởi vậy, Hàn Tín mất đi binh quyền, cuối cùng không được chết yên lành.

Nội quy quân đội thời kỳ Hán Sở, trên cơ bản là phỏng theo Đại Tần, nếu

như Mông Điềm cũng đặt binh phù ở trong quân trướng…

Lưu Khám

nghĩ tới đây không khỏi giật nảy mình. Chỉ mong Mông Điềm không đặt binh phù ở quân doanh, bằng không phiền phức sẽ rất lớn.

Hắn chạy lên hai bước, túm lấy cánh tay Mông Điềm.

- Thượng tướng quân!

- Quân hầu, chuyện gì?

- Hổ phù của ông để ở đâu?

Một câu hỏi, làm Mông Điềm ngẩn ra, thuận miệng nói:

- Tất nhiên là trong quân trướng, nhưng có vệ sĩ thủ hộ, người bình thường không được vào.

- Không tốt!

Lưu Khám cực kỳ hoảng sợ:

- Người bình thường không được vào, nhưng nếu trong quân cũng có đại

tướng, lại có binh phù Hàm Dương trong tay, vậy chẳng phải là đơn giản

có thể lấy được hổ phù của biên quân? Thượng tướng quân… bên phía Đại

công tử chỉ sợ có nguy hiểm, sợ là người của Triệu Cao, Hồ Hợi đã tới.

Sắc mặt Mông Điềm biến đổi ngay lập tức. Nói thật, ông và Phù Tô sở dĩ nóng lòng xuất binh như thế, là sợ binh phù rơi vào trong tay Hồ Hợi.

Quân Tần xưa nay chỉ nhận hổ phù mà không nhận người, nếu có người cầm hổ

phù của Hoàng đế trong tay là có thể lấy được hổ phù biên quân. Khi đó

phía Mông Điềm không cách nào nắm trụ được biên quân trong tay… Tuy rằng Phù Tô có ngọc tỷ trong tay, nhưng chưa chính danh. Chỉ có Phù Tô cướp

được Hàm Dương, đăng cơ bằng ngọc tỷ, mới có thể thay đổi được hổ phù.

Khi đó, binh phù trong tay Hồ Hợi mới thành phế liệu, không đáng quan

tâm.

Bình thường, trong quân, hổ phù khó ra khỏi binh doanh. Trên cơ bản là để trong quân trướng, có vệ sĩ chuyên môn thủ hộ. Người của

Triệu Cao, Hồ Hợi phái tới, mơ tưởng tới gần quân trướng… nhưng nếu là

đại tướng biên quân, lại có hổ phù của hoàng đế, sự tình đã không dễ làm rồi!

Không nghĩ tới, người của Hồ Hợi lại đến nhanh như vậy…

- Quân hầu, ta cho ngươi hai trăm thiết giáp sĩ, nhanh chóng đến phủ Phủ Giám quân bảo hộ ĐĐại công tử.

- Vậy còn ngài?

Mông Điềm cắn răng một cái, trầm giọng nói:

- Phía bên kia có tiếng tù và thổi, ta đi đến giáo trường thành môn tìm

hiểu. Nếu như có thể đoạt lại hổ phù, tất cả đều vẫn còn; nếu như không

thể đoạt lại, Quân hầu nhanh chóng bảo hộ Đại công tử và Tiểu công chúa

đi ra thành Cửu Nguyên… chỉ mong trời cứu nước Tần, không quá muộn!

Lưu Khám nghe những lời này, chỉ biết Mông Điềm là muốn liều mạng.

Nhìn thiết giáp sĩ bên cạnh Mông Điềm, Lưu Khám nghĩ cũng không phải không

có sức liều mạng, những lời cát ngôn của Mông Điềm, chỉ mong tất cả còn

chưa muộn.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám chắp tay tuân mệnh, mang theo hai trăm thiết giáp sĩ, đi về hướng phủ Giám quân.

Mà Mông Điềm cũng không dám chần chờ, leo lên xe diêu, dẫn theo nhân mã

phóng theo hướng giáo trường. Hai đạo nhân mã nhanh như chớp bắt đầu

hành động. Tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe cuồn cuộn. từ lúc tiếng giác hào vang lên, chỉ trong nháy mắt, cư dân quận Cửu Nguyên đều đóng chặt cửa.

Đây cũng là quy định luật pháp của quận Cửu Nguyên.

