Hình Đồ

Chương 152: Mã nhĩ sơn (1)

Sáng sớm, trời có chút âm u.

Từ Phúc cự tuyệt lời mời ở lại của huyện úy Cống Du, leo lên một cỗ an xe bốn ngựa kéo, rồi sau đó hạ lệnh xuất phát.

Dựa theo quy định của nước Tần lúc trước, có thể đứng ở trong xe thì gọi là cao xe; chỉ có thể ngồi trong xe, tên là an xe. Ba mặt thành xe là vách gỗ, một mặt là màn xe, rất giống với xe mái hiên đời sau. Sau khi Từ Phúc lên xe, cũng không có nói một lời nào mà chỉ an tọa trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Hai ngày này, tinh thần của y cứ cảm thấy có chút gì đó bất an khiến y không thể tập trung, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Từ Phúc là phương sĩ, tuy không phải là thần tiên sống giống như dân cư vẫn hay gọi, nhưng về nhiều phương diện khác, y thật sự có năng lực mà thường nhân khó có thể bằng được. Ví dụ về khả năng nhạy bén của giác quan thứ sáu, thường xuyên chính xác. Đặc biệt là sau ba lượt ra biển thất bại trở về, khả năng linh cảm càng ngày càng rõ ràng.

Nói ra cũng thật sự là kỳ quái!

Ba lượt ra biển, mỗi một lần trước khi lên đường, y nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ, trai giới, suy diễn cát hung.

Rõ ràng đều là ngày tốt lành, vào thời điểm trước khi lên đường thời tiết cũng rất thuận lợi. Sau khi ra đến biển hết lần này tới lần khác, không đến một ngày quang cảnh đã thay đổi rất bất ngờ. Sóng lớn không ngừng, gió biển gào thét. Ba lượt ra biển, ba lượt bị sóng gió đánh dạt về bờ, ngày tiếp theo còn bị hỏng mất ba chiếc thuyền, tổn thất rất nặng nề.

Kinh nghiệm một lần như vậy, kinh nghiệm hai lần vẫn như vậy. . .

Làm cho Từ Phúc tâm trí luôn kiên cường hơn người khác, tinh thần cũng không khỏi có chút bất an.

Chính mình làm những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì? Trong nội tâm Từ Phúc rất rõ ràng, nếu giữ vững đạo tâm là, không làm việc trái với lương tâm thì sẽ không sợ quỷ. Nhưng một khi trong nội tâm đã có quỷ, hàng ngày trong lòng luôn thấp thỏm lo âu . Ba ngàn đồng nam, ba ngàn đồng nữ. . . để có được con số này có bao nhiêu gia đình phải cửa nát nhà tan? Liên tục thất bại mấy lần, cũng đủ để cho Từ Phúc cảm nhận được một loại sợ hãi khó tả.

Giống như bên trong tăm tối, có một loại lực lượng thần bí nào đó, đang vẫy gọi y, báo trước cho y điều gì đó.

Từ Phúc làm phương sĩ, tự nhiên cũng sẽ tin tưởng vào điều này. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Thủy hoàng đế đã ra lệnh cho y, trong năm nay phải ra biển thành công.

Điều này cũng làm cho Từ Phúc phải chịu áp lực càng lớn hơn!

Tổn thất gần ngàn đồng nam đồng nữ, một lần nữa lại phải chiêu mộ binh lính sao?

Từ Phúc rất muốn nói chuyện này cho Thủy hoàng đế biết, nhưng như vậy, chẳng phải là y tự mình nói mình làm việc vô năng, trong suy nghĩ của Thủy hoàng đế địa vị y sẽ giảm đi rất nhiều? Nhưng những hài tử bị tổn thất, làm như thế nào để bổ sung đây! Sau một thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng Từ Phúc cũng đưa ra quyết định.

Mượn cơ hội trở về Lang Gia đài, làm lễ tế tổ, mật lệnh cho bọn thuộc hạ. Cướp bóc đồng nam đồng nữ trong các huyện dọc trên đường đi.

Dù phải dùng bất cứ biện pháp gì để có thể kiếm đủ số lượng hài tử đủ theo yêu cầu cũng được. Tuy y biết rõ việc này lại sẽ khiến cho nhiều người phải trôi dạt đi khắp nới, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

Đi tới bước này, vì phối hợp với hành động của đồng bạn, Từ Phúc đã quyết tâm gánh chịu hết thảy tội lỗi.

