Lưu Khám mỉm cười, đứng dậy ra khỏi phòng.
- Ta có hẹn với Bành Việt còn có chút chuyện cần xử lý.
Chuyện tấu báo Hàm Dương, còn mong Hà công quan tâm nhiều hơn… A, mặt
khác, phái người thông tri hai người Phùng Kính, Lý Thành, lệnh cho bọn
họ mau chóng giải quyết việc Điền Phúc ở Lâm Truy, sau đó tạm đóng quân ở giao giới Lâm Truy, Tể Bắc, chờ mệnh lệnh. Nhanh nhập thu rồi, thật hy
vọng có thể sớm một chút xử lý sạch sẽ chuyện tình ở đây. Tính toán thời gian, ta đã rời khỏi Lâu Thương hơn một năm, thật là có chút nhung nhớ.
Thúc Tôn Thông gật đầu đồng ý.
Cần nói tiếp, Lưu Khám cũng có thể tự mình viết phong tấu chương này.
Nhưng đáng tiếc là chữ lệ của hắn không tệ, nhưng đối với chữ tiểu triện của Tần thì lại không giỏi lắm. Có thể viết được, nhưng chữ thì không
cách nào viết cho tinh tế được. Tuy rằng Thủy Hoàng Đế cũng công nhận sự tồn tại của thể chữ lệ, nhưng về phương diện công văn lại yêu cầu quan
lại lớn nhỏ đều phải dùng chủ yếu là chữ tiểu triện.
Chữ chính là bộ mặt.
Lưu Khám biết rõ đạo lý này.
Viết chữ đẹp, giống như là nước cờ đầu tiên. Đây là lần đầu tiên hắn
chủ động gửi tấu đến Hàm Dương, hơn nữa dính dáng đến sự việc rất lớn,
nên cần để lại cho Thủy Hoàng Đế một ấn tượng tốt. Nếu viết chữ xấu, chỉ sợ Thủy Hoàng Đế không cần xem nội dung tấu chương liền sinh ra ác cảm
đối với hắn. Văn chương của Thúc Tôn Thông phi phàm, bút lực mạnh mẽ,
thật phù hợp với sự yêu thích của Thủy Hoàng Đế.
Lưu Khám đem chuyện này giao cho Thúc Tôn Thông, rồi đi gặp Bành Việt. Lúc này đây,
Bành Việt cũng đã hỗ trợ ít nhiều, tự nhiên không thể không cảm tạ. Công đoạt cửa Đông, Bành Việt mặc dù đánh bất ngờ giành được chiến thắng
nhưng tổn thất cũng rất nghiêm trọng. Bộ hạ hộ tống gã cùng nhau hành
động, chết quá nửa. Trong đó Lâm Tô cũng chết trận tại cửa Đông, làm cho Lưu Khám cảm thấy rất thương cảm. Lâm Tô mới theo Lưu Khám không lâu,
cũng là một nhân tài khó có được.
Lưu Khám rất thích người
này, nhưng đối với y lại có chút cố kỵ. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Tô là thủ lĩnh của Lâu Phiền kỵ quân nhưng đồng thời cũng là người dưới
trướng Mông Điềm, rất trung thành và tận tâm đối với Mông Điềm. Có một
người như thế tồn tại, Lưu Khám không cách nào hoàn toàn khống chế được
ba trăm Lâu Phiền kỵ quân đó. Hơn nữa, giữ người này bên người, tóm lại
là có chút phiền phức… Dù sao ở Lâu Thương cũng ẩn tàng không ít bí mật.
Lâm Tô đã chết, đối với Lưu Khám mà nói cũng là một cái giải thoát.
Song song với thương cảm, trong lòng hắn lại có chút vui sướng. Có đôi
khi, Lưu Khám thật cảm giác mình càng ngày càng giống con người của thời đại này…
Gặp mặt Bành Việt vô cùng thuận lợi. Lưu Khám cam
đoan, trong tấu sẽ cực lực đề cử Bành Việt. Dựa theo cách nghĩ của Bành
Việt, tất nhiên là hi vọng có thể mưu cầu một chức quan ở gia hương.
Nhưng Lưu Khám lại nghĩ, loại khả năng này không lớn.
Đầu
tiên là sự kiện Tứ Hồng vài năm trước, lại đến sự kiện Lương Phụ Sơn hôm nay.Tuy thời gian cách nhau rất lớn, hơn nữa tính chất của sự kiện cũng không hoàn toàn tương đồng, nhưng cũng có một chút giống nhau. Chính là Tứ Hồng cũng vậy, sự kiện Tam Điền ở Doanh Ấp Bình Dương cũng thế, đều
liên lụy đến quan viên, tất cả đều là người địa phương. Cho nên Lưu Khám nghĩ triều đình rất khả năng cải biến phân công đối với quan viên. Ít
nhất trong hai năm, dân địa phương không cách nào nhậm chức. Bành Việt
muốn làm quan không phải là vấn đề lớn, nhưng muốn nhậm chức ở phụ cận
Cự Dã thì tựa hồ không có khả năng. Nghĩ như vậy nên Lưu Khám cũng không giấu giếm, nói rõ một năm một mười với Bành Việt.
