Hiệp Khách Hành

Hồi 3 - Cuộc Tỹ Ðấu Ly Kỳ Giữa Thạch Thanh

Thạch Thanh cười nói:
-Tại hạ chưa thể tin được, muốn lục soát trong mình Chu thế huynh.
Chu Mục tức giận hỏi:
-Ngươi định khám xét ta vậy ngươi cho ta là hạng người nào?
Thạch Thanh không nói gì nữa thò tay ra cởi giày chân bên trái lão luôn. Chu Mục la lên một tiếng:
-Ô hay!
Bỗng thấy Thạch Thanh móc ở đế giày ra một cái gói nhỏ. Chính là cái gói mà Chu Mục đã lấy ở trong bọc đeo trên lưng Ngô Ðạo Nhất.
Chu Mục rất lấy làm lạ, lão tự hỏi:
-Không hiểu sao hắn biết cái này? Chẳng lẻ hắn đã dòm ngó ngay từ lúc mình vào chỗ kín cất giấu ư?
Thực ra, Thạch Thanh vừa nói muốn khám xét thì thấy Chu Mục liếc mắt nhìn chân trái lão rồi đảo mắt nhìn chổ ra khác. Y đoán là vật đó giấu ở trong gót giày.
Quả nhiên vừa tìm đã thấy ngay.
Chu Mục rất đổi hoang mang muốn mở miệng kêu người cứu viện.
Thạch Thanh nói luôn:
-Ngươi phản bội cả An trại chủ. Nếu đem vụ này nói toẹt ra thì ngươi tất bị cực hình chặt mười đầu ngón tay.
Chu Mục cả kinh bất giác hỏi ngay:
-Sao.. ngươi lại biết chuyện này?
Thạch Thanh đáp:
-Ta phải biết chứ!
Rồi y nghĩ thầm trong bụng:
-Vừa rồi gã hán tử kia đã tường thuật tình trạng, xục tìm trong quán bánh nướng.
Theo lời gã kể thì hiển nhiên không có sự gì dối trá, thế mà vật đó lại có ở trong mình thằng cha này. Thế thì đúng là hắn có ý đồ mưu lừa bịp mọi người để một mình thủ lợi.
Thạch Thanh nghĩ vậy liền ôn tồn nói tiếp:
-An Kim Ðao là người tinh tế vô cùng, tưởng Chu thế huynh cũng biết rồi. Vụ này Chu thế huynh bịp tại hạ còn chưa xong thì lừa dối y thế nào được?
Giữa lúc ấy bỗng nghe có tiếng sột soạt rồi tiếng người cười hô hố dõng dạc nói:
-Thạch trang chúa đã quá khen! An mỗ xin cảm ơn.
Chưa dứt lời, ba bóng người đã tiến vào rừng.
Chu Mục vừa nhìn thấy bọn này, lập tức kinh hãi sắc mặt xám xanh. Ba người này là Ðại trại chủ An Phụng Nhật, Nhị trại chủ Phùng Chấn Võ và Tam trại chủ Bản Không đạo nhân của Kim Ðao trại.
An Phụng Nhật lúc phái Chu Mục đi truy tầm Ngô Ðạo Nhất, y không nói đến sẽ phái người đi tiếp ứng. Không hiểu tại sao chính y cũng hạ sơn để đến đây. Chu Mục nghĩ đến tội mình mưu đồ chiếm riêng vật kia. Bây giờ công việc vỡ lở đến nổi thân danh tan nát, có khi còn mất mạng nữa.
Trong lúc hoảng hốt, lão vội nói:
-An đại ca! Cái đó bị y cướp mất rồi.
An Phụng Nhật chấp tay nhìn Thạch Thanh thi lễ nói:
-Thạch trang chúa lừng danh thiên hạ, An mỗ đem lòng ngưỡng mộ vô cùng, chỉ giận mình vô duyên chưa được thân cận. Tệ trại cũng ở gần đây, xin mời Thạch trang chúa cùng phu nhân đến chơi mấy bữa để tiểu đệ được kính cẩn nghe lời giáo huấn.
