Hình Đồ

Chương 147: Đậu đỏ sinh ở miền nam

Trên thực tế, Lưu Khám cũng không biết, hôm nay hắn đã trở thành danh nhân ở vùng Tứ Hồng Đông Hải.

Còn chuyện, hắn tại Lâu Thương lên kế hoạch một trận chiến để tru sát Đinh

Khí, càng khiến cho rất nhiều người nhớ kỹ tên của hắn. Trong miệng mọi

người, Lưu Khám là loại giết người không chớp mắt, ăn tươi nuốt sống chủ nhân. Đặc biệt là những hậu duệ sáu nước đối với Lưu Khám có thể nói là hận thấu xương, càng có nhiều lời đồn được tạo ra. Mặc dù nói như vậy

nhưng cũng không đạt được có hiệu quả khiến dạ nhi dừng gáy, nhưng xem

như có thể trùm cái hung danh cho hắn.

Đông Hải Quận, tuy nơi này do di dân làm chủ, nhưng nó nguyên là vùng đất thuộc hai nước Tề Lỗ, tự nhiên cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng.

Cũng may, Chung Ly Muội vốn sống ở xã Y Lô, chỗ này cũng có thể coi như là địa phương hẻo lánh.

Khoảng cách tới huyện Đàm cũng khá xa, bị đại triều giáo hóa cũng không nghiêm trọng như những nơi khác. Tuy nhiên lời đồn hình dạng của Lưu Khám

giống như ma quỷ thì bọn họ đã nghe. Nhưng ở trong suy nghĩ bọn người

Chung Ly Muội, cảm thấy Lưu Khám chỉ hơi hung ác chút ít, cũng không thể nói có cừu hận gì không.

Chẳng qua hiện nay vừa thấy chân nhân, so với những lời đồn ở bên ngoài kia không quá giống nhau.

Có câu: ‘lời đồn dừng ở trí giả’. Chung Ly Muội tuy không có đọc qua sách

võ, cũng không biết chữ, nhưng y cũng là người rất cơ trí.

Trí

giả, không nhất định phải là những người đọc đầy đủ Tứ thư, Ngũ kinh.

Thậm chí có thể nói, đọc nhiều sách quá, đôi khi sẽ biến thành kẻ ngu.

Chung Ly Muội cũng được cho là một trí giả. Từ lức trước y đã không thể

nào tin được những lời đồn kia, hôm nay nhìn thấy Lưu Khám, mặc dù giật

mình, nhưng y cũng cảm thấy người này thật vô song.

Ngược lại vị chủ quán kia quả thực lại rất hoảng sợ!

Ông trời của ta, sao tên ôn thần này lại xuất hiện ở đây?

Trong lời nói cùng hành vi, bỗng nhiên có thêm vài phần sợ hãi. Lưu Khám nhìn thoáng qua vị chủ quán kia, từ trong túi lấy ra một nén vàng, ném vào

trong tay chủ quán.

-Đồ ăn rất ngon. Đem thêm vài món đi, rượu

nếu không phải đủ, trong nhà nếu như còn có xin cứ đưa lên. Nếu tiền

chưa đủ, cứ nói đừng ngại. Ta phải ở đây mời những huynh đệ này uống

rượu, ngươi chớ quấy rầy. Đi đem cửa lớn đóng lại, tổn thất bao nhiêu

tiền đến lúc đó ta sẽ đưa thêm.

Đã đủ rồi, đã đủ rồi đấy!

Chủ quán cầm lấy nén vàng kia, thật giống như gã đang bưng một khối sắt đã được nung đỏ, kinh hồn táng đảm mà rời đi.

Lưu Khám khoát tay chặn lại.

- Muội huynh đệ, Lưu mỗ cũng là người nước Tần. Trong mắt các ngươi, có

lẽ là loại người cùng hung cực ác, có dám ngồi cùng bàn với ta không?

Chung Ly Muội cười cười,

- Có gì mà không dám?

Nói xong, hắn quay người nói với những thanh niên cường tráng kia:

- Các huynh đệ, hôm nay đỗ lăng tửu thần mời khách. Đem bàn bày cùng một chỗ, mở bụng ra mà ăn uống nào.

Những thanh niên cường tráng kia, hiển nhiên nghe theo lời Chung Ly Muội, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Nghe vậy thì cùng nhau hét lên một tiếng:

- Tạ ơn Đỗ Lăng tửu thần.

