Hình Đồ

Chương 124: Tâm tư của lưu khám

- Lão Đường, A Khám làm thế, đến tột cùng là muốn làm gì?

Bên ngoài, mưa ào ào rơi xuống. Mưa cả một ngày, toàn thế giới bao phủ trong một màn thủy sắc, làm có chút không nhìn rõ.

Ngồi trong sương phòng, đã thay y phục, Tào Tham đã chỉnh đốn lại tinh thần, ôm cánh tay, lẳng lặng nhìn cái chậu gốm đặt ở trên bếp lò. Hơi nước mù mịt, còn pha trộn một cỗ hương rượu. Đường Lệ dùng một cái kẹp đặc chế, nhấc bầu rượu ở trong chậu gốm ra, rót vào hai cái chén, sau đó từ bát hoa quả bên cạnh lấy một quả anh đào, bỏ vào chén của mình, vui vẻ nhấp một ngụm.

Càng ngày càng thoải mái rồi!

Nghĩ tổ phụ tới nay, ở quý phủ tại An Lăng Quân, cũng chưa có cuộc sống thoải mái như vậy.

- A Khám muốn làm cái gì? Lão Tào, ngươi nói lời này là có ý gì?

Trong lò, lửa rất lớn, cả phòng đều ấm áp. Khuôn mặt Tào Tham đỏ bừng có vẻ ngà ngà say.

- Ngươi thật coi ta là kẻ ngu si a. Đang yên lành lại giết nhiều người như vậy, đem toàn bộ tộc nhân Đinh thị giết sạch, nếu nói chỉ là vì hoàn cảnh bức bách, ta không tin. A Khám này cũng không phải là người có chừng mực. Ta cảm giác hắn làm như vậy, nhất định có cách nghĩ khác.

- Cách nghĩ?

Đường Lệ mỉm cười, lười nhác tựa vào tường. Ngẩng đầu nhìn mưa theo mái hiên rơi xuống, nhẹ giọng nói:

- Ai có thể có cách nghĩ khác? Có người muốn thăng quan phát tài, có người muốn báo thù rửa hận. Suy nghĩ của A Khám, chỉ sợ có hắn là rõ ràng nhất.

Báo thù rửa hận?

Tào Tham ngẩn ra một lát, gật đầu chợt có chút hiểu ra.

- Nếu thực sự có thể như vậy, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

- Chính xác là một chuyện tốt. . . Nhưng từ khi đó, sợ là A Khám cũng kết thù với nhiều người rồi! Cũng không biết là tốt hay là xấu?

Tào Tham nhíu mày:

- Rất nhiều cừu nhân? Có ý gì?

Đường Lệ nở nụ cười:

- Một gia tộc ít hơn trăm người, trước mặt quan phủ cũng dám không kiêng nể gì cả; một tên đạo phỉ nho nhỏ cũng dám xưng là Tuy Thủy Tam hại, thậm chí liên thủ vớimột ngàn năm trăm chính tốt địa doanh đều không làm gì được? Phương diện này cũng không đơn giản như vậy.

- Doanh Tráng, người này ta không biết!

Nhưng tướng lĩnh từ trong đại doanh Lam Điền đi ra lại không giỏi thủy chiến, đối với khu vực Tứ Hồng không hiểu nhiều lắm. Nhưng đối phó với một đám cường đạo xuất thân chân đất lại thực sự khó khăn như vậy sao? Ta không tin! Phương diện này nhất định còn có vấn đề khác tồn tại.

- Ngươi là nói. . .

Tào Tham trong lòng lộp bộp một chút, ngay tức khắc cảm giác say hoàn hoàn biến mất.

Đường Lệ gật đầu:

- Ta đã nhìn ra, Khoái Triệt đã nhìn ra, nói vậy A Khám cũng nhìn ra vấn đề gì đó. Lão Tào, ngươi chờ xem, lúc này những người phải rơi đầu ở Tứ Hồng, tuyệt đối không ít! A Khám nói qua: " Nhất tướng công thành vạn cốt khô" , ngược lại cũng thực sự là thỏa đáng.

- Nhất tướng công thành vạn cốt khô?

Tào Tham yên lặng suy ngẫm những lời này một chút, không kìm được cũng chấp nhận.

Mưa ngoài phòng, càng rơi càng lớn.

Ban đêm, bình an

Vào giờ dần, mưa rốt cục ngừng lại.

Khi mặt trời hiện ra từ chân trời phía đông, muôn ngàn ánh sáng chiếu khắp mặt đất, thật là một ngày đẹp trời hiếm hoi của mùa đông.

Ngày hôm trước đã chết nhiều người như vậy, tựa hồ đối với dân cư vùng cũng không có ảnh hưởng gì.

A, cũng không phải không có ảnh hưởng nào. . . Sáng ngày mới, ba bốn trăm người tụ tập trước của quan thự, chờ đợi được phân công việc.

