Hình Đồ

Chương 320: Theo giá (12)

Tổng thể mà nói, Thủy Hoàng đế rất hài lòng đối với lần tuần thú phía

đông này. Tuy rằng không dẫn theo quá nhiều quân sĩ, nhưng ở một mức độ

nào đó đã làm hậu duệ sáu nước kinh sợ rất lớn. Chẳng phải các ngươi kêu gào muốn phản Tần sao? Chẳng phải các ngươi hô hào muốn lấy thủ cấp của trẫm sao? Trẫm tới rồi, mà đám người các ngươi lại trốn đâu hết rồi.

Ít nhất điều này đã gây chấn động tâm lý đối với dư nghiệt sáu nước, không cần nói cũng biết.

Cùng với việc tuần thú, Thủy Hoàng đế đã quan sát tình hình dân sinh

bên đường, thậm chí bao gồm cả năng lực của đám quan lại. Ông là người

bảo thủ, điều này không hề nghi ngờ, nhưng ông cũng là người đứng đầu

Đại Tần, còn là vị Thiên Cổ Nhất đế công vượt qua Tam Hoàng. Trải qua vô số phong ba, ý chí của Thủy Hoàng đế vượt xa người bình thường có thể

đoán được. Cùng với việc quan sát, Thủy Hoàng đế cũng đang không ngừng

nhìn nhận lại việc cầm quyền trị nước của bản thân.

Quá nóng vội!

Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Thủy Hoàng đế không thể không thừa nhận

lúc trước mình thi hành các biện pháp chính trị tựa như đã có chút nóng

vội. Ông chỉ lo lắng tới bách tính Tam Tần Quan Trung mà bỏ qua bách

tính sáu nước, trong chế độ pháp lệnh còn lỏng lẻo, chưa thật sự để tâm

đến thực tế hơn trăm năm qua.

Hiện nay thoáng chốc bắt bách

tính sáu nước phải thích ứng với pháp luật Đại Tần vừa mới thành lập nên được hơn hai trăm năm, thật sự là không phù hợp. Phù Tô nói không sai,

Quan Trung và Sơn Đông trước khi thống nhất là hai thế giới hoàn toàn

khác biệt, muốn phổ biến pháp luật Đại Tần ở sáu nước Sơn Đông thì phải

dần dần dung nhập vào, lúc đó Thủy Hoàng đế quá đắc ý nghĩ rằng Phù Tô

nhu nhược, nhưng hiện tại xem ra, Phù Tô không hề sai. Giờ cái cần phải

làm là có thời gian để điều chỉnh.

Lúc Thủy Hoàng đế lên núi Hội Kê, đối mặt với Đại Vũ lăng đã thầm tự nhủ mình như thế.

Thế nhưng tâm trạng tốt đẹp của ông lúc xuống núi đã không còn sót lại

chút gì, thay vào đó là cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có. Cảm

giác nhục nhã này không phải là bởi Doanh Quả tùy tiện làm càn, cũng

không phải là Trung Úy quân buông lỏng cảnh giác. Trên thực tế uy nghi

của Đại Tần cũng không phải đến từ chính lễ nghi thượng cổ này. Mà thủy

Hoàng đế thấy, uy nghiêm của Đại Tần là nằm trong đại quân bách chiến

bách thắng của ông, là đến từ Tám trăm dặm Tần Xuyên, là đến từ thời

Thương ƯỞng biến pháp tới nay, pháp luật và kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc.

Mà then chốt chính là Lão Tần oai hùng, cộng với tính cách không khuất

phục trước quốc nạn. Doanh Quả lén chạy ra khỏi Hành dinh, không phải là chuyện lớn gì; mà trong tay nàng có ấn tín của Thủy Hoàng đế, đã lừa

gạt được Trung úy quân cũng không vấn đề gì, huống chi lần này nếu không có Lưu Tín Trung úy quân đi theo, không chừng Doanh Quả đã chết trong

tay kẻ địch rồi, đó mới là sỉ nhục lớn nhất.

Trong lều lớn Hành dinh, Thủy Hoàng đế nheo mắt ưng lại, mặt trầm như nước.

- Triệu Cao, ngươi thật sự đã dạy dỗ một đứa con có ích cho trẫm đấy!

- Lão nô tội chết vạn lần!

Triệu Cao phủ phục trên mặt đất, cả người run bần bật, đầu liên tục dập xuống nền đất, rung lên, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Thủy Hoàng

đế, trong lòng lão biết rõ vì sao Thủy Hoàng đế tức giận.

