Ánh trăng ảm đạm chiếu qua cửa sổ, chuông gió nhẹ đung đưa, ánh sáng chập chờn.
Hạ Anh Minh cuối cùng tỉnh lại, trước hết dùng tay sờ gáy mình, cảm thấy vẫn còn đau ê ẩm. Y nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một mình trong phòng, ánh sáng quá tối, chỉ có ánh trăng lờ nhờ đủ nhìn thấy các vật dụng bày trí trong phòng.
Hạ Anh Minh chợt giật mình, hoảng loạn cố gượng đứng dậy, theo bản năng dựa sát tường, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ. Y dùng sức dụi mắt, sau đó lầm rầm nói: "Chẳng lẽ nào, sao có thể chứ, nhất định là ta nằm mộng, nhất định là như vậy."
Lúc này, Hạ Anh Minh chợt nghe một thanh âm rất kỳ quái, giống như một nữ nhân đang lầm rầm tự nói, lát sau lại khóc rưng rức, mơ hồ không rõ, nhưng y biết, lần này tuyệt đối không phải là y cảm nhận sai.
Thanh âm như từ trên trời truyền xuống, phiêu miểu không rõ ràng, Hạ Anh Minh muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng chân như dính chặt vào nhau, năng nề không lê được nửa bước.
Lúc này, một bóng trắng bay ngang qua cửa sổ, Hạ Anh Minh phát ra một tiếng thét tuyệt vọng, một dòng nước ấm chảy xuống giữa hai chân, y cũng vô lực nhũn xuống đất.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh trăng giống như đèn chiếu toả vào mặt Hạ Anh Minh. Chỗ y ngồi đã ướt thành một vũng.
Một tiếng than của nữ nhân như gần như xa, Hạ Anh Minh cố làm gan thuận theo tiếng than nhìn lên, thấy một nữ nhân vận đồ trắng đứng cách không xa, nhưng như quỷ mị không phát ra tiếng động gì.
Hạ Anh Minh hoảng sợ phục dưới đất không dám hé mắt nhìn nữa, miệng không ngừng lấp bấp: "Nhan nhi, nàng tha cho ta đi, ta chẳng qua là nhất thời hồ đồ mới nghĩ ra biện pháp đó, ta cũng vì yêu nàng mới không muốn nàng thân ở cạnh ta mà lòng ở chỗ khác. Nàng hãy tha cho ta đi, ta cầu xin nàng mà."
Một lúc lâu chẳng có tiếng động nào, Hạ Anh Minh bấy giờ mới dám ngẩng đầu lên. Cái ngẩng đầu này lập tức khiến y triệt để hoảng sợ, mất cả ba hồn bảy vía, mắt trợn trừng như sắp rớt ra ngoài: Dưới ánh trăng, một nữ tử đứng trước cửa sổ, tuy nói là xoay lưng lại phía Hạ Anh Minh, nhưng y phục trên người nàng này vừa nhìn qua là y đã biết đó là bộ y phục mà người con gái mà y đã từ yêu qua - Thủy Mộc Nhan - đã từng mặc. Chỉ có điều, nữ nhân này không hề có đầu!
Y run rẫy toàn thân, giống như bị đông lạnh sắp chết cóng vậy. Y nói: "Nhan nhi, ta biết... ta... ta biết, đều là do ta sai, ta không nên giết nàng, không nên vì một câu nói của nàng, ta... ta lại nóng giận bóp nàng chết tươi, nàng hãy tha cho cái mạng chó của ta đi, ta cầu xin nàng mà.... đừng giết ta...."
Đột nhiên, căn phòng chợt sáng hẳn lên, Hạ Anh Minh giật nãy mình, ngồi bẹp xuống đất, nhìn thấy hai nam nhân một già một trẻ cầm đèn bước vào.
Y quay đầu nhìn lại nữ nhân lúc nãy, chỉ thấy y phục tán loạn trên đất, chẳng còn ai cả, để rồi nhoáng một cái, trên vai nam nhân già đó có thêm một con khỉ.
"Ngươi... ngươi.... các ngươi là ai? Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?" Hạ Anh Minh nhìn Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo, kinh khủng cất tiếng hỏi.