Đám người cùng động thủ, đem nối các bàn ăn lại với nhau. Chủ quán chạy đi

thu hồi cái biển hiệu quảng cáo, đóng đại môn lại. Trên bếp nước chảy

không ngớt đồng thơi dâng lên mùi thức ăn, mặc dù không phải sơ hào hải

vị. Nhưng là xem ra cũng cực kỳ phong phú. Một vò rượu, được đặt ở trên

bàn.

Chung Ly Muội rót một chén rượu đầy,

- Tại hạ tạ ơn Thương Lệnh một chén!

Y cũng biết, Lưu Khám hôm nay đã là Thương Lệnh của thương khố. . .

Lưu Khám mỉm cười, giơ bát rượu lên, một hơi uống cạn sạch. Tất cả mọi

người chỉ tập trung ăn uống cũng không nói tới sự tình gì khác, chỉ là

thoải mái chè chén.

- Muội huynh đệ, Y lô là nơi nào.

- À, ở ngay tại chân núi Cù.

Lưu Khám khẽ giật mình, mở miệng hỏi:

- Thế ra ở cửa Đông Khuyết, Cù sơn sao?

- Đúng vậy!

Lưu Khám không khỏi nở nụ cười. Cái này gọi là không xảo không thành sách,

cổ nhân thật không lừa ta! Ta đang muốn đi Cù sơn, không ngờ đã có người đưa tới đến tận cửa. Chỉ là, Lưu Khám cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt, hắn cũng nhìn ra được, Chung Ly Muội là người rất có chủ kiến.

Cùng loại này người thông minh nói chuyện, không có khả năng giở mánh khóe.

Dù sao tương lai tại cửa Đông Khuyết thành lập ruộng muối. Cũng phải chào

hỏi Chung Ly muội một tiếng mới được. Chỉ cần có cơ hội, đến lúc đó tự

nhiên nước chảy thành sông.

Tào Vô Thương kinh ngạc nói:

- A Khám, ngươi không phải cũng muốn đi Cù sơn sao?

Chung Ly Muội nghi hoặc ngẩng đầu.

- Thương Lệnh cũng đi Cù sơn à?

Lưu Khám gật đầu nói:

- Đúng vậy. . . Ta cùng với Ba Thục Tần gia, muốn tới Cù sơn một chuyến,

quan sát chỗ này một chút, nếu được tương lai sẽ cho xây dựng mấy ruộng

muối.

- À!

Chung Ly Muội bừng tỉnh nhận ra,

- Chuyện này ta cũng đã nghe người ta nói qua. Không nghĩ tới đúng là Thương Lệnh.

Lưu Khám khoát tay cười nói:

- Ta cũng không phải là chủ sự, tuy nhiên lại muốn nương nhờ phong quang của người khác một chút. Lần này, ta chỉ là đi theo.

- Thì ra là thế!

Chung Ly muội gật đầu nói:

- Đã như vầy, Muội cầu chúc cho Thương Lệnh thành công!

- Cảm ơn những lời tốt lành của ngươi, uống nào!

Mọi người không hề vì vấn đề này lôi thôi mãi, sau dăm ba câu lại nâng ly

cạn chén làm tạo thành những tiếng huyên náo ồn ào. Lưu Khám cũng hiểu

rõ, phần lớn người ở Y lô hương đều là hậu duệ của Đàm quốc năm đó. Sau

khi nước Đàm bị diệt, những hậu duệ trốn thoát, họ rời đất cũ chuyển đến Y lô. Chỗ đó vắng vẻ, lại gần biển cả. Người nước Tề cũng không muốn

làm chuyện quá tuyệt tình, trong lúc vô vọng thì cũng không biết tìm chỗ nào khác, đành dứt khoát định cư ở đây, từ đó hậu duệ của nước Đàm xưa

kia sống tại Y lô.

Nhoáng một cái, hơn trăm năm. . .

Khái niệm nước Đàm, có lẽ đã trở thành hư vô.

