Mạnh Thiên Sở nghe nói vậy lập tức chấn động tinh thần, hỏi: "Ngươi xác định là đêm hôm đó ngươi còn nhìn thấy đại phu nhân ra khỏi phòng của mình? Lúc đó trời khuya như vậy rồi, ngươi sao còn tin chắc đó lại đại phu nhân?"
Tiểu Mai đáp: "Đúng là đại phu nhân, bỡi vì khi đó phu nhân đi ngang qua mặt tôi, tôi chào phu nhân xong còn hỏi bà ấy đi đâu, có cần tôi theo cùng không. Ba ấy xem ra là rất vội, nói không cần, rằng muốn đi đại tiện. Tôi thấy bà ấy không cần nên cũng bỏ đi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chẳng phải mỗi phòng ban đêm đều có để bô hay sao?"
Tiểu Mai đáp: "Vì phòng của đại phu nhân có đặt phật đường, đại phu nhân nói để bô trong phòng là không tôn trọng bồ tát, cho nên ban đêm dù trễ cách mấy phu nhân cũng ra ngoài nhà xí."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nhà xí ở chỗ nào?"
Tiểu Mai đáp: "Ở cách không xa sau lầu của tứ phu nhân."
Mạnh Thiên Sở nghĩ, nếu như đêm đó đúng là đại phu nhân giết hai hài tử, thì thời gian vào lúc này là hợp. Trước đó hắn còn nghĩ nếu thời gian xảy ra sớm hơn một chút, ắt là có chỗ nào đó trong suy luận hắn có vấn đề, cho nên manh mối này đối với hắn vô cùng quan trọng. Hắn quay sang nhìn nhìn Tiểu Hồng, hỏi: "Ngươi còn gì kể cho ta nghe nữa không?"
Tiểu Hồng vội lắc đầu, xem ra nha hoàn nhát gan này muốn trở về phòng giam lắm rồi.
Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Ngươi trước đó theo tam phu nhân một đoạn thời gian, có thấy tam phu nhân nhân vì thân thể không khỏe mà uống thuốc không?"
Tiểu Hồng ngẫm nghĩ một hồi, đáp: "Tôi theo tam phu nhân không lâu, chỉ không tới một tháng là đến phòng đại phu nhân. Đại phu nhân mới là người đêm về ngủ không được thường uống thuốc."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Thuốc ở tủ trong phòng của đại phu nhân đều do bà ta tự phối chế à?"
Tiểu Hồng đáp: "Cái này tôi cũng không biết nữa, đại phu nhân cả ngày ngoại trừ tụng kinh ra thì đi làm thuốc, trong nhà ai không khỏe đều do đại phu nhân bốc thuốc kê đơn, xong là khỏe ngay, đại phu nhân lợi hại lắm."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Ngày nhị phu nhân xảy ra chuyện đó, ngươi có nhìn thấy đại phu nhân rời khỏi phòng mình hay không?"
Tiểu Hồng đáp: "Tối hôm đó vừa khéo tôi không ở cạnh đại phu nhân, cho nên tôi không biết."
Mạnh Thiên Sở kỳ quái hỏi: "Ngươi là nha hoàn phục dịch thiếp thân, sao ban đêm không ở cạnh bà ta?"
Tiểu Hồng đáp: "Ngày đó mẹ tôi sinh đệ đệ, cha nhắn tôi xin phép về thăm nhà, tôi không dám xin đại phu nhân, chỉ lén xin tam phu nhân, được tam phu nhân đồng ý, cho tôi nghỉ một ngày. Bảo tôi hôm sau vô luận thế nào cũng quay lại. Tôi hầu hạ đại phu nhân ăn tối xong liền đi, chiều hôm sau quay lại, đại phu nhân cũng không nói gì tôi, xem ra là tam phu nhân đã nói với bà ấy rồi."
Mạnh Thiên Sở nghĩ không biết nha hoàn hầu hạ đại phu nhân hôm đó là ai, liền hỏi. Tiểu Mai đáp: "Ngày đó không có nha hoàn nào hầu hạ đại phu nhân."
Mạnh Thiên Sở liền hỏi: "Ngươi làm sao biết được?"
