- Đô úy!
Khoái Triệt thấy Lưu Khám đứng ở gần bờ đầm không
nói một lời, không khỏi có chút lo lắng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó nói:
- Nổi gió rồi, nhìn thời tiết hôm nay đêm nay sẽ có mưa to. Chúng ta quay về Hồ Lăng đi thôi, mấy ngày nay đi đường, Đô úy ngài
cũng rất khổ cực, sớm về nghỉ một chút đi.
Nổi gió rồi sao?
Lưu Khám ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, thở phào một hơi, phảng phất như đem những trầm cảm trong lòng xua đi hết.
Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, nói vậy cũng sẽ không quá xa rồi.
Lúc nửa đêm, mưa to như trút nước. Tiếng sấm chớp tựa hồ như tuyên cáo
với thế nhân, mùa thu sẽ rời đi, mùa đông giá rét lập tức sẽ tới. mưa
mấy ngày liền, giờ dần thì đạt đến cực hạn. giống như là sông Ngân Hà đổ xuống, đem những thành nhỏ Phong Ấp hoàn toàn chôn vùi trong một mảnh
đại dương mênh mông. Nước lãnh lẽo, cao quá đầu gối, rất nhiều nhà nhỏ
không kiên cố, trong mưa to gió lớn biến thành một bãi phế tích, thật
thê lương.
Mưa to thẳng đến lúc rạng sáng mới yếu bớt. Nước
mưa lạnh buốt, giống như tơ, bao phủ trên bầu trời Phong ấp. Rất nhiều
người mất đi nơi ở, khóc ròng trong nước mưa lạnh lẽo. Lữ Trĩ đứng ở cửa lớn, nhìn cảnh tượng trước mắt, lắc đầu nhẹ giọng thở dài.
Trời giá rét buông xuống, nhưng trận mưa to này, sợ rằng rất nhiều người không qua được mùa đông này. Cũng may nhà mình phòng ốc kiên cố, tổn
thất cũng không quá lớn, chỉ là lương thực được cất giữ bị ngâm nước
mưa, sợ là tổn thất nặng nề.
- Lưu Quý ở nhà không? Lưu Quý ở nhà không?
Cửa viện đột nhiên bị người đập vang. Tiếp theo truyền đến một âm thanh quen thuộc. Lữ Trĩ nhíu mày, nhấc váy cất bước tiến lên, mở cửa viện.
Chỉ thấy ngoài cửa, Tiêu Hà cầm trong tay một chiếc đèn lồng, mặt tươi
cười.
- Tiêu tiên sinh, sao ngươi lại tới đây?
Lữ Trĩ cảm thấy kỳ quái mà hỏi thăm:
- Nhìn thế này, ngài hẳn là chạy suốt đêm từ Huyện Bái tới mưa lớn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hà mỉm cười:
- A Trĩ, chẳng lẽ muốn ta đứng ngoài cửa nói chuyện hay sao? Lưu Quý ở nhà không?
Lữ Trĩ áy náy tránh ra một bên, nhẹ giọng nói:
- Có ở, nhưng đêm qua y cùng mấy người Chu Bột uống rượu, đến bây giờ còn chưa có tỉnh dậy.
Lữ Trĩ mặc một bộ vải thanh ma, quần dài, làm cho nàng lộ ra vài phần
văn nhã. Chỉ là lộ ra phần bụng nhô cao, ít nhiều làm hình thể của nàng
đã bị ảnh hưởng, nhìn có vẻ hơi mập mạp.
Vào phòng ngồi xuống, Tiêu Hà hỏi:
- A Trĩ, mấy tháng rồi?
Sắc mặt Lữ Trĩ có chút tái nhợt, nghe Tiêu Hà hỏi vậy, nhất thời hiện lên chút đỏ ửng, nhẹ giọng nói:
- Cũng được bốn tháng rồi.
Đúng lúc này, từ thiên phòng đi ra một bé gái nhỏ, xoa xoa con mắt nói:
- Mẹ, con đã đói bụng, có thể ăn cơm không?
Bé gái này dáng dấp khoảng chừng bảy tám tuổi, vóc người so với bé cùng tuổi cao hơn rất nhiều. Mặt trái xoan, hai gò má trắng nõn, nhìn vô
cùng thanh tú.
Tiêu Hà mỉm cười:
- Nguyên đã cao như thế này rồi!
- Đồ ăn còn rất nhiều!
Lữ Trĩ thấy con gái, trên mặt lộ ra tươi cười:
- Vậy đấy, sáng sớm đã la hét đòi ăn rồi. Nguyên, đi nhóm lửa, mẹ liền
đi nấu cơm cho con. Tiêu tiên sinh, xin chờ ở đây, ta đi gọi Lưu Quý
dậy.
Nói xong, Lữ Trĩ đi vào nội thất. Lưu Nguyên xoa xoa đôi mắt, nhảy nhót đi tới phòng bếp. Nhìn bóng lưng Lưu Nguyên, Tiêu Hà khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
Một lát sau, Lưu Quý mắt nhắm mắt mở đi ra.
- Tiêu tiên sinh, sao sáng sớm đã tới, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?