Thậm chí rất nhiều người quên, đã từng có một chi hậu duệ của Thiếu Hạo tạo

thành quốc gia. Mặc dù người Y lô nào cũng như nhau. Nếu như nói vừa mới bắt đầu còn có người còn muốn phục quốc. Nhưng theo thời gian đám người ấy già đi, hôm nay đại đa số người Y lô, cũng không nhớ tới thân phận

mình hồi xa xửa xa xưa ấy. Nhưng Chung Ly Muội lại còn nhớ rõ, rượu được một lúc, lại nhịn không được cảm khái ngàn vạn về cái đạo lý thương hải tang điền.

Lưu Khám chỉ là ở một bên yên lặng lắng nghe.

Quan niệm tư tưởng người Y Lô dường như bắt đầu từ Đàm tử, có chút gần với học phái Nho gia.

Nhưng không có cùng tư tưởng với Nho gia. . . Cụ thể bất đồng ở điểm nào? Lưu Khám cũng không biết quá rõ ràng. . .

Trận này rượu, uống thật dài.

Chung Ly Muội cáo từ lên đường, trở về nhà trong hoàng hôn. Bọn hắn nhất định phải ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng cửa, khởi hành suốt đêm,

quay lại xã Y Lô. Lưu Khám tuy có tâm giữ bọn họ lại, nhưng bị Chung Ly

Muội khéo léo từ chối.

Lý do của y làm người ta khó lòng núi kéo: đã rời nhà nhiều ngày rồi, nên sớm trở về, để tránh trong nhà người nhớ mong.

Trước khi đi, Chung Ly Muội còn đưa cho Lưu Khám một cái túi làm bằng vải đỏ. Bên trong có chứa một ít hạt đậu màu đỏ.

Theo Chung Ly muội giới thiệu: đây là đặc sản của vùng Đông Hải, mang theo

trên người, có xua hiệu quả làm cho loài muỗi tránh xa, thích hợp cho

việc cắm trại dã ngoại.

Lưu Khám liếc mắt nhận ra, nhứng hạt đậu đỏ này, được đời sau gọi là cây tương tư tử.

Một đêm vô sự.

Sáng sớm ngày thứ hai. Lưu Khám mang theo Lữ Thích Chi cùng Vương Tín lên

đường. Mà Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương, tức thì đi trở về huyện Bái. Họ đã đồng ý với đề nghị của Lưu Khám, như vậy cần phải bắt tay vào làm

việc để chuẩn bị . Đừng xem nhẹ chuyện này, rất nhiều việc cần phải chi

tiết, tỉ mĩ, hao tâm tổn trí.

Đầu tiên, không thể để lộ chuyện này.

Tiếp theo, cần phải hoàn thành một số hợp đồng đã kí từ trước, nhất định phải mau chóng thực hiện.

Thứ ba, muốn thỉnh Trần Vũ cùng Quán Anh đến đây, thảo luận một việc. Dù

sao tửu tràng này một khi dời đến giang dương, tất sẽ có vô số phiền

toái kéo đến. Vấn đề vận chuyển, hay quay vòng tiền vốn, hàng tồn. . .

Vân vân một loạt sự tình, đều phải thương nghị thật kỹ lưỡng.

Lưu Khám cho tới bây giờ chỉ là một tên chưởng quầy chỉ tay năm ngón mà

thôi, những chuyện cụ thể, cầ phải Thẩm Thực Kỳ đến giải quyết.

Sau khi Lưu Khám cùng Tần Mạn tụ hợp. lại tiếp tục hành trình. Rời khỏi

huyện Đàm, tuyến đường phải đi qua khá hoang dã, có đôi khi đi cả ngày,

cũng không thấy được một bóng người.

Quận trưởng quận Đông Hải đã sớm nhận được chiếu lệnh từ Hàm Dương đưa tới, phải toàn lực phối hợp với Tần Mạn.

Cho nên, còn phái ra một người y lô hương quen thuộc địa hình đi theo dẫn

đường, cũng coi như giảm ít đi không ít phiền toái không cần thiết.

-Mạn tiểu thư!

Lưu Khám đem túi hạt đậu mà Chung Ly Muội cho hắn tặng lại Tần Mạn, "Nghe

người ta nói đồ vật này có thể đuổi muỗi. Chúng ta hai ngày này sợ là

phải ngủ ngoài trời, nơi này khá hoang dã, thời tiết lại bắt đầu nóng

dần, sợ là càng ngày sẽ càng nhiều muỗi. Ngươi đeo cái này vào, nói

không chừng có thể tạo được một ít tác dụng."

