Tả Giai Âm mỉm cười gật đầu, nói: "Nếu thiếp không có mang, tự nếm thử còn nhanh hơn phương pháp này nhiều."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lá gan của nàng lớn thật, nếu là độc dược thì sao?"
Tả Giai Âm đáp: "Thiếp năm tuổi đã bắt đầu học thảo dược, có độc hay không đối với thiếp chỉ cần ngửi qua là biết. Nếu mà không trực tiếp thử, một lượng nhỏ như vậy không có vấn đề gì."
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy nàng còn chưa cho ta biết thuốc này rốt cuộc là gì."
Đến lúc này Hạ Phượng Nghi bưng một mâm vào, nói: "Còn đang nói à, ăn cái này trước, trời sắp sáng rồi."
Chờ Hạ Phượng Nghi đến gần, Mạnh Thiên Sở thò đầu ra xem, thấy có cháo và bánh, liền trách: "Ta biết là nàng đi làm mà, trời lạnh vậy coi chừng bệnh đó, nếu bệnh rồi sao đây."
Hạ Phượng Nghi đặt mâm lên ghế cạnh giường, sau đó đi đóng cửa lại, xong trở lại giường đưa chén cháo cho Tả Giai Âm, sau đó trao chén còn lại cho Mạnh Thiên Sở, bảo: "Trong chén của Giai Âm tỷ có bỏ chút a giao (1 loại thuốc tàu) đấy."
Tả Giai Âm tiếp lấy bát, nói: "Tỷ tỷ, chúng mình xuống giường ăn đi, làm gì có chuyện tỷ tỷ bưng cơm nước tới tận giường cho muội muội ăn chứ." Nói xong định xuống giường, Hạ Phượng Nghi đã án giữ Tả Giai Âm lại, bảo: "Không được dậy, trên giường ấm hơn, muội lúc lạnh lúc nóng không tốt cho thai nhi đâu."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nàng cũng lên giường đi, chúng ta đang bàn chuyện, nàng cũng đề xuất chủ ý giúp ta." Nói xong hắn giơ tay kéo Hạ Phượng Nghi lên giường.
Hạ Phượng Nghi cười: "Chàng càng lúc càng không đứng đắng, làm gì có chuyện ba người cùng ngủ chung giường chứ, trời sắp sáng rồi, nếu để người dưới nhìn thấy nói ra thì mất mặt chết được."
Mạnh Thiên Sở tỉnh rụi: "Đều là phu nhân của ta, có gì đáng tức cười chứ. Mau mau, lên đây, nàng mà không lên ta không ăn đồ của nàng nấu đâu."
Tả Giai Âm cũng nói: "Tỷ tỷ đừng để tâm, xem ra người dưới dậy thì chúng ta cũng dậy rồi, hơn nữa, bọn chúng làm sao biết chúng ta ngủ chung giường chứ? Cửa đóng, đèn tắt, ai biết chứ a?"
Hạ Phượng Nghi thấy Tả Giai Âm nói thế, đang do dự thì Mạnh Thiên Sở đưa chén cho Tả Giai Âm, choàng tay ra kéo nàng. Hạ Phượng Nghi thấy vậy, biết Mạnh Thiên Sở không đùa, sợ lúc co kéo trúng Tả Giai Âm, đành nói: "Được, để thiếp lên, chàng đừng kéo vậy, thiếp còn cởi giày nữa."
Hạ Phượng Nghi lên giường ngồi dựa đối diện với Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở, bảo: "Mau ăn đi, nguội không ngon đâu."
Mạnh Thiên Sở loáng cái đã ăn xong, đặt chén lên bàn nhỏ cạnh đầu giường, rồi không giục Tả Giai Âm, chờ nàng ăn xong mới nói: "Nàng còn chưa cho ta biết thuốc đó là gì."
Tả Giai Âm đưa chung thuốc hòa tan cho Hạ Phượng Nghi, bảo nàng ngửi, Hạ Phượng Nghi nói: "Dường như là thuốc bổ thông thường."
Tả Giai Âm cười gật đầu. Mạnh Thiên Sở không hiểu, hỏi: "Nếu như là thuốc bổ thì ắt không phải độc dược, vậy vì sao lại đặc biệt để ở ngăn khác?"