Có lẽ. Cuối cùng cũng sẽ chết không yên lành . . .

Từ Phúc không chỉ nghĩ qua một lần như vậy, nhưng y cũng nghĩ, kế hoạch của mình đang thực hiện, là một sự kiện vĩ đại, lại rất cao thượng, cần gì phải quan tâm tới những tiểu tiết hay là việc sau này cơ chứ? Cho dù giờ không làm những chuyện này nữa, thì những chuyện trước kia chẳng phải uổng phí sao? Còn có những hài đồng bị chết trong biển, rồi binh lính, thậm chí là bạn của y, không phải họ sẽ chết vô ích sao? Vì bọn họ nhết định phải kiên trì.

Có những loại người đã tiến vào trạng thái quyết ý phải làm bằng được thì người ta luôn tạo ra được một cái lý do thích hợp.

Từ Phúc cũng là người như thế.

Nhưng cũng không có nghĩa chút tự an ủi mình như thế, sẽ làm cho thâm tâm y an bình hơn.

Bắt đi hơn năm trăm hài đồng, trên cơ bản đã kiếm đủ số lượng mà hắn yêu cầu.

Vì bảo đảm an toàn, Từ Phúc muốn điều động hơn năm trăm binh sĩ đang đóng quân tại kho muối, nhưng lại bị cự tuyệt.

Nguyên nhân rất đơn giản. . . kho muối có một vụ làm ăn với lâu thương và hiện gờ phải chuyển hàng cho họ, cũng phải cần ít nhất sáu trăm tên binh lính áp giải dọc đường đi. Cống du cũng không có biện pháp để điều ra quá nhiều binh lính cho Từ Phúc, cho nên sau một phen do dự, cũng cấp cho Từ Phúc hai trăm người.

Cộng với ba trăm người Từ Phúc mang đến vị chi là năm trăm binh mã.

Năm trăm, chính là năm trăm người đó nha!

Từ Phúc nghĩ thầm: đoạn đường đi qua Cống Du, chính là con đường mới xây dựng, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Chỉ mất một ngày đi đường đã tới Lang Gia đài rồi, hết thảy mọi việc đều tốt lành. Lúc này đây, nhất định phải thật cẩn thận, tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra.

Từ Phúc nghĩ tới đây. Dùng sức xoa bóp lên hai gò má.

Ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thành công. . . đoàn người bắt đầu đi vào một khe núi.

Sau khi Tự Thủy Hoàng xưng đế ba năm, ông ta đã bắt tay tu kiến con đường này. Cuối cùng sau hai năm, hôm nay đã thông suốt bốn phương, việc tu sửa đã hoàn thiện.

Tuy nhiên ngày đầu tiên xuất phát, đã nổi lên một cơn mưa nhỏ.

Mưa phùn mịt mờ, như muốn nói cho người ta biết nỗi buồn vô tận.

Thậm chí buổi sáng đến bây giờ những hài đồng bị bắt ở phía sau đoàn xe cũng không ngớt khóc từ, cũng làm cho Từ Phúc cảm thấy nỗi phiền não chưa bao giờ có.

Trong thời gian một ngày, mà đoàn người mới tiến được ba mươi dặm.

Việc này khiến cho Từ Phúc không cao hứng chút nào, đêm đó sau khi hạ trại, y triệu tập năm tên Lư Trưởng, nghiêm lệnh ngày thứ hai phải tăng tốc.

Nhưng đến ngày thứ hai, trận mưa này lại càng lớn hơn!

Có không ít hài tử, trong đêm đã sinh bệnh. Điều này cũng làm cho Từ Phúc cảm thấy rất đau đầu.

Lại một ngày trôi qua, lại chỉ đi được hai mươi dặm đường. Từ Phúc cắn răng một cái, sai người đi đường suốt đêm, nhất định trong vòng bốn ngày phải đến được Lang Gia đài.

Điều này khiến binh lính tức giận, bọn chúng cũng không cố kỵ điều gì nữa.

Trước kia còn lo lắng đường đi quá xóc, sẽ khiến những hài tử này không chịu đựng nổi. Nhưng hôm nay Từ Phúc đã ra lệnh hung ác như thế, vậy thì đều đừng nói cái gì nữa. Bảo trụ cái đầu của mình mới là quan trọng nhất, dù sao những hài tử này, không có chút quan hệ nào tới mình, chạy đi!

Đi vội, rất nhanh bọn họ đã đi được bốn mươi dặm đường.