Diệp Trần bước đến cạnh Hổ tử, sờ đầu của nó, dùng giọng nặng nề nói: "Nhưng người tìm kiếm công danh đều nhất định cha mẹ còn khỏe, không lo cơm áo, trời định sẵn thiên tư, tạo một thân gân cốt, chứ đói kém da xương...."
Y chưa nói xong thì chợt có một nữ tử ẵm một đứa bé bước ra không lạnh không nóng nói: "Chàng cứ ở đó mà nói những lời không cánh. Chàng biết nói như vậy, sao không thấy chàng đi thi lấy cho thiếp một chút công danh, để thiếp nở mặt lây vậy?"
Diệp Trần nghe nữ tử đó nói vậy, lập tức bối rối cười cười bước đến cạnh cô nàng, im miệng không nói gì nữa.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới biết chuyện ở rễ này không dễ dàng gì, nếu không sao lại bảo chuột chui gầm chạn cũng cần có dũng khí cơ chứ?
Mạnh Thiên Sở hỏi Hổ tử: "Vậy cháu chịu đi với ta không?"
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc. Vị đại thẩm bên cạnh dĩ nhiên cao hứng vô cùng, vội quỳ xuống đất dập đầu lạy Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở định bước tới đỡ lên lại cảm thấy có điều không ổn, nhìn sang Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng cạnh bên, cô nàng liền bước tới đỡ thay cho hắn.
Vương đại thẩm khóc nói: "Ngọc Lan ở trên trời có biết nhất định có thể nhắm mắt rồi. Tôi là không còn cách nào chứ nếu không tôi không bỏ Hổ tử như vậy. Nó biết nghe lời, thông minh như vậy mà. Nhưng mà nhà tôi nghèo, nuôi không nổi đâu a."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, sau đó nhìn Hổ tử hỏi: "Ta đang hỏi cháu đó mà, Hổ tử, chịu theo ta không?"
Hổ tử do dự nhìn đại thẩm bên cạnh, không biết phải làm sao. Vương đại thẩm liền bảo: "Hổ tử ngốc, cùng đến ở nhà đại nhân, con có thể đọc sách và làm được chuyện mà mẹ con mong mỏi rồi?"
Lý trưởng cũng kích động chấp tay xá Mạnh Thiên Sở liên tục: "Đại nhân thật có lòng bồ tát, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp à. Hổ tử, cháu còn không mau quỳ lạy tạ ơn đại nhân a."
Tuyết nhi cũng nói với Hổ tử: "Dì Tuyết nếu mà có năng lực này, dì cũng để cháu ở bên cạnh. Hiện giờ dì Tuyết cũng có lòng mà không có lực a. Mạnh gia nguyện ý thu nuôi cháu, mang cháu về nhà, đó là phúc khí của cháu. Cháu còn do dự gì nữa? Ngài ấy nếu như mang cháu về, dĩ nhiên sẽ đối đãi tốt với cháu. Cái này dì Tuyết có thể đảm bảo, Mạnh gia là một người tốt đó."
Hổ tử nghe nhiều người nói như vậy, cuối cùng hai chân cũng quỳ xuống, còn chưa nói gì mà nước mắt đã tuôn trào.
Mạnh Thiên Sở nhìn Hổ tử đang quỳ trước mắt mình, lời lẽ nghiêm trang: "Hổ tử, cháu hôm nay quỳ ở đây thì hãy nhớ cho ta điều này: Nam nhân dưới gối có hoàng kim, sau này không được dễ dàng quỳ lạy người nào nữa cả. Còn có một điều nữa, hôm nay nước mắt đó là chảy cho người mẹ mạng khổ của cháu. Từ rày về sau, không được dễ dàng đổ lệ nữa. Hãy làm một nam nhân kiên cường, không được uổng cho mẹ đã nuôi cháu mười mấy năm nay, nghe rõ chưa?"
Hổ tử lập tức lau nước mắt, đôi mắt to mở lớn trịnh trọng nhìn Mạnh Thiên Sở, gật gật đầu, sau đó thưa: "Hổ tử nhớ kỹ rồi, nhất định nhớ kỹ lời Mạnh gia trong tâm, sẽ không khiến cho cha mẹ dưới chín suối và Mạnh gia thất vọng."
Hầu hết người ở bên cạnh thấy vậy đều lén gạt lệ. Lâm Nhược Phàm bước tới kéo Hổ tử dậy, dùng ánh mắt thương yêu nhìn cậu bé, xót xa sờ má cậu, bảo: "Hổ tử, khi đi rồi nhớ nghe lời Mạnh gia, đọc sách học cho tốt, dì Lâm rảnh rỗi sẽ đến thăm con."
