Đang ngủ thật ngon, đột nhiên hắn nghe bên tai có một nữ nhân đang khẽ gọi mình. Hắn mở mắt nhìn ra, không ngờ chính là Tiểu Thanh. Hắn hơi có chút ngạc nhiên, phát hiện Tiểu Thanh mặc một bộ độ rất đẹp, trên mặt cũng tô một lớp phấn, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn ngồi thẳng dậy. Tiểu Thanh liền đến ngồi trên một cái ghế trước mặt hắn, nhìn hắn mà không nói gì.
"Tiểu Thanh, cô sao lại đến đây?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
Tiểu Thanh tủm tỉm cười, dùng tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán vẹt chúng ra sau mang tai, rồi sau đó khẽ đáp: "Tôi phải đi rồi, nhưng còn muốn đến thăm ngài. Nhiều năm nay, cho đến bây giờ tôi mới phát hiện chỉ có mình công tử là xem Tiểu Thanh tôi là người, nhưng mà tất cả đã muộn. Nếu như những năm trước sớm được nhận thức ngài, thì Tiểu Thanh nhất định sẽ không khinh thường tự chà đạp bản thân như vậy. Khi đó cho dù đem hết tiền bạc tích súc cả đời của tôi ra, tôi cũng phải tự chuộc thân đi theo làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được."
Mạnh Thiên Sở nghe Tiểu Thanh nói như vậy, đột nhiên cảm thấy rất thương cảm, không biết nên nói như thế nào mới phải.
Tiểu Thanh tiếp tục bầu tâm sự: "Có những sự tình chúng ta không được chỉ nhìn vào biểu hiện bề ngoài, đừng để những chuyện trước mắt che đi tầm nhìn của mình."
Mạnh Thiên Sở nghe mà không hiểu lắm: "Lời của cô ta không rõ là có ý tứ gì?"
Tiểu Thanh bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, móc từ trong người ra một khối ngọc bội. Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thì biết đó là một khối ngọc rất tốt.
Tiểu Thanh đưa ngọc bội đó cho Mạnh Thiên Sở xem, sau đó nói: "Ngài nhìn xem, khối ngọc này thế nào?"
"Tự nhiên là loại ngọc thượng đẳng rồi." Mạnh Thiên Sở đáp.
Tiểu Thành nở nụ cười, lấy ngọc trở lại bỏ vào lòng mình: "Lời công tử nói sai rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế càng không minh bạch, nên cất tiếng hỏi: "Cô nương rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Tốt hay không tốt không phải nhìn qua như ngài vậy. Tôi nói như thế, ngài nhất định sẽ minh bạch vào một lúc nào đó. Được rồi, tôi phải đi đây, được gặp ngài như vậy, tôi có thể an tâm thượng lộ rồi."
Tiểu Thanh nói xong lập tức đứng dậy đẩy cửa bước ra. Mạnh Thiên Sở gọi giật giọt lại, nhưng nàng ta không hề quay đầu.
"Thiếu gia, thiếu gia..." Mạnh Thiên Sở bị một loạt tiếng gọi làm cho tỉnh giấc, thấy trước mắt là Phi Yến. Hắn dụi dụi mắt, nhìn nhìn Phi Yến.
"Thiếu gia có phải là nằm mơ gặp ác mộng rồi không? La hét gì mà to vậy, em mới vừa đi ngang qua, cho là đã xảy ra chuyện gì, vào trông xem xét, cho nên mới vội gọi tỉnh người dậy."
"Mộng?" Mạnh Thiên Sở nhớ lại tình cảnh lúc nãy, vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối.
"Phi Yến, hiện giờ là cạnh mấy rồi?"
"Khoảng canh hai rồi?"
"Vừa rồi có ai đến tìm ta không?"
"Không có a, hai mợ đều đi nghỉ hết rồi. Mợ hai nói có chút không khỏe, em đi lấy thuốc cho người, xem ra là bệnh cũ lại tái phát. Thiếu gia thức dậy là tốt rồi, em đi xuống nhà bếp đây, mợ hai còn đang chờ đó."
"Em hiện giờ đã không còn là nha hoàn nữa, sau này có chuyện gì đó không được tự mình đi làm nữa nghe, có biết không vậy? Trời tối như vậy rồi, những chuyện này hãy để cho người dưới làm, em ban ngày đã rất cực khổ rồi."