Tả Giai Âm không hồi đáp, đổ 1 viên thuốc ở ngăn trên ra ngửi ngửi, đáp: "Vấn đề hiện giờ đã ra rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vấn đề gì?"
Tả Giai Âm đáp: "Không phải mọi loại thuốc bổ đều có thể dùng, còn phải đối chứng rồi mới hạ dược."
Mạnh Thiên Sở gấp lên, nói: "Nàng trực tiếp nói cho ta biết đi, hai loại thuốc này nếu dùng chung sẽ có tác dụng gì?"
Tả Giai Âm nói: "Tính chàng cứ nóng vội không hà, thiếp tự nhiên phải nói cho chàng biết chứ. Thuốc xem xét trước là thuốc bổ. Thiếp vì sao xem xét thuốc ở đáy bình trước, thường là vì một khi biết thuốc ở đáy xong ắt sẽ biết thuốc để ở ngăn trên là gì liền."
Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: "Ta không gấp, nàng từ từ nói kỹ đi."
Tả Giai Âm nói tiếp: "Thiếp nói rồi, không phải bất kỳ ai cũng có thể uống bất kỳ thuốc bổ gì, người có thân thể hư nhược thường không thể uống nhiều loại thuốc bổ. Hai loại thuốc này chỉ nhìn không sẽ không thấy nó có hại cho thân thể gì, một loại là thuốc trị cảm mạo thông thường, một loại là thuốc bổ. Nhưng hai thứ dùng chung với nhau, thì nếu người uống nếu thân thể bình thường quá yếu đuối sẽ không khỏe lên mà còn bị bệnh nặng hơn."
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm nói vậy, đột nhiên nhớ lại ngày nhị phu nhân phát phong, Miêu Triết khi nhìn tứ phu nhân nói sao nàng càng uống thuốc càng mệt. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lo cho tính mệnh của tứ phu nhân vừa mất hai đứa con đó.
Hắn hỏi: "Loại thuốc thế này không thể uống dài lâu được đúng không, nếu uống lâu e rằng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng?"
Tả Giai Âm đáp: "Vậy phải coi người hạ dược có thật muốn lấy mạng người uống thuốc hay không."
Mạnh Thiên Sở cả kinh, hỏi: "Lời này là sao?"
Tả Giai Âm đáp: "Thuốc có ba phần độc, là thuốc phần nhiều đều có tác dụng rất khác nhau tùy liều lượng và cách dùng, bào chết. Dùng khéo thì là thuốc, dùng không khéo, dù chỉ thêm một giọt, cũng biến thành độc."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ý của nàng là cùng là thuốc nhưng nếu chỉ sai lệch một ít về phân lượng, thì thuốc đó có khả năng biến thành độc dược đúng không?"
Tả Giai Âm gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Mạnh Thiên Sở lập tức xuất hạn mồ hôi, nói: Vậy tứ phu nhân e rằng gặp nạn rồi."
Tả Giai Âm vào ngày nhị phu nhân chết đã nhìn thấy tứ phu nhân xinh đẹp đó, nghe nàng ta nói chuyện với nhị phu nhân, cảm thấy nàng ta không phải là người máu lạnh vô tình, nên có ấn tượng khá tốt, giờ nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, nên hỏi: "Là ai muốn hại tứ phu nhân phải không?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu. Hạ Phượng Nghi nói: "Vậy chàng phải nghĩ cách ngăn cản mới được."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta cũng muốn như vậy lắm, nhưng làm sao mới có thể ngăn cản đây?"
Tả Giai Âm nói: "Nếu như có người nhắc nàng ta, và không để cho người hại nàng ta biết là được rồi."
Mạnh Thiên Sở nghĩ lại tứ phu nhân ngày thường ở Miêu gia hung hăng quen rồi, trong nhà dường như không có quan hệ tốt với ai cả, hiện giờ lại có người muốn hảm hại, nói cho ai biết cũng không an toàn, và nếu như để cho người phục thuốc cho nàng ta biết thì tình cảnh của nàng ta càng nguy hiểm hơn.
Mạnh Thiên Sở nói: "Hãy để ta nghĩ thử coi, hi vọng điều này tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới tính mạng của nàng ta."