Biểu hiện của Doanh Hồ Hợi tại Trữ La Sơn đã bị Thủy Hoàng đế tra rõ,

nguyên nhân chính là vì Hồ Hợi đã khiến Thủy Hoàng đế cảm thấy bị sỉ

nhục trước nay chưa từng có. Đường đường là con cháu Doanh Thị, là con

trai được Thủy Hoàng đế sủng ái nhất, là Hoàng tử của Đế quốc Đại Tần

vậy mà đi trêu ghẹo nữ nhân, còn ra thể thống gì chứ? Thủy Hoàng đế bất

mãn, cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục, đặc biệt là biểu hiện của Hồ Hợi khi

đối mặt với sự nguy hiểm, ngay cả Doanh Quả cũng phải rút kiếm nghênh

địch nữa, thế còn Hồ Hợi thì sao? Tuy cậu chỉ mới mười một tuổi, nhưng

cũng là một thiếu niên, từ đầu tới cuối không nghe thấy cậu giết một kẻ

địch nào, càng không thấy cậu dám đứng ra đối mặt với kẻ địch mà chỉ

trốn sau lưng mọi người sợ hãi run rẩy, thậm chí trong đầu còn có ý niệm bỏ trốn.

Cũng may mà cậu không bỏ chạy!

Nếu như lúc đó Hồ Hợi quả thật là lâm trận bỏ chạy, thì quốc thể của Đại Tần còn đâu? Thể diện của Thủy Hoàng đế còn đâu?

Không sai, đích xác Hồ Hợi còn nhỏ tuổi, nhưng trong Lão Tần Nhân, mười một mười hai tuổi đã ra chiến trường rồi, là dũng sĩ thân trải qua bách chiến rồi.

Biểu hiện của Hồ Hợi thật sự là thẹn với danh tiếng của Lão Tần Nhân.

Cho nên, lúc Thủy Hoàng Đế nghe được việc này, không nói hai lời bắt Hồ Hợi ở ngay trong lều, đánh hai mươi roi. Đừng thấy Thủy Hoàng đế sủng

ái Hồ Hợi, nhưng lúc hạ thủ thì tuyệt đối không lưu tình chút nào, ông

đánh cho Hồ Hợi da tróc thịt bong, đến bây giờ vẫn chưa thể xuống giường được, thậm chí bởi vì chuyện này, Thủy Hoàng đế đã nảy sinh cảm giác

không hài lòng về Hồ Hợi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

Làm thầy giáo của Doanh Hồ Hợi, với biểu

hiện này của Hồ Hợi, Triệu Cao khó tránh khỏi trách nhiệm. Trên thực tế, Thủy Hoàng đế cũng có chút sai lầm là đem con trai mình cho một người

ngũ thể không toàn vẹn để dạy dỗ, dù là người này có vũ dũng bao nhiêu,

có học thức bao nhiêu, nhưng cũng sẽ tạo nên một kết quả không hoàn hảo. Đương nhiên rồi, không ai dám nói như thế với Thủy Hoàng đế, bao gồm cả Triệu Cao cũng không dám nhiều chuyện.

- Bỏ đi, đợi khi về

Hàm Dương, trẫm sẽ an bài người khác phụ trách giáo dục Hồ Hợi. Triệu

Cao, ngươi hãy an phận làm Lang Trung lệnh Trung xa phủ của trẫm đi. Tất cả mọi việc không cần nhúng tay vào nữa!

Thủy Hoàng đế chỉ

muốn trừng trị Triệu Cao thật thích đáng, nhưng dù gì ông cũng ưa thích

người này, mà Triệu Cao lại theo ông lâu rồi, có thể nói là hết sức

trung thành và tận tâm, có công lao nhiều lần cứu giá, thật sự là ông

không đành lòng trừng phạt.

Triệu Cao mặt xám như tro tàn dập đầu xuống đất tạ ơn, trước sau không dám ngẩng đầu lên. Thủy Hoàng Đế

cũng không để ý tới lão nữa, sau một hồi trầm ngâm, nói:

- Gọi Lý Tư lại đây, trẫm có chuyện muốn nói với hắn.

- Lão nô tuân chỉ!

Triệu Cao đang định rời đi, lại bị Thủy Hoàng đế gọi giật lại.

- Nghe nói con trai Lưu thị bị thương, thương thế thế nào rồi?

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Lưu Lang trung chỉ bị thương nhẹ thôi, đã phái thái y đến kiểm tra rồi, không vấn đề gì, điều dưỡng một thời gian sẽ

khỏi lại ngay. Nhưng...

- Nhưng làm sao?

Triệu Cao như có chút do dự, ấp a ấp úng nói:

- Lão nô nghe người ta nói, Lưu Lang trung tại Trữ La Sơn từng khiêng đỉnh nghìn cân?

Thủy Hoàng đế ngẩn ra:

- Đúng là có việc này! Trẫm đã phái ngưới tới thăm, đích xác là hắn

từng ném đỉnh khiêng. Mà ngươi đó, ấp a ấp úng rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thẳng ra đi...

- Lão nô cả gan, lúc nghe nói tới chuyện này đã nhớ ra một chuyện khác...

Triệu Cao nói khẽ:

- Bệ hạ có nhớ vào giữa năm thứ ba mươi, Người lần thứ hai tuần thú

phía đông đã bị phản tặc hành thích tại Bác Lãng Sa không?