Trần Bình trầm ngâm hồi lâu:
- Tên Lưu Quý này, không thể khinh
thường. Bây giờ thanh danh của hắn chưa nổi, tinh thần sa sút. Tuy nhiên long nạn tiềm thủy, hổ lạc Bình Dương... Trong lòng ôm chí lớn, là
người biết ẩn nhẫn. Chủ công chớ xem thường chữ “nhẫn” này, từ xưa đến
nay, có bảo nhiêu nhân vật trí dũng thành ở một chữ nhẫn, lại có bao
nhiêu hào kiệt hủy trong một chữ nhẫn? không thể không phòng.
Lại nói, người này không có cơ hội, cũng không có điều kiện.
Nhưng chung quanh hắn có rất nhiều người theo, người này chắc chắn có
thể làm nên việc... Đạo Tử cho rằng, người này không thể giữ lại, nếu
không sẽ thành đại họa...
Chẳng qua là chủ nhân muốn mua
chuộc Phàn Khoái, nên một chút thủ đoạn này không thể sử dụng. Còn Lưu
Quý trong mấy năm nay, lại vô cùng cẩn thận, căn bản không cho người
khác mượn cớ hãm hại. Nếu là cưỡng chế thi hành chém đầu, ngược lại
không chừng sẽ khiến cho Phàn Khoái sinh lòng oán hận. Ta dừng chân ở
Huyện Bái ba tháng, nhưng là một chỗ sơ hở, vì vậy liền bắt tay vào sắp
xếp mọi việc.
Trần Bình thao thao bất tuyệt nói, Lưu Khám và Khoái Triệt chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
- Lưu Phì tính nết đa nghi, cũng rất thông minh, từng cùng học kiếm
thuật với Phàn Khoái, Chu Bột, võ thuật cũng không tồi, có chút khí
phách của Lưu Quý năm xưa.
Chỉ là y có chút oán niệm với chủ công và nhà họ Lữ, cho nên suốt này không chịu về nhà, lêu lổng ở Huyện Bái...
Lưu Khám ngẩn người, giơ tay ngăn Trần Bình lại, nghi hoặc hỏi:
- Từ từ, từ từ đã. Hình như ta chưa từng gặp tên Lưu Phì này, sao lại
có thù oán với ta? Còn nữa, nếu như nói là vì chuyện mấy năm trước, y có oán niệm với ta ta còn hiểu được, nhưng sao lại oán hận Lữ gia?
Chuyện mấy năm trước, đương nhiên là chỉ buổi tối Lưu Khám và Lữ Tu kết hôn.
Ngày đó, ba người Lưu Bang, Lư Quán và Phàn Khoái suýt chút nữa là chết trong tay Lưu Khám. Nếu không phải là Lữ Trĩ ra tay, cầu xin Tiêu Hà
đứng ra, Lưu Bang sao có thể sống đến bây giờ? Cho nên nói, Lưu Phì oán
hận Lưu Khám, có thể hiểu được, nhưng oán hận Lữ Trĩ thì có chút không
hiểu lắm.
Trần Bình cười:
- Chủ công có nhớ, năm Thủy
Hoàng thứ hai mươi bảy, mẫu tử chủ công cùng với gia đình nhà Lữ Thị
trên đường đi từ Đan Phụ đến Huyện Bái, đã gặp bọn thổ phỉ không?
Lưu Khám đương nhiên là nhớ!
Bởi vì đó là lần, hắn sống lại lần nữa trên người của một người đã chết, sau đó bắt đầu sống trong thời đại này.
Trần Bình nói:
- Hôm đó ở người đánh lén chủ nhân trên đường, chính là do bọn Lưu Quý
làm... Lúc đó nhân tình của Lưu Quý, cũng chính là mẫu thân của Lưu Phì – Tào Thị, bởi vậy mà chết. Chủ công, nói ra ngươi và Lữ gia có thù giết
mẹ Lưu Phì, sao lại không oán?
Lưu Khám há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn Trần Bình, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Chẳng trách...
Chẳng trách lần đầu tiên gặp Lưu Quý trên thao trường, bọn người Phàn
Khoái ôm nỗi oán hận hắn sâu sắc đến vậy, hóa ra là vì điều này!
Lưu Phì kia hận hắn, hận Lữ gia, cũng là chuyện thường tình.
Nhưng từ chuyện này, Lưu Khám lại coi trọng Lưu Bang hơn một bậc. Tên
này lại giống như người không có chuyện gì, cưới được Lữ Trĩ.
Không biết thực tế trong lịch sử có đúng như vậy hay không?
