Hình Đồ

Chương 207: Thành bị phá (2)

Ta mặc kệ thắng với lợi, ta chỉ muốn biết, sau khi ta chết, ta làm sao đối diện với chất vấn của bọn họ!

Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Lưu Khám méo mó đến đáng sợ.

Đạo lý “nhất tướng công thành vạn cốt khô”, hắn hiểu rất rõ. Thế nhưng

lúc hắn thật sự đối diện với tình cảnh này, lại không có cách nào tiếp

nhận.

Huống hồ, hắn chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ.

Mông Khắc bịt kín miệng Lưu Khám:

- Quân hầu, nói cẩn thận!

- Được rồi, ngươi buông tay ra, ta đã bình tĩnh rồi...

Lưu Khám cũng biết, những lời hắn vừa nói, có chút đại nghịch bất đạo.

Thế nhưng những lời dồn nén ở trong lòng, nếu như không nói ra, sẽ bực

bội chết mất. Hắn có thể coi thường quân địch đang từng tên từng tên

tiến đến trước mặt hắn, nhưng lại không có cách nào coi thường từng

người bên cạnh mình ngã xuống.

Mấy nghìn người...

Nếu như tính cả hai nghìn người Mông Tật dẫn đến và một nghìn người Mông Khắc dẫn đến, trong thành Phú Bình có gần vạn người.

Tính mạng của gần vạn người, một loáng đã trở thành quân cờ bị bỏ đi.

Mặc dù đã sống ở thời đại này nhiều năm, nhưng Lưu Khám vẫn không cách

nào tiếp nhận sự lãnh đạm này. Theo hắn thấy, hắn bị phản bội, bị Mông

Điềm phản bội, bị đế quốc Đại Tần phản bội.

Lưu Khám dùng hai tay che mặt, xoa bóp thật mạnh.

Lát sau, hắn nhẹ nhàng nói:

- Không có viện quân, chúng ta bây giờ chỉ có dựa vào chính mình. Ta

không có cách nào vứt bỏ bách tính trong thành, bọn họ không đáng

chết... Ta ước tính, Phú Bình chống cự không được mấy ngày nữa. Vừa nãy

Thành Tư Mã nói riêng với ta, đông thành có mấy chỗ tường đã bị lỏng

lẻo. Ta ước tính, mấy chỗ tường thành khác đều có tình hình như vậy.

Điều mà chúng ta cần làm bây giờ là làm thể nào yểm hộ cho bách tính

trong thành rút lui?

- Vậy quân hầu có chủ ý gì không?

Lưu Khám vuốt vuốt mũi:

- Hai ngày nay ta luôn quan sát, Phú Bình bị bao vây bốn phía nhưng về

tương đối mà nói, sở bộ vùng đồi núi phía nam chắc là mềm yếu nhất.

Thành tây có sông Hoàng Hà ngăn cản, thành bắc lại phải đối diện với

quân tinh nhuệ của A Lợi, khó mà xông ra ngoài.

Mông Khắc gật đầu:

- Do vậy Phú Bình phá vòng vây phía tây, chỉ cần có thể xông ra, ba mươi dặm ngoài là Tử Ngọ Lĩnh. Đi vào Tử Ngọ Lĩnh, chúng ta có thể có một cơ hội sống. Hai ngày nay ta quan sát, quân sĩ phía đông Phú Bình, chủ

tướng tên là Nang Tri Nha Tư, vốn dĩ là thân tín của Đồ Kỳ, hình như

cũng không ủng hộ A Lợi lắm, lực chiến đấu tương đối yếu, có lẽ có thể

phá vòng vây.

Lưu Khám vỗ nhẹ trán.

- Trước tiên không vội vàng, việc này tốt nhất là thảo luận với mọi

người... Như thế này đi, ngươi thống lĩnh bộ khúc lặng lẽ tổ chức bách

tính, có thể dẫn đi thì dẫn toàn bộ đi. Chuyện này, ngươi thảo luận cùng Thành Tư Mã. Một khi chúng ta quyết định, hành động sẽ tương đối gấp

rút.

Mông Khắc đồng ý một tiếng, không nói gì thêm.

Hai người sóng vai đứng một lúc, sau đó ai nấy tự rời đi.

Lưu Khám một mình leo lên lầu trên tường thành, nhìn Phàn Khoái và Đồ Đồ đang kiểm tra lại đường đi trong thành.

Lữ Thích Chi ở dưới thành, đang dắt ngựa Xích Thố đi dạo. Đáng tiếc con

ngựa tốt này, trong trận chiến phòng ngự này, dường như không có cơ hội

phát huy.

Lưu Khám thở dài, đứng dưới lỗ châu mai.

- Quân hầu!

Đồ Đồ đi đến bên Lưu Khám hành lễ.

- Người Hung Nô có động tĩnh gì không?