Phi Yến cười cười, dùng tay khẽ sờ trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi của Mạnh Thiên Sở, nói: “Em đi bưng chút nước nóng cho chàng, chàng tắm một cái sẽ thấy thoải mái ngay. Chàng chờ đó nghe, em đi gọi người đem bồn tắm vào trước đã." Nói xong, Phi Yến vội đi ra ngoài, Mạnh Thiên Sở vội kéo giật Phi Yến lại. Phi Yến chuyển thân, má đỏ hồng giống như má em bé, ôn nhu nói: Ngoan nào, em đi rồi quay lại liền, mợ hai còn đang chờ thuốc kìa."
"Không cần bảo ai đưa đến thư phòng nữa, bảo chúng đưa đến phòng của nàng. Ta muốn tắm ở phòng của nàng. Ta muốn nàng tắm cho ta." Mạnh Thiên Sở như đứa bé mè nheo vòi vĩnh bà mẹ trẻ vậy.
Phi Yến nghe thế mặt đỏ bừng lên, thẹn thùng nói: "Hôm nay không phải ngày em hầu hạ, là mợ hai đó."
Mạnh Thiên Sở bước lên ôm eo Phi Yến, lần tay vào sờ gò ngực ngay càng đầy đặn hơn của nàng, thì thào nói nhỏ vào tai nàng: "Nàng ấy chẳng phải là không khỏe hay sao? Hơn nữa tỷ muội các nàng tình cảm tốt như vậy, sẽ không để ý đâu. Dù gì thì ta cũng không quản, ta phải đến phòng nằm tắm một cái, không chịu thì ta ở dơ, thúi chết các nàng luôn..."
Phi Yến phì cười, giơ tay dùng ngón trỏ chỉa vào trán Mạnh Thiên Sở, nguýt một cái cười đi ra.
Mọi việc nhanh chóng tiến hành thuận lợi, Mạnh Thiên Sở được Phi Yến hầu hạ tắm, giữa chừng lừa thế kéo nàng vào bồn thực hiện vụ tắm uyên ương, Phi Yến thẹn thuồng và hạnh phúc thở không ra hơi, hiến dâng hết tất cả từ trong bồn cho tới trên giường. Nhờ cơn xúc động, cộng thêm nàng rất mẫn cảm, và ở độ tuổi dồi dào, cho nên lên đỉnh liên tiếp mấy lần, ngất ngây sung sướng không gì tả được.
Cả đêm ôn nhu ngập chìm trong mây mưa vần vũ, Mạnh Thiên Sở cảm thấy rất mệt. Nhưng không ngờ khi Phi Yến thỏa mãn ngủ thiếp đi, hắn vẫn còn chưa chợp mắt, trời bắt đầu hưng hửng sáng rồi. Hắn nằm yên trên giường không dám trở mình sợ làm Phi Yến thức giấc. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn ngồi dậy, rón rén rời khỏi đó đến thư phòng cho tiện.
Bước ra khỏi phòng Phi Yến, hắn khẽ đóng cửa lại, trời sáng sớm lúc này rất lạnh, hắn không khỏi rùng mình, nên nhanh chân chạy tới thư phòng khoác thêm cái áo.
Hắn vừa mặc xong cái áo, người hầu giữa cửa đã đến. Nhân vì vừa rồi hắn chưa kịp đóng cửa, nên người này trực tiếp bước vào phòng luôn.
"Thiếu gia, vốn vừa rồi ngài nghỉ ngơi không dám làm phiền, nhưng lúc nãy thấy ngài đi trong vườn, cho nên tiểu nhân đến thông báo với ngài một tiếng, là lúc nãy nha môn có một sai dịch đến báo, nói rằng lại có một vụ chết người nữa, nhờ ngài đi một chuyến."
"Xảy ra vụ chết người? Chuyện phát sinh khi nào vậy? Chuyện chết người vì sao không chịu báo ngay lập tức?"
"Hắn cũng vừa mới rời khỏi, tôi còn đang suy nghĩ có nên báo ngay cho ngài không thì đã thấy ngài rồi, cho nên vội vã đến đây."
"Người đến có nói rõ vụ chết người đó rốt cuộc là sao không, ai chết?" Mạnh Thiên Sở vừa mặc y phục vừa hỏi.
"Có nói qua, dường như là một cô nương ở Noãn Xuân các chết rồi."