Lưu Quý đã hơn bốn mươi, tuy rằng vẫn giống như trước, không câu nệ
tiểu tiết nhưng ổn trọng hơn rất nhiều. Mấy năm na đảm nhiệm chức Đình
trưởng Tứ Thủy đình, cũng coi như là tận tâm tận lực. Chỉ thấy y ngồi
xuống, hai chân dạng ra, hướng ra phía sau gọi Lữ Trĩ đang chuẩn bị đi
làm cơm:
- A Trĩ, mang hai bầu rượu lên đây.
- Sáng sớm đã uống rượu, hài…
Lữ Trĩ thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tiêu Hà lại gãi gãi đầu, nhẹ giọng nói:
- Lưu Quý, ta đi từ Huyện Bái suốt đêm đến đây là có chuyện muốn nói
với ngươi. Ngày hôm trước từ quận Đông Hải đưa tới một nhóm phạm nhân,
phải giải lập tức đến Ly Sơn. Thế nhưng hiện nay trong huyện không có
nhân thủ, cho nên Huyện lệnh để ta tới báo cho ngươi, sẽ do ngươi áp
giải nhóm phạm nhân này đi Ly Sơn. Sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, ngươi chuẩn bị một chút rồi đi cùng ta.
Lưu Quý nghe vậy ngẩn người ra, đột nhiên giận giữ:
- Tiêu tiên sinh, ta mới từ Bắc Cương trở về còn chưa được hai ngày, còn chưa ngồi nóng chỗ, sao lại phải đi công sai rồi?
Tiêu Hà cười khổ nói:
- Điều này cũng hết cách. Vốn lao dịch năm nay của ngươi đã làm xong,
nhưng không nghĩ tới quận Đông Hải đột nhiên đưa tới một nhóm phạm nhân
như thế. Ngươi cũng biết đó, vài ngày trước Tiết quận sinh loạn, quận
Đông Hải xuất binh trấn áp. Nhân thủ ở Đông Hải vốn đã ít, loạn ở Tiết
quận lại càng không đủ. Cho nên Tư Mã Quận thủ và Tráng Quận thủ đã bàn
bạc, do chúng ta phụ trách áp giải. Đồ Tử và A Anh phụng mệnh của Quận
thủ, mang binh đi Tiết quận, đến nay còn chưa về.Trong huyện nha bây giờ căn bản không còn ai… Vậy đấy, ngay cả ta vừa về hôm nay cũng phải lập
tức đi huyện Tương đây.
Lưu Quý nhíu mày, cúi đầu không nói.
Tiêu Hà vỗ vỗ vai y:
- Lưu Quý, đây chẳng phải là bị ép buộc sao? Cũng vì không còn cách nào khác! Chờ sự tình ở Tiết quận bình định rồi, năm sau cũng sẽ không quá
mức bận rộn như vậy. Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, để người đỡ
lao dịch một chút, ngươi thấy thế nào? Lúc này đây, ngươi đành uất ức
một chút đi.Dù sao cũng chỉ là áp giải phạm nhân, tới Ly Sơn rồi ngươi
có thể lập tức quay về. Nếu tất cả đều thuận lợi, nói không chừng, đầu
xuân là có thể trở về.
Lưu Quý cũng biết, chuyện như này là
phải làm, chỉ có thể tự trách mình không may. Cũng không trách được Tiêu Hà, ai bảo Tiết quận làm ra loạn lớn như vậy? Nhưng nghe người ta nói,
Lưu gia tử kia lại vừa thăng quan rồi, hình như lần này bình định được
loạn ở Tiết quận, chính là tên kia đứng ra chủ trì
Người với người không giống nhau. Tên kia một chuyến đi công sai, không hiểu sao lại mò được nhiều thứ tốt thế.
Còn mình thì sao chứ?
Có lẽ là trời sinh mệnh cực khổ đi!
Con trai của Xích Long đấy. Nhưng ai mà chẳng thấy con trai của Xích
Long lại khổ cực như mình chứ? Lưu Quý nghĩ tới đây, không khỏi tự ai
oán thở dài một hơi.
- Tiêu tiên sinh, vậy ngươi chờ ta một chút, ta bảo A Trĩ làm lương khô cho ta.
Lúc này, Lữ Trĩ cũng mang hai bầu rượu tiến đến. Lưu Quý đem sự tình
nói với Lữ Trĩ, Lữ Trĩ nghe xong chỉ gật đầu, không nói hai lời, quay
xuống bếp chuẩn bị lương khô cho Lưu Quý. Đợi Lữ Trĩ đi xuống, Lưu Quý
rót một chén rượu cho Tiêu Hà. Vừa mới chuẩn bị uống, lại bị Tiêu Hà giữ tay.
- Lưu Quý, ta hỏi ngươi một việc.
- Tiêu tiên sinh mời nói.
- Lưu Phì nhà ngươi hiện đang ở nơi nào?