Mạnh Thiên Sở đặt đèn lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện Hạ Anh Minh, cười đáp: "Ta là sư gia của nha môn huyện Nhân Hòa này."
Con khỉ trên vai Chu Hạo nhờ ánh đèn nhìn rõ mặt Hạ Anh Minh, liền nhoáng một cái nhảy xuống khỏi vai lao, trốn ra phía sau lưng, miệng phát ra những tiếng kêu thê lệ.
Mạnh Thiên Sở quay sang nhìn con khỉ, sau đó quay lại hỏi Hạ Anh Minh: "Sao hả? Quên rồi sao?"
Hạ Anh Minh không hề để ý gì đến con khỉ bị mình dọa sợ, mà hỏi: "Là các người mang ta đến chỗ này đúng không? Các người định làm gì?"
Mạnh Thiên Sở chỉ vào vũng nước tiểu của Hạ Anh Minh dưới sàn, bảo: "Ngươi chỉ là quay trở lại chỗ mà ngươi quen, sao hả? Ngay cả nước tiểu mà cũng hưng phấn không nhịn được phải són ra à?"
Hạ Anh Minh nhìn xuống đám nước tiểu mà bản thân vì sợ quá phải tè ra. Bản thân y đang ngồi trên đó, bối rối nhích qua một chút, sau đó hỏi: "Ngươi đừng nói những lời vô ích nữa, rốt cuộc là ngươi đưa ta đến đây làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài, sau đó đáp: "Nửa năm trước ngươi ở đây làm gì chả lẽ ngươi quên rồi sao? Ngươi vừa rồi phục dưới đất, yêu cầu Nhan nhi của ngươi ở dưới chín suối tha thứ cho tội lỗi khi đó của ngươi, hi vọng nàng ta không truy cứu nữa, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"
Hạ Anh Minh lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy cái gì đó, ta cái gì cũng không nói qua, Thủy Mộ Nhan chẳng qua là do quỷ bóp chết, chẳng có chút quan hệ gì đến ta. Nàng ấy chết khi ta không có ở đây, mà ở trà lâu trong huyện thành uống trà. Ngươi có thể hỏi ông chủ tiệm trà, ta ở đó suốt ngày, đến hoàng hôn mới về, khi về thì phát hiện nàng ta nằm dưới đất chết rồi."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh, nói: "Ta biết ngươi sẽ biện giải như vậy. Ngươi rất thông minh, biết chế tạo chứng cứ không ở hiện trường cho mình. Tuy nhiên, thực tế thì ngày đó khi người rời khỏi chốn này, Thủy Mộc Nhan đã chết rồi."
Hạ Anh Minh nạt: "Ngươi nói bậy, lúc đó khi ta đi, còn chạm mặt một thôn dân, ta còn chào hỏi y, lúc đó Nham nhi của ta còn ở cửa sổ chào ta, ta còn nói chuyện với nàng ấy nữa."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nếu không vậy thì sao nói ngươi thông minh?"
Hạ Anh Minh: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Nếu như ta không nhìn thấy con khỉ mặc quần áo của nương tử ta leo lên cửa sổ đùa nghịch, ta còn chưa nghĩ ra chuyện trước đó có một nữ nhân không đầu đứng trước cửa sổ ở đây. Ta từng cho rằng người đó bị quỷ dọa, nhân vì ta cũng bị "quỷ" dọa ở trong căn phòng này. Ngươi nhìn thấy bóng trắng bay qua cửa sổ lúc nãy không? Ta thấy ngươi cũng bị dọa chết khiếp, kỳ thật, đó chẳng qua là do con khỉ móc đuôi trên kèo, mặc y phục của Nhan nhi nhà ngươi đung đưa qua lại thôi. Còn về chuyện ngươi nhìn thấy nữ quỷ không đầu đó, chẳng qua là con khỉ mặc y phục của Nhan nhi nhà ngươi chụp lấy thành cửa sổ, không ngờ ngươi lại cho Nhan nhi nhà ngươi đến đòi mạng, cho nên mới sợ hồn vía lên mây, vãi cả *** đái."
Hạ Anh Minh nói: "Ta không biết ngươi nói cái gì, cũng không biết có quan hệ gì tới chuyện Nhan nhi bị quỷ bóp chết."