Mạnh Thiên Sở xoay sang nói với lý trưởng: "Lý trưởng đại nhân, vậy Mạnh mỗ mang Hổ tử đi nhé, ông cứ yên tâm đi."
Diệp Ninh lập tức cười đáp: "Đại nhân đưa Hổ tử về nhà là cái phúc tu ba đời của nó. Diệp Ninh tôi làm gì còn có điều gì không yên tâm nữa chứ."
Lúc này chợt nghe nữ nhân bên cạnh Diệp Trần nói chen vào: "Coi người ta kìa, cái gì mới gọi là có bản lãnh? Nó không giống như chàng nói cả buổi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, mà giống như Mạnh gia người ta lợi hại, thẳng thừng mang đi luôn, chàng có thể hay không? Tôi thấy chàng chỉ giỏi cái miệng mà thôi."
Mạnh Thiên Sở nhìn Diệp Trần, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Trần lập tức bối rối nhìn đi chỗ khác. Mạnh Thiên Sở ngầm thở dài cho kiếp ở rễ, sau đó chào từ biệt mọi người, đưa Hổ tử về nhà.
Trở về tới cửa Mạnh phủ trong thành, Hổ tử rụt rè nấp sau lưng Mạnh Thiên Sở, sợ hãi nhìn hai con sư tử đá gác cổng, mọi thứ đều rất lạ lẫm.
CHu Hạo chạy vào trong thông báo.
Một lúc sau, Hổ tử thấy bốn nữ tử đẹp hơn mẹ nó nhiều đi ra. Mọi người đều ăn mặc thật đẹp, đều mỉm cười nhìn nó, khiến nó càng sợ hơn, nấp sau lưng Mạnh Thiên Sở chỉ dám thò đầu ra.
Phi Yến nói: "Thiếu gia, người mang từ đâu về cậu bé ngoan ngoãn xinh xắn như vậy."
Hạ Phượng Nghi bước tới, mỉm cười bảo Hổ tử: "Cháu tên gì, đến đây, để ta xem cháu nào."
Mạnh Thiên Sở kéo Hổ tử đến cạnh Hạ Phượng Nghi. Hổ tử ngửi được một mùi hương rất dễ chịu, đó là mùi từ vị nữ tử đẹp như tiên trêntrời này phát ra.
Hạ Phượng Nghi nắm tay Hổ tử, cậu bé lập tức giãy ra, nhỏ giọng nói: "Mẹ cháu nói rồi, nam nữ thọ thọ bất thân đó."
Mọi người nghe thế đều cười, Tả Giai Âm bước tới bảo: "Cháu đến cái nhà này thì chúng ta đều là trưởng bối của cháu, cháu phải gọi chúng ta bằng dì hoặc thiếm, trưởng bối kéo tay cháu đâu có gì là sai."
Hổ tử nhìn thấy nữ tử ưỡn cái bụng to như thế, xem ra là sắp có em bé, nhưng vẫn còn rất đẹp, nói lời cũng rất dễ nghe, nhỏ nhẹ dịu dàng, chẳng có điểm gì là giống nữ nhân trong thôn cái giọng oang oác như cãi nhau vậy.
Ôn Nhu lên tiếng: "Được rồi, chúng ta vào nhà đi, để phu quân nghỉ ngơi một chút."
Hổ tử bấy giờ mới thấy trên bậc thềm còn một nữ tử nữa, tuy là vô cùng xinh đẹp, nhưng không hòa ái như ba nữ nhân đứng trước mặt mình, thậm chí còn có vẻ rất hung hăng.
Phi Yến kéo tay Hổ tử. Hổ tử thấy nữ tử này dường như chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, nên hơi ngượng, nhưng lập tức nhớ lại lời nữ tử có mang lúc nãy, nên không thể không để Phi Yến kéo đi.
Mọi người vào đại sảnh, nha hoàn lập tức mang nước rửa mặt cho Mạnh Thiên SỞ và Hổ tử. Hạ Phượng Nghi cho gọi lão Hà đầu vào.
Lão Hà đầu bước đến cửa cung kính thưa: "Đại phu nhân tìm lão nô có gì dạy bảo?"
"Ta thấy cậu bé này cần mấy bộ y phục, rất may là đang mùa hè, vải vóc cần ít nên làm cũng nhanh. Ông tìm mấy vóc lụa nhờ các vị sư phụ đo cho cháu may ngay. Ngoài ra, dẫn cháu đi tắm trước, như vậy thoải mái hơn nhiều."