Mạnh Thiên Sở đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh, không khỏi nhớ lại giấc mộng lúc nãy, đột nhiên có một dự cảm bất tường.
Mạnh Thiên Sở đến nha môn, mọi người đều đã chờ hắn sẵn. Hắn vội bảo mọi người lên xe ngựa, chạy nhanh đến Noãn Xuân các.
Các sai dịch đến trước đó đã bao vây hiện trường lại, mọi khách nhân qua đêm tại Noãn Xuân các đều bị lưu lại để tiếp thụ tra hỏi. Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến cửa Noãn Xuân các thì bị tú bà Phượng Minh vội ngăn lại. Mụ ta lúc này mặt kéo xẹ méo xệch, nhìn Mạnh Thiên Sở mà cười không muốn nổi.
"Mạnh sư gia, các ngài làm như vậy chuyện làm ăn của chúng tôi không thể nào tiến hành được. Các vị tra án tôi không có ý kiến, nhưng các vị giữ khách của chúng tôi lại hỏi tra, các vị làm như vậy là khiến tôi đắc tội với rất nhiều khách nhân rồi, sau này còn ai dám đến Noãn Xuân các của tôi nữa? Các vị chẳng phải là muốn bức tôi đóng cửa chứ a?"
Mạnh Thiên Sở không thèm lý gì đến bà ta, dẫn người đi thẳng lên lầu. Mộ Dung Huýnh Tuyết theo sát sau hắn vội hỏi: "Ngài không thèm hỏi là ai chết hết, bây giờ đi đâu vậy chứ?"
Mạnh Thiên Sở quay đầu lại đáp: "Là Tiểu Thanh."
Chỉ nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết a một tiếng, Mạnh Thiên Sở đã đứng trước phòng của Tiểu Thanh rồi.
Cửa phòng đã mở ra, rất may là sai dịch kịp thời tới nơi, hiện trường ngoài người phát hiện ra người chết, không có ai tiến vào.
Tiểu Thanh treo cổ lên xà nhà mà chết. Giống với trong giấc mộng của Mạnh Thiên Sở, nàng ta mặc đồ đẹp, mặt thoa một lớp phấn mỏng, người vẫn còn dịu oặt ở xà nhà, là dùng một dải vải trắng thòng qua xà nhà sau đó treo cổ chết.
Mạnh Thiên Sở thấy qua người chết vô số, nhưng hôm nay không ngờ hắn có chút khó chịu. Hắn đến bên cạnh xác của Tiểu thanh, tử tế quan sát, thấy bên cạnh có một cái ghế bị ngã, hai chân của Tiểu Thanh có mang một đôi giày trắng thêu hoa, vừa nhìn là biết còn mới, xem ra là Tiểu Thanh chuyên môn mua để cho bản thân lìa bỏ cõi trần này ra đi cho tươm tất sạch sẽ một chút.
Trong phòng bày trí rất chỉnh tề, không có dấu vết đánh đấu. Mạnh Thiên Sở kiểm tra xong mọi thứ trong phòng, ra hiệu cho người đở thi thể của Tiểu Thanh tháo dây đặt xuống đất. Đến lúc này thì thi thể đã bắt đầu cương cứng rồi. Mạnh Thiên Sở nhìn vết thắt ở trên cổ của người chết, xác định là tự treo cổ tự vẫn, tính toán thời gian ứng vào khoảng canh hai. Hắn nhớ lại thời gian bản thân năm mộng, cũng là vào lúc canh hai đó. Xem ra, cô nương này trước khi chết có lời muốn nói với hắn, có lẽ khi chết đã thần giao cách cảm truyền sóng tinh thần chi đó báo mộng với hắn chăng? Nghĩ đến điểm này, Mạnh Thiên sở cảm thấy mũi cay cay, trong lòng vô cùng chua xót.
Mạnh Thiên Sở bước đến cửa, ra lệnh cho sai dịch gọi người đầu tiên phát hiện Tiểu Thanh chết lên. Chẳng mấy chốc, một lão bà khoảng 50 tuổi bị sai dịch dẫn tới.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Bà phát hiện Tiểu Thanh cô nương chết vào lúc nào?"