Thạch Thanh thấy An Phụng Nhật tóc quăn râu rậm người thấp lùn thủn mà to lớn, vẻ mặt thô bỉ nhưng không ngờ hắn ăn nói rất dễ nghe và phải phép. Hắn tuyệt không nhắc nhở gì đến chuyện đoạt mất vật kia lại còn mời về Kim Ðao trại
chơi bời. Nhưng mình vào trại của hắn rồi thì dễ gì mà thoát thân được.
Thạch Thanh liền chấp tay đáp lễ rồi tiệntay đút cái gói nhỏ vào trong bọc. Y cười nói:
-Ða tạ tấm thịnh tình của An trại chủ.
Ðột nhiên trước mắt thanh quang thấp thoáng, Bản Không đạo nhân đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Mũi kiếm nhằm đâm vào cổ tay Thạch Thanh. Ðạo nhân quát lên:
-Muốn tốt thì hãy bỏ ngay vật đó ra rồi sẽ nói chuyện.
Cử động của đạo nhân mau lẹ phi thường! Ngờ đâu Thạch Thanh còn mau lẹ hơn. Y uốn người đi một cái đã đến bên Bản không đạo nhân. Y lấy cái gói nhỏ đưa ra đặt vào tay trái mình rồi cười nói:
-Xin biếu đạo trưởng!
Bản Không đạo nhân mừng rỡ vô cùng không kịp suy nghĩ gì nữa giơ tay ra đón lấy. Không ngờ cổ tay phải bị tê nhức, thanh trường kiếm liền bị đối phương đoạt mất.
Thạch Thanh xoay kiếm lại chém vào cổ tay Bản không đạo nhân, đồng thời quát lên:
-Bỏ ngay vật đó ra.
Bản Không đạo nhân giật mình kinh hãi. Trước mắt ánhhào quang lấp loáng.
Mũi kiếm chỉ còn cách cổ tay đạo nhân không đầy năm tấc. Ðạo nhân định rụt tay về để tránh thì không kịp nữa, đành xoay tay lại hất cái gói nhỏ ra để trả lại.
Phùng Chấn Võ la lên:
-Công phu hay quá!
Rồi không chờ Thạch Thanh đón lấy cái gói, hắn vung đơn đao lên băng mình đi đâm vào đùi Thạch Thanh.
Thạch Thanh vung trường kiếm đánh véo một tiếng đâm thẳng vào đầu Phùng Chấn Võ. Y ra chiêu sau mà lại đến trước.
Thanh đơn đao của Phùng Chấn Võ chưa kịp chém tới chân phải của Thạch Thanh thì thanh trường kiếm của y đã muốn đâm vào óc của Phùng ChấnVõ rồi.
An Phụng Nhật thấy tình trạng nguy cấp liền lớn tiếng la lên:
-Xin hãy lưu tình!
Thanhkiếmcủa Thạch Thanh vẫn tiếp tục đâm về phía trước.
Phùng Chấn Võ trong lòng kinh hãi vô cùng. Hắn nhắm mắt để chờ chết và thấy má bên trái hơi đau. Thanh trường kiếm của Thạch Thanh không đâm tới nữa. Quả nhiên y đã lưu tình! Mũi kiếm nhọn phóng gần chạm mặt Phùng Chấn Võ lại thu lại.
Thạch Thanh ra chiêu thật là hiểmđộc không sai huyệt mạch chútnào, thế mà y thu chiêu về cũng dễ như không.
Tiếp theo một tiếng cạch nhẹ khẽ vang lên. Thạch Thanh vừa giơ tay ra dùng thanh trường kiếm đỡ lấy cái gói nhỏ về. Ðộng tác này mau lẹ vô cùng.
Thạch Thanh lấy lại cái gói nhỏ rồi liền thu trường kiếm về nói:
-Xin lỗi!