Đồ Đồ lắc đầu nói:

- Cũng thật là bất thường. Ban đêm đánh hung hăng như vậy, sau khi trời

sáng, lại không có chút động tĩnh gì. Cũng không biết bọn Hồ mọi rợ đó

có phải ăn nhầm cái gì rồi không. Cả một buổi trưa không hề có động tĩnh gì... Ha ha, có lẽ là mệt rồi.

- Mệt rồi?

Lưu Khám lại không cho rằng như thế.

Bảy ngày này, hắn đã thấy thủ đoạn của người Hung Nô. Những tên này cũng có năng lực học hỏi rất cao, hơn nữa tuyệt đối không mọi rợ như người

hậu thế nói. Ngược lại, người Hung Nô rất hiểu chiến pháp, hơn nữa trong chiến tranh không ngừng điều chỉnh, tìm kiếm phương pháp giải quyết tốt nhất.

Nheo nheo mắt lại, Lưu Khám nhìn về đại doanh Hung Nô ở phía xa.

- Chú ý vào một điểm cho ta!

Lưu Khám dặn dò:

- Hồ mọi rợ đánh trận rất đồng bộ. Hai này trước đánh trận hung hãn như

vậy, đột nhiên lại yên lặng, chắc chắn là có âm mưu... Đúng rồi, để mọi

người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nói không chừng sẽ luân phiên ác

chiến.

- Ty chức đã rõ!

Tên Đồ Đồ này, mặc dù rất lỗ mạng, thậm chí có chút khó gần, nhưng lại là người thẳng tính.

Ban đầu, y thật sự không phục Lưu Khám. Nhưng sau khi trải qua hàng

chuỗi liên tiếp những trận ác chiến, Đồ Đồ đối với Lưu Khám đã hoàn toàn nể phục.

Loại người thế này một khi đã nể phục ai, sẽ một lòng một dạ.

Cho nên chuyện Lưu Khám dặn dò, y nhất định sẽ gắng hết sức mà làm theo.

Đi xuống lầu thành, Lữ Thích Chi đang dắt ngựa Xích Thố đến trước mặt Lưu Khám, cười hì hì nói:

- Khám ca, cưỡi ngựa đi dạo hai vòng đi. Hai ngày nay ngựa Xích Thố

không được dùng đến, bực bội quá rồi... Huynh xem, nó vừa nhìn thấy

huynh, kéo cũng không đi nữa, trực tiếp chạy tới đây.

Lưu Khám cười gật đầu, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt cái bờm mềm mượt.

- Xích Thố, hai ngày này uất ức cho ngươi rồi!

Ngựa Xích Thố rúc rúc cái đầu to đùng vào lòng Lưu Khám, sau khi làm

nũng một hồi, không ngừng hí vang. Chân trước đạp lên mặt đất “cộc,

cộc”, Lưu Khám hiểu ý của Xích Thố, đây là bảo hắn cưỡi lên... Xung

quanh cũng chẳng còn việc gì, Lưu Khám bảo Lữ Thích Chi đem ngựa đến,

giữ người ngựa, sau đó phủ thêm yên ngựa, thắt chặt dây đai, xoay người

lên ngựa. Ngựa Xích Thố hí vang.

Thành Phú Bình không lớn, chỉ có thể chạy bộ quanh tường thành.

Lưu Khám cưỡi trên lưng ngựa Xích Thố, cười ha ha, mặc kệ cho nó nhẹ

nhàng chạy. Ven đường, chốc chốc lại có bách tính chào hỏi hắn, Lưu Khám cũng gật đầu đáp lại.

Đúng chính ngọ, đúng lúc Lưu Khám cưỡi Xích Thố đến tây thành, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất.

Một đoạn tường thành đã đổ sụp ngoài dự tính, khiến cho tường thành phía tây bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng to đùng. Khói bụi mù mịt, ngựa

Xích Thố bị sặc hí vang, liên tục đạp chân lùi về phía sau. Lưu Khám

ngẩn người, ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy người Hung Nô xông vào, hồi

lâu không có phản ứng.

- Địch tập kích, địch tập kích!

Lâu trên tường thành vọng lại tiếng hò hét ầm ĩ.

Lưu Khám lập tức hiểu rồi...

Đường hầm, những tên Hung Nô chết tiệt này, đã đào đường hầm!

Phú Bình biến thành chốn địa ngục trần gian.

Binh sĩ Hung Nô ùn ùn xông ra khỏi đường hầm, mặt mày dữ tợn nhào về

phía bách tính trong thành. Sau khi bức tường thành tây sụp đổ không

lâu, thành cũng đổ ngay sau đó... Binh sĩ Hung Nô nhiều không kể xiết,

từ lỗ hổng tiến vào trong thành, thành Phú Bình nhỏ bé trong chớp mắt đã tăng thêm hàng nghìn người... Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm thiết

vang vọng trên bầu trời Phú Bình.