Lão thái bà đó hồi đáp: Cũng vào khoảng canh hai gì đó. Tôi thường đến mỗi phòng cô nương không có tiếp khách vào giờ này lấy y phục của họ đem giặt. Khi gõ cửa mấy tiếng mà không thấy mở, tôi cho rằng cô này đã ngủ rồi, vừa định đi, đột nhiên nghe trong phòng có âm thanh, liền chuyển thân lại gọi. Cô ta vẫn không lên tiếng. Tôi dùng nước bọt chọc thủng giấy dán cửa sổ tạo một lổ ghé mắt nhìn vào, vừa nhìn là giật nãy cả người. Tôi vội kêu ngươi đến mở cửa ra, khi tống mở bật cửa thì thấy cô ta thè lưỡi rồi."
"Bà nói trong phòng có âm thanh?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Đúng a, xem ra là tiếng ngã đổ cái gì đó, đại khái chắc là cô ta dùng chân đá cái ghế cho ngả xuống để tự vận."
"Vậy từ khi bà phát hiện cô ta treo cổ cho đến khi các người tiến vào đại khái bao nhiêu thời gian?"
"Ai! Không nói thì hay hơn, nếu là hoa khôi trong lâu hôm nay xảy ra sự tình như vậy, cô ta sẽ không phải chết đâu. Chỉ là Tiểu Thanh cô nương, ai..... đúng là số mạng." Lão thái bà đó thở một hơi thật dài, vẻ mặt buồn thiu.
"Lời này của bà là có ý tứ gì?"
"Tôi không có ý tứ gì hết. Ngài muốn nghĩ sao cũng được hết. Những gì tôi biết tôi đã nói hết. Tôi còn có y phục cần phải giặt nữa, tôi phải đi đây."
MỘt sai dịch ở bên cạnh bước đến nói với Mạnh Thiên Sở: "Vừa rồi a bà này đã nói với tiểu nhân rồi, rằng lúc đó bà ta đi tìm người cứu Tiểu Thanh cô nương, nhưng tìm cả buổi mà ai ai cũng đùn đẩy nhau nói rằng bận ngủ không muốn dậy, khó khăn lắm mới tìm được mấy người, nhưng vì vậy mà bỏ qua thời cơ cứu người rồi." (Chú: Thật ra các vụ treo cổ thường kèm theo chấn thương xương cổ, do khi đá ghế người té xuống sức nặng sẽ kéo vặt mạnh cổ, như vậy nếu không bị đứt dây té thì cũng gãy hay chấn thương xương cổ, nên trừ khi dùng dậy thừng dây vải to, dù cứu kịp thời cũng chưa chắc sống sót. ND).
Mạnh Thiên Sở nghe thế, không khỏi bốc bừng lửa giận. Đột nhiên hắn nhớ lại cái gì đó, đi đến bên cạnh Tiểu Thanh, bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết cẩn thận tìm kiếm khắp người Tiểu Thanh, xem coi còn có món gì nữa không. Mộ Dung Huýnh Tuyết tử tế kiểm tra hết một lượt, nhưng không tìm thấy cái gì cả.
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không phải vậy chứ? Đáng ra là phải có, chẳng lẽ không ở trên người?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết không biết Mạnh Thiên Sở muốn tìm cái gì, nên lên tiếng hỏi: "Sư gia rốt cuộc là định tìm cái gì vậy? cô ta sẽ đem món gì giấu trong người chứ?"
"Xem ra là một khối ngọc bội." Mạnh Thiên Sở vừa nói vừa bước đến giường của Tiểu Thanh, tìm kiếm kỹ giường của cô ta.
"Ngài làm sao mà biết vậy?" Mộ dung Huýnh Tuyết nghi hoặc hỏi.
Mạnh Thiên Sở không hồi đáp câu hỏi của Mộ Dung Huýnh Tuyết, tìm kiếm khắp nơi trong phòng nhưng vẫn không tìm thấy, vội gọi Vương Dịch tới bảo ông ta: "Ngươi tử tế hỏi hết các cô nương và khách nhân trong Noãn xuân các xem có ai nhìn thấy một khối ngọc bội không. Đó là một khối ngọc thượng hảo màu vàng, trên có khắc hình phượng hoàng. Nếu tất yếu thì cho các huynh đệ khám xét phòng và thân thể bọn họ, tất yếu phải tìm ra khổi ngọc này."
Vương Dịch lĩnh mệnh nhanh chóng dẫn các huynh đệ đi làm.
Mạnh Thiên Sở cho người đi gọi Phượng Minh lại hỏi. Hắn mở lời: "Hôm nay Tiểu Thanh có tiếp khách nào hay không?"