Y lùi ra hai bước.
Phùng Chấn Võ đứng ngay người lên, mặt đầy vẻ hổ thẹn, bỏ đi không xong mà đứng lại thì trơ trẽn.
An Phụng Nhật tháo chiếc đai đồng trước ngực, rút thanh đao đeo ở sau lưng ra khỏi vỏ.
Lúc này mặt trời mới mọc. A¨nh chiêu dương xuyên qua kẻ lá chiếu vào. Ðao vàng lấp lánh trông hoa cả mắt. Thanh kim đao của An Phụng Nhật sống dầy lưỡi mỏng, quả là một thanh bảo đao.
An Phụng Nhật giơ kim đao lên nói:
-Võ thuật của trang chúa thật cao cường, tiểu đệ bội phục vô cùng. Bây giờ tiểu đệ muốn lãnh giáo mấy chiêu.
Thạch Thanh cười đáp:
-Bữa nay gặp được cao nhân, thiệt là vạn hạnh.
Y nói xong lại giơ tay lên liệng chiếc gói nhỏ ra.
Bốn người còn đang ngơ ngẩn, bỗng nghe đánh vèo một tiếng.
Thạch Thanh liệng thanh trường kiếmra theo. Cái gói nhỏ vừa mới chạm vào cành cây ở phía đối diện thì thanh trường kiếm đã lao tới cắm chặt nó vào cành cây. Mũi kiếm xuyên vào một góc cái gói để khỏi tổn thương đến vật đựng trong
đó.
Chuyến này thủ pháp của Thạch Thanh đã thần tốc mà vận kình lực một cách tuyệt diệu. So với hai chiêu vừa đánh bại Bản Không đạo nhân và Phùng Chấn Võ còn ghê gớm hơn.
Bốn người nhìn lên cành cây rồi lại nhìn Thạch Thanh. Bỗng thấy trong tay y cầm một thanh trường kiếm toàn thân đen sì. Y lên tiếng:
-Hắc kiếm tương hội với Kim đạo. Bây giờ tại hạ đề nghị ai tranh tiên được nửa chiêu thì lấy vật kia. Các vị tính thế nào?
An Phụng Nhật thấy Thạch Thanh liệng vật kia cắm vào cành cây rồi lại đề cập đến chuyện tỉ võ đặng quyết định vật đó về ai. Y tuyệt không muốn chiếm phần hơn chút nào, cử chỉ công bằng này khiến cho An Phụng Nhật kính phục. Hắn liền đáp ngay:
-Tiểu đệ thật vui lòng về đề nghị của Thạch trang chúa. Mời trang chúa động thủ.
Ngày thường An Phụng Nhật từng nghe nói kiếm thuật của cặp vợ chồng Thạch Thanh, Mẫn Nhu cực kỳ tinh diệu. Vừa rồi hắn lại được mục kích Thạch Thanh chế phục Bản Không đạo nhân và Phùng Chấn Võ thì biết rằng tiếng đồn quả không ngoa. Hắn không dám sơ hở chút nào, thân trọng phóng ra ba hư chiêu.
Thạch Thanh trỏ mũi kiếm xuống đất. Y tỏ vẻ nhàn nhã và bình tĩnh nói:
-Xin mời các hạ ra chiêu đi!
An Phụng Nhật vung đao chém chếch đi, nhưng chiêu mới ra nửa vời lại đột nhiên xoay chiều đánh ngược lên. Y vừa động thủ đã đưa ra một trong bảy mươi hai đường tuyệt kỹ của đạo pháp Phách đao. Chiêu thức này biến hóa vô cùng.
Thạch Thanh cũng vung thanh Hắc kiếm lên. Chiêu đầu tiên y chống đối cực kỳ nghiêm cẩn.
Anh Phụng Nhật đón tiếp hơn ba chục chiêu rồi mà cũng không nhận rõ lai lịch thế kiếm đối phương thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi. Hắn đành múa đao để hộ vệ kín đáo những huyệt đạo trọng yếu.