Đường Lệ rốt cục có thể từ trong đám lộn xộn thoát ra, ung dung nhìn Tào Tham đang bận rôn với đám đông trước cửa quan thự. Từ trong lòng cảm thấy một loại hạnh phúc. Tào Tham ghi tên từng nhà, nhà nào làm đươc bao nhiêu điểm công, ngày hôm nay phải phát bao nhiêu thực phẩm, tiến hành đâu vào đấy. Ba bốn trăm người rất nhanh đều nhận được nhiệm vụ của mình, thậm chí không cần người đốc thúc, tự động đi tới công địa làm việc.

Ngày mùa đã kết thúc, lúc này đang là những ngày nhàn hạ nhất trong năm.

Có việc làm, còn có thể mang lương thực về. Mọi người tự nhiên cũng nhiệt tình. Đương nhiên cũng có người còn mang thái độ hoài nghi đối với lời nói của Lưu Khám.

Nhưng khi thấy được thù lao, mỗi người mang về một hộc hạt kê tinh mang về, người đến xem náo nhiệt cũng thấy động lòng.

Vì vậy ở ngày thứ hai, càng nhiều người tới chờ trước cửa quan thự, chờ được phát công việc. Thậm chí có một vài người không ở Lâu Đình cũng tới hỏi:

- Nếu như chúng ta cũng tới hỗ trợ làm việc, đại nhân có phát lương thực này cho chúng ta hay không? Cũng giống như người Lâu Đình hay không?

Đương nhiên câu trả lời đủ để bọn họ thỏa mãn.

Trình Mạc phụng mệnh đi tới Huyện Bái, xin Thẩm Thực Kỳ phát ra năm trăm thạch hạt kê tinh. Mang theo một xe lương tiến về binh doanh, chất đống tại giữa bãi đất trống thì tinh thần của mọi người lại càng cao hơn. Điều này đối với Lưu Khám mà nói cũng không phải là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng trong mắt dân chúng, vị quan mới nhậm chức này, năng lực là không giống trước a.

Phải biết rằng, lương thực của Đại Tần trên cơ bản là do quốc gia thống nhất phân phối, cực ít cho phép dân gian tự mình buôn bán, kể cả là huyện lệnh huyện trưởng, thoáng cái muốn phân phối ra năm trăm thạch lương thực, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. . . Cái này, tuyệt đối là tác phẩm của một người.

Thoáng cái đã qua hai mươi ngày.

Hơn mười kho lúa đột ngột từ mặt đất mọc lên trên một bãi đất trống, cực kỳ bắt mắt.

Dưới gò đồi, một loạt nhà dân, cũng bắt đầu hình thành. Xem chừng trong thời gian nữa là có thể làm xong và đi vào sử dụng.

Vương Tín hết sức phấn khởi, vội vàng tìm xe ngựa, lôi léo Lưu Khám tuần tra công địa.

Đường Lệ cùng Tào Tham thì lại đứng bên cạnh Lưu Khám, nhìn công địa khí thế ngất trời, không khỏi liên tục gật đầu.

- Lợi ích!

Lưu Khám chỉ vào những người đang làm việc trên công địa, trầm giọng nói:

- Tâm trục lợi, con người đều có, chỉ khác nhau ở chỗ muốn lợi ích lớn hay nhỏ mà thôi. Những người ở trên cao, thường theo đuổi những lợi ích thật lớn, khó có thể làm bọn họ động tâm; thế nhưng đối với những người dân bôn ba vì một đấu lương thực, một chút lợi ích là có thể làm cho bọn họ điên cuồng. Một hộc hạt kê tinh, đối với ngươi ta mà nói, thì tính là gì?

Thế nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là đại biểu cho ăn no bụng, thậm chí là sống rất tốt.

Khi thỏa mãn bọn họ điều gì đó, bọn họ sẽ nguyện ý đi theo ta, nghe theo ta nói, không bao giờ. . . phân ra cái gì người Sở, người Tần nữa.

Chỉ cần ta có thể không chặt đứt cuộc sống tốt đẹp của bọn họ. Hắc hắc, kẻ ngu si mới muốn đối nghịch với ta.

Tuy nhiên, cần mất chút thời gian. . . cải cách chính trị đến nay đã hai trăm năm mới có cường Tần quật khởi. Ta cũng không biết ta còn có bao nhiêu thời gian đây?

Thanh âm của câu nói cuối cùng rất nhỏ, chỉ có Lưu Khám mới có thể nghe được.

Đường Lệ và Tào Tham cũng không nghe rõ ràng, nhưng lời bàn của Lưu Khám về lợi ích lại làm cho bọn họ cảm thấy một tia khiếp sợ.

Thế nên bọn họ cũng không chú ý tới câu nói cuối cùng của Lưu Khám.

- Đúng rồi, A Khám!

Tào Tham đột nhiên nhớ tới cái gì, nhẹ giọng nói:

- Ngươi lần này thoáng cái điều tới năm trăm thạch lương thực. Vì sao không thấy cấp trên có phản ứng gì? Hay là ngươi tự mang lúa từ kho nhà mình tới, nhưng động tác lớn như vậy, khẳng định sẽ bị để ý tới.