Nếu là như vậy, sau này Lưu Bang không nhòm ngó đến Lữ Trĩ, cũng không phải là không có lí.
Trời mới biết, chân tướng có lúc lại bị tiêu tan trong dòng chảy của
lịch sử như vậy. Lưu Khám nhíu mày trầm tư, hồi lâu không nói gì.
- Vậy A Trĩ có biết chuyện này không?
- Lữ đại tiểu thư không rõ chuyện này.
Trần Bình mỉm cười nói:
- Trên thực tế, ban đầu người tham gia vào chuyện này, không ít người
đã chết trong trận huyết chiến ở Chiêu Dương Đại Trạch. Những người còn
sống sót, đa số đều là thân tín của Lưu Quý. Phàn Khoái, Chu Bột, Lư
Quán đối với Lưu Quý đều là một lòng một dạ.
Khoái Triệt mở miệng nói:
- Nếu đã như vậy, sao ngươi biết được chuyện này?
- Chủ công có còn nhớ người tên Vương Hấp không?
Lưu Khám lắc đầu nói:
- Vương Hấp? Không có ấn tượng gì cả...
- Vương Hấp là người Phong Ấp, cũng là đồng bọn của Lưu Quý. Trận huyết chiến Chiêu Dương Đại Trạch, Vương Hấp cũng tham gia! Nhưng hắn đã mất
một cánh tay, trở thành phế nhân rồi. Lưu Quý ban đầu còn chiếu cố y,
nhưng sau đó không quan tâm nữa. Vì điều này, Vương Hấp rất không hài
lòng với Lưu Quý. Ta ngẫu nhiên quen biết Vương Hấp ở Huyện Bái. Tên này nghèo khổ thất vọng, bị người của sòng bạc ép đến đường cùng.
Ta đã trả nợ ở quán bạc cho y, còn sắp xếp cho mẫu thân y ở Lâu Thương, cho nên Vương Hấp đã trở thành người của ta.
Lưu Khám và Khoái Triệt nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười.
Chẳng trách Lưu Phì lại nợ chồng chất như vậy, hóa ra là Vương Hấp dẫn
nó theo... Nếu như là như vậy, mọi thứ đều có thể giải thích được. Không ai có thể ngờ được, Vương Hấp ngày trước một mực trung thành với Lưu
Quý lại có thể phản bội, đâm một nhát đao vào sau lưng Lưu Quý.
- Bây giờ Vương Hấp ở đâu?
Khoái Triệt lập tức hỏi.
- Lão Khoái hãy yên tâm.
Trần Bình nói:
- Lúc chủ công bình định loạn Tam Điền, Vương Hấp đã được ta bí mật đưa đến Giang Dương. Tên này mặc dù mất một cánh tay, nhưng vẫn còn có tác
dụng, mưu trí nhiều mà cũng có chút võ công. Còn có bọn A Lệ rất quen
thuộc với Vương Hấp, vừa hay có thể khống chế y... Hơn nữa, mẹ già của
Vương Hấp đang trong tay ta, y là người có hiếu, sao dám sinh sự?
Hay cho tên Trần Đạo Tử, quả nhiên suy nghĩ tỉ mỉ!
Nếu như vậy, Lưu Phì gia nhập vào trong quân phản tặc ở Huyện Thích, chắc chắn cũng là do Trần Bình sắp đặt.
- Vậy ngươi chuẩn bị xử lý Lưu Quý như thế nào?
Trần Bình nói:
- Chủ công cứ việc yên tâm, chuyện này ta đã có kế chu toàn. Ta đã phái người bí mật mua chuộc phụ lão ở Kỳ Hương ( nay là Đãng Sơn, tỉnh An
Huy).
Kỳ Hương đó, là con đường từ Tam Quận trở về nhất định phải đi qua.
Lưu Quý bây giờ chắc đã bị theo dõi, lúc quay về, nhất định sẽ đi qua
Kỳ Hương. Đến lúc đó, Du Khiếu và Đan Ninh sẽ giết chết Lưu Quý ở Kỳ
Hương.... Chủ công không cần lo lắng, ngay cả Đan Ninh, cũng không biết
người nào liên hệ với gã. Ta chỉ phái người lấy vàng bạc mua chuộc người này, nói có người có thù oán với Lưu Quý, nên nhờ gã giết chết Lưu Quý. Đan Ninh đã đồng ý ra tay rồi.
Một khi Lưu Quý chết, chủ công sẽ bớt đi mối họa từ bên trong.
Đến lúc đó không ai có thể đoán ra, cái chết của Lưu Quý có liên quan
đến chủ công. Đương nhiên có thể dễ dàng thu nhập Phàn Khoái vào dưới
trướng, thần không biết quỷ không hay!