Lão Hà đầu đáp ứng bước đến trước mặt Hổ tử.
Thấy ông lão hòa ái thân thiện như vậy, Hổ tử chủ động nắm tay ông ta.
Hạ Phượng Nghi thấy bọn họ đi rồi, mới hỏi: "Đứa bé này là ai, tên gì, từ đâu tới vậy, phu quân có phải là không muốn cho chúng thiếp biết không?"
Mạnh Thiên Sở đặt tách trà trong tay xuống, đáp: "Là đứa bé con của người bị hại trong án ta đang tra, tên là Hổ tử, cha mẹ đều chết rồi, chẳng còn ai là người thân nữa, trong thôn không có người nguyện ý nuôi dưỡng, ta thấy tuổi đời còn nhỏ, mà lại đáng thương như vậy, nên đem nó về."
Tả Giai Âm nói: "Thiếu gia quả là tốt bụng."
Phi Yến cũng nói: "Đúng vậy, em thấy nó tròn trịa thông minh, nhanh nhẹn quá đó chứ."
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Phu quân làm như vậy cũng được, nhưng chàng đưa đứa bé về, sau này chuẩn bị sắp xếp ra sao, có dự định gì chưa?"
Ôn Nhu vừa ăn dưa vừa nói: "Có gì đâu mà tính toán chứ, để nó tùy tiện làm việc gì đó trong nhà cũng được, ba, bốn tuổi là đã có thể làm việc được rồi, hiện giờ cho vào nhà bếp rửa rau rửa chén gì đó."
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu ra dáng chẳng quan tâm gì như vậy, tức muốn xì cả khói, vừa định lên tiếng thì Phi Yến đã nói: "Để một đứa bé nhỏ như vậy đến nhà bếp có phải là đáng thương quá hay không? Nó còn nhỏ như vậy mà!"
Ôn Nhu khinh bỉ nhìn Phi Yến, gay gắt: "Cô đừng có nghĩ làm mợ nhỏ rồi tưởng cái nhà này là của cô! Cô không cần ra ngoài kiếm bạc nuôi nhà, tự nhiên nói chuyện không biết xót, nhà chúng ta không phải là chỗ từ thiện, giống như cô vậy, hôn nay thấy ai dễ coi thì giữ nuôi, ngày mai thấy ai đáng thương cũng giữ nuôi, tiền của lão gia không phải là bị cô phá hết cho hay sao? Cô cảm thấy hay, vậy cô tự đi kiếm tiền nuôi cả nhà đi."
"Đủ rồi, cô im miệng cho ta!" Mạnh Thiên Sở tức giận dằn mạnh chén trà trên bàn, lập tức nó vỡ toát làm đôi. Ôn Nhu giật nãy mình, chẳng dám nói tiếng nào, ngay cả dưa cũng không dám ăn nữa.
Mạnh Thiên Sở chỉ thẳng mặt Ôn Nhu, tức giận phừng phừng bảo: "Cô chẳng thể thiện lương một chút, khoan dung một chút hay sao? Sao lại cứ nói ra là khắc bạc và ác độc như vậy? Người ta đã thật đáng thương rồi, cô sao còn có thể nói những lời như vậy được chứ? Ta cho cô biết, cái nhà này còn chưa tới lượt cô chỉ tay chỉ chân, cô có nghe rõ chưa?"
Ôn Nhu vội vã gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Ôn Nhu biết sai rồi."
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng, Hạ Phượng Nghi vội nói: "Phu quân cũng đừng bực mình, Ôn Nhu không hề biết mục đích của chàng, muội ấy cũng chỉ đưa ra một kiến nghị thôi. Hiện giờ xem ra chàng chuẩn bị cho nó ở bên cạnh, nhất định là phải định ra cách gọi gì đó chứ."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy Hạ Phượng Nghi nói có lý, nếu như không muốn nó làm người hầu kẻ hạ trong nhà, tự nhiên phải định ra cho cậu bé một loại quan hệ gì đó. Như vậy cậu bé nên gọi hắn bằng gì đây?
Mạnh Thiên Sở đang suy nghĩ, lão Hà đầu cười hi hi đi vào, thưa: "Đã thỉnh thợ may đến rồi, lão nô đến hỏi thiếu gia là định may loại y phục gì cho cậu bé?"
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Chẳng phải là may y phục sao? Ông cao hứng như vậy là vì cái gì?"
