Hình Đồ

Chương 139: Người tới từ Ba Thục (2)

Tào Tham nói:

- Không, là đi cùng Trần Nghĩa.

- Trần Nghĩa cũng đi? Không phải y còn muốn ở đây giám sát việc kiến thiết điền trang sao?

- Không, Trần Nghĩa nói chuyện này để cho ngươi quyết định, y tin tưởng ngươi sẽ không hại y. còn có, lúc lão Đường đi, bảo ta đem cái này cho

ngươi.

Tào Tham nói, cầm một cái gói đưa cho Lưu Khám.

Bên trong là một quyển sách, mặt trên còn đặt một cuốn thẻ gỗ. Thẻ gỗ

là tâm tư Đường Lệ đưa cho Lưu Khám, đại thể ý tứ chính là: Bạn bè trong bốn bể, góc trời kể cũng gần. A Khám, ta nhớ kỹ… Yên tâm đi, ta nhất

định sẽ trở về, ngươi là huynh đệ của ta. Sách là năm đó, Quốc úy Úy

Liễu của Đại Tần, trước khi thoái ẩn, đưa cho ông nội ta làm lễ vật,

cũng là tâm huyết suốt đời của y. Nay ta tạm giao cho ngươi, thay ta bảo quản… Bảo quản thật tốt, khi nào ta về phải trả lại cho ta.

Lưu Khám nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Đường Lệ đã bắt đầu tìm kiếm con đường thuộc về y rồi… Đầu tiên là Nhâm Hiêu, tiếp theo là Đường Lệ. Một người là trưởng giả, quan tâm hắn, giúp đỡ cho hắn rất nhiều; một người là bằng hữu sớm nhất khi hắn tới nơi này. Bây giờ, đều đi!

Lưu Khám cảm thấy một chút cô đơn, làm chuyện gì đều uể oải. Hắn hoặc

là liều mạng luyện võ, hoặc là cưỡi Xích Thố đi dạo. Đến tối, lại ngồi

một mình dưới ánh đèn, lẳng lặng xem quyển thẻ gỗ kia. Quyển thẻ gỗ này

cũng chính là câu truyện lưu truyền hậu thế “Úy Liễu Tử”. So với Úy Liễu Tử mà Lưu Khám thấy ở kiếp trước, quyển trong tay lại càng thêm đầy đủ.

Từ chiến sự đến chính sự, từng câu từng chữ, đều toát ra tư tưởng của

Úy Liễu Tử. Chuẩn xác mà nói, Úy Liễu Tử cũng không phải là bộ binh thư

đơn thuần. Sau này, người Tống đem bộ sách này nhập vào “Võ kinh thất

thư”, vì vậy bộ cự tác trở thành binh thư.

“Úy Liễu Tử” thuộc học phái Tạp Gia, đồng thời kiêm hợp cả học thuyết của Nho, Mặc, Danh,

Pháp, Binh chư gia. Hình thành nên một hệ thống đặc biệt. Học thuyết

tiền đề của “Úy Liễu Tử” chính là bản “Thương quân thư”, mặc dù liên

quan đến binh pháp, nhưng đồng thời cũng bao hàm cả các phương diện

chính trị, kinh tế, có chút hỗn tạp. Năm quyển, ba mươi mốt chương, mỗi

chương phân chia nói về quan, binh, chế, chiến lược và công quyền.

Lưu Khám đọc hết sức kỹ lưỡng, chăm chú để thực sự lĩnh hội. Kiếp

trước, hắn đích thực có xem qua bộ sách này, nhưng để tâm lĩnh hội như

vậy thì là lần đầu tiên. Cứ như vậy, không để ý đã qua một tháng. Hai

trăm hộ của nhóm di dân thứ hai từ Lạc Dương, Câu Thị, Tân Thành đã đi

đến Lâu Thương.

Khi xuất phát thì trên dưới một nghìn một

trăm người, lúc đến Lâu Thương kiểm kê chỉ còn lại một nghìn không trăm

bốn mươi tám người. Hơn nữa đoàn di dân này còn có cư dân của Lâu Đình.

Một Lâu Thương nho nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã có gần ba nghìn người sinh sống. Nhóm di dân thứ ba có ba trăm hộ, một nghìn bảy trăm người, từ

Quan Trung, Nghĩa Cừ chinh phạt, hiện nay đã ra khỏi Hàm Cốc Quan, đến

Cốc Thành. Theo quan viên áp tải dự tính, bốn mươi ngày sau sẽ đến Lâu

Thương. Nếu như thêm một nhóm di dân nữa, sẽ có tổng cộng hơn năm nghìn

người đóng ở Lâu Thương.

Khi nhóm di dân thứ hai đến, đã qua

vụ nông canh. Nhưng cũng không cần lo lắng, Lưu Khám đã phân phối đất

đai trước đó. Đợi năm sau cày bừa vụ xuân, sau đó lợi dụng nhóm di dân

thứ hai, chính thức bắt đầu xây dựng Lâu Thương. Kể cả người địa phương, gần một nghìn người, đồng thời công việc bận rộn cả lên. Một bộ phận

người đi cùng Tương Cường tu sửa đê đập, một bộ phận khác thì bắt đầu

xây dựng tường thành cùng điền trang.

Cùng lúc đó, Doanh

Tráng trở về Tương huyện, phân phối tới bốn trăm lính tốt làm cơ sở vệ

quân của Lâu Thương. Nói cách khác, Lưu Khám còn cần chiêu mộ bốn trăm

binh nữa. Chuyện chiêu mộ vệ quân cho Lâu Thương, Lưu Khám vẫn chưa

nhúng tay, mà giao cho Quán Anh xử lý. Trải qua một thời gian tinh thần

sa sút, hắn phải một lần nữa phấn chấn đứng dậy.