Đôi mắt đẹp của Tần Mạn sáng lên.

-Cái này, gọi là gì?

- Là tương tư tử.

Người dẫn đường kia nhìn thoáng qua, cười nói:

- Thương Lệnh quả nhiên là có kiến thức hơn người. Thứ này chính xác gọi

là cây tương tư tử. Nhưng lại có một câu chuyện như thế này.

- Ah, kính xin chỉ giáo.

Người kia lại nói:

- Kỳ thật cũng không có gì. Truyền thuyết trước kia nói trong số môn hạ

của Tống Khang vương có một tên là xá nhân, tên là Hàn Bằng. y có vợ là

mỹ nữ, bị Cố Khang vương đoạt đi. Hàn Bằng thấy vậy nên tự vận, về sau

vợ của y nghe được tin ấy, cũng thắt cổ mà chết, di thư cho Khang vương, thỉnh cầu gã hợp tang cho nàng cùng một chỗ với Hàn Bằng.

Nhưng

có thể được sao, Khang vương có thể đồng ý chăng? Chẳng những không có

đem hai người hợp táng cùng nhau, ngược lại còn cho người đem bọn họ

phân ra chôn riêng từng người, hơn nữa hai mộ liền nhau, mặc dù gần

trong gang tấc, lại không thể hội hợp với nhau.

- Ài, cái tên Khang vương này lòng dạ thật độc ác.

Tần Mạn nghe được, nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi, tay che môi anh đào, trong đôi mắt đẹp kia, mắt đã rưng rưng.

Nữ nhân, quả nhiên là nữ nhân. . .

Lưu Khám ở một bên nhịn không được nói thầm một câu. Tần Mạn liếc mắt nhìn

hắn một cái, giống như muốn nhờ cái nhìn này mà giết người, hắn lập tức

im lặng

Người kia lại ha ha cười cười,

- Nhưng là chẳng ai ngờ rằng, ngày hôm sau, ở bên cạnh hai nấm mộ, lại sinh ra một cây đại

tử mộc. Chỉ sau mấy ngày, cành mầm nhở lớn lên, đơm hoa kết trái. . . Có một đôi uyên ương tê nghỉ lại trên cây, sáng sớm không chịu đi, con cái cổ rên rĩ, rất là cảm động.

Người Tống cảm thấy buồn bã, nên đặt tên cây là tương tư. Trái của Tương tư cây, trông như viên bi rất tròn, sắc màu đỏ thẫm. Cho nên có người nói, cái cây này chính là huyết lệ

của vợ chồng Hàn Bằng, nên gọi tên khác là cây tương tư tử.

Nghe xong, đôi mắt đẹp của Tần Mạn đã đỏ lên.

- Cái tên Khang vương kia thật đáng chết. . .

Lưu Khám ở một bên cũng nhẹ nhàng gật đầu, từ xưa đến nay, những câu chuyện như thế mới có thể động tới sâu trong lòng người, cho dù là nam nhân,

cũng phải động tâm. Hắn khẽ ngâm:

"Đậu đỏ sinh miền nam,

Xuân tới mọc mấy cành.

Nguyện chờ đời một mình

Vật ấy là một nỗi tương tư."

Tần Mạn nghe được, không khỏi nao nao, mở to hai mắt nhìn thoáng qua Lưu Khám.

Lưu Khám lại thở dài một hơi, hạ thấp người nói:

- Cảm xúc nhất thời bộc lộ, mong rằng Mạn tiểu thư chớ trách. . .

Nói xong, giục tiến lên. Vương Tín cùng Lữ thích chi hai người cũng đi theo, chỉ để lại bụi mù đầy trời, quay cuồng không ngừng.

"Đậu đỏ sinh miền nam,

Xuân tới mọc mấy cành.

Nguyện chờ đời một mình

Vật ấy là một nỗi tương tư."

Tần Mạn ngâm khẽ, nhìn nhìn bọc nhỏ trong tay, hai gò má trắng như noãn ngọc, lúc đó chợt đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút mê ly.

Ngẩng đầu, nàng thì thào lẩm bẩm:

- Hắn tặng vật ấy cho ta, chớ không phải là. . .

Hai gò má lập tức nóng lên, thầm nghĩ: Quả thực hổ thẹn chết mất thôi!