Lưu Khám và Khoái Triệt nhẹ nhàng gật đầu.
Kế sách của Trần Bình quả thực kín kẽ không có chút khe hở.
Nhưng điều khiến Lưu Khám hài lòng nhất chính là sự thẳng thắn của Trần Bình. Là quan trên, không sợ thuộc hạ phát huy, chỉ sợ người ta sau khi phát huy, ngươi cái gì cũng không biết. Hơn nữa từ thái độ của Trần
Bình cho thấ đối với Lưu Khám, có thể nói là một lòng trung thành, tận
tâm tận lực hiến kế.
Có một người mưu lược như thế giúp đỡ, đối với tương lai, Lưu Khám dường như nắm chắc thêm mấy phần.
- Đạo Tử, kế sách lần này của ngươi đúng là rất hay!
Lưu Khám cúi đầu trầm ngâm một lát, sau đó cười gượng nói:
- Chỉ là bây giờ có một việc vẫn phải mong ngươi giúp đỡ. Thê tử của
Lưu Quý – Lữ Trĩ, là A Địa tỷ tỷ. Năm đó lúc ta ở Lữ gia, A Trĩ hết lòng chăm sóc ta. Bây giờ A Trĩ vì chuyện của Lưu Quý mà bị Lý Phóng bắt
giữ... Ngươi có hiểu ý của ta không? Ta muốn ngươi nghĩ cách giải cứu A
Trĩ.
Bất kể sau này Lữ Trĩ ra sao, Lưu Khám đều nhớ rõ những giọt nước mắt trong veo đêm hôm đó.
Hơn nữa, bất kể là suy nghĩ từ góc độ nào, Lưu Khám không cứu Lữ Trĩ đều không được.
Trần Bình vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, dường như có chút không hiểu:
- Chủ công, Lữ Trĩ con người này tuy rằng là phận nữ, nhưng thông minh
không kém đấng mày râu. Ả là thê tử của Lưu Quý, cứu ả... có phải là có
chút không ổn không? Thôi đi, chủ công chỉ cứu Lữ Trĩ, hay là muốn cứu
tất cả già trẻ nhà họ Lữ? Thật ra, bất kể cứu ai, Chủ công hà tất gì
phải làm khó mình? Chút kế mọn này, đủ để thành công.
- Nguyện xin lắng nghe.
Lưu Khám nghiêng người, khẽ hỏi.
- Chủ công quên rồi sao?
Trần Bình cười nói:
- Ngươi là Đô úy Tứ Thủy, ngoài trong tay nắm binh quyền ra, còn phụ trách hình ngục ở hai quận Tứ Thủy và Đông Hải.
Chuyện này liên lụy đến loạn Tam Điền, một huyện lệnh nhỏ bé của Huyện Bái, sao có tư cách nhúng tay vào hỏi?
Chỉ cần một tờ công văn, nói cho Huyện lệnh Huyện Bái, án này do ngươi
tiếp nhận. Ta nghĩ huyện lệnh Huyện Bái nhỏ bé kia cũng không dám thoái
thác đâu.
Lưu Khám nhíu mày:
- Điều đến chỗ ta thì có tác dụng gì? Chuyện này đã trình báo Hạ Tương, Tráng Quận thủ nhất định sẽ đến điều tra kết quả.
- Ta chỉ nói nhúng tay, không nói tiếp nhận!
Trần Bình không khỏi nở nụ cười, còn Lưu Khám vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Nhưng Khoái Triệt ở bên cạnh đã hiểu ý của Trần Bình, chắp tay cười lớn:
- Chủ công nói quả nhiên không sai, Trần Đạo Tử quả là nhanh nhẹn...
Nhanh như vậy đã nghĩ ra chủ ý rồi! Hay lắm, hay lắm... Nhúng tay, chứ
không tiếp nhận, tuyệt vời!
Lưu Khám vẫn chưa hiểu, quay đầu nhìn Khoái Triệt, lại liếc qua Trần Bình.
Hai người này đều là hạng người túc trí đa mưu, cáo già xảo quyệt, nói chuyện cũng thần thần bí bí, không hề thẳng thắn.
Hắn trầm giọng nói:
- Đạo Tử, xin hãy nói rõ!
Trần Đạo Tử đứng dậy, sau khi thì thầm bên tai Lưu Khám mấy câu, nét mặt Lưu Khám lộ ra nụ cười, vỗ tay khẽ tán thưởng:
- Như vậy, cứ làm theo kế sách của Đạo Tử.