Hình Đồ

Chương 269: Biến động ở Ba Thục (9)

Ngươi…

Trên ngôn ngữ, hán tử kia hiển nhiên không phải là

đối thủ của Ba Hộ. Mà những thủ lĩnh người Ba ngồi ở đây đều ngậm miệng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn tình thế phát triển và

biến hóa. Ngoài ý liệu của mọi người, Tần Mạn cũng không có tức giận,

trái lại, nàngbình tĩnh cười cười, nhẹ nhàng nói:

- Ba Lực thủ

lĩnh, xin không cần tức giận. Mạn hôm nay ủy thác Huyện trưởng mời mọi

người đến đây, cũng không phải lấy thân phận của Tần gia, mà là thân

phận một hậu duệ của người Ba đến đàm phán với mọi người về việc hợp

tác… Việc này, không quan hệ với Tần gia.

Ba Lực là thủ lĩnh người Ba thổ trứ ở Duyên Giang. Từ khi Đỗ Lăng thương hành thiết lập

tới nay, là Bộ ở vùng Duyên Giang được hưởng lợi ích nhiều nhất, vì vậy Ba Lực là người thứ nhất đứng về phía Thẩm Thực Kỳ. Chỉ là trong ba bộ chín mươi tám trại tại Giang Dương, Duyên Giang có thế lực nhỏ nhất,

thực lực chủ yếu phân bố tại Đại Giang, lần này đến đây, cũng hoàn toàn vì được Tào Vô Thương mời. Nghe Tần Mạn nói như thế, Ba Lực đầu tiên

là ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, ngồi xuống.

Tần Mạn nói:

- Sản vật của Ba Thục như hoa trời trong bảo khố, địa linh nhân kiệt.

Chỉ khổ nỗi hơi lệch về phía tây nam, khiến cho chúng ta xa vùng Trung

Nguyên. Lần này Mạn lấy danh nghĩa Đỗ Lăng thương hành, đến cùng mọi

người thương thảo hợp tác. Các vị trại chủ cũng biết, Đỗ Lăng thương

hành hàng hóa thông thiên hạ, danh rượu ngon Đỗ Lăng càng bay khắp vùng Trung Nguyên. Chúng ta cần hàng hóa của Ba Thục mà các trại cũng cần

đến chỗ chúng ta mua các loại hàng hóa của Trung Nguyên.

Mạn biết, trong tay thủ lĩnh các trại, tụ tập một lượng lớn vật tư chúng

ta cần. Trong bộ tộc của thủ lĩnh Ba Ngạn có da, lông, dưa và trái cây

mà người Trung Nguyên cực kỳ ưa thích… Cho nên, Mạn mong muốn hợp tác

với các vị thủ lĩnh, kinh doanh một việc buôn bán. Trước đây, chúng ta

đã rất nhiều lần hợp tác với thủ lĩnh Ba Lực, hiệu quả vô cùng tốt.

Nhưng không biết thủ lĩnh Ba Ngạn và thủ lĩnh các trại ở Thiển Khâu

Khoan Cốc, có hứng thú liên thủ cùng chúng ta hay không? Ta nghĩ, như

vậy còn tốt hơn các vị tự buôn bán nhỏ.

Ba Ngạn chính là đại thủ lĩnh người Ba bản địa ở Hoàng Kinh Lâm. Đối với những thay đổi của Bộ Duyên Giang, Ba Ngạn đương nhiên cũng nhìn thấy. Chính xác, trong

tay người Ba bản địa ở Hoàng Kinh Lâm, tụ tập các loại vật phẩm, nhưng

trước đây bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, hơn nữa thương nhân Trung

Nguyên không dám thâm nhập vào nơi ở của người Ba bản địa, thế cho nên

không cách nào tiêu thụ ra ngoài. Chỉ có thể dựa vào giao dịch nho nhỏ

để thu lợi nhuận, nhưng cũng rất ít. Đề nghị này của Tần Mạn, thực làm

cho Ba Ngạn có phần động tâm. Nhịn không được nhìn thoáng qua thủ lĩnh

các trại bên dưới, từ trong mắt bọn họ, Ba Ngạn nhìn ra được chút đầu

mối.

Ai chẳng muốn sống cuộc sống sung sướng? Cho dù là người Ba bản địa sinh sống trong thâm sơn rừng già cũng là như vậy.

Càng quan trọng hơn là, Tần Mạn đưa ra việc hợp tác này, chính là đem người Ba các trại đặt ở vị trí ngang nhau, không hề dựa vào người khác như trước đây. Có thể không phụ thuộc vào người khác, có thể sống qua

những ngày lành, Ba Ngạn đương nhiên đồng ý. Chỉ là, Tần Mạn thực sự có thể làm được sao?