Đường Lệ

đang tìm con đường của riêng mình… ta cũng không thể lạc hậu. Con đường

của ta, sớm đã hình thành rồi, hiện nay chỉ cần tiến lên phía trước. Từ

Viêm Hạ đến Lai Lâm, toàn bộ Tứ Hồng càng ngày càng náo nhiệt.

Một ngày, Lưu Khám mang theo Vương Tín đi thị sát việc khởi công xây

dựng vệ binh doanh của Lâu Thương. Bây giờ, Quán Anh là binh tào của Lâu Thương, được hưởng bổng lộc một trăm thạch. Còn Lữ Thích Chi, vì mối

quan hệ với nhị tỷ Lữ, ở dưới trướng Quán Anh đảm nhiệm chức truyền lệnh binh. Vệ quân Lâu Thương đã hoàn thiện hình thức ban đầu, không làm Lưu Khám phải quan tâm nhiều.

Việc kế tiếp là sau lúc thu hoạch

vụ thu, làm thế nào tu sửa mương máng, khai thông Tuy Thủy. Đây đồng

dạng cũng không phải là chuyện nhỏ. Phải có quy hoạch thích đáng. Tu sửa mương máng chính là công trình hạng nhất, tiêu tốn rất nhiều tiền, con

số kinh người. Nếu chỉ dựa vào một mình quận phủ chi trả, không biết đến ngày tháng năm nào mới làm xong. Cho nên Lưu Khám phải nghĩ ra một cách khác, lại mau chóng hoàn thiện việc kiến thiết công trình Lâu Thương.

Đường phố bên trong Lâu Thương, cũng có quy hoạch tương ứng. Căn cứ kết cấu kinh vĩ mà xây dựng, đường phố, chợ. Tất cả mười chợ, mười hai

đường, chỉnh chỉnh tề tề, liếc qua thấy ngay. Mỗi con đường đều có mương nước để tránh lũ lụt phát sinh, bao phủ thành trấn. Những mương nước

này nối thẳng với kênh hộ thành, phù hợp với yêu cầu của Lưu Khám. Dù

sao thì hắn cũng không học ngành kỹ thuật xây dựng, cho nên quy hoạch

của hắn cũng chỉ được như thế, sau này còn cần tìm người hỗ trợ.

Lưu Khám nhớ lại, ngày đó Trình Mạc hình như nói muốn tiến cử người nào đó, hình như là chuyên gia về phương diện này. Vì vậy sau khi thị sát

xong binh doanh cùng công thự, bèn giục ngựa quay về quan thự.

- Tín, tìm Trình tiên sinh đến đây… Gần đây tiên sinh bận việc gì thế?

Chẳng lẽ chính là dạy Thích Cơ cùng Hỉ Tử đọc sách viết chữ sao?

Vương Tín lắc đầu:

- Hình như không phải! Tiên sinh gần đây có chút thần bí, ở công địa

điền trang bên kia tìm người đào một cái ao…Trước đó còn cho người sưu

tầm các loại tre trúc gì đó, ta hỏi y làm gì? Lão luôn luôn cười thần

thần bí bí, cũng không nói với ta. Thích Nhi cùng Hỉ Tử cũng không hỏi

được gì.

- Lão gia hỏa này, lại muốn làm cái gì?

Lưu Khám phân phó Vương Tín tìm Trình Mạc, một mình cưỡi Xích Thố về quan thự.

Vừa mới xuống ngựa, đã thấy Hỉ Tử nghênh tiến lại:

- Đại nhân, có khách tới.

- Có khách?

Lưu Khám ngẩn ra, vô ý hỏi:

- Khách nào? Từ đâu tới?

- Không rõ ràng lắm, dù sao bọn họ cũng nói cái gì kỳ quái, ta nghe

không hiểu. Bây giờ đang đợi ở đình thượng, còn có một nữ nhân cơ.

Lưu Khám nhíu mày gật đầu biểu thị đã biết, để Tư Mã Hỉ dắt Xích Thố

vào trong Lang Uyển, hắn sải bước đến quan thự, chỉ thấy trên đình

thượng đang ngồi năm người, trong đó có một người là một cô gái, tuổi

khoảng chừng bằng Lữ Tu, dung mạo rất đẹp, lung linh như nước. Còn lại

bốn người, giống như là gia tướng.

Lữ Tu đang ở đình thượng

tiếp đón, líu ríu nói chuyện cùng thiếu nữ kia. Nhìn thấy Lưu Khám đi

vào, Lữ Tu vội ngừng nói, đứng dậy nói:

- A Khám, vị này chính là Tần Mạn tỷ tỷ, chờ huynh hồi lâu rồi.

Lúc này thiếu nữ cũng đứng lên, bốn người phía sau cũng đồng thời đứng dậy.

Lưu Khám gãi gãi đầu, tiến lên hai bước nói;

- Tại hạ Lâu Thương thương lệnh Lưu Khám, xin hỏi cô nương…

- Ta là Tần Mạn, từ Vu huyện đến. Trước đây, Quận thủ quận Tứ Thủy Nhâm Hiêu Nhâm đại nhân có gửi thư cho gia tổ, đề cử ngươi cùng ta hợp tác

xây dựng sân diêm.

Thân thể gia tổ có bệnh nhẹ, vì vậy mệnh tiểu nữ tử đến đây, cùng đại nhân bàn bạc.