Phượng Minh liếc nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, ra vẻ rất bất mãn, không trả lời. Mộ Dung Huynh Tuyết bước tới, lớn tiếng nói: "Ngươi không hợp tác như vậy, chúng ta sẽ ngày ngày đến đây. Dù gì chúng ta cũng là vì nha môn làm việc, ngươi không thể kiện cáo gì được chúng ta. Chúng ta đến nhiều thêm một ngày, thì công chuyện làm ăn của ngươi đại khái sẽ kém đi một ngày. Ngươi cứ để đó mà coi."
Thái độ của tú bà Phượng Minh bấy giờ mới đỡ hơn, rề rà nói: "Ả ở bên ngoài rề rà đủng đỉnh suốt cả ngày, trời sắp tối rồi mới trở về, làm gì có khách nhân nào a? Hơn nữa ai không biết ả đầy khí xui rủi, còn ai tìm đến ả nữa a? Chỉ có tôi là tâm địa tốt, còn cho ả ăn chực uống chực thời gian dài như vậy. Nếu đổi là mấy má má khác, ả đã sớm đói chết rồi. Còn không biết cảm ơn của tôi, lại còn đến chết ở chỗ tôi, quả thật là hại tôi xúi quẩy mà."
Mạnh thiên sở ngẫm nghĩ lại thời gian hắn gặp Tiểu Thanh và thời gian cô ta trở về đây là tương đương nhau, như vậy có thể nói, Tiểu Thanh xác thật đã trực tiếp trở về Noãn Xuân các, không đi đâu nữa.
Mạnh Thiên Sở tiếp tục hỏi: "Vậy cô ta trở về rồi có ra ngoài nữa hay có người nào đến tìm cô ta không?"
"Cái đó thì tôi không biết, các vị đều biết ở chỗ loại này của tôi thường khi trời tối thì chuyện làm ăn mới bắt đầu nhộn nhịp, còn ai rảnh hơi đâu mà đi quản ả."
"Các người chẳng phải là ghi chép lại hết danh sách khách nhân của cô nương ở phòng nào tiếp khách nào sao? Các người sao lại không biết không có ai tìm tới Tiểu Thanh cô nương chứ?"
"Vậy tôi kêu người đến hỏi thì biết ngay. Dù gì thì tôi cũng không nhìn thấy." Nói xong, Phượng Minh ỏng ẹo cái eo con lợn xề đi ra ngoài, lát sau tìm một tráng háng trong bộ dạng lưu mạnh bảo kê tới.
"Các vị hỏi hắn đi, hắn là người phụ trách coi cửa vào đêm hôm qua đó."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hỏi: "Ngươi hôm qua có nhìn thấy Tiểu Thanh cô nương về rồi lại đi ra ngoài hoặc có người nào tìm tới cô ta không?"
Tráng hán đó ngẫm nghĩ một hồi, đáp: "Có đó, cô ta còn chưa trở về thì có một nam nhân đến tìm cô ta. Nhân vì mấy ngày nay không có khách nào điểm danh yêu cầu cô ta, do đó tôi nhớ rất rõ. Nam nhân đó đại khái hơn năm chục tuổi, vừa vào cửa là đã trực tiếp nói yêu cầu Tiểu Thanh. Lúc đó Tiểu Thanh không có mặt ở đó, tôi giới thiệu cô nương khác cho ông ta. Ông ta không cần, nói tối sẽ đến, bảo tôi chuyển lời cho Tiểu Thanh bảo cô ta trở về hãy chờ ông ta. Sau đó Tiểu Thanh trở về, tôi lại cho cô ta biết chuyện này. Cô ta ở phòng đại khái khoảng một thời thần gì đó rồi đi ra. Lúc đó người hầu kẻ hạ chúng tôi đang ăn cơm, do đó tôi nhớ rõ."
"Vậy cô ta trở về khi nào?"
"Cô ấy nhanh chóng trở về ngay, không đến nửa thời thần. Tôi lúc đó còn nói chơi hỏi cô ta có phải là đi ra ngoài tìm mối hả, cô ta không thèm để ý gì đến tôi, bộ dạng ra vẻ rất thương tâm. Sau đó không còn ra ngoài nữa."
