Tống Tường Vũ chen lời: "Cái này kỳ thật không thể trách Vương bộ đầu. Lúc đó tình tự của hai nhà đều cực kỳ kích động, đặc biệt là nhà họ Trương. Hơn năm sáu huynh đề của họ đều ôm quyền xoắn tay định lên động thủ, nếu như Vương bộ đầu không đẩy ra, hai nhà không đánh không xong. Chuyện té ngã là do y tự đứng không vững mà té, sao có thể trách quái Vương bộ đầu. Tôi thấy vậy rất là oan uổng."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hỏi: "Vị Trương lão đại này trừ sau đầu đập phải ghế ra, còn bị thương chỗ nào khác không? Lúc đó hai bên có đánh nhau không?"
Vương Dịch lắc đầu: "Lúc đó đang hòa giải trong vườn nhà của Trương lão hán. Đất trong vườn rất cứng, bằng phẳng, Trương lão đại cũng chỉ có đụng phải sau đầu, sau này ngỗ tác kiểm tra đi kiểm tra lại, không phát hiện thi thể có vết thương gì khác. Do đó nhà Trương lão hán mới khẳng định là do tôi xô ngã Trương lão đại gây cái chết cho y, bắt tôi phải đền tiền ma chay, còn phải trị tội tôi nữa."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi thân là bộ đầu, thấy hai nhà chuẩn bị đánh nhau, đương nhiên phải ra mặt ngăn trở. Đó chính là chức quyền của ngươi, không có gì đáng trách. Nhưng mà, trong quá trình ngươi thực hành chức trách, nếu lỡ tay giết người, vẫn sẽ bị xử phạt. "Đại Minh luật" quy định: "Nếu như lỡ tay giết hay làm bị thương người, sẽ y theo tội đánh đấu sát thương, y luật trị tội, có thể nạp tiền chuộc để trả cho nhà bị hại. Do đó, nếu như tra ra là ngươi xô ngã Trương lão đại, khiến cho phần đầu đập vào ghế gây thương dẫn tới cái chết, thì sẽ định ngươi vào tội Đấu sát thương, đương nhiên, có thể nạp tiền chuộc."
Vương Dịch dè dặt hỏi: "Phải... phải đền bao nhiêu lượng bạc?"
"Y luật sẽ thu tiền chuộc là mười hai lượng bốn tiền hai phân."
Vương Dịch a lên một tiếng, lương hàng tháng của bộ khoái chẳng qua là 700 văn, số bạc hơn 12 lương này phải làm hơn một năm mới trả đủ, đương nhiên là y đau lòng rồi. Nhưng mà, y vẫn cảm thấy oan uất, nếu như thật sự y đẩy một cái gây nên chuyện đó thì bỏ tiền ra cũng đáng, nhưng đằng này chuyện té đập đầu sưng một cục là chuyện thấy rất thường, sao lại có thể gây chết người được. Hơn nữa, bản thân y là vì ngăn cản hai bên đánh nhau mà ra vậy, thật là oan quá mà!
Mạnh Thiên Sở nói với Thái tri huyện: "Chuyện đang gấp, cần phải tra rõ chân tướng tử vong của nạn nhân, thỉnh ông chủ cho gọi Trương lão hán và người con thứ vào, thương thảo chuyện giải phẩu tra án. Những người khác không cho phép tiến vào." Mạnh Thiên Sở biết, những sự kiện mang tính quần thể này kỵ nhất là cùng hò hét, nhiều người cùng gào thét thì chuyện gì cũng có thể phát sinh, cho nên chỉ nên cho phép hai người vào.
Thái tri huyện lập tức gọi người ra cửa nha môn cho đòi Trương lão hán và người con thứ hai là Trương lão nhị vào, mang đến hoa phòng quỳ xuống.
Chờ khi Thái tri huyện giới thiệu thân phận của Mạnh Thiên Sở xong, hắn liền nói với Trương lão hán: "Cái chết của Trương lão đại con trai ông rốt cuộc là nguyên nhân gì thì cần phải giải phẩu kiểm nghiệm mới tra rõ, ta muốn nghe ý kiến của các ngươi."
Con trai thứ hai của Trương lão hán nói giọng rất lớn, thô lỗ đốp chát ngay: "Còn tra cái gì nữa? Ca ca ta ngày thường thân thể tráng kiện như trâu, không sinh bệnh tật gì, chỉ vì bị đụng té một cái là chết luôn, không phải Vương bộ đầu làm té chết thì còn nguyên nhân gì nữa? Các người nếu cứ nhất mực chần chờ không chịu làm, ngày mai chúng ta sẽ khiêng thi thể đến tri phủ nha môn dâng cáo trạng, có các người có thể bảo hộ được hắn cho tới khi nào!"
Mạnh Thiên Sở trầm mặt: "Ngươi nói lời này sai rồi, không kinh qua kiểm nghiệm, ngươi sao biết cú đụng đó khiến ca ca ngươi tử vong? Nói không chừng có người hạ độc thì sao? Hay là dương thọ của ca ca ngươi hết rồi chẳng hạn?"
