Hình Đồ

Chương 194: Hỏa thiêu đồi Bạch Thổ

Đồ Kỳ, trong câu nói Hung Nô có hàm nghĩa chính trực, trung nghĩa.

Nhưng, chính trực cũng được mà trung nghĩa cũng được, chẳng có chút nào liên quan đến Loan Đề Đồ Kỳ. Sinh ra muộn hơn Loan Đề Đầu Man hai năm,

chỉ có thể làm một Tả Hiền Vương. Theo lý mà nói, Tả Hiền Vương này

thông thường đều là người kế tục của Thiền Vu mới có thể đảm nhận, nhưng lúc đó lúc Đầu Man đăng ngôi Thiền Vu, vẫn chưa có con trai nối dõi,

đành để cho Đồ Kỳ tạm thời đảm nhiệm. Cho nên trong lòng Đồ Kỳ trước nay luôn luôn tồn tại một ý nghĩ.

Hiện nay, Đầu Man có mười sáu đứa con trai, đã lờ mờ lộ ra ý muốn thay đổi Tả Hiền Vương.

Sở dĩ vẫn chưa động đến lão, là vì đại quân trong tay Đồ Kỳ và người

Nguyệt Thị ở phía sau. Đồ Kỳ hiểu rất rõ, không chỉ là Đầu Man nhìn chăm chăm vào lão, cả ba người còn lại trong Tứ Giáp đều nhìn chằm chằm vào

lão. Tà Hàn không chỉ là sợi dây gắn bó giữa lão với người Nguyệt Thị,

mà còn liên quan đến thể diện của lão. Cho dù là Đồ Kỳ không sủng ái Tà

Hàn, cũng không thể không xuất binh ứng cứu, nếu không sẽ bị người khác

đàm tiếu.

Những dây dưa lằng nhằng đó, tuyệt đối không phải một câu nói mà nói rõ ràng được.

Sau khi thiêu cháy thi thể binh sĩ sở thuộc Bồ Nô, trong lòng Bồ Kỳ rất không thoải mái.

Lão ngồi một mình trong lều trại uống rượu sầu.

Vốn cho rằng đất Phú Bình nhỏ bé này, thậm chí không cần đến lão ra

tay, dựa vào ba nghìn kỵ binh Bồ Nô là có thể đánh chiếm dễ như bẻ cành

khô.

Nào biết đến bóng dáng của tường thành Phú Bình còn chưa thấy, Bồ Nô đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Bọn Tần mọi rợ có người tài ư?

Đồ Kỳ không ngông cuồng như quân Bồ Nô, sau khi nghe miêu tả tỉ mỉ về

bại quân, sau khi đến thung lũng, lão dứt khoát vượt lên trước, đóng

quân ở đó, để tránh đối phương lại dùng quỷ kế gì nữa. Đồng thời, lão

cũng không lập tức hạ lệnh tấn công mà tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục.

Trên đồi Bạch Thổ có bao nhiêu quân Tần?

Đồ Kỳ đã nghe ngóng rõ ràng, không đến hàng nghìn hàng vạn như đám bại

quân kia nói, chẳng qua cũng chỉ mấy trăm quân Tần, còn lại toàn bộ đều

là dân phu.

Cờ quạt xuất hiện trên vách núi hôm qua cũng là do Lưu Khám lệnh cho dân phu dựng lên.

Trong lúc hoảng loạn, rất khó nhìn xem đối phương rốt cục có bao nhiêu

người. Thế cho nên rất nhiều bại binh đều tưởng rằng số lượng quân Tần

ít nhất cũng đến hai ba nghìn.

Mà cũng cứ coi như có người nhìn ra mánh khóe này, cũng sẽ không nói thẳng ra.

Dù sao thì mấy nghìn quân mà bị mấy trăm quân đánh bại, nói ra cũng

không được hay cho lắm. Theo kế hoạch của Đồ Kỳ, sau một đêm nghỉ ngơi,

rạng sáng ngày mai sẽ bắt đầu tấn công dữ dội không ngừng nghỉ vào đồi

Bạch Thổ. Tốt nhất là có thể một đòn phá vỡ phòng ngự của đồi Bạch Thổ,

tiến thẳng vào huyện thành Phú Bình.

Chỉ có như vậy mới có thể chứng tỏ bản lĩnh của hắn.

Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho những người khác nhìn vào

không dị nghị. Sự thất bại của Bồ Nô, không phải là ta không có bản

lĩnh, mà là vì đối thủ quá mạnh mà thôi.

Nhưng đối thủ lớn mạnh như vậy vẫn bị ta đánh bại trong chớp mắt.

Chỉ là đánh bại đồi Bạch Thổ, vẫn còn thành Phú Bình. Đồ Kỳ phát hiện,

lúc này ra quân cứu viện Tà Hàn, có lẽ không dễ dàng như lão tưởng

tượng.

- Truyền lệnh Thiên phu trường các bộ đến đại trướng nghị sự!

Đồ Kỳ uống một ngụm rượu, lệnh cho thân binh truyền lệnh xuống dưới.

Sau đó, lão lại rút ra một bản đồ da trâu, trong lều quân quan sát.

Một lát sau, các bộ đông quân lần lượt kéo đến quân trướng, phân thành hai bên.

- Bọn Tần mọi rợ trên đồi Bạch Thổ, vô cùng xảo quyệt!

Đồ Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Sự thất bại của Bồ Nô, cố nhiên là bại ở chỗ thiếu cảnh giác, nhưng

cũng không thể phủ định, quân Tần mọi rợ thật sự có bản lĩnh.

- Đại vương, trước khi lâm trận, hà cớ phải đề cao chí khí của người khác, hạ thấp uy phong của mình?

Một gã thiên phu trường đứng lên nói to:

- Ngày mai ta nguyện làm quân tiên phong, cổ vũ tinh thần tiến đến đồi Bạch Thổ, đại vương không cần lo lắng như vậy!

- Thi Trục Hầu không hổ là dũng sĩ Hung Nô ta, quả nhiên thẳng thắn.

Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chính là vì bàn bạc làm thế nào để cổ vũ

tinh thần tiến đánh đồi Bạch Thổ. Thi Trục hầu, ngươi đã chủ động xin

đi, vậy ta lệnh cho ngươi làm tiên phong, sáng sớm ngày mai xuất phát,

tiến hành tấn công.

Dũng sĩ các bộ đều cần phải chuẩn bị kĩ càng, tấn công liên tục không ngừng vào đồi Bạch Thổ...

Thi Trục Hầu, ta biết ngươi rất dũng cảm, nhưng tuyệt đối không thể lơ

là. Nếu không ngươi sẽ bước vào vết xe đổ của Bồ Nô. Một khi bắt đầu tấn công, không có lệnh của ta, các bộ không được tự ý dừng lại, thậm chí

là lùi lại. Ta sẽ tự mình đôn đốc, tất cả những người lùi bước khi lâm

trận, giết không tha!

Thi Trục Hầu là tên của người Hung Nô.

Ngoại trừ một số ít quý tộc có họ, đa số người Hung Nô chỉ có tên. Thi

Trục Hầu này cũng coi như là khác loại với người Hung Nô, thân cao chín

thước, cao lớn vạm vỡ, vô cùng mạnh mẽ. Gò má cao, trên gương mặt còn

xăm hình đầu sói. Bộ râu như kim thép, được ánh nến chiếu sáng, càng

hiện ra một loại khí chất dữ tợn và đáng sợ.

Nghe Đồ Kỳ nói như vậy, Thi Trục Hầu cũng không nói gì nữa.

Đồ Kỳ nói:

- Bây giờ ta sắp xếp thứ tự tấn công các bộ... Bộ đội sở thuộc Thi Trục Hầu là thê đội đầu tiên, hai bộ Lư, Khưu Phù Vưu làm yểm trợ hai bên

sườn, một khi Thi Trục Hầu tiến công có gì bất lợi, hai bộ các ngươi lập tức tiếp tay, dẫn binh lực vào trận đồi Bạch Thổ.

Hai tên tướng lĩnh Hung Nô đứng dậy, đấm ngực nhận lệnh.

Lúc này, đêm đã khuya lắm rồi, những người Hung Nô trong doanh đã ngừng hoạt động, ai nấy chui vào trong lều da trâu nghỉ ngơi.

Trong đại trướng trung quân, Đồ Kỳ vẫn đang không ngừng sắp xếp các đội ngũ.

Thậm chí kế hoạch của lão đã kéo dài đến sau khi công phá đồi Bạch Thố, đội ngũ nào sẽ là quân tiên phong, truy sát thành Phú Bình.

Không thể trì hoãn thêm nữa!