Hai người trao đổi mấy mươi chiêu mà đao kiếm vẫn không chạm nhau. Bỗng nghe một tiếng keng nhỏ nhẹ. Mũi hắc kiếm đã dính vào sống kim đao rồi theo đà trượt đi.
Chiêu này kêu bằng Thuận nhi lưu hạ, nguyên là một chiêu số thông thường dùng kiếm để phá đao. Nếu võ công đối thủ kém thì An Phụng Nhật chỉ cần hất đao ra một cái là lưỡi kiếm lập tức phải văng đi. Nhưng thế kiếm của Thạch Thanh mau lẹ quá chừng. An Phụng Nhật lúc xoay đao muốn gạt đi thì mũi kiếm của đối phương đã chạm dến ngón tay trỏ của hắn.
An Phụng Nhật vô cùng kinh hãi nghĩ bụng:
-Phen này chắc là mình bị kiếm hớt đứt mấy ngón tay rồi.
Hắn muốn thu đao về thì lùi lại không kịp nữa.
Giữa lúc An Phụng Nhật cực kỳ hoang mang thì Thạch Thanh đột nhiên thu kiếm về, chẳng những không lướt về phía trước mà còn lùi kiếm lại mấy tấc.
An Phụng Nhật biết đối phương dung tình. Lúc này chẳng bỏ đao cũng không được nữa. Hắn đành buông tay rời khỏi chuôi đao.
Ngờ đâu Thạch Thanh xoay phắt kiếm lại đỡ lấy Kim đao cho khỏi rớt xuống đất.
Bỗng nghe y lên tiếng:
-Chúng ta đang ở thế quân bình, không phân cao thấp, sao các hạ đã buông đao?
Ðồng thời y khẽ rung thanh Hắc kiếm để hất Kim đao trả về.
An Phụng Nhật trong lòng cảm kích vô cùng, năm ngón tay lại nắm chặt lấy chuôi đao. Hắn biết rõ đối phương đã thủ thắng mà còn muốn giữ thể diện cho mình. Hắn vội dơ thẳng cây Kim đao lên kính cẩn hành lễ theo thế Nam hải lễ
Phật là thế thu đao của phéùp Phách quái đao.
An Phụng Nhật toan nói mấy lời cảm tạ thì Thạch Thanh đã tra kiếm vào vỏ chắp tay nói:
-Thạch mỗ này được kết bạn với An trại chủ là một điều rất may mắn. Chúng ta bất tất tỉ thí làm chi nữa. Khi nào trại chủ tiện đường qua tệ trang, mời trại chủ vào chơi đặng cùng nhau hàn huyên mấy bữa.
An Phụng Nhật vẻ mặt buồn rầu đáp:
-Tại hạ đương nhiên có ngày qua quý trang bái kiến.
Dứt lời hắn tung mình nhảy đến gốc cây kia, rút thanh trường kiếm của Bản Không đạo nhân ra, cầm lấy cái gói nhỏ. Hắn cắm lưỡi đao và thanh kiếm xuống đất rồi hai tay nâng chiếc gói nhỏ đưa lên trưỡc mặt Thạch trang chúa nói:
-Xin trang chúa giữ lấy vật này.
Tuy hắn được vật này rồi lại bị mất, nhưng hắn nghĩ tới Thạch Thanh đã giữ thể diện cho mình lại không nỡ chặt tay thì hắn rất cảm ơn y.
Không ngờ Thạch Thanh chắp tay đáp:
-Xin có ngày tái hội.
Rồi trở gót đi luôn không cầm lấy gói kia.
An Phụng Nhật la lên:
-Xin Thạch trang chúa hãy dừng bước! Trang chúa đã giữ thể diện cho An mỗ, có lý nào, An mỗ lại không hay? Hiển nhiên An mỗ đã thất bại rồi. Xin Trang chúa hãy giữ lấy vật này. Nếu không thế thì chẳng hoá ra An mỗ là kẻ tiểu nhân vô lại không biết diều ư?