Ba Ngạn do dự một chút, Ba Hộ lại có chút nóng nảy! Gã ngày hôm nay đến là để quấy rối, tất nhiên là không dễ

dàng để Tần Mạn như ý, lập tức cắn răng một cái, Ba Hộ nói:

-

Tần Mạn, ngươi đừng nói những lời yêu ngôn hoặc chúng. Ngươi không để ý liêm sỉ, theo nam sủng của ngươi chạy ra khỏi gia môn, hôm nay lại nỗ

lực đảo loạn Ba Thục, nhị lão gia sớm muộn gì cũng thu thập ngươi. Ba

Ngạn, Ba Lực… Các ngươi vừa nói ta đã quên mất ân tình của Thanh lão,

hiện tại ta ngược lại muốn hỏi các ngươi còn nhớ rõ ân tình của Thanh

lão? Chớ quên, nữ nhân này chính là kẻ phản bội của Tần gia.

Trong giọng nói của gã có chút ý uy hiếp, tựa hồ nhắc nhở Ba Ngạn, Ba Lực, cẩn thận bị Tần gia trả thù.

Nhưng Ba Lực nở nụ cười:

- Ta đương nhiên sẽ không quên ân tình của Thanh lão, hơn nữa ta cũng biết, Mạn tiểu thư mới là người được Thanh lão chỉ định thừa kế. Ngươi không cần lấy Tần gia tới uy hiếp chúng ta. Sáu nghìn bảy trăm người Ba ở Duyên Giang, kiếm sống trên sông nước, sẽ không xin xỏ bất kỳ ai.

Một câu nói, ta chỉ biết Thanh lão, không biết Tần gia!

Ba Ngạn gật đầu nói:

- Nói đến Thanh lão, ta sở dĩ đến đây là vì chịu sự triệu tập từ ấn

tín của Thanh lão. Mạn tiểu thư có phản bội hay không? Ta không biết.

Ta chỉ biết là, trong tay Mạn tiểu thư có ấn tín của Thanh lão! Ta chỉ

nhìn ấn tín, không nhìn người, lại càng không quan tâm cái gì Tần gia,

Ba gia… Ba Hộ, nếu như trong tay nhị lão gia có ấn tín của Thanh lão,

như vậy, ta tất nhiên cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của y, thế nhưng y

không có!

- Các ngươi…

Ba Hộ thẹn quá thành giận, chỉ vào mọi người trong viên nói:

- Sau này đừng có hối hận!

- Các vị thủ lĩnh sẽ hối hận hay không ta không biết… Nhưng ta lại

biết ngày hôm nay, đại thủ lĩnh Ba Hộ chỉ sợ là sẽ hối hận thôi!

Ngay lúc song phương đang kịch liệt khắc khẩu, Khoái Triệt mang theo hơn trăm danh binh tốt xuất hiện tại cửa huyện nha.

- Ba đại thủ lĩnh ngày hôm qua lén đưa vào thành hơn năm trăm binh tốt Thiển Khâu, ý đồ nhiễu loạn trị an Giang Dương, mưu đồ tạo phản… Nhưng ngươi cũng thật sự là ngu xuẩn, nếu muốn quấy rối, vì sao chẳng phân

nhóm vào thành? Hơn năm trăm người cùng nhau vào thành, chẳng lẽ lại cho quan lại lớn nhỏ ở Giang Dương đều là ngu ngốc sao?

Khoái Triệt nói xong, lai chắp tay đối với Thẩm Thực Kỳ nói:

- Khởi bẩm Huyện trưởng, phản tặc đều đã bị truy nã, hôm nay chỉ còn tặc tù Ba Hộ là chưa bị bắt thôi.

- Mưu phản?

Ba Hộ nghe vậy tức khắc hoảng sợ:

- Ngươi đừng có nói bậy, ta khi nào nói muốn mưu phản?

- Có nói hay không, nghe chính người của ngươi nói đi!

Khoái Triệt ra lệnh một tiếng, chỉ thấy hai gã tùy tùng giải một người Ba đi vào trong viện. Sắc mặt Khoái Triệt nhu hòa, mang theo nụ cười

hòa nhã:

- Ngươi tên là gì, là người phương nào? Nhất nhất nói

cho các vị thủ lĩnh… Đem những lời ngươi vừa nói với ta, lặp lại lần

nữa!

Không đợi người nọ mở miệng, Ba Lực đứng lên, ngạc nhiên nói:

- Người này ta biết, đó chẳng phải là đầu lĩnh Ba Hợp của Trường Cương Lâm trại sao?

Trường Cương Lâm là một địa danh ở Thiển Khâu Khoan Cốc.