Bản thân Đồ Kỳ cũng hiểu rõ, nếu như bị quân Tần chi viện tới, một trận chiến dịch nhỏ bé sẽ diễn biến thành một trận huyết chiến.

Dựa vào thăm dò của Đồ Kỳ, ở Nghĩa Cừ tụ tập ít nhất là sáu vạn quân Tần tinh nhuệ, còn có binh mã của Thượng quận, cũng hơn mười vạn, một khi

xung đột trực tiếp, Đồ Kỳ tự mình biết mình, một chút binh mã của y, căn bản không đủ để chống lại thú binh tinh nhuệ của quân Tần. Đêm đến, khe sông nổi gió.

Những cây ngải trắng cao bằng đầu người bên bờ sông, đung đưa trong gió không ngừng, kêu rì rào.

Lưu Khám đích thân dẫn một trăm năm mươi giáp sĩ tinh nhuệ, từ hai bên

sườn đồi Bạch Thổ trượt xuống, luồn vào đám cỏ lau trắng.

Trong tay mỗi người đều cầm một bó cỏ khô, theo đám cỏ lau bên hồ, lặng lẽ lẻn vào trong đại doanh của người Hung Nô.

Trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, danh tướng Đông Hán – Hoàng Phủ Tung đã có một trận huyết chiến với quân Hoàng Cân.

Sau khi cuộc chiến dừng lại, quân Hoàng Khăn liền nghỉ ngơi ngay tại

chỗ, vừa may đóng quân ở trong một vùng cỏ lau. Hoàng Phủ Tung liền nghĩ ra một kế, thế là có tiết mục hỏa thiêu. Đối với lịch sử Sở Hán, Lưu

Khám đúng là không rành, nhưng mấy trận chiến dịch trong Tam Quốc Diễn

Nghĩa lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Phương thức đóng quân của quân

Hung Nô, vừa hay lại giống với quân Hoàng Cân. Đêm nay gió lớn, vừa vặn

thích hợp hỏa thiêu Cốc Địa.

Lưu Khám không đeo đai giáp nặng, chỉ mặc một chiếc giáp da tê giác cái nhẹ và thoải mái.

Một tay cầm khiên, một tay nâng xích kỳ, thống lĩnh binh mã sở bộ, sau

khi luồn vào đại doanh Hung Nô, không còn bất kì hành động nào nữa.

Từ giờ tý, đợi mãi cho đến tận giờ dần. Quân Hung Nô đa số đã ngủ rồi,

bên ngoài đám cỏ lau, chỉ có mấy chục con ngựa chiến đang nhởn nhơ đi

dạo, gặm những cây cỏ lá to ven hồ. Thỉnh thoảng có tiếng xoong vọng

lại, trong doanh ngoài cửa chính đại doanh có tuần tra ra, không hề có

bất kì sự hoạt động nào khác. Cũng khó trách, trong tình hình thế này,

quân Hung Nô đúng là không sợ quân Tần tập kích.

Gió rất lớn, Lưu Khám giơ tay lên kiểm tra hướng gió.

Rất tốt, vừa đúng gió Tây Nam...

Lưu Khám quay đầu ra hiệu cho quân sĩ. Sau đó rút ra từ trong lòng một

viên đá lửa, giật theo hướng gió. Viên đá lửa phù một loáng, ngọn lửa

bật ra dài hơn đầu ngón tay, Lưu Khám lập tức gom cỏ khô lại. Sau đó ném ra, rơi vào trong đám cỏ lau.

Một bó lửa có lẽ không đủ mạnh!

Nhưng một trăm năm mươi bó lửa tập trung lại, mượn thế gió của gió Tây Nam, loáng một cái ngọn lửa đã cháy vù vù.

Gió thổi về phía đại doanh của quân Hung Nô, bọn người Lưu Khám nhanh

chóng rút lui. Một lát sau, đám cỏ lau bốc cháy ngùn ngụt.

Lửa nhanh chóng lan ra, dưới sức đẩy của cuồng phong, ngọn lửa lớn lao về phía đại doanh Hung Nô.

Tên Hung Nô canh giữ ở cổng doanh còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, một hồi lâu, mới có người phản ứng, hét to:

- Cháy rồi!

Tiếng hét vẫn chưa dứt, trên đồi Bạch Thổ trống trận liên hồi.

Tùng... tùng...

Tiếng trống rung trời chuyển đất, xé tan sự tĩnh lặng của bình minh.