Tiểu Mai mỉm cười, ở khóe miệng lộ núm đồng tiền nhỏ, nhìn vô cùng khả ái và tức cười. Cô nàng đáp: "Tôi có thể coi là nha hoàn ở lâu nhất tại Miêu gia, do đó tỷ muội có chuyện gì cũng mách cho tôi nghe. Chúng tôi ở chung, ngoại trừ nha hoàn thiếp thân của tứ phu nhân không ở cùng chúng tôi ra, những nha hoàn khác đều ngủ chung phòng, do đó chuyện gì tôi cũng biết."
Mạnh Thiên Sở cười: "Vậy có rất nhiều chuyện ngươi nhất định biết rồi."
Tiêu Mai e thẹn cười đáp: "Các tỷ muội chuyện trò với nhau tôi tự nhiên biết, do đó ngày đó bên cạnh đại phu nhân không có nha hoàn hầu hạ tôi biết rất rõ."
Mạnh Thiên Sở nói: "Đại phu nhân mà không có nha hoàn tùy thân hầu hạ không bình thường a."
Tiểu Mai nói: "Tôi cũng chỉ nghe các tỷ muội khác nói, tam phu nhân định tìm cho đại phu nhân nha hoàn khác, nhưng đại phu nhân nói không cần, nha hoàn khác bà ấy dùng không quen, cuối cùng thành ra như vậy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy các ngươi cảm thấy đại phu nhân đối với tam phu nhân thế nào?"
Tiểu Mai đáp: "Cái này thì tôi không rõ rồi, chỉ là đột nhiên giao nhà cho tam phu nhân quản, người dưới chúng tôi còn ở sau lưng bàn tán không biết đại phu nhân định làm cái gì nữa."
Tiểu Hồng nói: "Tôi cũng không biết."
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn Tiểu Hồng, cảm giác nha hoàn này ắt là sợ hãi cái gì đó, đại khái là nhất mực ở cạnh đại phu nhân, biết con người của đại phu nhân thế nào, e rằng ra ngoài rồi đại phu nhân sẽ làm khó bản thân, cho nên lời nói ra vẫn còn chú ý giữ gìn. Mạnh Thiên Sở cũng biết những đứa bé con nhà nghèo hèn này đôi khi còn phải một mình nuôi sống cả nhà nữa, cho nên hắn không muốn miễn cưỡng.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Thôi được, bây giờ cho các ngươi quay lại phòng giam, chờ lát ta cho người mang cho tỷ muội các ngươi chút đồ ăn."
Hai nha hoàn nghe thế cao hứng vô cùng, luôn miệng cảm tạ.
Mạnh Thiên Sở bảo Vương Dịch đưa hai nha hoàn về phòng, còn hắn thì dẫn Mộ Dung cô nương và Chu Hạo đến phòng giam đại phu nhân. Đại phu nhân ngồi xếp bằng trên nền, mắt nhắm khẽ, trong tay lần chuỗi phật châu, miệng lầm rầm tụng niệm.
Mộ Dung Huýnh Tuyết khinh bỉ nhìn đại phu nhân, thầm nghĩ trong miệng không biết tụng niệm cái gì. Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho ngục tốt mở cửa buồng giam, đại phu nhân nghe tiếng động liền mở mắt ra, khi thấy đó là Mạnh Thiên Sở cùng mọi người liền nhắm mắt lại.
Mạnh Thiên Sở nói: "Đại phu nhân quả là người tu thân dưỡng tính, trong hoàn cảnh thế này còn một lòng hướng phật, quả là không dễ đó nha."
Đại phu nhân hừ mũi một tiếng, không đáp lời. Mạnh Thiên Sở bảo: "Trời lạnh thế này có cần ta bảo ngục tốt một tiếng mang bồn sưởi đến cho đại phu nhân không?"
Đại phu nhân vẫn như không nghe có người nói vậy, tự mình làm phận mình, đến mắt cũng không thèm mở.
Mạnh Thiên Sở cũng không thèm quan tâm, ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, tiếp tục nói: "Đại phu nhân từ nhỏ ở Miêu gia, nghiên cứu về y thuật tự nhiên không kém Miêu gia lão gia, vừa rồi ở trong phòng của bà..."