Mạnh Thiên Sở ngồi lại ghế, nói: "Ta sở dĩ nói lại những chuyện trước đây, là để cho ngươi rõ rằng, trên thế gian này căn bản chẳng có ma quỷ gì. Nếu nói quỷ giết người cái gì đó, thì con quỷ sát hại Thủy Mộc Nhan chính là Hạ Anh Minh Hạ lão gia nhà ngươi."
Hạ Anh Minh kêu ré lên: "Không phải ta! Ta về nhà thì nàng ấy đã chết rồi, lúc đó cửa đóng từ bên trong, ta mở không được mới gọi thôn dân tới giúp, ngươi không được đổ oan cho ta!"
Mạnh Thiên Sở cười ha hả nói: "Coi kia, coi ngươi kìa, còn nói là ngươi không thông minh, để ta nói lại cho ngươi nghe xem bàn cờ mà ngươi thiết kế ra hoàn mỹ như thế nào nhé!"
Hạ Anh Minh không đáp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Thiên Sở ẵm con khỉ đó lại, con khỉ vẫn còn có vẻ sợ, không dám nhìn Hạ Anh Minh, nhủi đầu vào lòng Mạnh Thiên Sở giống như đứa trẻ bị dọa sợ. Mạnh Thiên Sở khẽ vuốt ve đầu nó, nhỏ giọng bảo: "ngoan, đến đóng cửa lại, bắt đầu nổi gió rồi, tiểu thư lạnh là không có người chơi với ngươi đâu."
Con khỉ nghe vậy nhảy ra khỏi lòng Mạnh Thiên Sở, thành thạo đóng cửa lại, sau đó lấy cây cản chốt lại, rồi mở cơ quan ở bên tường, tường lập tức mở ra cái lổ nhỏ, con khỉ chui vào lổ ra ngoài, sau đó đứng ngoài cửa sổ kêu chi chi hai tiếng, rồi từ cửa sổ đang mở đó nhảy vào trong, đóng cửa sổ chốt lại, xong chạy đến trốn vào lòng Chu Hạo.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tình cảnh này xem ra Hạ lão gia quen quá rồi, đúng không? Ngươi biết con khỉ này khi có người đi ra hoặc sai bảo là theo tập quán đóng cửa lại, do đó ngươi sở dĩ gọi thôn dân đến mở cửa cho ngươi, chẳng qua là muốn có thêm nhân chứng chứng minh ngươi không có mặt tại hiện trường. Thực tế ngươi lợi dụng thói quen đóng cửa của con khỉ này mà chế tạo ra hiện trường quỷ giết người một cách xảo diệu."
Hạ Anh Minh lạnh lùng cười, nói: "Vậy sau khi ta đi rồi, có người còn nhìn thấy Nhan nhi đứng trước cửa sổ chào từ biệt với ta, vậy nếu như nói ta đi rồi quay lại giết nàng ấy, vậy con khỉ đã đóng cửa rồi, ta làm sao tiến vào trong giết người được?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Người đứng gấp, nghe ta từ từ nói cho ngươi nghe, ngươi nếu như đã giả làm vẻ ngươi không có ở hiện trường, như vậy thì trước khi đi ngươi đã giết người trước rồi, và như vậy người đứng trên lầu để ngươi chào từ biệt thực tế đã chết rồi."
Hạ Anh MInh biến hẳn sắc mặt, tiếp đó quát lên: "Ngươi đừng nói bậy, ngươi cho rằng ta điên rồi đi nói chuyện với người chết sao?"
Mạnh Thiên Sở trả lời: "Có điên hay không thì tạm thời chưa đề cập tới, chí ít ngươi cũng đã biết rõ thôn dân đó hằng ngày đến chổ này làm việc vào lúc nào, do đó cố ý chọn thời điểm đó ra cửa, tìm nhân chứng đầu tiên cho ngươi, chứng minh mới sáng ngươi đã rời khỏi rồi. Nhưng mà, ngươi quên một điều, người chết không biết nói chuyện, do đó, cho dù ngươi ở dưới lầu nói bao nhiêu lời ngon ngọt, chẳng qua là nói cho thôn dân mà ngươi muốn làm chứng cho ngươi nghe mà thôi."