Bành Việt có chút tiếc nuối nhưng cũng không có trách cứ Lưu Khám.
Hai người đã có bốn năm năm không gặp mặt, lần này gặp nhau, hơn nữa
lại vừa lúc đại thắng, tự nhiên là không thể thiếu được một hồi chén qua chén lại.
Tận tới lúc nửa đêm, Bành Việt mới cáo từ rời đi.
Lúc đi, Bành Việt sai người áp giải Lý Tả Xa tới trước mặt Lưu Khám.
Lúc này bộ dạng Lý Tả Xa tiều tụy, một cánh tay rủ xuống, hiển nhiên đã bị chặt đứt, thanh sam rách nát, búi tóc xõa tung, mặt đầy máu đen.
Nhưng không cách nào che được anh khí bên trong. Đứng trước mặt Lưu
Khám, Lý Tả Xa vẫn như trước ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút sợ hãi.
- Muốn giết muốn chém, thì thực hiện đi. Lý mỗ tuyệt sẽ không xin ngươi khoan dung!
Trên mặt hiện ra vẻ quyết tuyệt.
Nhưng Lưu Khám lại nhìn thấy một tia khát vọng từ đôi mắt trong suốt kia.
- Nghe nói Võ An Quân là tổ phụ của ngươi?
- Đúng vậy!
- Quả nhiên là một hảo hán!
Lưu Khám cười khẽ một tiếng:
- Ta nghe nói, ngươi vốn là ở Doanh Ấp phụ tá Điền An, vì sao xuất hiện ở đây?
Lý Tả Xa nhắm mắt ngậm miệng, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề của Lưu Khám.
- Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được một ít. Mười mấy ngày trước, ta bị hành thích ở Tần Đình, nói vậy ngươi có liên quan đến việc này.
Ta đang trên đường đột nhiên thay đổi tuyến đường, có lẽ ngươi cảm thấy
được điều gì, vì vậy tới Bình Dương báo nguy. Chỉ là ngươi thật không
ngờ, ta lại có chút thực lực ở Tiết quận, dám mạo hiểm lẻn vào Bình
Dương. Lý Tả Xa, ngươi có phải hay không cảm thấy ngươi thua rất oan
uổng?
Lý Tả Xa hừ lạnh một tiếng:
- Đô úy Tứ Thủy Lưu
Khám, ta đã nghe nói tên của ngươi. Cần phải nói tiếp, ngươi có thể tùy
cơ ứng biến, có dũng khí, có mưu lược, ta thua cũng không oan uổng.
Nhưng ta không phục ngươi chính là… Ở điều kiện bằng nhau, ngươi với ta
giao phong, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta.
- Thật sao?
Lưu Khám trầm ngâm trong chốc lát, lại nở nụ cười:
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- A?
- Ta hỏi ngươi bao nhiêu tuổi?
Lý Tả Xa do dự một chút:
- Hai mươi bảy.
- Ta năm nay hai mươi mốt.
Lưu Khám đứng dậy, trầm giọng nói:
- Thế nhưng hiện tại ta đã là Đô úy Tứ Thủy, nắm trong tay Tứ Hồng,
trong tay có một đội binh mã. Mà ngươi thì sao? Thân là con cháu danh
tướng, tuy hơn tuổi ta nhưng chỉ có thể thành thủ hạ bại tướng của ta.
Chớ nói điều kiện bằng nhau… Thiếu Quân, cứ cho là thực lực của ngươi
mạnh hơn Lưu mỗ, chúng ta giao phong, Lưu mỗ cũng có mười phần nắm chắc
lần thứ hai đánh bại ngươi.
Lý Tả Xa lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm mở miệng.
- Nói ra lời này, có thể ngươi không phục, nhưng Lưu mỗ nguyện phân
tích cho ngươi một chút… Hiện nay, Long Hưng, Quan Trung của Đại Tần ta, lấy pháp trị thiên hạ, lấy vũ dũng mà dựng nước, quét ngang Sơn Đông,
thống nhất thiên hạ. Với đại thế của thiên hạ hiện nay, hợp rồi sẽ phân, phân rồi tất sẽ hợp, Đại Tần ta thắng, là thắng quang minh chính đại.
Mà các ngươi thua, lại không muốn đối diện với hiện thực, trong lòng vẫn còn huyễn tưởng.