Lão Hà đầu đáp: "Cậu bé này nếu đầu thai vào nhà tốt, nhất định là làm nên chuyện lớn. Tôi xem cốt cách và mắt mũi của nó, đều có tướng đại phúc đại quý."
Ôn Nhu cười lạnh lùng, vừa định nói mấy câu, chợt thấy Mạnh Thiên Sở vẫn còn phừng giận như vậy, lời vừa đến cổ đã vội nuốt trở lại.
Mạnh Thiên Sở nghe xong cũng lấy làm cao hứng, bảo: "Hiện giờ chẳng phải là đến nhà họ Mạnh chúng ta rồi sao? Sau này nhất định sẽ làm nên sự nghiệp mà."
Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến đều luôn miệng khen phải. Ôn Nhu chỉ quản chuyện ăn, không nói gì. Cô nàng quả thật không muốn nói sai điều gì nữa, không muốn tự tìm phiền phức không cần thiết.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy bảo: "Đi, chúng ta cùng đi xem thử."
Mọi người cùng đến đại sảnh, thấy Hổ tử vừa tắm xong, nhân vì chưa có y phục mới, còn quần áo cũ thì đều không mang tới, cho nên chỉ mặc cái yếm màu đỏ trên người, dáng vẻ trông tươi tắn hẳn ra. Mấy người hầu đều đứng ở cửa xem náo nhiệt, thấy thiếu gia và phu nhân và các mợ chủ đều đến, vội vã khom người lui ra cho họ tiến vào.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao hả, đã đo xong hết chưa?"
Thợ may thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, vội vã chấp tay chào, sau đó cười đáp: "Mạnh gia, cái này vẫn còn chờ ngài làm chủ, may loại y phục gì, dùng chất liệu nào đều cần ngài và phu nhân đây quyết mới xong."
Mạnh Thiên Sở cười ha ha, bước đến cạnh Hổ tử, nhìn cậu bé tươi lên hẳn như vậy, khi nhìn mình liền nhoẽn nụ cười, quả nhiên tướng mạo không tệ, liền cúi xuống hỏi nó: "Hổ tử, thích nhà này không?"
Hổ tử gật gật đầu.
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một lúc, cất giọng hiền hòa: "Cháu có muốn theo họ của ta không?"
Hổ tử ngẩn ra, người xung quanh đó cũng đều ngẩn ra.
Hổ tử đương nhiên không biết đó là ý gì, hỏi: "Hổ tử không hiểu ý của Mạnh gia là..."
"Cháu chỉ cần cho ta biết cháu có muốn hay là không?"
Hổ tử nghe lòng chua xót, ứa lệ gật đầu: "Mạnh gia như cha mẹ sinh ra Hổ tử, Hổ tử làm gì có chuyện không nguyện ý."
Mạnh Thiên Sở gật đầu hài lòng, hỏi tiếp: "Mẹ cháu ngoài đặt tên cho cháu là Hổ tử, còn có tên nào khác nữa không?"
Hổ tử lắc lắc đầu.
Mạnh Thiên Sở mỉm cười, nghĩ thêm một lúc, rồi bảo: "Nếu như cháu theo họ của ta, dù sao cũng đặt cho cháu một cái tên, cháu nhận thấy hai chữ Văn Bác thế nào?"
"Dạ, dạ được ạ."
"Ha ha, vậy tốt, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ có tên là Mạnh Văn Bác, nhớ chưa?"
Hổ tử nghe thế, lập tức quỳ xuống đất, thưa: "Hổ tử, à không, Văn Bác cảm tạ Mạnh gia!"
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta là hi vọng cháu lớn lên văn tài quảng bác, làm một thanh niên có bản lĩnh."
Mạnh Văn Bác gật đầu, thưa: "Văn Bác sẽ không để Mạnh gia ngài thất vọng."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nghĩ chuyện cậu bé mở miệng Mạnh gia ngậm miệng Mạnh gia, cảm thấy nó thế nào ấy.
Chính đang lúc suy gẫm, Hạ Phượng Nghi chen lời: "Phu quân, chàng và cậu bé này thật có duyên phận, nếu như Văn Bác và chúng ta là người một nhà rồi, lại mang họ của phu quân, thiếp đây có một đề nghị, không biết có được hay không."
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, đang sầu không biết làm sao, không ngờ Hạ Phượng Nghi đã nghĩ giúp hắn rồi: "Đúng là nương tử hiểu ý vi phu, nói ra nghe thử nào."