Thạch Thanh tủm tỉm cười nói:
-Cuộc tỉ võ bữa nay chưa phân thắng bại. Bao nhiêu đao pháp tinh diệu như Thanh long đao, Ðoạn môn đao.trại chủ chưa từng thi triển sao đã tự khiêm cho mình là thua được? Vả lại trong gói đó chẳng có vật chi hết. Tại hạ e rằng Chu thế huynh mắc lừa người ta rồi.
An Phụng Nhật sửng sốt hỏi:
-Bên trong không có vật đó ư?
Hắn vội xé bao ra xem. Xé hết lần nọ đến lần kia cả thảy năm lần. Trong cùng chỉ có ba chấm đen. Hắn để ý nhìn kỹ thì là ba con bọ thối đã chết rồi.
An Phụng Nhật nhìn xác ba con bọ thì vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng hắn cố nén lòng quay lại hỏi Chu mục:
-Chu huynh đệ! Thế này nghĩa là làm sao?
Chu Mục ấp úng đáp:
-Tại hạ cũng không biết. Lúc tại hạ tìm trong mình Ngô Ðạo Nhất thì chỉ lục được cái gói nhỏ này mà thôi.
An Phụng Nhật hiểu ngay là Ngô đạo Nhật không phải đã giấu vật đó vào chỗ bí mật dị thường, mà giao cho người khác.
Chuyến này chẳng những uổng công một phen lặn lội mà còn thương tổn đến oai phong của trại Kim đao. Hắn liền vò cái bao giấy liệng xuống đất rồi quay sang nói với Thạch Thanh:
-Thế này thì lại làm trò cười cho Thạch trang chúa. Nhưng tại sao Thạch trang chúa biết rõ như vậy?
Thạch Thanh mỉm cười đáp:
-Tại hạ cũng phỏng đoán thế mà thôi. Chúng ta đều bị người lừa gạt. Mong rằng An trại chủ lấy đại lượng mà bao dung cho.
Thạch Thanh dứt lời lại chắp tay thi lễ lần nữa rồi quay lại chào Bản Không đạo nhân, Phùng Chấn Võ và Chu Mục đoạn trởû gót đi lẹ ra khỏi khu rừng.
Thạch Thanh quay trở lại bên đống lửa bảo Mẫn Nhu:
-Nương tử! Chúng ta đi thôi!
Hai người nhảy tót lên ngựa rồi theo đường cũ quay về.
Mẫn Nhu nhìn nét mặt lang quân, nàng không cần hỏi cũng biết ngay là chẳng được việc gì. Nàng cảm thấy đau lòng bất giác nhỏ mấy giọt nước mắt xuống vạt áo.
Thạch Thanh nói:
-Kim đao trại chúa cũng mắc lừa. Nương tử! Nương tử chẳng nên phiền não.
Chúng ta quay lại lục tìm trong người Ngô đạo Nhất. Không chừng ông bạn ở trại Kim đao đã có chỗ sơ hở nên không tìm thấy.
Mẫn Nhu tuy biết là chẳng ăn thua gì nhưng không muốn trái ý lang quân, nàng nghẹn ngào đáp:
-Tướng công nói phải đó.
Ðôi ngựa Hắc Bạch phi thật nhanh, chưa tới giờ Ngọ đã về đén Hầu giám tập.
Dân cư trong thị trấn này hãy còn khiếp sợ, chưa có nhà nào dám mở cửa. Mọi việc giết người cướp của đã do địa bảo vào thành Biện Lương trình quan nha. Quan nha địa phương này không dám đến ngay. Hiển nhiên họ muốn trùng trình để cường đạo bỏ đi rồi mới dẫn quân đến cho bình yên hơn.