Thiếu Quân, ngươi biết cái này gọi là gì không? Chính là không thức thời!
Lưu mỗ thắng ngươi ở điểm thứ nhất, chính là thức thời; Thứ hai, ngươi
không biết nhìn người. Đối với Điền Đô, Lưu mỗ không hiểu biết, thế
nhưng từ trong khoảng thời gian ngắn giao phong nhìn ra, người này chỉ
là hạng người chí lớn nhưng tài mọn. Một nhân vật như vậy lại vọng tưởng chống lại Đại Tần ta, thật sự là nực cười. Mà ngươi lại chạy tới bợ đỡ
một người thối chân như vậy, chẳng phải là có mắt không tròng? Thứ ba,
Thiếu Quân ngươi bất nhân bất nghĩa!
Ta nghe nói, ngươi vốn
hẳn là ở Doanh Ấp phụ tá Điền An, thế nhưng lại từ bỏ cố chủ, xuất hiện
tại Bình Dương. Ngươi cũng biết, Doanh Ấp bị phá, Điền An bị phóng hỏa.
Ta không rõ ràng lắm ngươi có bao nhiêu bản lĩnh lớn, nhưng ta biết,
thời điểm Điền An gặp nguy hiểm, ngươi không ở Doanh Ấp, nhưng lại xuất
hiện ở hơn trăm dặm ngoài Bình Dương. Là người có mưu mà bất trung, thực không đáng làm người… Võ An Quân suốt đời trung trực cũng không nghĩ
lại có một hậu đại như ngươi, chắc hẳn chết không nhắm mắt.
Câu nói cuối cùng của Lưu Khám gần như là mắng chửi. Vẻ mặt Lý Tả Xa đỏ
bừng, cúi đầu không biết nên giải thích như thế nào. Nói trong lòng, y
hoàn toàn khinh thường Điền An. Trong mắt Lý Tả Xa, Điền An tuy là vương tộc, nhưng đã xuống dốc từ lâu, chẳng qua chỉ là một thương nhân mà
thôi. Vận khí của gã tốt nên mới có thành tựu ngày hôm nay. So sánh với
Điền Đô mà nói, Điền An giống như một nhà giàu mới nổi, thổ tài chủ.
- Sài tướng quân của Cức Bồ quân kia là gì của ngươi?
Lý Tả Xa ngẩn ra, ngẩng đầu trả lời:
- Đó là tướng lĩnh dưới trướng tổ phụ của ta.
- Y đã chết rồi!
- A?
Đầu Lý Tả Xa “ông” vang một tiếng, nhất thời ngây người.
Lưu Khám lạnh lùng liếc y một cái:
- Quan hệ của ngươi và Cức Bồ quân, chắc là vô cùng mật thiết. Thế
nhưng lúc Cức Bồ quân cần ngươi nhất, ngươi lại ở nơi nào? Ngươi đang
cùng ta giao phong… truyện copy từ tunghoanh.com
Lưu mỗ tuy
rằng bất tài, nhưng trong thời điểm nguy hiểm nhất cũng sẽ không vứt bỏ
đồng đội. Luận xuất thân, Lưu mỗ không hiển hách bằng Thiểu Quân ngươi.
Thế nhưng luận đối đãi, ngươi ngay cả tư cách cơ bản nhất cũng không có. Ngươi nói xem, ngươi có xứng là đối thủ của ta?
Ở một thời gian dài với Khoái Triệt và Giả Thiệu, cách nói của Lưu Khám cũng từ từ lợi hại thêm.
- Bỏ đi, nói những điều ý tứ sâu xa này với ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả…
Tựa hồ hào hứng của Lưu Khám đã mất:
- Ngươi đi đi…
- A?
- Võ An Quân cái thế hào kiệt, Lưu mỗ xưa nay kính ngưỡng, làm người
suốt đời trung trực, chỉ còn một mình ngươi là huyết mạch, ta thực không đành lòng đoạn tuyệt. Cho nên ta không để Bành Việt đem ngươi giao ra.
Bên ngoài cũng không biết sự tồn tại của ngươi. Khi ta còn có thể làm
chủ, chiếu lệnh của triều đình còn chưa xuống tới, ngươi cầm thủ lệnh
của ta, đi đi… Có thể đi xa được bao nhiêu, thì đi xa bấy nhiêu. Lúc này đây, ta nể mặt Võ An Quân, tha tính mệnh của ngươi; sau này nếu còn rơi vào tay ta, ta tuyệt sẽ không tha. Thừa dịp trời còn tối, ta phái người đưa ngươi ra khỏi thành.
Lý Tả Xa ngây ngốc ở đình thượng, như mất hồn lạc phách, chốc lát nói không nên lời.