Hạ Anh Minh nói: "Vậy ngươi bảo ta nói chuyện cho ngươi chết nghe, nhưng mà ngươi có nhìn thấy người chết nào đứng ở cửa sổ được không? Ta thấy ngươi điên rồi thì có."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Trước đó ta cũng nhất mực bị vấn đề này làm mất đi sự thuyết phục, vì nếu nói con khỉ lúc đó xuất hiện chơi đùa, thì người xuất hiện đó phải là nữ quỷ không đầu, đằng này thôn dân lại nhìn thấy một nữ nhân có đầu chân thật đứng ở đó."
Hạ Anh Minh nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, lập tức lộ nét cười rất khó phát giác ở khóe miệng.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Nếu như ta không khai quan nghiệm thây, đại khái ta vĩnh viễn không biết ảo bí ở bên trong thế nào."
Hạ Anh Minh lập tức khẩn trương, nhưng sau đó cười, không nói gì.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi ắt là nghĩ ta không tìm được chứng cứ gì, đúng không? Bỡi vì người chết đã bị ngươi thay y phục rồi, quan tài cũng đã bị ngươi tận mắt chứng kiến đóng lại, giấy tờ nhà đất cũng cải thành tên người khác, ngay cả phòng ốc cũng không phải do ngươi ra mặt bán, còn có chứng cứ gì có thể khiến chúng ta lần ra được nữa, đúng không?"
Hạ Anh Minh không hề trả lời, nhưng thần sắc ẩn tàng chút gì đó đắc ý.
Mạnh Thiên Sở tiếp với giọng đều đều: "Nhưng mà, chúng ta nếu không tìm được chút manh mối gì do ngươi lưu lại, chúng ta làm sao có thể đưa ngươi được từ cái ám diêu tử (động điếm nhỏ, từ lóng cổ của TQ) đó về đây được?"
Hạ Anh Minh nghe thế, chút đắc ý ẩn tàng lập tức biến mất, trên mặt có chút nghi hoặc.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi chẳng lẽ không muốn biết chúng ta phát hiện được gì trên người Thủy Mộc Nha, sau đó tìm được ngươi hay sao?"
Hạ Anh Minh cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng thần sắc ảm đạm nói: "Ngươi nếu như tìm được cái gì cứ nói ra đại đi, đừng có dùng mấy chiêu quèn đối phó người khác đó ra dọa ta."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Được! Vậy ta sẽ cho ngươi cái chết minh bạch." Nói xong, Mạnh Thiên Sở bước đến cửa sổ, chỉ vào cánh cửa sổ mới vừa mở ra đó, nói: "Ngươi nói khi ngươi đi, người chết còn đứng ở đây tiễn ngươi, đúng không? Vậy thì, cửa sổ xem ra vẫn còn được mở, nếu không người khác làm sao nhìn thấy mặt nàng ta, đúng không?"
Hạ Anh Minh gật gật đầu.
Mạnh Thiên Sở tiếp: "Như vậy là đúng rồi, biết ta vì sao có thể nói vị trí nàng ta đứng lúc đó nói một cách chuẩn xác như vậy không? Đó là vì ngươi giết người vào tối hôm trước, và theo ta điều tra thì ông nội của ngươi là ngỗ tác, do đó ngươi được biết người sau khi chết khoảng năm sáu canh giờ (10-12 tiếng) thì sẽ xuất hiện hiện tượng thi cương (thi thể cương cứng). Thi thể một khi xuất hiện hiện tượng thi cương, thì toàn bộ thi thể như khúc gỗ cứng vậy, cho nên ngươi đặt thi thể dựa vào cửa sổ, sau đó ngươi ra ngoài, từ xa người khác nhìn vào, căn bản chẳng thể phát hiện thiếu phụ dựa cửa sổ nhìn ra cửa lại là một thi thể!"
Hạ Anh Minh rùn người, cảm giác như có người thổi hơi lạnh vào sau gáy mình.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Ngươi tận mắt chứng kiến con khỉ đóng cửa lại, cho nên yên tâm đi ra giả vờ vừa khéo gặp thôn dân đó đi ngang, nhiệt tình chào hỏi, sau đó nói mấy câu ngọt bùi chào hỏi với người chết đang đứng trên lầu, sau đó rời khỏi tòa trạch viện này."