Vợ chồng Thạch Thanh phi ngựa đến bên thi thể Ngô đạo Nhất thì chỉ thấy một gã ăn xin mười hai, mười ba tuổi ngồi bên góc tường, còn bốn bề tuyệt không có người nào khác.
Thạch Thanh lập tức lục soát trong mình Ngô đạo Nhất rất tỉ mỉ, cởi cả búi tóc,tháo cả giày vớ ra tìm. Còn Mẫn Nhu thì vào trong tiệm bánh lục lọi tra xét.
Cuộc lục soát dĩ nhiên không đem lại kết quả nào. Vợ chồng Thạch Thanh buông một tiếng thở dài chán nản.
Mẫn Nhu nói:
-Tướng công! Xem chừng mối thù đó vợ chồng mình khó lòng trả được. Mấy bữa nay làm cho tướng công phải nhọc mệt, bây giờ chúng ta vào thành Biện Lương nghỉ ngơi để xem hát hoặc nghe nhạc giải cơn phiền muộn.
Thạch Thanh đã biết vợ mình vốn ưa tĩnh mịch, chẳng thích ca trường cũng không ham hí kịch. Nàng nói vậy là chiều ý mình mà thôi. Y nghĩ thế liền đáp:
-Chúng mình đi tới Hà Nam là phải vào thành Biện Lương để xem phong cảnh.
Ta còn nghe nói thợ bạc tại thành Biện Lương khéo lắm. Chúng mình vào đó sắm mấy món trang sức cũng hay.
Mẫn Nhu nổi tiếng là người đẹp trong võ lâm, dĩ nhiên nàng ưa trang điểm.
Nàng đã gần tới tuổi trung niên, nên càng chú trọng đến việc trang sức để giữ sắc đẹp. Hai vợ chồng mưu sự không thành, sinh lòng chán nản, đành đi tìm thú giải muộn.
Mẫn Nhu nở một nụ cười thê lương đáp:
-Từ khi Kiên nhi chết rồi. Mười ba năm nay tiền của tướng công bỏ ra mua đồ trang sức cho tiểu muội đã có đủ để mở một tiệm châu báu.
Nàng nói đến câu, từ lúc Kiên nhi chết rồi thì châu lệ tầm tã tuôn rơi. Nàng vừa trông thấy gã ăn xin ngồi ủ rũ góc tường thật là dơ dáy, bất giác động mối thương tâm, liền cất tiếng hỏi:
-Mẫu thân ngươi đâu? Tại sao mà phải đi ăn xin?
Ðứa ăn xin đáp:
-Mẫu thân cháu không thấy đâu cả.
Mẫn Nhu thở dài, móc trong bọc ra một đỉnh bạc nhỏ liệng xuống chân nó nói:
-Ðây ta cho ngươi để mua bánh mà ăn.
Nàng nhảy lên ngựa ra đi còn quay lại hỏi:
-Hài tử! Tên ngươi là chi?
Gã ăn xin đáp;
-Cháu là Cẩu tạp chủng.
Thạch Thanh lắc đầu nói:
-Gã này ngây thơ không biết gì hết.
Mẫn Nhu cũng nói:
-Ðúng thế! Thật là một đứa bé đáng thương!
Hai người vừa nói vừa giật cương cho ngựa chạy về phía thành Biện Lương.
Gã ăn xin kia từ lúc tử thi Ngô đạo Nhất làm cho sợ hãi thất thần rồi mê man ngất lịm. Ðến lúc trời sáng gã mới hồi tỉnh.
Thấy Thạch Thanh đến nơi, gã vội ẩn vào góc tường. Gã toan chạy trốn xa hơn nhưng thấy Thạch Thanh lật thi thể Ngô đạo Nhất lên lục soát thì lại sợ quá không dám nhúc nhích. Gã không ngờ thiếu phụ xinh đẹp kia lại ném cho mình một đỉnh bạc. Gã nghĩ bụng:
-Bà kia vừa bảo cho tiền mình đi mua bánh ăn, mà bánh mình hãy còn cầm đây.