Cùng lúc đó, hơn năm trăm quân bắn nỏ xông ra đồi, lúc sắp đến đại doanh Hung Nô thì dừng lại, mở cung bắn tên. Trong “binh pháp Tôn Tẫn – mười

trận”, cũng ghi lại có hỏa chiến trận pháp.

Chính là cái gọi là dựa vào lửa làm loạn, dựa vào tên bay như mưa, gõ trống thúc binh, dựa vào thế tương trợ.

Người Hung Nô trong lúc hoảng loạn thậm chí không còn biết rõ tình hình thế nào. Chỉ nhìn thấy đám có lau như một biển lửa, lửa đã lan ra đến

tận doanh địa.

Lưu Khám sau khi rút khỏi đám cỏ lau, giơ cao xích kỳ, hét lớn:

- Các anh em, tạo lập công trạng chính là lúc này!

Không quay trở lại đồi Bạch Thổ, ngược lại thống lĩnh một trăm năm mươi quân tinh nhuệ, xông đến đại doanh Hung Nô. Tên binh sĩ coi giữ cửa

doanh đang trong lúc hoảng loạn, cầm vũ khí xông lên phía trước. Thấy

Lưu Khám không nói lời nào, tiến lên phía trước, chiếc khiên lớn đưa ra

ngoài, kêu leng keng không dứt, mấy thanh Hồ đao lao nhanh ra ngoài. Ba

bộ (một đơn vị đo độ dài, một bộ bằng năm thước) dưới chân rung chuyển,

người bỗng lắc lư, xích kỳ đem theo một luồng sáng lướt qua. Tiếng răng

rắc liên tiếp vang lên nhẹ nhàng, theo màu máu đổ sập xuống, ba tên binh Hung Nô, bị chặt đứt ngang lưng.

Đồ Kỳ thống lĩnh các Thiên Phu Trường xông ra khỏi đại trướng, chỉ thấy quân doanh đã biến thành một biển lửa.

- Địch tập kích, là địch tập kích!

Đồ Kỳ hét lên nghiêm nghị. Còn Thi Trục hầu càng mắt tròn mắt dẹt, rút

thanh Hồ đao liên tiếp chém bốn năm tên binh sĩ Hung Nô đang như ruồi

không đầu chạy thục mạng về bốn phía.

- Nghênh chiến cho ta, nghênh chiến!

Vừa nói, lão đoạt lấy một con chiến mã, sau khi xoay người lên ngựa, liền xông về phía tiền quân.

- Không được hoảng loạn, theo ta nghênh chiến, ứng chiến!

Thi Trục Hầu hét lên giọng khàn khàn, tổ chức thành một tốp binh mã Hung Nô.

Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vọng lại tiếng gầm vang như tiếng một con thú khổng lồ:

- Bọn Hồ mọi rợ kia, đừng có ngông cuồng, Lưu Khám ở đây, hãy nếm mùi cờ của ta!

Từ đám loạn quân xông ra một tên to lớn vạm vỡ như một con gấu thần.

Áo giáp da tê giác cái trên người đã dính đầy máu tươi, một tay cầm đại khiên, một tay giơ xích kỳ, sải bước đến trước mặt Thi Trục Hầu.

Tên người Hán này giống hệt như thần chết bước ra từ địa ngục, những nơi hắn đi qua, đều là chết chóc.

Thi Trục Hầu đầu tiên là ngẩn người ra, sau giơ đồng lên hét lớn:

- Tên Tần mọi rợ kia mau cút đi, lĩnh của ta một nhát!

Con chiến mã hí vang một tiếng, định nhào về phía Lưu Khám. Nhưng hắn bỗng nhiên tăng tốc, đón lấy Thi Trụ Hầu lao đến.

Hai người một ngựa sắp đâm vào nhau ngay tức khắc, Lưu Khám bỗng nhiên

lắc mình một cái, uyển chuyển như mèo, đại khiên đẩy ngang ra ngoài,

“choang” một tiếng, vỡ tan đồng của Thi Trụ Hầu. Cùng lúc đó, dưới chân

hắn lại tăng tốc, xoay tròn một cái, Xích kỳ chuyển động theo, tự

nghiêng về phía dưới hất lên, chỉ nghe thấy tiếng “phù” vang lên nhè

nhẹ, con chiến mã đang lao điên cuồng bắn tung tóe ra một mảng máu, đầu

ngựa to đùng rơi xuống đất.