Mạnh Thiên Sở còn chưa nói dứt, đại phu nhân đột nhiên mở mắt, biểu tình dữ tợn nhìn hắn: "Ngươi đến phòng của ta? Ngươi còn làm cái gì nữa?
Mạnh Thiên Sở cười cười, thầm nghĩ: ta gặp qua vô số người như ngươi vậy rồi, muốn cho ngươi mở miệng chẳng phải là quá dễ dàng hay sao. Hắn nói tiếp: "Nếu như đã tiến vào phòng bà, tự nhiên cái gì cũng nhìn thấy rồi, quả thật là đầy rẫy ngút mắt, Mạnh mỗ quả thật là mở mang vô cùng."
Đại phu nhân từ dưới sàn cỏ bật phóng về phía Mạnh Thiên Sở, Chu Hạo bước lên trước một bước phất tay, đánh bật lùi đại phu nhân trở lại. Mạnh Thiên Sở vẫn ngồi chỗ cũ, không hề động đậy.
Đại phu nhân tức giận phừng phừng: "Vậy thì đã sao, vậy cũng không thể nói rõ cái gì, Miêu gia ta ba đời bán thuốc, trong nhà có thuốc là chuyện quá bình thường."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, bảo: "Ta không hề nói là có điều gì không bình thường a."
Nói xong hắn đứng dậy bước tới lui bên cạnh đại phu nhân, khiến đại phu nhân nhìn choáng cả mắt. Bà ta nói: "Ngươi có thể đừng tới lui trước mặt ta được không, ngươi khiến đầu ta xây xẩm luôn rồi. Ngươi có lời gì cứ nói, không có thì đi dùm cho." Xem ra đại phu nhân đã không còn nhẫn nại được nữa.
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, cái ta muốn chính là làm ngươi nổi nóng, làm cho ngươi mất bình tình không còn kiên nhẫn nữa, khiến cho ngươi không còn thời gian suy nghĩ lời ngươi nói xem cái gì nên nói cái gì không nên. Nói cách khác, người đã nổi nóng lên rồi thì lời nói ra thường không suy nghĩ kỹ, như vậy có cái hay là dễ dàng đem tất cả những gì trong lòng mình nghĩ nói ra. Hắn lạnh nhạt hững hờ buông một câu: "Trong tủ thuốc của bà có mấy bình độc dược?"
Đại phu nhân loáng cái không kịp phản ứng, ngẩn ra một chút buột miệng: "Không có mấy bình." Nói xong mới biết mình nói hớ, vội vã bụm miệng lại.
Mạnh Thiên Sở cười bước đến cạnh đại phu nhân, bảo: "Xem ra đại phu nhân trữ hàng không ít a, chỉ chút tì sương đã đủ độc chết toàn thể Miêu gia, thế mà bà nói không có mấy bình. Số độc dược bà trữ đại khái có thể độc chết toàn Nhân Hòa huyện này luôn cũng không có vấn đề gì."
Đại phu nhân định thần, muốn làm mình bình tĩnh trở lại trước, sau đó nói: "Ngươi gài bẫy ta, ta cho ngươi biết, người như ngươi vậy ta gặp nhiều rồi. Miêu gia ta ba đời làm nghề thuốc, trong đó thuốc gì mà không có, ta đến đâu cũng không sợ giảng lý lẽ cùng ngươi đâu."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Thuốc do nhà ngươi bán tự nhiên phải án chiếu luật lệ Đại Minh ta, một tiệm thuốc không được một lúc tích trữ một lượng lớn tì sương, nếu vượt quá số lượng cho phép, e rằng người chẳng thể nói đạo lý gì với ta được, huống chi ngươi tích trữ ở đây chẳng phải đơn giản chỉ có tì sương không thôi." Đại phu nhân nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, lập tức im miệng không dám nói gì.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Và trong án giết người phát sinh ở Miêu gia của người, chí ít hiện giờ có một chuyện chúng ta đã có thể xác định, đó chính là nhị phu nhân chết vì người khác hạ độc. Ngươi thề thốt chắc cú rằng chuyện chết đó là bình thường, bài trừ khả năng người ngoài tiến vào hạ độc, vậy chỉ có đại phu nhân ngươi là bị nghi ngờ khả năng hạ độc lớn nhất, đúng không?"