"Không thể nào! Ca ca ta cứ ở mãi trong nhà, chẳng đi đâu cả, làm sao có thể trúng độc? Còn về dương thọ, ai có thể nói đúng là dương thọ của ca ca ta được bao nhiêu? Chẳng lẽ phải tìm thầy bói tính toán một chút hay sao?"
"Hà hà, dương thọ ít nhiều tuy không thể nói chuẩn, nhưng nếu là hạ độc hay mưu sát thì chỉ cần tra là biết. Ngươi ba lần bốn lượt cản trở không cho giải phẩu thi thể kiểm nghiệm, chẳng lẽ trong việc này có gì đó mờ ám?"
Nghe Mạnh Thiên Sở chụp mũ như vậy, Trương lão hán vội xua tay với con, cản y lên tiếng, còn bản thân thì nói: Con trai ta chết rồi, sao chúng ta lại hạ độc được? Nếu như đã nói thế, để chứng tỏ thanh bạch, lão đây đồng ý giải phẩu!"
"Vậy thì được! Đưa thi thể vào liệm phòng của nha môn, bổn sư gia sẽ tự thân giải phẩu kiểm nghiệm. Thỉnh ông chủ ở bên cạnh kiểm sát, còn bốn vị Trương lão hán và con trai cùng Vương bộ đầu Tống bộ khoái làm người chứng kiến. Thế nào?"
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Tiếp theo đó, Trương lão hán mang theo con trai đến liệm phòng đặt thi thể, nhân thời gian rảnh đó, Mạnh Thiên Sở được Thái tri huyện đưa vào nội nha xem xét an bài chỗ ở.
Hàng châu là vùng đất phúc, trù phú vô cùng, do đó nha môn rất có khí thế. Nội nha rất rộng, căn nhà vườn mà Thái tri huyện cấp cho cả nhà Mạnh Thiên Sở cũng lớn, là nhà vườn trong nhà vườn, các đồ đạc bên trong đều đủ cả. Phu nhân Thang thị của Thái tri huyện đang cùng Hạ Phượng Nghi đứng dưới nguyệt đài trong phòng khách nói chuyện. Thang thị sai các người hầu giúp dọn nhà và thu thập sắp xếp mọi thứ trong ngoài.
Thấy Mạnh Thiên Sở và Thái Chiêu trở về, hai người đều vội bước đến đón.
Nét mặt của Hạ Phượng Nghi đầy vẻ hưng phấn, nồng nhiệt gọi; "Tướng công, chàng về rồi! Thái phu nhân phái rất nhiều đầy tớ đến giúp chúng ta lo liệu nhà cửa, còn cử ra một lão đầu bếp họ Hạ giúp chúng ta nấu nướng. Thái phu nhân còn tặng một bà mụ là Hàn thị làm đầy tớ, quét dọn vệ sinh nhà cửa. Thật là quá khách khí rồi."
Hạ Phượng Nghi lần đầu tiên rời khỏi nhà ra ngoài sinh hoạt, đến một hoàn cảnh hoàn toàn mới, người nghênh tiếp lại hiếu khách và nhiệt tình như vậy, từ nhiên không trách được vẻ hiếu kỳ và hưng phấn.
Vừa rồi Hạ Phượng Nghi và Phi Yến chỉ cờ ở trong vườn một chút thì đã được tiếp vào trong nội nha để an bài. Tiếp theo đó tri huyện phu nhân dẫn theo một đám người hầu đến quét dọn vệ sinh an ổn nhà cửa, nói chuyện lại đầy vẻ hài hòa và nhiệt tình, cho nên Hạ Phượng Nghi biết là Mạnh Thiên Sở làm chức hình danh sư gia này đã mã đáo thành công rồi, rất mừng cho hắn.
Mạnh Thiên Sở ngắm gương mặt trắng mịn và đôi mắt đầy vẻ hân hoan của nàng, lòng thầm chủ cô ả này thật là đẹp.
Hắn lập tức khom người cảm ơn hai vợ chồng Thái tri huyện. Do các người hầu đang dọn dẹp vệ sinh, nên bốn người đứng ngoài vườn nói chuyện.
Mạnh Thiên Sở thấy lão Hà đầu và Phi Yến cũng đang bận rộn thu thập, liền ngoắc tay gọi Phi Yến lại, bảo cô bé mang cái rương khám nghiệm pháp y tới, sau đó nói với Hạ Phượng Nghi rằng mình phải đi tra án.
Hạ Phượng Nghi thấy hắn vừa tới là đã bận rộn ngay, hiển nhiên vị Thái tri huyện này rất coi trọng hắn, không khỏi mừng lây.
Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở rời khỏi nội nha, đến liệm phòng nam ở góc phía tây của nha môn, nằm bên cạnh đại lao, ba góc đều có cửa sổ, ánh sáng cũng khá rõ ràng.
Thi thể được đặt trên một cái phản, trên có đậy tấm bố trắng. Hai cha con Trương lão hán và Trương lão nhị đứng ở hai bên, Vương Dịch vương bộ đầu và Tống Tường Vũ bộ khoái đứng ở hai góc. Hai cha con họ Trương nhìn Vương bộ đầu chằm chằm, mắt tóe lửa. Thần tình của Vương bộ đầu rất ủ ũ, cúi gằm đầu nhìn xuống đất.