Gã liền dơ tay lên đưa mắt nhìn chiếc bánh nướng mà đêm qua gã đã ngoạm một miếng. Lúc này gã bớt kinh sợ thì lại thấy đói dữ. Gã liền há miệng cắn luôn.
bỗng nghe đánh sạo một tiếng! Hai hàm răng gã đau nhức tựa hồ cắn phải sắt đá.
Gã ăn xin rút chiếc bánh ra. Trong miệng gã có một vật rắn. Gã liền nhả ra lòng bàn tay trái thì thấy đó là một miếng sắt đen sì. Gã liếc qua một cái rồi cũng chẳng cần nghĩ đến tại sao trong bánh lại có miếng sắt này. Gã nhìn lại miếng bánh kia thấy không còn vật gì nữa, liền cắn ăn lấy ăn để.
Chỉ trong khoảnh khắc, gã ăn xin đã ăn hết tấm bánh. Gã đưa mắt nhìn thi thể Ngô đạo Nhất thì thấy gần đó còn mười mấy tấm bánh đã bửa ra. Gã tự hỏi:
-Tên quỷ sứ nào bửa bánh ra liệng đi thế này, chẳng biết còn ăn được không?
Gã ăn xin còn đang ngần ngừ không biết có nên lượm những tấm bánh này không, thì bất thình lình trên đỉnh đầu có tiếng người nói:
-Ðã bao vây hết bốn mặt rồi.
Gã ăn xin giật mình kinh hãi lẩm bẩm:
-Sao trên đỉnh đầu mình lại có tiếng người?
Gã ngẩng đầu lên coi thì trên nóc nhà có ba gã đàn ông mặc áo trắng đứng đó.
Tiếp theo mấy tiếng veo véo vang lên. Có người nhảy lại gần gã.
Gã ăn xin xoay mình lại thì lại thấy bốn người cũng mặc áo trắng tay cầm trường kiếm đứng hai bên. Gã thấy lưỡi kiếm sáng loáng thì sợ hết hồn, miệng há hốc ra.
Tiếp theo lại có tiếng vó ngựa dồn dập. Một người phi ngựa mới tới lớn tiếng hỏi:
-Các bạn phải chăng là người phái Tuyết Sơn? Các bạn đã đến Hà Nam xin tha thứ cho An mỗ chưa kịp nghinh tiếp.
Chớp mắt một con ngựa vàng đã xông đến trước mặt. Người cỡi ngựa là một gã thấp lùn mà béo chùm béo chụt, râu mọc tua tủa. Hắn không dừng ngựa đột nhiên nhảy xuống. Con ngựa vàng chạy lạng qua một bên. Xem chừng nó đã được huấn luyện rất thuần thục. Nó đi vòng ra xa một chút rồi dừng lại.
Ba gã áo trắng từ trên nóc nhà đồng thời nhẹ nhàng nhảy xuống. Gã nào cũng nắm chặt tay kiếm. Gã to lớn vào trạc bốn mươi lên tiếng:
-Phải chăng các hạ là Kim đao An trại chủ? May được gặp đây! May được gặp đây?
Gã vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho những người mặc áo trắng đứng ở sau lưng An Phụng Nhật.
Nguyên An phụng Nhật bị Thạch Thanh đánh bại rồi, hắn buồn rầu vô cùng.
Nhưng hắn là một hán tử đã quen chịu đựng. Bỗng hắn sờ lên hàm râu tự hỏi:
-Vợ chồng Thạch trang chúa phải chăng đã trở lại Hầu giám tập? Phải rồi! Chu tứ đệ mắc lừa, không lấy được vật kia, vợ chồng y quyết nhiên tới đó tìm lại. Mình đã bị bại về tay y. Nếu y lấy được chẳng nói làm chi. Nếu y không lấy được thì mình tìm lại lần nữa cũng chẳng sao. Chắc Ngô đạo Nhất cất vật này vào một nơi nào bí hiểm lắm.