Tả Giai Âm nói: "CHàng đừng quá khẩn trương, từ liều lượng trước mắt mà xét thì người hạ dược không hi vọng nàng ta khỏi hẳn, cũng không muốn nàng ta chết, chỉ là nếu dùng thuốc này trong thời gian dài, người sẽ không có tinh thần gì, thường ngủ mê đi."
Mạnh Thiên Sở nghe vậy nghĩ biện pháp dù sao cũng sẽ có, chỉ cần không ảnh hưởng tới tính mệnh tứ phu nhân là được.
Mạnh Thiên Sở nghĩ đến chuyện CHu Hạo trước đó nhìn thấy chuyện trong phòng tam phu nhân, liền kể lại cho Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi nghe. Hạ Phượng Nghi cười pha trò: "Tam phu nhân này xem ra là không muốn hầu hạ lão gia, cho nên mới uống thuốc."
Tả Giai Âm nói: "Tỷ tỷ nói phải lắm, chàng chẳng phải nói tam phu nhân thích một người khác chứ không phải là Miêu Triết hay sao? Hơn nữa chàng cũng nói là Miêu Triết đã khám tam phu nhân, nói thân thể nàng ta như thường, vì sao lại không thể có mang chứ? Chàng thử nghĩ xem sao."
Mạnh Thiên Sở được hai nàng nhắc, ngẩn người: "Ý hai nàng là tam phu nhân nhất mực giữ không cho mình có thai, vấn đề không phải là nàng ta không thể có, mà là không muốn có với Miêu Triết?"
Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi cũng gật đầu.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Có loại thuốc đó nữa sao?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: bản thân trước giờ không hề nghe nói là cổ đại có loại thuốc cao cấp thế này, không ngờ lại có loại thuốc tránh thai như thời hiện đại nữa.
Tả Giai Âm nói: "Kỳ thật thiếp chỉ nghe sư phụ nói qua, đều là phương thuốc dân gian, hơn nữa lại không tốt cho thân thể, chỉ có những cô nương ở thanh lâu mới dùng."
Hạ Phượng Nghi nói: "Thiếp cũng nghe nói vậy, nhưng chưa hề thấy qua bao giờ."
Mạnh Thiên Sở nghĩ: bất quản có phải hay không, chí ít cũng có khả năng này, nếu có cơ hội lấy thuốc từ phòng tam phu nhân ra đưa cho Tả Giai Âm xem, thế nào cũng rõ ngay thôi.
Ngoài cửa sổ trời đã mông lung sáng, Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm đều có vẻ mệt, liền nói: "Ta mệt rồi, chúng ta cùng ngủ một giấc đi rồi hay." Nói xong, hắn kéo Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm cùng nằm xuống, một tay ôm một nàng, ba người nhanh chóng chìm vào cơn mộng.
Khi hắn tỉnh dậy, Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi đều không còn trên giường. Hắn gọi một tiếng, cửa lập tức mở ra, là Phi Yến, trên tay cầm một quả cầu tuyết, mặt đỏ hồng rất dễ thương.
Mạnh Thiên Sở thấy thế biết nàng đang chơi đắp người tuyết hoặc là đang cùng người hầu chơi ném tuyết, nên hỏi: "Bên ngoài lại đổ tuyết rồi?"
Phi Yến vui vẻ đáp: "Chàng không biết là tuyết lớn lắm đâu! Chàng mau dậy đi, chúng ta cùng chơi."
Mạnh Thiên Sở nhìn điệu bộ giống như đứa bé của Phi Yến, mỉm cười gọi nàng lại, nhưng Phi Yến lại đỏ mặt không chịu, Mạnh Thiên Sở không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
Phi Yến cười đáp: "Chàng không biết thẹn, hôm qua một mình ôm một lúc hai người ngủ còn chưa thỏa mãn, hiện giờ còn gọi thiếp, để người dưới nhìn thấy thiếp còn gặp mặt ai nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, nghĩ ắt là sáng nay người dưới nhìn thấy đại phu nhân và nhị phu nhân từ phòng đi ra rồi, liền cười nói: "Đêm nay nàng cũng tới luôn, nằm ngủ chen chúc như vậy ấm lắm!"