"Ngươi hãy nghĩ kỹ thử coi, có phải là sau đó không ra ngoài nữa không? Có thể tối qua khách đến nhộn nhịp quá, ngươi không hề chú ý đến."
"Tôi ở Noãn Xuân các này được bốn năm rồi, những cô nương này tôi đều rất quen thuộc. Gần đây phần lớn là du khách, do đó những cô nương được rước ra ngoài không nhiều, và nếu như mang ra ngoài chúng tôi đều có ghi sổ lại. Nhân vì ngài cũng biết đó, nếu rước ra ngoài sẽ có giá đắt hơn so với ở đây, cho nên chúng tôi nhất định phải ghi lại hết."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Vậy nam nhân đó đến tìm Tiểu Thanh có nói cái gì không? Ngươi có nhận thức nam nhân đến tìm Tiểu Thanh đó không?"
Tráng hán đó ngẫm nghĩ một hồi, rồi đáp: "Không nhận thức, và cũng không nói cái gì cả."
Hỏi tráng hán xong, Vương Dịch và mọi người cũng trở lại.
"Sư gia, tôi và các huynh đệ hỏi hết những người ở đây, không ai nói là có thấy cái ngọc bội mà ngài nói. Chúng tôi cũng đã tiến hành lục soát chỗ ở và trên người, nhưng vẫn không tìm thấy."
Mạnh Thiên Sở gật gù, "Các người trở về trước, mang theo thi thể của Tiểu Thanh cô nương luôn. Kiểm nghiệm xong chúng ta hay chôn cô ta sớm, để cô ta nhập thổ an nghỉ cho rồi."
"Sư gia, ý tứ của ngài là chúng ta hạ táng cho cô ta?" Vương Dịch cảm giác hôm nay Mạnh sư gia có điểm kỳ quái, trước đây có nhiều người chết như vậy, sư gia không bao giờ thất thái như vậy, hôm nay chỉ vì một nữ tử thanh lâu, sư gia lại khẩn trương và coi trọng như vậy, quả thật là khó hiểu vô cùng.
Mạnh Thiên Sở nhìn Tiểu Thanh đang được đặt dưới sàn phòng, biểu tình của ta trông có vẻ rất tuyệt vọng, ánh mắt mở trừng trừng. Mạnh Thiên Sở đã nhìn qua rất nhiều người chết không nhắm mắt, chỉ là Tiểu Thanh trước khi chết đã từng tiếp xúc qua với hắn, ấn tượng rất sâu, hắn dù sao vẫn cảm thấy mình có cái tội thấy chết không cứu vậy. Không ai có thể trợ giúp nữ tử này. Cô ta đã tẩu đầu vô lộ rồi, cho nên mới lựa chọn con đường không có bến bờ quay lại thế này.
"Đúng vậy, phí dụng hạ táng do một mình ta chịu trách nhiệm. Chỉ có điều phiền ngươi giúp ta tìm một chỗ tốt làm mộ địa. Cô nương này lúc còn sống mạng khổ, hi vọng kiếp sau có thể sống hạnh phúc."
Vương Dịch không nói gì nữa, gật gật đầu.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người từ Noãn Xuân Các đi ra xong, Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương Dịch cùng mọi người về nha môn. Mạnh Thiên Sở mang Chu Hạo đi thẳng tới chỗ lúc Liên Nhi bị tiểu nhị Nhị Cẩu tập kích rồi hãm hiếm ở ngoài đồng đó.
Chỗ Liên Nhi bị tập kích cách Thúy Vân sơn tang đại khái còn một dặm nữa, hai bên đường đều là cây bạch dương và cỏ tạp rất cao, gần đó các nông điền không nhiều, cho nên người thưa vắng, xem ra là chỗ tấn công rất tốt.
Mạnh Thiên Sở và CHu Hạo xuống xe ngựa, đến chỗ Tịch Nhược Đình chỉ dẫn cho hắn. Hắn không phát hiện được manh mối gì, từ chỗ cỏ bị đè rạp lăng loạn hết cũng không có gì. Từ biểu hiện mà xét, thì không có dấu vết đánh đấu rõ ràng. Dù gì thì đó cũng là nữ tử yếu nhược, muốn giãy giụa chẳng nữa thì cũng không có năng lực để làm.
Hai người vừa định lên xe bỏ đi, thì đột nhiên Chu Hạo ơ một tiếng, ngồi xuống trước bánh xe ngựa, tử tế xem xét.