Âm hưởng của tiếng tù vào đại biểu cho có hành động quân sự. Bách tính tầm thường lập tức quay về nhà, để dọn quang đường. Nhưng hôm nay đã muộn

rồi, cư dân Cửu Nguyên thành cũng đã nghỉ ngơi. Tiếng tù và làm cho bọn

họ giật mình tỉnh giấc, thế nhưng không ai mở cửa để kiểm tra tình hình.

Rẽ sang góc đường, chợt nghe thấy tiếng kêu không ngừng.

Lưu Khám nhíu mày đang định hạ lệnh tiến công vào phủ Giám quân, đột nhiên

từ trong một hẻm nhỏ chạy ra một nhóm người. Người dẫn đầu, từ cách xa

liền la lên:

- Phía trước là ai? nói tên báo họ?

- Ta là Bắc Quảng võ quân Lưu Khám, các ngươi là người phương nào?

- Bắc Quảng võ quân?

Đám người kia nghe vậy, vô cùng vui mừng. Người dẫn đầu la lớn:

- Quân hầu, chúng ta là túc vệ của Đại công tử… Tì tướng quân Vương Ly

tạo phản. Đại công tử đang bị trọng thương. Chúng ta liều mạng đưa Đại

công tử đi ra, xin Quân hầu nhanh chóng ngăn cản người phía sau.

- Vương Ly?

Lại đúng là Vương Ly!

Lưu Khám đầu tiên là cả kinh, chợt bình thường trở lại.

Nếu nói trong biên quân, ngoại trừ Mông Điềm và Phù Tô, người có thể nắm

trong tay binh mã cũng chỉ có Vương Ly thôi. Triệu Bình đang ở xa tận

Bắc Quảng Võ thành, năm nay mới tới huyện Phú Bình, chủ yếu là phòng ngự một đường ven sông và bến thuyền. Vương Ly xưa nay không phục Mông

Điềm, điều này không phải là Lưu Khám chưa từng nghe nói qua. Năm xưa,

trận chiến ở Hà Nam, Mông Điềm đột nhiên cải biến sách lược, khiến cho

Vương Ly vuột mất quyền nắm trọng binh, đành phải nhẫn nhịn. Bởi vì

chuyện này mà Vương Ly bất mãn đối với Mông Điềm có thể nói là đến cực

hạn. Nếu không có Phù Tô ở đó, chỉ sợ đã sớm trở mặt rồi.

Bên người Hồ Hợi tuy rằng không có người tài ba, nhưng lại có một Lý Tư.

Với sự từng trải của Lý Tư, với năng lực hiểu thấu trò đời, làm sao có thể

nhìn không ra mâu thuẫn giữa hai người Vương – Mông? Nếu y đã biết, sao

có thể không lợi dụng? chỉ tiếc Phù Tô song song với việc tín nhiệm Mông Điềm, đối với Vương Ly cũng không hề có bất cứ hoài nghi gì. Dù sao,

xuất thân của Vương Ly… Người như vậy, dù thế nào cũng không phản bội

lại Đại Tần. Y không phản bội lại Đại Tần, nhưng lại có thể phản bội Phù Tô.

Lưu Khám đã nghĩ thông suốt, nhưng đã muộn.

Chớp mắt, túc vệ bảo hộ Phù Tô đã đi tới. Trong ánh sáng mờ ảo, Lưu Khám thấy cả

người Phù Tô toàn là máu, được một gã túc vệ cõng, hôn mê bất tỉnh. Xa

xa có hai đạo nhân mã đang nhanh chóng tới gần. Một đạo đến từ cửa chính phủ Giám quân, một đạo khác cũng từ một cửa nhỏ lao tới. Hai đạo nhân

mã tới đây, Lưu Khám tính sơ ước chừng khoảng ba bốn trăm người.

Đi đầu là một nam tử, dáng đi mạnh mẽ, một tay cầm trường, một tay cầm thiết kiếm, như gió vọt tới.

- Quân hầu cẩn thận, người này võ nghệ cao cường, không phải là người bình thường!

Thanh âm của túc vệ còn chưa hạ xuống, nam tử đó đã nhào tới trước mặt Lưu

Khám. Trường ở trong tay uy run lên, bỗng nhiên nghiêng người bước lướt

tới, tay nắm đấm lại vươn cánh tay ra, hô một tiếng, đánh về phía Lưu

Khám, tốc độ này nhanh như chớp.

Người này vừa ra tay, Lưu Khám cảm thấy gã không giống với quân tốt bình thường.

Chiêu số khác biệt với chiêu số trong quân tướng… nhưng Lưu Khám lại rất quen thuộc, không kìm được bật hô lên:

- Xa sĩ Trung xa phủ?