Lưu Quý nghe những lời này, sắc mặt chợt thay đổi, cố cười một tiếng nói:
- Tiêu tiên sinh, ngươi cũng biết đó, hai năm qua ta quá bận công vụ,
rất ít về thăm nhà. A Phì hiện tại cũng đã lớn, ta đây cũng không có
thời gian quan tâm đến nó. Không sợ ngươi chê cười, ta cũng thật không
biết hiện nó đang ở nơi nào.
Tiêu Hà không nói lời nào, nhìn Lưu Quý một lát, hạ giọng nói:
- Lưu Quý, tốt xấu chúng ta cũng là hương thân, ta phải nhắc nhở ngươi
một chút. A Phì cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cả ngày chơi bời lêu lổng,
chung quy cũng không phải việc tốt. Ta nghe nói, nó hay giao du với
những người không đàng hoàng, ở Huyện Bái còn nợ nần nhiều. Hiện nay,
thiên hạ nhìn có vẻ thái bình, thế nhưng không an ổn. Nợ nần là việc
nhỏ, cũng không nên bởi vì một chút việc nhỏ mà đi lầm đường, rất nguy
hiểm.
Lưu Quý ngẩn ra, vội vã hỏi:
- Tiêu tiên sinh, có phải đã nghe phong thanh gì?
Tiêu Hà nói:
- Ta chỉ nghe nói, năm nay nó thường tới huyện Thích… Ngươi cũng biết,
huyện Thích ở Tiết quận, mà Tiết quận hiện nay… Ngộ nhỡ bị liên lụy vào, đến lúc đó muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy. Lưu Quý, tốt
nhất là ngươi đến huyện Thích tìm A Phì về. Hiện nay là thời buổi rối
loạn, nhất thiết phải cẩn thận, đừng gây ra chuyện gì.
Lưu Quý gật đầu, rượu cũng không muốn uống đứng vụt dậy:
- Ta đi tìm Vương Quán, bảo gã đi huyện Thích tìm bắt cái tên kia trở về.
Sở dĩ y khẩn trương như vậy, tất nhiên không phải là không có nguyên nhân.
Tuy rằng Lưu Quý chỉ là một Đình trưởng, thế nhưng giao du rất rộng, ít nhiều cũng biết tình hình hiện nay của Lưu Phì. Hai năm gần đây, Lưu
Phì vẫn kết giao với một số kẻ phạm pháp. Tiết quận xảy ra chuyện lớn
như vậy, sẽ không thiếu được một phen tẩy trừ. Nhỡ ra vấy bẩn, đến lúc
đó muốn tẩy cũng rất khó. Nhỡ có gì không tốt, ngay cả mình cũng bị tiểu tử kia liên lụy.
Năm nay, thật đúng là rối loạn a… Lưu Quý vừa đi, Lữ Trĩ cũng vào phòng.
- Tiêu tiên sinh, Lưu Quý lần này đi Ly Sơn, không có gì phiền phức chứ.
Tiêu Hà kinh ngạc hỏi:
- A Trĩ, Lưu Quý cũng không phải là lần đầu tiên đi công sai, có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng nghĩ lung tung.
Lữ Trĩ lắc đầu:
- Không phải ngươi vừa nói sao, thế đạo hiện nay nhìn qua cũng không
phải thái bình như vậy. Ta cũng biết không phải là lần đầu y đi công
sai. Không biết vì sao, ta rất nóng ruột, cảm thấy hình như sắp xảy ra
chuyện gì đó.
Tiêu Hà cười nói:
- A Trĩ, ngươi suy
nghĩ nhiều rồi. Thế đạo hiện nay tuy nói là không yên ổn, thế nhưng cũng không tính là quá xấu. Loạn ở Tiết quận, đã bị Lưu… Đô úy dẹp loạn rồi. hẳn là sẽ không lại có phiền phức gì.
Từ lúc Lưu Khám đi Lâu Thương, cho dù Tiêu Hà hay Lữ Trĩ đều tận lực tránh nhắc tới tên Lưu Khám.
Lữ Trĩ lắc đầu:
- Có lẽ là ta nghĩ lung tung đi… Thế nhưng vừa nghe nói Lưu Quý phải đi ra ngoài, trong lòng ta vẫn có chút không yên. Tiêu tiên sinh, ngộ nhỡ
xảy ra chuyện gì đó, có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ đưa A Nguyên đưa đi Lâu Thương, phụ mẫu ta và A Tu đều ở đó, cũng có thể trông nom nó. Hẳn
ngươi cũng biết tình hình trong nhà Lưu Quý mà.
Tiêu Hà đương nhiên biết, phụ thân của Lưu Quý, Lưu Thoan Lưu lão thái công không
thích Lưu Quý. Luôn cả huynh trưởng, tẩu tử Lưu Quý luôn vô cùng hà khắc đối với cả nhà Lưu Quý, nhưng y nghĩ Lữ Trĩ nghĩ lung tung thôi.
Chỉ là áp giải phạm nhân mà thôi, có thể sinh ra loạn được chứ?
Lữ Trĩ này là một nữ nhân rất thông minh, cũng là một nữ nhân rất có
chủ kiến, chỉ là có những lúc lại suy nghĩ quá nhiều thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hà nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đồng ý thỉnh cầu của Lữ Trĩ.