Ba Hợp kia nói:

- Hôm qua, đại thủ lĩnh Ba Hộ tìm đến ta, để ta mang người vào thành. Chờ tiệc rượu tan, lúc thủ lĩnh các trại rời đi, chúng ta sẽ gây rối

ngay trong thành. Sau đó thừa dịp loạn giết thủ lĩnh các trại, lại giá

họa cho Mạn tiểu thư. Đến lúc đó, thủ lĩnh các Bộ ở Ba Thục, tất nhiên

trong lòng sẽ sinh bất mãn. Đại thủ lĩnh chỉ cần vung tay hô một tiếng, là có thể bắt hạ huyện thành… Đại thủ lĩnh còn nói, Giang Dương giàu có và đông đúc, nhưng cần phải tẩy rửa một phen. Tiểu nhân cũng là nhất

thời bị ma quỷ ám ảnh, đã đồng ý với đại thủ lĩnh. Nhưng sau đó nghĩ

lại, càng nghĩ càng sợ.

- Ba Hộ!

Không đợi Ba Hợp nói xong, Ba Ngạn giận tím mặt:

- Tâm địa của ngươi thật độc ác!

Ba Hộ lúc này giống như đang mơ, lắp bắp nói:

- Ba Hợp, ngươi, ngươi… Ba Ngạn, ngươi đừng nghe gã nói bậy, chúng ta đều là người Ba, ta sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi, ngươi…

tiện nhân Tần Mạn, tâm địa của ngươi thật độc ác, dám hãm hại ta!

Tần Mạn cũng mơ hồ rồi.

Bởi vì sự sắp xếp trước đây hình như không có màn vừa rồi a…

Song lúc nàng nhìn thấy Khoái Triệt mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, liền tỉnh ngộ ra. Lập tức thở dài một hơi:

- Ba Hộ thủ lĩnh, những lời này của ngươi là có ý gì? Mạn chỉ là một

nữ tử yếu đuối mà thôi, hôm nay mời các vị đến đây gặp nhau cũng chỉ là muốn cho mọi người một cái tài lộ. Vậy hơn năm trăm người Ba trong

thành, có đúng là người của ngươi hay không? Ba Hợp, ngươi có phải là

con dân của bộ Thiển Khâu hay không? Nếu như phải, theo như lời ngươi,

Tần Mạn ta chỉ là một người ngay cả nhà cũng không có, làm sao có thể

chỉ huy người Ba Thiển Khâu của ngươi đâu? Ngươi nói không sai, tất cả

mọi người đều là người Ba… Thế nhưng ta thật không ngờ, ngươi lại độc ác như vậy!

Ba Hộ nhất thời cứng miệng, không trả lời được.

Nói thật, kế vu oan giá họa này cũng không cao minh gì. Nhưng vấn đề

chính là, Ba Hộ phái hơn năm trăm người Ba vào thành, hơn nữa với lời

khai của Ba Hợp làm cho thủ lĩnh các trại đang ngồi tất cả đều bị lầm

lẫn. Đúng vậy, nếu như ngươi không muốn giết người, vì sao lại phái

người Ba vào thành?

Hơn nữa Ba Hợp chính là thủ hạ của ngươi, sao có thể oan uổng ngươi?

Lúc này Khoái Triệt lần thứ hai cười lạnh nói:

- Đại thủ lĩnh Ba Hộ, ngươi cho là ngươi rất thông minh sao? Ngươi bí mật cấu kết mười tám trại Thiển Khâu Khoan Cốc, âm mưu tạo phản… nhất

cử nhất động của ngươi, tất cả đều dưới sự quản chế của triều đình.

Thực không dám giấu giếm, lúc ngươi rời Thiển Khâu, triều đình đã phái

Đô úy Tứ Thủy suất bộ xuất kích đánh các trại Thiển Khâu. Hôm nay… chắc hẳn mười tám trại của ngươi đã hóa thành biển lửa. Từng bước ép sát,

làm cho Ba Hộ từng tấc vuông đại loạn.

Đợi nghe Khoái Triệt nói xong, Ba Hộ càng nghẹn họng nhìn trân trối. Một lúc lâu, gã lắp bắp phun ra một câu:

- Ta, ta không có tạo phản!

Thế nhưng lời này ra khỏi miệng, lại khiến cho mọi người cười một trận âm lãnh.

- Nếu ngươi không có tạo phản, sao triều đình lại phái binh tiễu trừ?

Thẩm Thực Kỳ lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói, triều đình bày đặt hàng loạt chuyện ngươi

không làm là oan uổng ngươi, còn không tiếc điều động binh mã từ Tứ Hồng tới? Ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, vị này là Khoái tiên sinh, dưới trướng Tư Mã Đô úy Tứ Hồng, chắc chắn không giả.

Ba Hộ tuyệt vọng rồi!